Chương 188: Vẫn Chưa Đủ
27/04/2025
10
8.0
Chương 185: Vẫn Chưa Đủ
Càng Vĩ Kỳ (Ozaki).
Giữa trưa mùa đông ánh mặt trời leo lét hắt thứ ánh sáng le lói của nó xuống nhân gian, cực kỳ miễn cưỡng xua tán đi sương lạnh còn lại từ đêm qua.
Dưới đại địa, hai nhóm binh lính đang liều mạng chém g·iết lẫn nhau.
Trên ngọn đồi phía trên cảng Vĩ Kỳ, quân kỳ chữ “宗” (Tông) tung bay theo gió, Tông Trinh Thịnh yên lặng ngồi trên ghế xếp giữa đám võ sĩ, ánh mắt hắn thanh tịnh mà sắc bén, nét mặt không mảy may có một tia chán chường sau trận đại bại trên biển.
Hơi nheo mắt, hắn cẩn thận đánh giá tràng chém g·iết bên dưới.
Chỉ cần đánh tàn phế đám quân ở đây, kế hoạch cắt đứt đảo Đối Mã của nhà Đại Nội sẽ có nguy cơ phá sản.
Đến lúc đó, dù muốn hay không Đại Nội Giáo Hoằng cũng sẽ phải tách quân ở Nghiêm Nguyên đến tăng viện.
Bằng cách này, lực lượng mà nhà Đại Nội có thể sử dụng cho cuộc vây ráp ở phía nam hòn đảo sẽ mỏng đi trông thấy.
Hắn đã nhận được thư tay của người đứng đầu trên thực tế của nhà Tế Xuyên hiện tại - Tế Xuyên Trì Hiền (Hosokawa Mochikata).
Kẻ kia nói chỉ cần Tông thị có thể cầm chân quân nhà Đại Nội trên đảo Đối Mã nửa tháng, nhà Tế Xuyên có thể vận dụng quan hệ của mình ở Bình An Kinh để cưỡng ép giải tán liên quân do nhà Đại Nội đứng đầu.
Nhà Đại Nội có mạnh hơn nữa cũng không thể nào sánh bằng thời đại của Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro). Mà kể cả kẻ kia còn sống, đứng trước áp lực của Bình An Kinh cũng chỉ có hai con đường, một là ngoan ngoãn cúi đầu thần phục, hai là lần nữa kéo quân về Bình An Kinh “đòi một câu trả lời” rồi c·hết trận.
Không có lựa chọn thứ ba.
Vì lời hứa này hắn mới tiếp tục ở lại đảo Đối Mã đích thân chỉ huy cuộc kháng chiến.
Giọt sương đọng lành lạnh từ trên tán lá rơi xuống chóp mũi kéo Tông Trinh Thịnh từ dòng suy tư trở về thực tại.
Để có được trận vây đánh này, quân Đối Mã đã q·uấy r·ối quân nhà Đại Nội ba bốn ngày qua không để cho chúng có thời gian ngơi nghỉ.
Kể cả như vậy, danh tiếng của nhà Đại Nội cũng không phải là bốc phét mà có.
Trải qua giờ phút đầu lúng túng, chẳng mấy chốc chúng đã lần nữa tập hợp được đội hình, thành đội thành ngũ kề vai sát cánh đẩy quân Đối Mã ra khỏi tường cảng.
Quân Đối Mã rút khỏi cảng Vĩ Kỳ tập trung lại giữa ghề đồi, lợi dụng ưu thế địa hình lần nữa kết hành đội ngũ đương cự với quân nhà Đại Nội truy kích.
Dựa vào lưng đồi mà đánh, khiên trước giáo sau cứ như thế mà lại thực sự chặn được đà tiến công của quân nhà Đại Nội từ dưới chân đồi đẩy lên.
Một tên võ sĩ nhà Đại Nội thúc ngựa vung vẩy thái đao cao cao chỉ thẳng về phía kẻ địch, đoạn thúc ngựa dẫn theo sáu bảy chục kỹ sĩ khác xông thẳng lên bên trái ghề đồi.
Quân Đối Mã không kịp biến đổi đội hình, đám bộ binh phía sau tường khiên rất nhanh bại lộ trước vó ngựa của kỵ binh nhà Đại Nội.
