Chương 9: Đoạt Lại Tô Gia (2)

26/04/2025 10 8.9
Chương 9: Đoạt Lại Tô Gia (2)

Bầu trời xám xịt, mây đen cuồn cuộn. Khoảng sân chính rộng lớn bị những vết nứt rạn bao phủ, mặt đất còn lưu lại từng dấu búa nặng nề. Mùi máu tanh, bụi đất và sát khí hòa lẫn vào nhau, khiến không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Đại trưởng lão Tô gia, tóc bạc phất phơ, ánh mắt sâu hun hút, mang theo một loại uy nghiêm của người từng nắm quyền sinh sát. Trưởng lão Thanh Vân Tông thân hình thon gầy, áo bào tung bay, sắc mặt đạm mạc như nước, ánh mắt quét qua Trương Phàm và Linh Nhi đầy lạnh lùng. Sau lưng hắn là mấy tên đệ tử tinh nhuệ, cầm kiếm đứng chen nhau tạo thành hàng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trương Phàm không nhúc nhích, chỉ nhướng mày nhìn đối phương. Tô Linh Nhi đứng cạnh, lúc này đã cất cao giọng:

“Tô Linh Nhi ta hôm nay trở về đòi lại công đạo!"

Đại trưởng lão chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Tô Linh Nhi:

"Cha ngươi thân là tộc trưởng lại không suy nghĩ cho gia tộc. Hắn không xứng! Người cũng không xứng!"

Dật Phong nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo:

“Một tông môn nhỏ bé nơi sơn dã, dám đến Tô gia q·uấy r·ối? Muốn ‘đòi lại công đạo’? Lý do nghe thật buồn cười.”

Trương Phàm lười nhún nhường, tiến lên một bước, ánh mắt mang theo tia giễu cợt:

“Có buồn cười hay không, lát nữa đánh một trận sẽ biết. Hôm nay ta tới không phải xin các ngươi thương hại. Ta đến là để giành lại những gì đáng thuộc về đệ tử của ta.”

Không khí sôi trào, sát khí bốc lên.

Dật Phong lạnh lùng phất tay áo, hồn lực bạo phát. Phía sau hắn, một thanh phi kiếm sắc bén hiện ra giữa không trung, lượn một vòng như rồng bạc uốn lượn.

“Chỉ bằng vào các ngươi?”

Chu Đại Sơn cười lớn, búa lớn vung lên bổ thẳng vào mặt đất, nổ vang một tiếng trầm đục, đất đá văng lên. Sát khí của hắn như hồng hoang mãnh thú, tu vi bát giai tiểu hồn sư không chút che giấu!

“Lời nhiều làm gì. Muốn cản đường tông chủ nhà ta, phải hỏi búa của Chu mập này trước!”

Tiếng búa vang lên trời, tiếng kiếm xé gió rít qua tai.

Trận chiến chính thức nổ ra!

"ẦM!!!"

Một t·iếng n·ổ rung trời, Chu Đại Sơn nhấc búa nặng như núi, xoay tròn rồi bổ thẳng xuống giữa sân như thiên thạch giáng lâm.

“Tiếp ta một búa thử xem!”

Dật Phong khẽ híp mắt, thân hình nhẹ nhàng lướt ra như một dải khói xanh. Hồn lực xoay chuyển, một đạo kiếm ảnh từ sau lưng hóa thành tia sáng bạc lạnh lẽo v·út qua!

Keng!
Búa và kiếm v·a c·hạm, tia lửa tung tóe, sóng xung kích thổi tung mái ngói, bụi đất bay mịt mù.

Dật Phong thân hình bất động, chỉ lùi lại nửa bước. Trong khi đó, Chu Đại Sơn bị phản chấn đến mức cánh tay tê dại, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn nghiến răng, lao lên lần nữa! Từng bước đi nặng nề như cuồng phong bạo vũ, mỗi búa bổ ra đều khiến mặt đất nứt vỡ, gạch đá văng tứ phía.

Nhưng...

Dật Phong vẫn như u linh, né tránh nhẹ nhàng từng chiêu nặng như núi của Chu mập. Mỗi lần hắn tung kiếm phản kích, đều nhắm vào các kẽ hở nhỏ trong chiêu thức đối phương.

