Chương 187: Ăn Hiếp

27/04/2025 10 8.0
Chương 184: Ăn Hiếp

(Tối hôm nay ngồi gõ hơn hai ngàn chữ rồi lại cảm thấy không phù hợp thiết lập về tính cách cũng như logic của các nhân vật, thế là xóa đi gõ lại cùng hiệu chỉnh một chút chi tiết của các chương trước! Đúng rảnh!)

Lê Ý nở nụ cười thành thực, chắp tay một vòng chung quanh chậm rãi nói.

- Hai chữ “trượng nghĩa” sao mà nặng nề. Ý đức mỏng sao dám lạm hưởng!

Đại Nội Giáo Hoằng ngồi trên soái vị, không chút lay động nhìn chằm chằm vào Lê Ý.

Hiểu đệ không ai bằng huynh, dù là huynh đệ trên miệng cũng là như thế, hắn vươn tay ra hiệu mọi người trong trướng an tĩnh, châm chước nói với Lê Ý.

- Không biết hiền đệ có tố cầu gì? Hay nói thẳng ra, lợi ích gì có thể khiến thương hội Vĩnh Xương mạo hiểm như thế!

Lê Ý không do dự chút nào, đứng dậy rảo bước về phía tấm bản đồ lớn bên phải doanh trướng, chờ mọi người cùng châu đầu vào nhìn, nó chỉ vào một vị trí ở góc tây bắc nói.

- Thời gian sắp tới thương hội Vĩnh Xương có ý định mở rộng buôn bán với người Nữ Chân. Khu vực này xưa là Định Lý phủ (1) của nước Bột hải cũ, nay là nơi sinh sống của người Nữ Chân Hải Đông. Nếu đặt được một tiền đồn ở đây, thương hội Vĩnh Xương có thể lấy nơi này làm bàn đạp dễ dàng tiếp cận các phụ lưu của Hắc Long Giang và buôn bán với đám tàn dân Cao Câu Ly - Bột Hải tản mát chung quanh lưu vực con sông này.

Đại Nội Giáo Hoằng nhíu chặt mày, buôn bán thì buôn bán thôi, hà cớ gì thằng này lại đề đạt một chuyện không đâu như thế, khẽ hỏi.

-Ý hiền đệ là?

Lê Ý như thật hồi báo.

- Người Nữ Chân ở Hải Đông cái gì cũng thiếu, trong đó thiếu nhất là lương thực. Muốn lấy được thảo dược cùng da thú thượng hạng ở tam bộ Nữ Chân không gì giá trị bằng lương thực. Tuy nhiên từ An Nam đến Định Châu nói ít cũng hơn vạn dặm đường biển, đi xa như vậy chỉ vì buôn chút lương thực da thú quả thực không có lời.

- Cho nên?

Lê Ý không chút nào giấu diếm ý đồ của mình.

- Cho nên hôm nay muốn hạm đội Vĩnh Xương tách nhóm hộ tống thuyền đổ bộ cũng được thôi, nhưng Ý muốn nhận được cái gật đầu của tất cả các vị cho phép thương hội Vĩnh Xương mua gạo ở cảng chính của lãnh địa chư vị với giá thị trường.

Nói rồi ánh mắt như có như không nhìn lướt qua Trường Vĩ Thực Cảnh (Nagao Zanekage).

Mục đích chính của nó hôm nay đương nhiên là gia tộc Trường Vĩ, là Thủ hộ đại của phiên Việt Hậu (phiên Echigo) - một trong các thủ phủ lúa gạo của Đại Hòa, nhà Trường Vĩ mới là người có tiếng nói nhất trong vấn đề này.
Mọi người ở đây thấy thế cũng chờ xem phản ứng của thằng này như thế nào.

Trường Vĩ Thực Cảnh vờ như không nghe thấy, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, giả ngu nói.

- Các vị cũng biết đấy, lương thực chính là huyết mạch của sinh dân, là lực lượng của lãnh địa. Mỗi một quyết sách liên quan đến lương thực đều là chuyện quan trọng, Thực Cảnh thấp cổ bé họng, thứ cho bất tài không thể đứng ra quả quyết được.

Thằng này lời lẽ vòng vo nhưng ý tứ rất rõ ràng.

"Chiến dịch này thắng bại ăn đầu to là mấy nhà các ngươi, lý gì lại bắt nhà Trường Vĩ đứng ra đảm bảo lợi ích cho thương hội Vĩnh Xương cơ chứ!"