Kẻ cầm đầu ngửa cổ hú dài, huyết sắc phi phong phần phật trên vai dẫn đầu xông thẳng vào bên sườn đội hình quân Đối Mã, sườn đồi hơi thoải tựa như thủy triều nhanh chóng rút ngắn lại dưới chân bọn hắn.
Sát khí sâm nhiên từ sáu bảy chục tên kỵ sĩ nhà Đại Nội lan đến, trong đáy mắt đám bộ binh Đối Mã chỉ có sợ hãi, trần trụi mà trực bạch đến lạ.
- C·hết đi!
Kẻ cầm đầu hét lớn một tiếng thúc ngựa xông vào, thế ngựa như thiên quân áp đỉnh đè xuống, tay vung thái đao chém tới, hàn quang vụt sáng.
[Phốc …] một cái đầu người cao cao bay ra cả chục thước, cái xác không đầu phun máu tứ tung chung quanh.
Sau lưng hắn, sáu bảy chục thiết kỵ cũng như sóng cả xốc tới, kẻ nâng thương người vung đao dựa thế tràn vào cả phá đội hình quân địch mà thả cửa chém g·iết.
Kẻ kia thấy anh em chung quanh đánh hăng như thế, lại giục ngựa xông tới mượn thế ngựa từ trên cao chém xuống [xoẹt … phập …].
Máu tươi tung tóe, lại một tên thương thủ quân Đối Mã b·ị c·hém một nhát từ vai xé rách áo giáp xuống tới ổ bụng.
- Đại Nội uy vũ! … Không gì cản nổi! …
- Đại Nội uy vũ! … Không gì cản nổi! …
Đám bộ binh nhà Đại Nội thấy thế lớn tiếng reo hò, lần nữa chen vai thích cánh như cơn sóng lớn từ dưới chân đồi đẩy lên, giáo dài đao sắc trong tay chúng vô tình đâm chém về phía đối thủ.
Trong chốc lát đẩy quân Đối Mã đang có ưu thế cả về số lượng lẫn địa thế liên tiếp lui về phía sau.
Ngồi trên ghề cao, thấy thế trận không thuận, Tông Trinh Thịnh quay sang tên võ sĩ bên cạnh nói.
- Bộ binh trọng giáp xuất trận, ngăn cản tuyến trước của quân Đại Nội!
- Rõ!
Ngồi giữa đám võ sĩ hộ vệ, không hiểu sao tự đáy lòng Tông Trinh Thịnh trào lên một luồng lành lạnh. Đăm chiêu nhìn về phía tràng chém g·iết, hắn không nhịn được đưa tay lên day day trán.
Luận về lục chiến, quân Đối Mã không phải đối thủ của quân nhà Đại Nội, vì vậy không những phải dùng ưu thế về số lượng ít nhất ba chọi hai, đánh đến bây giờ hắn còn phải tung mấy trăm bảo bối gia truyền nhà mình vào trận.
Thở dài một hơi, Tông Trinh Thịnh lầm bầm.
“Kể cả như thế, nghe chừng vẫn là chưa đủ!”
…
Đại hải mênh mông luôn đem lại cho con người một thứ cảm giác quái lạ, vừa vô lực mà nhỏ nhoi, vừa vĩ ngạn mà phóng khoáng.
Đứng trước mũi chiếc Định Hải, Lê Ý không chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm khoái trá mà còn có một chút áp lực đè nén lên vai, thực là quái đản.
Đúng lý ra, đường biển từ cảng Nghiêm Nguyên ở phía đông đến làng Tiểu Mậu Điền ở phía tây đảo Đối Mã chỉ cần chưa đến hai canh giờ là tới.
Hiềm một nỗi sau đít chiếc Định Hải còn hơn sáu mươi chiếc thuyền vận tải chở hơn ngàn võ sĩ nhà Đại Nội cùng lương thảo, v·ũ k·hí đủ dùng mười lăm ngày.
Mả mẹ nó, hiện tại nó rốt cuộc rõ ràng vì sao lão già Thủ hộ đại phiên Trường Môn (phiên Nagato) -Hữu Điền Hoằng Trực (Migita Hironao) mấy ngày nay toàn tìm nó lôi kéo nịnh bợ, ra là kẻ suất lĩnh võ sĩ nhà Đại Nội lần này chính là thằng con duy nhất còn lại nhà lão - Hữu Điền Hoằng Đốc (Migita Hiroatsu).
Thằng này mà có mệnh hệ gì là nhà Hữu Điền - chi nhánh hùng mạnh nhất của nhà Đại Nội - tuyệt tự.
