Chương 185: Khổ Tâm

27/04/2025 10 8.0
Chương 182: Khổ Tâm

Lê Khôi ngồi xe trâu từ Hoàng Thành đủng đỉnh về dinh thự ven hồ, vừa vào đến hậu đường đã thấy Lê Điền đứng ở trong đó tự lúc nào, không nói gì cười chất phác, chắp tay vái chào.

Lê Khôi rảo bước tiến đến vỗ vai lão cười nói.

- Sao? Ở nhà hết chuyện làm hay sao lại lết thân già ra đô thành thế này!

Lê Điền ngồi xuống ghế, thấp giọng nói.

- Lần này thần ra Đông Kinh mang theo dụ lệnh của chủ mẫu hỏi Hầu gia, đám gián điệp các nhà khác gài vào công xưởng, phía dưới nên xử lý làm sao?

Lê Khôi nhíu mày hỏi.

- Đám đó không phải đã giao cho anh Phục cùng lão Khả đem đi đổi lợi ích rồi sao?

Lê Điền liếc nhìn Lê Khôi cực kỳ bất đắc dĩ nói.

- Chỉ có mấy đứa b·ị b·ắt mới giao cho hai vị lão gia xử lý thôi, những kẻ có hiềm nghi nhưng chưa bắt vẫn còn đó! Gần đây lại theo dấu mà lần ra một đám nữa, đều chưa xử lý gì cả. Chủ mẫu thấy số lượng đã hơi nhiều, không tiện quyết đoán.

Lê Khôi xoa xoa đầu tóc ngắn, suýt nữa thì lão quên mất mấy kẻ này.

Số là lúc bắt đầu xây dựng công xưởng Vĩnh Xương lão có cầm thủ lệnh của Lê Nguyên Long chạy qua xưởng bách tác triều đình túm đầu gần ba trăm tên thợ thủ công lên Cẩm Giang.

Trong đám này nói ít cũng có dăm sáu chục tên là tai mắt của các nhà khác.

Đứng trước sản lượng khủng kh·iếp của công xưởng Vĩnh Xương, năm trước năm sau đã có nhà không nhịn nổi để đám gián điệp động đậy toan ă·n c·ắp bí mật sản xuất ở khu tiền công nghiệp nhà lão.

Đối mặt với tình trạng này, lão quán triệt chủ trương "cái gì tiết lộ được thì giả vờ không phát hiện ra".

Nói đùa cái gì, Lê Khôi chưa ngu đến mức tự biến mình thành kẻ thù của toàn bộ huân quý trong thiên hạ này.

Cẩn thận cân nhắc mà tiết lộ một số bí mật sản xuất cấp thấp vừa giảm thiểu khả năng trở thành cái gai trong mắt người khác vừa âm thầm xây dựng nền sản xuất Đại Việt.

Ờ … ý sau là thằng quý tử nhà lão nói, chứ một tên vũ phu xuất thân trong núi như lão không rảnh nghĩ đến những thứ xa xôi như thế.

Cơ mà thằng quý tử nhà lão nói cũng đúng, cứ đà gia tăng tốc độ sản xuất này sản lượng sắt, gốm, lụa, quân khí v.v. Đại Việt xuất cảng sẽ sớm đạt đến một giới hạn nào đó.

Già nhất là năm đến tám năm sau ngành sản xuất trong nước sẽ không thể tiếp tục mở rộng quy mô theo tốc độ như thế này nữa.

Các nhà khác hơn chục năm làm gì được đó, quen mùi được luôn, há có thể nào cam tâm dậm chân tại chỗ.

Đến khi đó, hà hà … có lẽ một số ý tưởng từng gặp rất nhiều trắc trở trước kia cũng sẽ trở nên dễ dàng thúc đẩy hơn.
Nói như thế không có nghĩa là công xưởng Vĩnh Xương mở toang ra chia sẻ tiến bộ kỹ thuật không điều kiện với các nhà khác, cái gì không tiết lộ được thì bắt lại đuổi cổ về với chủ gia nhà bọn chúng.

Còn chạm đến bí mật cốt lõi thì, hề hề … bọn mi cũng không thể trách Lê Khôi hạ thủ quyết tuyệt được, miếng ăn miếng uống của mấy chục nhà tông tộc và thân tín đều từ đó mà ra cả.

Không dung lão không thiết huyết.

Nghĩ đến vẫn còn một đám Lê Khôi cười hề hề nói.

- Ra là những kẻ đó, nếu không nguy hại gì lớn thì cứ theo phép cũ mà xử lý!