Lê Ý không chần chờ chút nào, hé răng ra giá.

- Thương hội Vĩnh Xương buôn hàng từ Bột Hải trở về bất kể lời lãi bao nhiêu nhà Trường Vĩ đều được chia ba phần mười doanh thu.

Chỉ là Trường Vĩ Thực Cảnh vẫn ngồi im bâng quơ thổi thổi ly trà, không vội cho ý kiến.

Hay tường minh hơn mà nói.

“Đến, thêm tiền!”

Lê Ý thấy thế liếc nhìn về phía Đại Nội Giáo Hoằng, nhún vai.

Đại Nội Giáo Hoằng ngẫm nghĩ một lát, xua tay với Lê Ý.

Nó cười gật đầu lại lần nữa thêm tiền.

- Nhà Trường Vĩ sẽ có quyền ưu tiên tiếp xúc với hỏa khí An Nam, hạn ngạch bằng một phần năm cam kết của chúng ta với nhà Đại Nội.

Không chờ đại biểu các nhà khác lên tiếng, Đại Nội Giáo Hoằng đằng hắng một tiếng nói.

- Hạn ngạch này sẽ lấy từ phần của nhà Đại Nội, chư vị không cần quá lo!
Nghe được lời cam đoan của Đại Nội Giáo Hoằng, Thượng Sam Phòng Triều cùng Sơn Danh Giáo Phong mới không hẹn mà cùng lần nữa ngồi lại ghế xếp.

Danh ngạch điểu thương vào Đại Hòa đã sớm bị bọn hắn bàn thảo chia cắt hầu như không còn. Mỗi một phần trăm hạn ngạch đều không dung có chút nào sai sót.

Không do bọn hắn không quan tâm, từ chút da lông Lê Ý mới cho trình diễn, bọn hắn đều hiểu rằng thời đại mới đang đến.

Đối với mỗi một nhà quý tộc đi tắt đón đầu trào lưu thời đại không chỉ đơn giản là quyết định thắng bại vài trận chiến.

Ở đại hòa, danh vọng không phải trò chơi, nhà Thiếu Nhạc có thể hết lần này đến lần khác bị nhà Đại Nội đánh cho bỏ xứ chạy dài nhưng lần nào cũng có thể quang phục là vì lý gì?

Còn không phải do danh tiếng tổ tiên bọn chúng đánh Mông Cổ mà có hay sao.

Nếu không phải năm kia thằng ngu Thiếu Nhạc Giáo Lại không dưng chứa chấp bọn phản loạn á·m s·át Chinh di Đại Tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo, vì thế mất đi danh vọng thì có cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám công khai săn g·iết tử tôn nhà Thiếu Nhạc như thế này!

Trường Vĩ Thực Cảnh nghe thấy Đại Nội Giáo Hoằng cùng Lê Ý khẳng định như thế thì cả mừng, đặt chén trà xuống cười ha hả nói.

- Hai vị đại nhân nói gì vậy! Nhà Trường Vĩ cái gì cũng thiếu duy chỉ có lương là dồi dào á! Ha ha ha ... Thuyền buôn của Lê Ý các hạ nếu thích thì cứ đến mua, đảm bảo không kẻ nào dám hét giá cao nửa phân tiền so với giá thị trường. Thực Cảnh dám lấy danh dự nhà Trường Vĩ ra đảm bảo!

Lê Ý được như nguyện, nghiêm trang chắp tay với Trường Vĩ Thực Cảnh, yên lặng không nói thêm gì nữa.

Đến lúc này, mọi người mới cùng thở phào một hơi, thương hội Vĩnh Xương đồng ý xuất quân, chuyện này coi như xong.

Đại Nội Giáo Hoằng ngó nghiêng thấy hình thế đã ổn, đứng dậy chỉ vào tấm bản đồ Đối Mã ở bên phải doanh trướng nói.

- Chư vị, nếu mọi sự đã quyết, chúng ta nên sớm quyết đoán xem sắp tới sẽ tiến quân như thế nào!

Thượng Sam Phòng Triều thu quạt, chỉ về một làng chài ở chỗ nút cổ chai của đảo Đối Mã chậm rãi nói.

- Quân chủ lực của ta một mặt theo đường núi đánh lên làng Đinh Kê Tri (nay là Mitsushima Machikechi) phối hợp với cánh quân đã đổ bộ lên cảng Vĩ Kỳ (cảng Ozaki) cắt đứt hoàn toàn yếu đạo liên kết nam bắc đảo Đối Mã. Mặt khác lại cắt quân băng rừng về phía tây đến sườn phía tây núi Hữu Minh (nay thuộc Mitsushima Shimobaru) đóng giữ.