Phải nơi khác - mà nói thẳng ra là Đại Việt - dòng độc đinh như thằng ranh Hữu Điền Hoằng Đốc này tám chín phần mười là sẽ được bọn cha chú che chở cả đời, đến khi nặn ra một đàn hậu đại mới thôi. Hiềm một nỗi đây chính là Đại Hòa, là cái xứ sở c·hết tiệt mà người ta sẵn sàng mổ bụng t·ự s·át vì bị mất danh dự.
Muốn biết kết quả của việc mất danh dự ở cái xứ sở c·hết tiệt này cứ nhìn gương Tế Xuyên Trì Chi (Hosokawa Mochiyuki) là hiểu.
Thân là một võ sĩ, ấy vậy mà khi Chinh di Đại tướng quân bị á·m s·át lại quay đầu bỏ chạy, thế là hắn cùng gia tộc bị cả thành Bình An Kinh coi là trò cười.
Đến mức từ chức Cận Kỳ Quản Lĩnh (Kinki Kanrei) lên chùa đi tu cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lý, tháng trước tháng sau uất ức mà c·hết.
Hắn c·hết nhanh c·hết gọn thì sướng rồi, hệ quả của sự hèn nhát mà hắn để lại đến khiến cho con trai cùng em trai của hắn hiện tại đương gia đau đầu không thôi.
Muốn nhú đầu lên tranh một lần chức Cận Kỳ Quản Lĩnh liền bị cả thiên hạ phỉ nhổ là gia tộc hèn nhát, không xứng đáng ngồi lên cái ghế Chinh di phó Tướng quân (Quan Đông Quản Lĩnh cùng Cận Kỳ Quản Lĩnh thường được coi là phó Chinh di Đại Tướng quân).
Muốn rửa sạch nhục nhã đấy chỉ có một con đường duy nhất - c·hiến t·ranh.
Chỉ có chiến thắng trong một cuộc chiến với một gia tộc nào khác nổi tiếng biết đánh nhau - mà nói thẳng ra là nhà Đại Nội - nhà Tế Xuyên mới có thể một lần nữa khôi phục lại danh dự.
Vậy nên, đối với Hữu Điền Hoằng Đốc, có sự nhục nhã nào hơn một võ sĩ đến tuổi chinh chiến lại phải ru rú trong nhà ngày qua ngày, háng nối tháng làm công cụ duy trì nòi giống cho gia tộc?
Hữu Điền Hoằng Đốc có nên xông vào nơi binh nhung mũi tên hòn đạn hay không, không do hắn hay ông già nhà hắn quyết định.
Loại phong tục rắm chó này sao không phải là một loại bi ai cơ chứ!
Lại lạc đề rồi, tóm lại là Hữu Điền Hoằng Trực tuy rất rén nhưng vẫn phải để đứa con trai cuối cùng ra trận, thành ra thân già hơn sáu mươi tuổi của lão vẫn phải trước sau xun xoe nịnh bợ thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi.
Trên biển mà, dòng chính nhà Đại Nội đều là một đám vịt cạn, liệng xuống nước láo nháo là c·hết đ·uối, an nguy của hơn ngàn tinh nhuệ đều nằm trong tay hạm đội cả.
Nhất là loại hạm đội đã được mọi người thống nhất dán nhãn “biết đánh trận” như hạm đội Vĩnh Xương, an nguy hẳn là cũng có chỗ nương nhờ.
Có Lê Ý vỗ ngực đảm bảo an toàn trên biển rồi, lục chiến chỉ cần thằng này đừng máu nóng xộc lên đầu tách lẻ khỏi đám gia thần võ sĩ, có đám tử trung đó hết sức liều mình bảo vệ thì tính mạng Hữu Điền Hoằng Đốc không có điều gì quá lo lắng nữa.
Lê Ý thở dài.
“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Lần này về nước phải hối thúc ông bà già đẻ cho thằng em mới được.”
Ngay bây giờ, hơn bất cứ lúc nào nó đã thấu hiểu đôi chút cái gọi là “ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ”.
Con bà nó chứ, cánh quân đột kích này của nó không chỉ có Hữu Điền Hoằng Đốc, con cháu mười mấy nhà gia thần, chư hầu của nhà Đại Nội đều góp mặt. Ngay cả Trường Vĩ Thực Cảnh - thiếu chủ nhà Trường Vĩ cũng dẫn theo hơn trăm võ sĩ nhà mình lóc nha lóc nhóc theo hầu.