Đối với những tên gián điệp ă·n c·ắp những thông tin có độ cơ mật thấp này tuy không túm cổ lên xử lý nhưng Lê Khôi cũng không để yên.

Trước sau đều mượn cớ mà điều chuyển đi những bộ phận nhìn thì quan trọng nhưng thực tế thì không nắm được bí mật gì như kiểm định chất lượng, thủ kho, ngoại bộ đốc công v.v. nhậm chức.

Trên danh nghĩa, tất cả những điều chỉnh nhân sự này đều là “trọng dụng nhân tài” “thưởng phạt phân minh” mà cất nhắc lên vị trí quản lý trung tầng cả.

Hẳn là cũng có một số tên ngờ ngợ ra điều gì đó nhưng đa phần là không có lời gì để nói. Ai bảo biểu hiện của chúng đều tương đối nổi trội cơ chứ.

Ngẫm lại đôi lúc Lê Khôi cũng chỉ có thể thầm than đáng tiếc, rất nhiều công tượng thầy thợ hư hư thực thực là gián điệp thì tay nghề cao siêu, thái độ lại thành thực hơn rất nhiều “người mình”.

Đám công tượng bình thường kể cả đã chuyển sang lao động dưới chế độ công nhân từ lâu nhưng một số thói xấu từ thời còn làm trong xưởng bách tác của triều đình như trộm gian dùng mánh lới, trốn tránh công việc v.v. không phải nói bỏ là bỏ ngay được (mà Lê Ý cũng chả tin chúng có thể bỏ được thói xấu đó, đến công nhân hiện đại còn tranh thủ trốn được miếng nào là trốn cơ mà).

Duy chỉ có mấy tên này - vì lý do nào đó - lúc nào cũng tỏ ra cực kỳ trung thực, lao động cực kỳ chăm chỉ, dường như chỉ sợ đốc công không nhìn thấy cống hiến của bọn chúng.

Trung thực mà xét, ngoại trừ khuyết điểm duy nhất là thiếu trung thành ra, đám gián điệp kia chính là xã súc ưu tú á.

Lê Khôi cười gượng, loại từ ngữ thâm sâu khó hiểu như “xã súc” này chính là thằng quý tử nhà lão hiến tặng cho những con ong chăm chỉ cống hiến mồ hôi công sức cho lão già hắn có thể thỏa mái ăn trên ngồi trốc.

Thành ra Lê Khôi cho xử lý như thế cũng là “đúng theo quy trình” mà làm, đứa nào "tận tụy" với công tác đều được “thăng chức” gánh vác “chức trách” càng lớn, lương tháng càng cao. Hiềm một nỗi là từ giờ đến cuối đời cũng không còn cơ hội thăng chức đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn mà thôi.

Đến mức ở cương vị mới có một vài thằng ngu xuẩn mất khôn, không may phạm vào chuyện gì ngu xuẩn hòng bị “trách phạt” quay về công xưởng, hầu gia nhà chúng ta không đành lòng lật tẩy, lại phải sai người chùi đít cho chúng cơ mà.

Khổ tâm chăm sóc gián điệp nhà khác đến mức này, Lê Khôi cũng tự thấy mình là thiên lý đại thiện nhân.

Quán triệt chủ trương tận dụng nhân tài đến hơi thở cuối cùng, phần lớn điều chuyển nhân sự mấy năm qua đều sai ra ngoài làm chức “ngoại bộ đốc công”.

Nói là đốc công, thực tế là cho đám thợ thầy này cầm đầu đám thợ non đi xây dựng, tạo tác cơ sở hạ tầng ở hai thành trấn Cẩm Giang cùng Nghi Sơn cũng như nạo vét kênh rạch, xây đắp đường xá cho hơn vạn mẫu ruộng chung quanh những nơi này.

Đàng nào lão cũng phải trả lương cho bọn gián điệp này, sao không vật tận kỳ dụng cơ chứ.

Cái gì? Sao Lê Khôi không lo sợ đám gián điệp này nhân cơ hội p·há h·oại công trình, mùa màng á?

Đúng là chúng hư hư thực thực là gián điệp của các nhà khác, thế nhưng chức “ngoại bộ đốc công” này cũng không có quá nhiều quyền lực.
Dù sao mọi người đều là gián điệp cả, công việc chính vẫn là thu thập, truyền tải thông tin “cơ mật” trừ khi bất đắc dĩ hoặc cơ hội quá thuận lợi có thể “tiện tay mà làm” còn không chả ai không dưng tự nhiên mạo hiểm bại lộ thân phận cả.

