Chương 186: Lãnh Đạo

27/04/2025 10 8.0
Chương 183: Lãnh Đạo

Đảo Đối Mã (Tsushima).

Sau trận hải chiến lớn nhất trăm năm qua ở Đại Hòa, hạm đội nhà Đại Nội đánh thắng trận tiến tới vây hãm đảo Đối Mã ngay trong đêm đó.

Lê Ý vốn tưởng thằng này sẽ nhân cơ hội kẻ địch thần hồn nát thần tính cho quân đổ bộ lên đánh nhanh diệt gọn, nó còn động viên quân Nam Xương sẵn dịp tập tành đổ bộ đặng sau này lỡ có cơ hội còn thành lập thủy quân lục chiến.

Cơ mà chả hiểu Đại Nội Giáo Hoằng nghĩ cái quái gì trong đầu, đúng là hắn cho quân nhanh chóng chiếm lấy hai cảng Nghiêm Nguyên (cảng Izuharra) cùng cảng Vĩ Kỳ (cảng Ozaki) thật đấy, nhưng sau khi chiếm xong hai cảng này chờ dài cổ mấy ngày trời vẫn không thấy thằng cha này ra lệnh t·ấn c·ông tiếp.

Không phải đã nói phương lược nhất quán trong chiến dịch này độc một chữ “khoái” hay sao? Án binh bất động như thế này là khoái kiểu gì?

Nó đích thân lên soái hạm dò hỏi thằng này chỉ cười bí hiểm nói “chưa phải lúc”.

Lý Vĩ theo hầu nghe Lê Ý phàn nàn chỉ cười nói.

“Chiến tranh là tàn khốc, bất cứ một tổn thất nào đều cần tính toán kỹ lưỡng. Thiếu chủ nghĩ xem, con thỏ gấp còn cắn người, huống chi Tông thị cùng Tảo Điền thị đều là hải cẩu hải báo cả, vết cắn của chúng không phải thỏ con có thể so sánh được. Giáo Hoằng đại nhân chừa cho chúng thời gian di tản con cháu tài sản là phải đạo lắm!”

Chẳng mấy chốc đã có thuyền thá·m s·át về báo từ các cảng nhỏ có thuyền nhẹ lén lút rời khỏi đảo Đối Mã.

Ngay lúc đó, Lê Ý mới chính thức ước lượng được trình độ cầm quân của mình so với đám người bò ra từ đống xác c·hết này không khác gì con gà nhép.

Quả đúng như Lý Vĩ nói, chỉ qua vài ba ngày phong tỏa mà không đánh, quân Đối Mã đã chậm rãi từ bỏ đám cứ điểm chung quanh cảng Nghiêm Nguyên.

Nhìn từng bóng quân Đối Mã cuối cùng chặn hậu trên mấy quả núi chung quanh chậm rãi lui ra khỏi tầm mắt, Lê Ý không khỏi khẽ thì thầm.

- Đánh giá tình thế, cân nhắc hơn thiệt, tiến thối hợp lý, tránh cho lực lượng bị phân tán mà lần nữa lâm vào bị động v.v. đó là đạo của kẻ làm tướng vậy!

Lý Vĩ ở bên cạnh nghe được thiếu chủ nhà mình nói câu này, cười cực kỳ chân thành khen là phải.

Quân nhà Đại Nội lấy thiệt hại nhỏ nhất an ổn làm chủ bãi đổ bộ, lấy hai bến cảng này làm chỗ dựa chậm rãi tiến quân lên đảo.

Đương nhiên, bỏ mặc quân nhà Đại Nội dễ dàng chiếm hai bến cảng này không phải là điều quân Đối Mã mong muốn.

Chẳng qua là đến bây giờ, con cháu tài sản đều đã di tản quá nửa rồi, giá trị cuối cùng - thu hút sự chú ý của hạm đội nhà Đại Nội - cũng đã không còn, quân Đối Mã không rảnh kéo giãn lực lượng vốn không lấy gì làm dồi dào của mình cố đánh cảng Nghiêm Nguyên làm gì.
Thu gọn lực lượng trấn giữ nơi hiểm yếu, quân Đối Mã không những tập trung được sức mạnh mà còn khiến cho quân nhà Đại Nội bị kéo giãn ra.

Nói đi cũng phải nói lại, trò bỏ nhà đi bụi này có lợi cũng có hại. Nhãn tiền nhất là dân chúng, ruộng vườn của phiên Đối Mã vốn đã không nhiều nhặn gì giờ lại còn tản mát, thất thoát khắp nơi.

Sự xáo trộn này không những gây tổn thất về sức người sức của mà còn làm suy yếu bộ máy cai trị trong toàn bộ phiên quốc. Khiến quyền uy của cả Tông thị lẫn Tảo Điền thị đều suy yếu nghiêm trọng.