Giả như đám nhị đại này bị đưa hết xuống biển đi hầu Thủy Tinh thì Lê Ý dù là khách quân cũng chịu không thấu.
Nhà Trường Vĩ mà cấm cửa không bán gạo cho thương hội Vĩnh Xương thì kế hoạch buôn bán với tam bộ Nữ Chân sụp đổ, đến lúc đó nghe chừng khóc thầm cũng là chưa đủ.
Tiểu hầu gia nhà chúng ta đột nhiên bị biến thành bảo mẫu bất đắc dĩ trở nên cực kỳ thận trọng, cắt hẳn ba chiếc Đại Phàm đi trước dò đường, mỗi bên sườn lại cắt thêm sáu chiếc nữa đề phòng tàn quân Đối Mã đánh bất ngờ.
Hệ quả là hành trình có thể hoàn thành trong hơn một canh giờ biến thành gần ba canh giờ mới đến.
Giương ống nhòm lên nhìn về phía làng Tiểu Mậu Điền ở trong tầm pháo bắn, Lý Vĩ gật đầu một cái với Lê Ý.
Nó thở phào nói với Hữu Điền Hoằng Đốc ở bên cạnh.
- Bãi trống! Không có dấu hiệu của quân mai phục. Toàn quân chuẩn bị đổ bộ!
Hữu Điền Hoằng Đốc thân hình cao to trầm trọng gật đầu rồi nhảy xuống con thuyền con đang neo dưới mạn chiếc Định Hải, vừa xuyên qua đội thuyền vận tải đằng sau vừa trầm tiếng gầm thét.
- Truyền lệnh! Một nửa võ sĩ mặc giáp nặng nhà Đại Nội đổ bộ trước, nửa còn lại cùng quân các nhà khác nai nịt gọn gàng sẵn sàng tiếp ứng! … Quân đổ bộ không được xao nhãng! Vào làng rồi nâng cao mười hai phần tập trung chú ý hết thảy dị thường cho ta! ...
Nhìn theo bóng lưng khôi ngô của kẻ kia, Lê Khiêm cười nói.
- Kẻ này quá cẩn thận, quân ta đã trinh sát rõ ràng, lại có chú Vĩ thân từ trong đống n·gười c·hết bò ra đích thân khẳng định, bãi đổ bộ hẳn là an toàn. Hơn nữa, kể cả kẻ địch có sắp đặt phục binh, làng này nhỏ bé chật hẹp cũng không đủ tạo thành tổn thất lớn gì. Lấy thực lực của quân nhà Đại Nội không cần lo lắng gì cả!
Lý Vĩ lắc nhẹ đầu, không cho là đúng vỗ vai Lê Khiêm nói.
- Khiêm! Chúng ta đang đánh trận, không phải ở nhà dạo hoa lâu. Chơi trò chơi trận mạc này tính mạng chỉ có một lần, bất kẻ sơ sẩy gì cũng không được phép khinh thị, cẩn thận đến mức nào cũng là không đủ. Dù trinh sát kỹ lưỡng thế nào, biết rõ chín phần nắm chắc bãi đổ bộ trống rỗng ra sao trong lòng cũng phải lưu tâm một chút mà cẩn thận đề phòng. Một vạn lần không may, kẻ địch bằng cách nào đó biết trước quân ta sẽ đổ bộ ở đây mà thiết đặt mai phục mà quân ta chủ quan không có chuẩn bị sẽ b·ị đ·ánh phủ đầu. Dù không bị thiệt lớn thì sĩ khí cũng sẽ tổn hao, xuất sư bất lợi vậy.
Lại quay sang nhìn Lê Ý như đang lạc vào suy tư, lão thấm thía nói.
- Thiếu chủ! Nhà chúng ta là huân quý - công huân quý tộc, sớm muộn gì người cũng phải cầm quân ra trận. Mỗi một ý tưởng của người đều quyết định sự sống và cuộc sống của hàng ngàn hàng vạn quân sĩ. Đối mặt với mất còn của từng ấy sinh mạng trong lòng phải biết kính sợ, thứ tư duy chủ quan duy ý chí làm hại người ta lắm. Người nên học tập Hữu Điền Hoằng Đốc, kẻ này cầm quân cẩn thận có thừa, người như thế đối mặt bất cứ tình huống nào cũng không đúc thành sai lầm lớn.