Vậy nên mỗi chuyến công cán chỉ cần cắt cử phó chức đi cùng hỗ trợ - mà nói cho đúng là giá·m s·át - thì đám gián điệp này cũng sẽ biết điều mà tem tém lại. Khả năng p·há h·oại của chúng vì thế cũng trở nên rất hạn chế.

Nhất là từ sau khi Lê Khôi đích thân ra Đông Kinh trọng chưởng binh quyền, gián điệp các nhà lại càng thủ thân như ngọc, chỉ sợ vạn lần không may ra sơ hở gì.

Chỉ cần một ngày Lê Khôi còn ở Đông Kinh tay nắm binh quyền, đám gián điệp sẽ khắc biết đường an phận. Ngoại trừ thi thoảng truyền tin an về chủ tử nhà mình ra, tất cả bọn chúng sẽ tận tâm tận lực cống hiến cho gia nghiệp nhà lão.

Diễn tuồng mà, cứ yên lành ai làm việc nấy.

Từ giữa năm nay không khí ở Cẩm Giang ngày càng trở nên tường hòa, mi đóng vai công tượng của mi, ta đóng vai thợ khéo của ta.

Lê Khôi cũng là vui thấy sự tình diễn tiến như thế.

Một chút việc nhỏ mà thôi, đối với lão không lớn hơn con muỗi chích là mấy.

Lại nói, giữ bọn chúng dưới mí mắt, khi cần còn có thể truyền đi một ít thông tin mà lão muốn tới những người cần nghe.

Ai biết được, có khi lại dễ dàng khiến kẻ khác hành động theo ý mình.

Người mà, ai chẳng tự cho mình là khôn ngoan. Thông tin do gián điệp nhà mình tự tay truyền về chả đáng tin gấp vạn lần tin đầu đường cuối phố à, hà hà …

Nhờ thế, vài ba năm nay cơ sở hạ tầng chung quanh hai hang ổ nhà Lê Khôi phát triển thấy rõ, chí ít m·ùa l·ũ không còn phải sợ nước ngập trắng ruộng, mùa hạn không cần phải lo đồng nứt chân chim.

Kỹ thuật canh tác tiên tiến là một chuyện, vụ mùa bội thu không thể bỏ qua cống hiến của đám thợ thầy chăm chỉ này.

Nhìn sổ sách thống kê lương thực nhập kho hằng năm, bà Vân chỉ hận không thể biến toàn bộ đất hoang ở Cẩm Giang thành tư điền nhà mình.

Nữ nhân này sắp tự chuyển hóa mình thành địa chủ phu nhân mất rồi.

Chẳng có gì phải sợ, triều đình - hay nói thẳng ra là Hoàng Đế - không ghét quý tộc có nhiều ruộng, chỉ ghét ở chỗ đám quý tộc bằng cách này hay cách khác biến ruộng tư phải nộp thuế thành lộc điền được miễn thuế.

Quý tộc trời sinh có một loại ham muốn không thể hiểu nổi - hoặc dễ hiểu nhưng không ai thèm hiểu - với trò đánh lận con đen này.

Ngược lại, nếu như huân quý bỏ người bỏ tiền ra khai hoang mà khai báo số ruộng mới dưới danh nghĩa ruộng tư, nộp thuế đều đặn triều đình còn mừng là chuyện khác.

Thế nên quan điểm nhất quán của triều đình nhà Lê là ai có sức cứ làm, ai có lực cứ vung, miễn là khai báo đầy đủ nộp thuế cho triều đình là được.

Nghe vợ nói ruộng vườn bội thu, Lê Khôi lại càng tích cực cho người khai hoang mở đất. Cứ nhìn hai cái hang ổ to bằng lỗ mũi mà lão cho người mở hơn vạn mẫu ruộng là biết.
Thành thử, mỗi lần nghĩ đến đám đất hoang chung quanh thành trấn Cẩm Giang vẫn chưa được canh tác, ruột Lê Khôi đều như thắt lại.

Nếu có đủ nhân lực tái khai hoang bằng hết số đất đó, mộng tưởng trở thành Đại Việt đệ nhất địa chủ của lão - đương nhiên là trừ thằng nhóc Lê Bang Cơ ra - hẳn không còn là mơ hão.