Nếu lần nào nhà Đại Nội đánh sang mà phiên Đối Mã cũng ứng đối như thế này thì già nhất là bốn năm lần hệ thống quan liêu sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Những năm đó phần lớn thế giới văn minh quỳ mọp dưới vó ngựa của người Mông Cổ, ngoài Đại Việt ra cũng có một dân tộc khác quyết chí chơi trò vườn không nhà trống - vương quốc Cao Ly.

Người Cao Ly từ bỏ đô thành, dựa vào nơi hiểm yếu chống cự người Mông Cổ đến năm lần.

Người Mông Cổ không dồn được người Cao Ly vào một trận quyết chiến quyết thắng bại bèn cho đ·ốt p·há toàn bộ bán đảo Cao Ly, phá hủy toàn bộ làng mạc thành trì, bắt toàn bộ nam đinh họ tìm thấy làm nô lệ.

Kết quả là chỉ riênng trong cuộc chinh phạt thứ năm, người Mông Cổ đã bắt hơn hai mươi vạn trai tráng Cao Ly về Mông Cổ.

Vì đó, toàn bộ hệ thống quan liêu, kinh tế, văn hóa, quân sự v.v. đã gần như bị người Mông Cổ hủy diệt hoàn toàn.

Đến lần chinh phạt thứ sáu, vua Cao Ly cùng toàn bộ triều đình chủ chiến phải rời đảo Giang Hoa quy hàng Mông Cổ, chấp nhận dời đô về lại Khai Thành, cưới công chúa Mông Cổ, đặt quan Đạt Lỗ Hoa Xích giá·m s·át v.v.

Lại lạc đề rồi!

Nói như thế để hiểu vườn không nhà trống là một kế hay, tuy nhiên chỉ nên áp dụng khi quân ta thực sự không thể đánh quy ước với đối phương, kẻ địch lại ở xa đến, hậu cần khó khăn quân lính mệt mỏi.

Ờ … như Mông Nguyên với Đại Việt chẳng hạn.

Ngay cả trong trường hợp của Đại Việt đường xá xa xôi, khí hậu khắc nghiệt cũng không nên dựa hoàn toàn vào vườn không nhà trống.

Kinh nghiệm nhà Trần cho thấy vườn không nhà trống là một chuyện, song hành với đó phải liên tục tiến hành q·uấy r·ối. Đến khi kẻ địch đã núng thế thì phải chủ động tìm kiếm những trận đại chiến quy ước, đánh thiệt hại nặng quân chủ lực của địch.

Như các trận Đông Bộ Đầu, Tây Kết, Hàm Tử, Chương Dương, Bạch Đằng v.v. đều là như thế cả.

Còn cái ngữ kẻ địch ở sát sườn như người Mông Nguyên với Cao Ly hay nhà Đại Nội với phiên Đối Mã thì đây chỉ nên là giải pháp tạm thời chứ không nên coi đây là chiến lược lâu dài.
Đó là chuyện sau này, còn hiện tại đối mặt với loại chiến lược vô sỉ này liên quân chỉ có thể thẳng thắn thừa nhận bản thân hữu lực vô pháp.

Lê Ý cùng bọn Lý Vĩ, Lê Khiêm vừa bước đến gần lều trướng đã nghe giọng Sơn Danh Giáo Phong ở bên trong oang oang vọng ra.

Đến gần lại thấy thằng này đang nói như phun nước miếng vào mặt bọn Đại Nội Giáo Hoằng, Thượng Sam Phòng Triều.

Hai thằng này chỉ biết vuốt nước miếng trên mặt nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

- … tình hình là như thế, chúng ta mới đóng quân ở đây ba bốn ngày đã bị bọn chúng tập kích sáu bảy lần. Rõ ràng là quân Đối Mã đã thay đổi phương thức tiếp cận c·hiến t·ranh, không còn động một chút là liều mạng với chúng ta nữa. Giờ đây chúng chia quân thành từng nhóm nhỏ vài trăm người, phát hiện quân ta sơ hở liền phát động tập kích, quân ta trước sau hao tổn hơn hai trăm người. Mỗi một trận đánh bọn chúng đều cực kỳ khắc chế, một khi phát hiện viện binh của ta kéo đến liền rút lui ngay, không ham chiến chút nào. Đã vài lần ta tổ chức phản tập kích đều bị chúng khéo léo né tránh, ngay cả góc áo quân Đối mã cũng không thấy!

Thấy Lê Ý dẫn theo hai tên gia thần bước vào, Sơn Danh Giáo Phong im miệng không nói nữa.

Đại Nội Giáo Hoằng nhiệt tình kéo Lê Ý ngồi xuống, tự tay rót trà cho nó xong xuôi mới tỏ vẻ khó khăn nói.

- Tình hình hiện tại mọi người đều thấy, không biết chư vị ở đây có ai biết diệu kế gì có thể dẹp yên được bọn giặc Đối Mã chăng?