Càng Vĩ Kỳ (Ozaki).
Giữa trưa mùa đông ánh mặt trời leo lét hắt thứ ánh sáng le lói của nó xuống nhân gian, cực kỳ miễn cưỡng xua tán đi sương lạnh còn lại từ đêm qua.
Dưới đại địa, hai nhóm binh lính đang liều mạng chém g·iết lẫn nhau.
Trên ngọn đồi phía trên cảng Vĩ Kỳ, quân kỳ chữ “宗” (Tông) tung bay theo gió, Tông Trinh Thịnh yên lặng ngồi trên ghế xếp giữa đám võ sĩ, ánh mắt hắn thanh tịnh mà sắc bén, nét mặt không mảy may có một tia chán chường sau trận đại bại trên biển.
Hơi nheo mắt, hắn cẩn thận đánh giá tràng chém g·iết bên dưới.
Chỉ cần đánh tàn phế đám quân ở đây, kế hoạch cắt đứt đảo Đối Mã của nhà Đại Nội sẽ có nguy cơ phá sản.
Đến lúc đó, dù muốn hay không Đại Nội Giáo Hoằng cũng sẽ phải tách quân ở Nghiêm Nguyên đến tăng viện.
Bằng cách này, lực lượng mà nhà Đại Nội có thể sử dụng cho cuộc vây ráp ở phía nam hòn đảo sẽ mỏng đi trông thấy.
Hắn đã nhận được thư tay của người đứng đầu trên thực tế của nhà Tế Xuyên hiện tại - Tế Xuyên Trì Hiền (Hosokawa Mochikata).
Kẻ kia nói chỉ cần Tông thị có thể cầm chân quân nhà Đại Nội trên đảo Đối Mã nửa tháng, nhà Tế Xuyên có thể vận dụng quan hệ của mình ở Bình An Kinh để cưỡng ép giải tán liên quân do nhà Đại Nội đứng đầu.
Nhà Đại Nội có mạnh hơn nữa cũng không thể nào sánh bằng thời đại của Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro). Mà kể cả kẻ kia còn sống, đứng trước áp lực của Bình An Kinh cũng chỉ có hai con đường, một là ngoan ngoãn cúi đầu thần phục, hai là lần nữa kéo quân về Bình An Kinh “đòi một câu trả lời” rồi c·hết trận.
Không có lựa chọn thứ ba.
Vì lời hứa này hắn mới tiếp tục ở lại đảo Đối Mã đích thân chỉ huy cuộc kháng chiến.
Giọt sương đọng lành lạnh từ trên tán lá rơi xuống chóp mũi kéo Tông Trinh Thịnh từ dòng suy tư trở về thực tại.
Để có được trận vây đánh này, quân Đối Mã đã q·uấy r·ối quân nhà Đại Nội ba bốn ngày qua không để cho chúng có thời gian ngơi nghỉ.
Kể cả như vậy, danh tiếng của nhà Đại Nội cũng không phải là bốc phét mà có.
Trải qua giờ phút đầu lúng túng, chẳng mấy chốc chúng đã lần nữa tập hợp được đội hình, thành đội thành ngũ kề vai sát cánh đẩy quân Đối Mã ra khỏi tường cảng.
Quân Đối Mã rút khỏi cảng Vĩ Kỳ tập trung lại giữa ghề đồi, lợi dụng ưu thế địa hình lần nữa kết hành đội ngũ đương cự với quân nhà Đại Nội truy kích.
Dựa vào lưng đồi mà đánh, khiên trước giáo sau cứ như thế mà lại thực sự chặn được đà tiến công của quân nhà Đại Nội từ dưới chân đồi đẩy lên.
Một tên võ sĩ nhà Đại Nội thúc ngựa vung vẩy thái đao cao cao chỉ thẳng về phía kẻ địch, đoạn thúc ngựa dẫn theo sáu bảy chục kỹ sĩ khác xông thẳng lên bên trái ghề đồi.
Quân Đối Mã không kịp biến đổi đội hình, đám bộ binh phía sau tường khiên rất nhanh bại lộ trước vó ngựa của kỵ binh nhà Đại Nội.
Kẻ cầm đầu ngửa cổ hú dài, huyết sắc phi phong phần phật trên vai dẫn đầu xông thẳng vào bên sườn đội hình quân Đối Mã, sườn đồi hơi thoải tựa như thủy triều nhanh chóng rút ngắn lại dưới chân bọn hắn.