“Keng!”

Một chiêu chuẩn xác!

Một v·ết m·áu rạch ngang vai Chu Đại Sơn!

Hắn gầm nhẹ, xoay người phản công, nhưng lại bị một kiếm khác xẹt ngang đùi trái. Máu tươi văng ra. Chu mập lùi về ba bước, cắm búa xuống đất chống đỡ, hơi thở phập phồng dữ dội.

Dật Phong đứng đối diện, tay cầm phi kiếm, áo bào khẽ bay trong gió, sắc mặt lạnh như băng:

“Ngươi có lực… nhưng tiếc thay, quá chậm.”

Mặt đất đầy v·ết m·áu, sát khí quanh sân càng lúc càng đậm.

Trên đài, Trương Phàm nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo dần dâng lên:

“Xem ra, phải để ta ra tay rồi.”

Chu Đại Sơn máu tươi chảy ròng, thân hình khựng lại giữa sân.

Dật Phong khẽ nhếch môi, vừa định tung ra một kiếm thì…

“Đủ rồi.”

Một giọng nói lười nhác vang lên, không lớn, nhưng lại như tiếng sấm giữa trời quang, ép mọi âm thanh trong sân im bặt.

Trương Phàm đã bước lên một bước. Chỉ một bước. Toàn trường đột ngột trầm lặng.

Tu La Võ Hồn hiện ra sau lưng, một thân ảnh ma ảnh đẫm huyết, cao lớn mơ hồ, ánh mắt vô tình như tử thần.

“Ầm!!!”

Một luồng sát khí khủng bố ập xuống, như có ngàn vạn oan hồn đang khóc gào, khiến mặt đất run rẩy, huyết mạch những người đứng gần như đông cứng.
Dật Phong lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, chân mày nhíu chặt, linh hồn run lên nhè nhẹ.

“Đây là... võ hồn gì...?” – hắn lẩm bẩm.

Trương Phàm không nói thêm. Hắn bước thêm nửa bước, tay phải khẽ nâng, Hắc Sát Chi Kiếm xuất hiện trong tay như quỷ ảnh, rít gió chém thẳng về phía Dật Phong.

“Một kiếm, cho ngươi nhớ kỹ.” – giọng nói vẫn bình thản.

Xoẹt!

Một đường kiếm mang theo huyết sát chi ý, phá không như sấm rền, ép cho Dật Phong phải lùi ba bước liên tiếp, sắc mặt đại biến!

“Đại trưởng lão!! Mau hỗ trợ!!” – Dật Phong gào lớn.

“Vô lễ!” – tiếng quát già nua vang lên, Đại trưởng lão Tô gia cuối cùng cũng không thể đứng nhìn, thân hình lập tức phóng tới!

ẦM!!!

Dật Phong cùng Đại trưởng lão Tô gia đồng thời xuất thủ, một người kiếm ảnh tung hoành, một người chưởng pháp cuồng bạo, linh lực như thủy triều dâng trào, bao phủ cả thân ảnh Trương Phàm.

Đối mặt với thế công như vũ bão, Trương Phàm không lùi mà tiến, không né mà chém!

Một kiếm mang theo diễm hỏa rực cháy, chém tan toàn bộ kiếm ảnh của Dật Phong, bức hắn phải lùi lại mấy trượng, sắc mặt trắng bệch.

Cùng lúc, Trương Phàm lật tay phản kích, Hắc Sát Chi Kiếm hóa thành một vệt hắc quang cuốn lấy bàn tay đại trưởng lão đang ập đến.

KENG!!

Tiếng kim thiết vang vọng trời cao, cánh tay đại trưởng lão run rẩy, lùi liền ba bước, sắc mặt nghiêm trọng. Trường kiếm đen tuyền chém ra từng đạo huyết sắc kiếm ảnh, Hắc Sát Chi Kiếm gào rít như quỷ thần, mỗi nhát đều mang theo ý chí t·ử v·ong, khiến Dật Phong và Đại trưởng lão phải dùng toàn lực.

“Tên này... kiếm quá bá đạo!”