Nói rồi nhìn một vòng chung quanh, dường như thực sự có ý muốn trưng cầu ý kiến mọi người.

Thượng Sam Phòng Triều ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế xếp thứ nhất bên trái, êm tai nói.

- Tả Kinh đại nhân, ngu kiến của tại hạ vẫn như cũ, chúng ta đang nắm ưu thế hàng hải, tại hạ cho rằng ta nên nhanh chóng sử dụng ưu thế này di chuyển các cánh quân t·ấn c·ông vào chỗ yếu của kẻ địch. Đánh như thế chỉ dùng sức một nửa mà được lợi gấp đôi. Chỉ có điều …

- Chỉ có điều hế nào?

Đại Nội Giáo Hoằng ra vẻ gấp gáp hỏi.

Thượng Sam Phòng Triều cực kỳ giả tạo ê răng nói.

- Chỉ có điều trận đại hải chiến vừa rồi hạm đội của chúng ta tuy thắng to nhưng cũng chịu tổn thất nặng nề. Bất kể là thuyền nhà Thượng Sam, nhà Sơn Danh hay nhà Đại Nội đều bị tặc nhân lén lút đổ dầu đốt cháy quá một phần ba. Số còn lại không đắm cũng ít nhiều chịu tổn thất. Lại nói, thủy quân Đối Mã tuy thua nhưng chí ít vẫn còn non nửa hạm đội chạy thoát. Hay nói cách khác, ưu thế hàng hải của chúng ta là có nhưng không triệt để. Nếu giờ này quân ta tách hạm đội ra quá nhỏ e rằng sẽ bị kẻ địch thừa dịp vắng mà vào, haiz …

Lê Ý khoanh tay rũ áo, giả vờ như không nghe thấy gì.

Đại Nội Giáo Hoằng liếc nhìn bọn Sơn Danh Giáo Phong, Thượng Sam Phòng Triều ho một tiếng.
Sơn Danh Giáo Phong đạo mạo vuốt vuốt ống tay áo, chắp tay với Lê Ý nói.

- Lê Ý các hạ, việc này ...

Đến nước này sao Lê Ý còn không biết mấy thằng này vòng vo tam quốc nãy giờ mục đích cuối cùng là muốn hạm đội Vĩnh Xương tách đoàn hộ tống đám thuyền chở quân đổ bộ cơ chứ.

Nó nhe răng cười cực kỳ “đôn hậu” trong mắt bọn này chuyện hộ tống là vạn lần nguy hiểm nhưng với hạm đội Vĩnh Xương mấy con thuyền rách của phiên Đối Mã lại đáng là gì?

Lý Vĩ cùng Lê Khiêm hai bên khéo đến không thể lại khéo cùng thúc nhẹ vào gót giày nó một cái.

Nó hơi gật đầu, ra hiệu đã hiểu!

Nó biết, trên phương diện quân sự, bọn Lý Vĩ cùng Lê Khiêm không sai, việc này đúng là có mạo hiểm. Nhưng tư duy của một nhà lãnh đạo khác với tư duy của một tướng lĩnh.

Tướng lĩnh chỉ hết sức mưu cầu chiến thắng trên chiến trường với tổn thất nhỏ nhất. Song le, một người lãnh đạo cần cân nhắc cả những thứ khác mà đôi khi những thứ khác hơn này yêu cầu một chút mạo hiểm trên phương diện quân sự.

Bọn chúng có tố cầu, mong muốn hạm đội Vĩnh Xương đảm nhiệm chuyện nguy hiểm thì phải trả cái giá tương ứng, ngay bây giờ nó không thẹn đề đạt thêm vài yêu cầu nho nhỏ.

Thiết nghĩ, với công lao cùng nắm đấm mà hạm đội Vĩnh Xương đã, đang và sẽ thể hiện, bọn hắn cũng không tiếc gì với nó vài yêu cầu không lấy gì làm quá đáng này, hà hà ...

Chẳng qua hạm đội Vĩnh Xương cũng có cái giá của mình, không thể nhảy nhót tưng bừng xin chiến được.

Chơi như thế người ta còn tưởng Lê Ý có ý đồ gì bất chính! Thế thì hỏng hết hình tượng tín nghĩa nó tốn công gầy dựng bấy lâu nầy.

Cuối cùng cũng chờ được bọn này mở miệng trước, Lê Ý ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó "cực kỳ miễn cưỡng" gật đầu, nói.

- Được! Việc này cứ giao cho hạm đội Vĩnh Xương!

Bọn Lý Vĩ, Lê Khiêm ở phía sau đồng thanh lên tiếng nhắc nhở.

- Thiếu chủ! (x2)

Lê Ý xua tay, ra hiệu bọn hắn im lặng.

Bọn Thượng Sam Phòng Triều ba mặt nhìn nhau, không hẹn cùng chắp tay vái nói.

- Các hạ trượng nghĩa! (x21)
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025