Sát khí sâm nhiên từ sáu bảy chục tên kỵ sĩ nhà Đại Nội lan đến, trong đáy mắt đám bộ binh Đối Mã chỉ có sợ hãi, trần trụi mà trực bạch đến lạ.
- C·hết đi!
Kẻ cầm đầu hét lớn một tiếng thúc ngựa xông vào, thế ngựa như thiên quân áp đỉnh đè xuống, tay vung thái đao chém tới, hàn quang vụt sáng.
[Phốc …] một cái đầu người cao cao bay ra cả chục thước, cái xác không đầu phun máu tứ tung chung quanh.
Sau lưng hắn, sáu bảy chục thiết kỵ cũng như sóng cả xốc tới, kẻ nâng thương người vung đao dựa thế tràn vào cả phá đội hình quân địch mà thả cửa chém g·iết.
Kẻ kia thấy anh em chung quanh đánh hăng như thế, lại giục ngựa xông tới mượn thế ngựa từ trên cao chém xuống [xoẹt … phập …].
Máu tươi tung tóe, lại một tên thương thủ quân Đối Mã b·ị c·hém một nhát từ vai xé rách áo giáp xuống tới ổ bụng.
- Đại Nội uy vũ! … Không gì cản nổi! …
- Đại Nội uy vũ! … Không gì cản nổi! …
Đám bộ binh nhà Đại Nội thấy thế lớn tiếng reo hò, lần nữa chen vai thích cánh như cơn sóng lớn từ dưới chân đồi đẩy lên, giáo dài đao sắc trong tay chúng vô tình đâm chém về phía đối thủ.
Trong chốc lát đẩy quân Đối Mã đang có ưu thế cả về số lượng lẫn địa thế liên tiếp lui về phía sau.
Ngồi trên ghề cao, thấy thế trận không thuận, Tông Trinh Thịnh quay sang tên võ sĩ bên cạnh nói.
- Bộ binh trọng giáp xuất trận, ngăn cản tuyến trước của quân Đại Nội!
- Rõ!
Ngồi giữa đám võ sĩ hộ vệ, không hiểu sao tự đáy lòng Tông Trinh Thịnh trào lên một luồng lành lạnh. Đăm chiêu nhìn về phía tràng chém g·iết, hắn không nhịn được đưa tay lên day day trán.
Luận về lục chiến, quân Đối Mã không phải đối thủ của quân nhà Đại Nội, vì vậy không những phải dùng ưu thế về số lượng ít nhất ba chọi hai, đánh đến bây giờ hắn còn phải tung mấy trăm bảo bối gia truyền nhà mình vào trận.
Thở dài một hơi, Tông Trinh Thịnh lầm bầm.
“Kể cả như thế, nghe chừng vẫn là chưa đủ!”
…
Đại hải mênh mông luôn đem lại cho con người một thứ cảm giác quái lạ, vừa vô lực mà nhỏ nhoi, vừa vĩ ngạn mà phóng khoáng.
Đứng trước mũi chiếc Định Hải, Lê Ý không chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm khoái trá mà còn có một chút áp lực đè nén lên vai, thực là quái đản.
Đúng lý ra, đường biển từ cảng Nghiêm Nguyên ở phía đông đến làng Tiểu Mậu Điền ở phía tây đảo Đối Mã chỉ cần chưa đến hai canh giờ là tới.
Hiềm một nỗi sau đít chiếc Định Hải còn hơn sáu mươi chiếc thuyền vận tải chở hơn ngàn võ sĩ nhà Đại Nội cùng lương thảo, v·ũ k·hí đủ dùng mười lăm ngày.
Mả mẹ nó, hiện tại nó rốt cuộc rõ ràng vì sao lão già Thủ hộ đại phiên Trường Môn (phiên Nagato) -Hữu Điền Hoằng Trực (Migita Hironao) mấy ngày nay toàn tìm nó lôi kéo nịnh bợ, ra là kẻ suất lĩnh võ sĩ nhà Đại Nội lần này chính là thằng con duy nhất còn lại nhà lão - Hữu Điền Hoằng Đốc (Migita Hiroatsu).
Thằng này mà có mệnh hệ gì là nhà Hữu Điền - chi nhánh hùng mạnh nhất của nhà Đại Nội - tuyệt tự.