Cả hai sớm đã ngửi được mùi t·ử v·ong trong trận chiến, bắt đầu dè chừng. Nhưng Trương Phàm lại đột ngột thu kiếm, đứng yên bất động.

Một giây.

Hai giây.

“C·hết đến nơi rồi còn giả vờ ngầu?!” – Dật Phong gằn giọng, vừa định xông lên.

ẦM!!!

Mặt đất chấn động. Bầu trời đen lại. Một vòng xoáy hỏa ngục mở ra trên không trung, âm u, đỏ rực diễn ra một hư ảnh lồng giam như từ hỏa ngục rơi xuống, bao phủ lấy cả hai người.
“Thiên Hỏa... Trấn Ngục!”

Trương Phàm nhẹ giọng niệm ra sát chiêu, nhưng trong mắt đã hiện tia máu.

ẦM RẦM!!

Ngọn lửa đen đỏ cuộn trào như lũ dữ, hóa thành vô số dây xích hỏa ngục xiềng chặt Dật Phong và Đại trưởng lão, khiến cả hai chỉ kịp kêu lên một tiếng:

“KHÔNG!!”

BÙM!!!

Hai thân ảnh cháy rụi giữa không trung, hóa thành tro tàn rơi xuống trong làn gió.

Sau một kích tất sát, ngọn lửa dần tắt. Trương Phàm đứng giữa đại viện, lưng thẳng tắp, kiếm cắm xuống đất. Không ai nhận ra lúc này tay hắn đang run, máu từ lòng bàn tay nhỏ giọt từng giọt, nhiễm đỏ vạt áo. Thiên Hỏa Trấn Ngục là sát chiêu cấp thiên của hệ thống, b·ạo l·ực nghịch thiên nhưng với thực lực hiện tại của Trương Phàm thì chỉ có thể sử dụng một lần. Hắn lúc này, tâm thần đau nhức, khí huyết r·ối l·oạn, hồn lực cạn kiệt. Nhưng hắn chỉ khẽ hừ lạnh, nhấc tay che giấu, tiện tay rút kiếm ra khỏi mặt đất.

“Thu dọn sạch sẽ. Từ nay về sau Tô Gia đổi chủ.”

Sau trận chiến kinh thiên, trong ngoài Tô gia hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng. Tô Linh Nhi thay một bộ trường sam đơn giản, ánh mắt trầm tĩnh, ngôn từ đanh thép, liên tiếp ra lệnh:

“Triệu tập tất cả mọi người tập trung tại nghị sự đường!.”

“Ngay hiện tại những ai không phục có thể rời đi!”

“Tài liệu sổ sách giao ra trong một canh giờ, ai giấu giếm, xử theo tội phản bội!”

Đám người Tô gia từ ban đầu còn do dự sợ hãi, dần dần bị khí thế của nàng áp đảo, chỉ có thể cung kính nghe theo.

Thế cuộc hỗn loạn những ngày qua, trong vòng một ngày, đã dần ổn định.

Trên một mái nhà, Trương Phàm ngồi nhàn nhã uống trà, ánh mắt đảo qua khung cảnh dưới sân, khóe môi cong lên một nụ cười mờ nhạt.

“Không tệ... không ngờ làm việc cũng khá có bài bản.”

Hắn nhấp một ngụm trà, ánh mắt dõi theo bóng Tô Linh Nhi đang chỉ đạo sắp xếp kho dược.

“Những việc lằng nhằng như thế này...”

Hắn chắp tay sau lưng, trong lòng thầm gật đầu:

“Chức quản gia đại tổng quản kiêm trưởng phòng tài chính hậu cần của Vô Ưu Tông, có vẻ... đã có người thích hợp rồi.”

[Ding! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ giúp đỡ đệ tử Tô Linh Nhi đoạt lại quyền chưởng khống Tô gia]

[Phần thưởng nhận được: Linh dịch tư chất kiếm đạo, kinh nghiệm phù sơ cấp, 50 điểm hệ thống]

Âm thanh quen thuộc lại vang lên.

Trương Phàm biết tràng diện hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu, đánh trẻ thì già đến. Hắn quyết định ở lại Tô gia.
8.9
Tiến độ: 100% 13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025