Càng nghĩ đến chuyện này lão càng cay thằng quý tử, năm đó đánh Cầm Cương bắt được hơn hai vạn tù binh, lão vốn muốn xin xỏ mấy ngàn tên, lại đứng ra lập vài cái đồn điền ở Cẩm Giang, ai ngờ thằng nhóc nhà lão nói nhỏ vào tai thằng em họ trời đánh của lão cái gì, thành ra trước sau hơn hai vạn tù binh bị Lê Nguyên Long cho chuyển lên đảo Quỳnh đi đào quặng sắt bằng hết.

Con vịt trong nồi còn đập cánh bay đi làm lão buồn thối ruột mấy tháng trời.

Thở dài thườn thượt, Lê Khôi không thể không thừa nhận sự thật, muốn nhanh chóng phát triển ổ nhỏ của mình phải dựa vào c·hiến t·ranh.

Nếu như không có tù binh c·hiến t·ranh, chỉ dựa vào hơn ngàn anh em ở Cẩm Giang muốn khai hoang từng ấy đất đai nói nghe thì dễ.

Nếu sang năm người Chiêm có thể dong buồm đánh ra nhiều một chút, lão sẽ không cần chút mặt mũi nào xí hẳn hai ba ngàn tên, sau đó cắt ra lập hẳn dăm bảy đồn điền khai hoang cho sướng.

Lại nói, nhân công nhiều không chỉ dùng để lập đồn điền khai hoang, thằng quý tử nhà lão có một số ý tưởng quái kỳ quái cũng rất cần nhân công mới có thể đi vào thực tiễn.

Như nghĩ đến cái gì, Lê Khôi lại rướn người về phía Lê Điền nói.

- Lão Điền, tau thấy xưởng đổ thép của thằng Giáp có thể cho mở rộng dần được rồi đấy. Không cần quá nhanh, từ giờ đến giữa năm sau tăng gấp đôi sản lượng là được.

Lê Điền gật đầu cho là phải.

Chưa nói người Đại Thành (Ayutthaya) cùng người Lan Nạp (Lan Na) đánh nhau mấy năm nay chưa nghỉ, từ giờ đến mùa gió nồm năm sau người Chiêm sẽ phát động đánh lớn, đến lúc đó đao kiếm giáp trụ các thứ đều sẽ hao tổn kinh người.

Khắp Đại Việt hiện tại có sức nâng cao sản lượng thép duy chỉ có công xưởng Vĩnh Xương mà thôi.

Lê Điền chắp tay ra hiệu đã biết, đoạn hơi chần chừ thấp giọng hỏi.

- Người Lan Nạp hẳn là cũng nên có nguồn cung thép chất lượng cao ổn định để đánh tay đôi với Đại Thành chứ?

Lê Khôi ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói.

- Đảm bảo nguồn cung cho chiến dịch sang năm cái đã, nguồn cung mà dư dả thì tuồn sang Lan Nạp vài chục tạ mỗi tháng cũng được. Nhớ cẩn thận Vàng Bu Lý, số thép tốt đó mà rơi vào tay hắn thì mệt lắm!

Như nghĩ đến cái gì, Lê Khôi lại nói.

-Nếu như Lan Nạp đã có đủ nhiều kiếm thép thì nguồn cung sắt cho Đại Thành cũng không cần hạn chế quá đáng nữa. Chúng ta không làm cũng sẽ có người khác làm, hạn ngạch năm sau đến cảng A Du Đà Da (Ayutthaya)sẽ tăng sáu phần mười!

Nghĩ đến mỗi một thuyền sắt thép chuyển đến cảng sông A Du Đà Da đều có thể chất đầy bạc đồng đem về, Lê Khôi dứt khoát không thừa nhận hành động của mình chả khác gì đám con buôn đáng khinh, nghĩa chính ngôn từ cho rằng kể cả thương hội Vĩnh Xương không làm thì các nhà khác cũng đâu dễ gì bỏ qua!

Cứ thế rướn tới đòi ăn phần lớn.

Chiến tranh giữa Đại Thành và Lan Nạp, về mặt lý thuyết Đại Việt nên ủng hộ Lan Nạp. Nói gì thì nói, họ không chỉ là người kiểm soát con đường thông thương xuyên bán đảo Trung - Ấn sang A Ngõa (Ava) mà còn là một đồng minh tiềm năng nếu Vàng Bu Lý muốn tuyên chiến với Lê Bang Cơ.

Chẹp chẹp miệng, Lê Khôi lầm bầm.

- Haiz … Lão phu cũng có muốn bán hàng cho người Đại Thành đâu, làm như vậy thân già này cũng cực kỳ khổ tâm á!

Lê Điền ngồi trên ghế đẩu, đầu cúi xuống đếm kiến giả vờ không nghe thấy gì!
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025