Phải nơi khác - mà nói thẳng ra là Đại Việt - dòng độc đinh như thằng ranh Hữu Điền Hoằng Đốc này tám chín phần mười là sẽ được bọn cha chú che chở cả đời, đến khi nặn ra một đàn hậu đại mới thôi. Hiềm một nỗi đây chính là Đại Hòa, là cái xứ sở c·hết tiệt mà người ta sẵn sàng mổ bụng t·ự s·át vì bị mất danh dự.
Muốn biết kết quả của việc mất danh dự ở cái xứ sở c·hết tiệt này cứ nhìn gương Tế Xuyên Trì Chi (Hosokawa Mochiyuki) là hiểu.
Thân là một võ sĩ, ấy vậy mà khi Chinh di Đại tướng quân bị á·m s·át lại quay đầu bỏ chạy, thế là hắn cùng gia tộc bị cả thành Bình An Kinh coi là trò cười.
Đến mức từ chức Cận Kỳ Quản Lĩnh (Kinki Kanrei) lên chùa đi tu cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lý, tháng trước tháng sau uất ức mà c·hết.
Hắn c·hết nhanh c·hết gọn thì sướng rồi, hệ quả của sự hèn nhát mà hắn để lại đến khiến cho con trai cùng em trai của hắn hiện tại đương gia đau đầu không thôi.
Muốn nhú đầu lên tranh một lần chức Cận Kỳ Quản Lĩnh liền bị cả thiên hạ phỉ nhổ là gia tộc hèn nhát, không xứng đáng ngồi lên cái ghế Chinh di phó Tướng quân (Quan Đông Quản Lĩnh cùng Cận Kỳ Quản Lĩnh thường được coi là phó Chinh di Đại Tướng quân).
Muốn rửa sạch nhục nhã đấy chỉ có một con đường duy nhất - c·hiến t·ranh.
Chỉ có chiến thắng trong một cuộc chiến với một gia tộc nào khác nổi tiếng biết đánh nhau - mà nói thẳng ra là nhà Đại Nội - nhà Tế Xuyên mới có thể một lần nữa khôi phục lại danh dự.
Vậy nên, đối với Hữu Điền Hoằng Đốc, có sự nhục nhã nào hơn một võ sĩ đến tuổi chinh chiến lại phải ru rú trong nhà ngày qua ngày, háng nối tháng làm công cụ duy trì nòi giống cho gia tộc?
Hữu Điền Hoằng Đốc có nên xông vào nơi binh nhung mũi tên hòn đạn hay không, không do hắn hay ông già nhà hắn quyết định.
Loại phong tục rắm chó này sao không phải là một loại bi ai cơ chứ!
Lại lạc đề rồi, tóm lại là Hữu Điền Hoằng Trực tuy rất rén nhưng vẫn phải để đứa con trai cuối cùng ra trận, thành ra thân già hơn sáu mươi tuổi của lão vẫn phải trước sau xun xoe nịnh bợ thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi.
Trên biển mà, dòng chính nhà Đại Nội đều là một đám vịt cạn, liệng xuống nước láo nháo là c·hết đ·uối, an nguy của hơn ngàn tinh nhuệ đều nằm trong tay hạm đội cả.
Nhất là loại hạm đội đã được mọi người thống nhất dán nhãn “biết đánh trận” như hạm đội Vĩnh Xương, an nguy hẳn là cũng có chỗ nương nhờ.
Có Lê Ý vỗ ngực đảm bảo an toàn trên biển rồi, lục chiến chỉ cần thằng này đừng máu nóng xộc lên đầu tách lẻ khỏi đám gia thần võ sĩ, có đám tử trung đó hết sức liều mình bảo vệ thì tính mạng Hữu Điền Hoằng Đốc không có điều gì quá lo lắng nữa.
Lê Ý thở dài.
“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Lần này về nước phải hối thúc ông bà già đẻ cho thằng em mới được.”
Ngay bây giờ, hơn bất cứ lúc nào nó đã thấu hiểu đôi chút cái gọi là “ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ”.
Con bà nó chứ, cánh quân đột kích này của nó không chỉ có Hữu Điền Hoằng Đốc, con cháu mười mấy nhà gia thần, chư hầu của nhà Đại Nội đều góp mặt. Ngay cả Trường Vĩ Thực Cảnh - thiếu chủ nhà Trường Vĩ cũng dẫn theo hơn trăm võ sĩ nhà mình lóc nha lóc nhóc theo hầu.