Nói xong lại chỉ vào một làng chài khác nằm ở mặt tây đảo Đối Mã, tên là Tiểu Mậu Điền (nay là Mitsushima Komoda).

- Cánh quân đổ bộ của Lê Ý các hạ sẽ đổ bộ xuống ngôi làng này, từ đây cứ ven theo bờ sông thẳng tiến về phía đông sẽ đến núi Hữu Minh, hội họp với quân chủ lực ở đó mà cắt phía nam đảo Đối mã làm ba phần. Từ đây ta có thể dễ dàng vây ráp tiêu diệt quân Đối Mã ở phần phía nam nhất của hòn đảo.

Kế hoạch của Thượng Sam Phòng Triều không có gì cao siêu, nói thẳng ra chính là cậy vào quân nhiều lương đủ cùng lúc phát động bao vây chia cắt quân Đối Mã.
Phần khó nhất là đổ bộ lên mặt tây đảo Đối Mã đã có hạm đội Vĩnh Xương đảm nhiệm.

Còn lại chỉ đơn thuần là dựa vào đông người ăn h·iếp người ta, ngoại trừ tốn người hao của ra không có nhược điểm gì đáng kể.

Đối mặt với loại mưu kế đơn giản chí cực này ngoài trừ dùng sức mạnh tuyệt đối mãnh xông ra không có biện pháp nào có thể hóa giải.

Ờ … trừ khi Tông Trinh Thịnh cùng Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang là Đinh Lễ, Lý Triện Tái sinh, còn quân Đối Mã là quân Lam Sơn mười bảy năm trước.

Đặc biệt nhấn mạnh mười bảy năm trước là vì ngay cả quân Thiết Đột bây giờ cũng không thể so sánh với quân Thiết Đột năm xưa, Lê Ý cũng không mấy tự tin chúng còn làm được trò chấp hai chấp ba như chém dưa thái rau của tiền bối đi trước hay không.

Tướng đó, quân đó đâu phải nói có là nặn ra ngay được.

Mọi người chung quanh đều gật đầu cho là phải, mọi chuyện duy ổn là hơn, tính mạng của đám võ sĩ là trân quý, không phải thứ có thể tùy tiện hoang phí trong mấy kế hoạch thiên mã hành không.

Sơn Danh Giáo Phong lúc này lần nữa cất tiếng nói.

- Cho đến trước khi quân của Lê Ý các hạ đổ bộ lên làng Tiểu Mậu Điền, vấn đề trước mắt là ta phải lần nữa chấn chỉnh lại nơi đóng quân. Quân giặc mỗi lần tập kích gây thiệt hại lên quân ta không lớn nhưng sĩ khí hao hụt lại không thể đong đếm được. Bất tài cho rằng chờ đến khi quân tâm của ta hạ xuống một mức độ nhất định, quân Đối mã sẽ ngay lập tức khởi xướng t·ấn c·ông quy mô lớn.

Đối với ý kiến của Sơn Danh Giáo Phong, Lê Ý xin giơ hai tay hai chân đồng ý.

Sử dụng trò này nhuần nhuyễn nhất không ai hơn được dân tộc nào đó ba lần đánh gãy răng quân Mông - Nguyên.

Vó ngựa Mông Cổ tung hoành khắp đại lục Á - Âu không phải là dục tiên dục tử trước trò này hay sao.

- Cấp báo! … Cấp báo! …

Tên lính truyền tin chạy một mạch từ bến cảng vào đến doanh trướng thở hổn hển, trên lưng đeo tiếu kỳ chữ “忣” (cấp) đung đưa theo từng nhịp thở dốc.

Cầm chiến báo trong tay, sắc mặt Đại Nội Giáo Hoằng thoáng qua có một tia âm trầm rồi lại rất nhanh biến mất, hắn liệng tờ chiến báo cho Thượng Sam Phòng Triều, đoạn nhấp một ngụm trà cười khẽ nói.

- Giáo Phong nói không sai, đêm qua quân ta ở cảng Vĩ Kỳ (cảng Ozaki) đã bị t·ấn c·ông!

Chú thích:

(1) Nay là các huyện phía nam vùng Primorsky/ Nga với trung tâm là huyện Partizansky.
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025