Giả như đám nhị đại này bị đưa hết xuống biển đi hầu Thủy Tinh thì Lê Ý dù là khách quân cũng chịu không thấu.
Nhà Trường Vĩ mà cấm cửa không bán gạo cho thương hội Vĩnh Xương thì kế hoạch buôn bán với tam bộ Nữ Chân sụp đổ, đến lúc đó nghe chừng khóc thầm cũng là chưa đủ.
Tiểu hầu gia nhà chúng ta đột nhiên bị biến thành bảo mẫu bất đắc dĩ trở nên cực kỳ thận trọng, cắt hẳn ba chiếc Đại Phàm đi trước dò đường, mỗi bên sườn lại cắt thêm sáu chiếc nữa đề phòng tàn quân Đối Mã đánh bất ngờ.
Hệ quả là hành trình có thể hoàn thành trong hơn một canh giờ biến thành gần ba canh giờ mới đến.
Giương ống nhòm lên nhìn về phía làng Tiểu Mậu Điền ở trong tầm pháo bắn, Lý Vĩ gật đầu một cái với Lê Ý.
Nó thở phào nói với Hữu Điền Hoằng Đốc ở bên cạnh.
- Bãi trống! Không có dấu hiệu của quân mai phục. Toàn quân chuẩn bị đổ bộ!
Hữu Điền Hoằng Đốc thân hình cao to trầm trọng gật đầu rồi nhảy xuống con thuyền con đang neo dưới mạn chiếc Định Hải, vừa xuyên qua đội thuyền vận tải đằng sau vừa trầm tiếng gầm thét.
- Truyền lệnh! Một nửa võ sĩ mặc giáp nặng nhà Đại Nội đổ bộ trước, nửa còn lại cùng quân các nhà khác nai nịt gọn gàng sẵn sàng tiếp ứng! … Quân đổ bộ không được xao nhãng! Vào làng rồi nâng cao mười hai phần tập trung chú ý hết thảy dị thường cho ta! ...
Nhìn theo bóng lưng khôi ngô của kẻ kia, Lê Khiêm cười nói.
- Kẻ này quá cẩn thận, quân ta đã trinh sát rõ ràng, lại có chú Vĩ thân từ trong đống n·gười c·hết bò ra đích thân khẳng định, bãi đổ bộ hẳn là an toàn. Hơn nữa, kể cả kẻ địch có sắp đặt phục binh, làng này nhỏ bé chật hẹp cũng không đủ tạo thành tổn thất lớn gì. Lấy thực lực của quân nhà Đại Nội không cần lo lắng gì cả!
Lý Vĩ lắc nhẹ đầu, không cho là đúng vỗ vai Lê Khiêm nói.
- Khiêm! Chúng ta đang đánh trận, không phải ở nhà dạo hoa lâu. Chơi trò chơi trận mạc này tính mạng chỉ có một lần, bất kẻ sơ sẩy gì cũng không được phép khinh thị, cẩn thận đến mức nào cũng là không đủ. Dù trinh sát kỹ lưỡng thế nào, biết rõ chín phần nắm chắc bãi đổ bộ trống rỗng ra sao trong lòng cũng phải lưu tâm một chút mà cẩn thận đề phòng. Một vạn lần không may, kẻ địch bằng cách nào đó biết trước quân ta sẽ đổ bộ ở đây mà thiết đặt mai phục mà quân ta chủ quan không có chuẩn bị sẽ b·ị đ·ánh phủ đầu. Dù không bị thiệt lớn thì sĩ khí cũng sẽ tổn hao, xuất sư bất lợi vậy.
Lại quay sang nhìn Lê Ý như đang lạc vào suy tư, lão thấm thía nói.
- Thiếu chủ! Nhà chúng ta là huân quý - công huân quý tộc, sớm muộn gì người cũng phải cầm quân ra trận. Mỗi một ý tưởng của người đều quyết định sự sống và cuộc sống của hàng ngàn hàng vạn quân sĩ. Đối mặt với mất còn của từng ấy sinh mạng trong lòng phải biết kính sợ, thứ tư duy chủ quan duy ý chí làm hại người ta lắm. Người nên học tập Hữu Điền Hoằng Đốc, kẻ này cầm quân cẩn thận có thừa, người như thế đối mặt bất cứ tình huống nào cũng không đúc thành sai lầm lớn.
Tiến độ: 100%
202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan