Chương 8: Đoạt Lại Tô Gia (1)
26/04/2025
10
8.9
Chương 8: Đoạt Lại Tô Gia (1)
Một đêm trôi qua rất nhanh. Ba thành viên mới sau khi được "tiếp đón nồng hậu" bằng một bữa cháo loãng với vài miếng dưa muối, chính thức hiểu ra... nơi này nghèo tới đáy nồi. Nhưng dù thế, dưới sự uy nghiêm và "tầm nhìn xa" của Trương Phàm, ba người vẫn lặng lẽ thề thốt trong lòng, nhất định phải theo đại ca "đánh đông dẹp bắc" "kiếm tiền xây nhà".
Một đêm không yên tĩnh. Từ Khánh thì lăn lộn không ngủ được vì nhớ cái giường mềm ở nhà. Triệu Tiểu Manh thì ôm cái chăn rách nằm khóc thầm, nhớ lại lúc trước còn là đại tiểu thư của một tiểu gia tộc. Chu Đại Sơn thì ngồi canh cửa, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm:
"Không sao, không sao... Chờ đại ca phát tài, chúng ta cũng theo thơm lây!"
Sáng sớm hôm sau. Trương Phàm đứng ở giữa sân, lười biếng vươn vai một cái. Hắn gọi Đại Sơn cùng Linh Nhi tới.
"Đại Sơn, Linh Nhi, vào thành thôi."
Chu Đại Sơn nghe gọi, lập tức xách theo thanh búa lớn gỉ sét, ánh mắt lấp lánh. Tô Linh Nhi mặc một bộ xiêm y màu lam nhạt, tuy khuôn mặt còn hơi non nớt nhưng ánh mắt đã tràn đầy quyết tâm.
"Sư tôn, Linh Nhi nhất định không làm người thất vọng!"
"Đại ca, chuyện lớn nhỏ cứ giao cho tiểu đệ!"
Trương Phàm khẽ gật đầu, tâm trạng rất tốt.
Ba người nhanh chóng rời khỏi Vô Ưu Tông, men theo đường núi tiến về hướng Thanh Minh Thành, chuẩn bị cho hành trình giúp Tô Linh Nhi đoạt lại Tô gia!
Trên con đường núi gập ghềnh, ba người vừa đi vừa trò chuyện. Chu mập hưng phấn hỏi:
"Đại ca, lần này chúng ta về Tô gia, có cần đại khai sát giới không?"
Trương Phàm liếc hắn một cái, cười nhạt:
"Ngươi tưởng đoạt lại gia tộc là chuyện đánh nhau đơn giản à? Phải dùng đầu óc."
Chu Đại Sơn gãi đầu cười ngượng:
"Tiểu đệ quen rồi, chỉ cần đại ca nói đánh ai, tiểu đệ liền chém tới."
Tô Linh Nhi nhỏ giọng:
"Sư tôn, gia tộc Linh Nhi... phần lớn trưởng lão đều đã đầu quân cho Thanh Vân Tông. Chúng ta nhất định phải cẩn thận!"
Trương Phàm gật đầu, mắt lóe lên tia sáng lạnh.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ta ra tay, một đám rùa rút đầu đó không dám làm càn."
Nói đến đây, hắn quay sang dặn dò Chu Đại Sơn:
"Tới Tô gia, ngươi tạm thời làm hộ vệ thân cận của Linh Nhi. Nếu có đánh nhau, đừng lộ quá nhiều thực lực. Hiểu chưa?"
Chu Đại Sơn vỗ ngực bồm bộp:
"Đại ca cứ yên tâm, tiểu đệ đảm bảo đánh tới cha mẹ nó cũng nhận không ra!"
Tô Linh Nhi khẽ bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Ba người dần dần tới gần khu vực đông đúc, phía xa đã thấy bóng dáng Thanh Minh Thành mờ mờ hiện lên. Trương Phàm vừa đi vừa ung dung "vẽ bánh" trong lòng:
"Đợi khi Tô gia nằm trong tay Linh Nhi, có bạc có tài nguyên, Vô Ưu Tông chúng ta sẽ dựng thêm mấy đại điện, mở thêm vài đường như Thanh Long đường, Bạch Hổ đường... Lúc đó, các ngươi muốn ở đâu ta cũng cấp cho một cái chức."
Hắn vừa nghĩ vừa chắp tay sau lưng, thản nhiên cười.
Ba người không dừng lại trong thành lâu. Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người qua lại, Trương Phàm thản nhiên dẫn Chu mập và Linh Nhi bước thẳng tới cửa chính Tô gia. Tô gia, một trong những gia tộc buôn bán lớn nhất Thanh Minh Thành, cổng lớn uy nghi, hai bên đặt tượng đá uy vũ, chính giữa treo tấm bảng hiệu lớn, trên đó khắc hai chữ "Tô Gia".
Ầm!
Chưa kịp để gã gác cổng kêu lên, Chu Đại Sơn đã vác búa lớn ra khỏi lưng, gầm nhẹ một tiếng, vung búa nện thẳng lên bảng hiệu!
Một tiếng răng rắc chói tai vang lên. Tấm bảng hiệu vỡ ra làm đôi, một nửa rơi xuống đất, bụi bay mù mịt!
Cả Tô gia như chấn động. Đám hộ vệ gác cổng ngây người trong chốc lát, sau đó hoảng sợ la lớn:
"Có người gây chuyện!"
"Mau gọi người!"
Trong nháy mắt, tiếng bước chân dồn dập từ bên trong vang lên. Một đám hộ vệ mặc áo giáp đen ùa ra, số lượng không ít, khí thế cũng xem như có vài phần bài bản. Một lão già mặt đỏ, râu tóc xồm xoàm, thân hình to lớn, cầm trong tay một cây quải trượng hối hả chạy ra, ánh mắt đầy tức giận. Tam trưởng lão Tô gia quát lớn:
"Kẻ nào dám tới Tô gia gây chuyện?"
Trương Phàm cười nhạt, tay chắp sau lưng, khí thế không lộ, nhưng đôi mắt lười biếng quét qua như đang nhìn một đám rơm rạ.
Tô Linh Nhi tiến lên một bước, giọng trong trẻo nhưng kiên định:
"Ta, Tô Linh Nhi, hôm nay trở về đòi nợ!"
Một lời vừa ra, cả sân Tô gia bỗng chốc lặng ngắt.
Tam trưởng lão trợn trừng mắt:
"Ngươi... Ngươi còn dám quay về? Mau bắt lấy nó!"
Đám hộ vệ vừa nghe lệnh, đang định xông tới.
Chu Đại Sơn tay vác búa lớn nhếch mép cười:
"Ai dám tới thử xem?"
Một luồng áp lực như núi lớn áp xuống. Những tên hộ vệ vốn chỉ là luyện khí cảnh tiểu bối, mặt tái mét, hai chân run rẩy, căn bản không dám nhúc nhích. Tam trưởng lão hơi biến sắc, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ. Hắn mơ hồ cảm nhận được tên mập trước mặt cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, e rằng là bát giai tiểu hồn sư. Tô gia vốn thực lực không mạnh, đại trưởng lão thì đã đi bàn chuyện với trưởng lão Thanh Vân Tông, chỉ còn hắn và mấy tên hộ vệ ở nhà. Nếu đánh trực diện, sợ rằng không ngăn nổi.
Tam trưởng lão âm thầm nghiến răng, ánh mắt đảo nhanh, trong lòng lập tức tính kế:
"Không thể cứng đối cứng. Phải kéo dài thời gian, chờ Đại trưởng lão trở về, lại nhờ thêm người Thanh Vân Tông ra mặt, đến lúc đó xử lý một tiểu nha đầu và hai kẻ vô danh tiểu tốt này còn không dễ như trở bàn tay?"
Hắn lập tức nghiêm mặt, giả bộ trấn tĩnh, lên tiếng:
"Đã là chuyện nội bộ, đương nhiên là nội bộ xử lý. Chờ đại trưởng lão hồi tộc, lúc đó là công hay tội luận sau cũng không muộn."
Hắn vừa dứt lời. Trương Phàm khoanh tay đứng một bên, nhướng mày, lười biếng mở miệng:
"Nhiệm vụ của ta có hạn, đâu ra thời gian cho mấy lão già các ngươi giở trò kéo dài?"
Trương Phàm hướng về Chu Đại Sơn:
"Chu mập, nghe lệnh."
Chu Đại Sơn vừa nghe thấy, ánh mắt sáng lên, siết chặt đại chùy:
"Có ta!"
Trương Phàm lười biếng nói:
"Đập thẳng vào!"
ẦM!
Chu Đại Sơn không nói hai lời, đại chùy vung lên, giống như núi lở đất sụp, trực tiếp đánh thẳng vào cổng chính Tô gia!
Cả cổng lớn nổ tung thành từng mảnh, mảnh gỗ bay tán loạn. Đám hộ vệ gào thét tán loạn bỏ chạy. Một số kẻ phản ứng không kịp đã bị chấn bay ra ngoài, không biết sống c·hết.
Tô gia long trời lở đất trong nháy mắt!
Nhận thấy tràng diện đang hỗn loạn, Trương Phàm liền kéo theo Linh Nhi:
"Đi tìm cha người!"
Tô Linh Nhi khẽ giật mình, lập tức gật mạnh đầu, ánh mắt lóe lên kiên định. Hai người nhanh chóng xuyên qua đại viện đang bị Chu mập làm cho rối tung rồi mù.
Tô Linh Nhi vừa dẫn đường vừa nghiến răng:
"Cha ta có lẽ đang bị nhốt ở hậu viện"
Trương Phàm nhàn nhạt ừ một tiếng:
"Dẫn đường."
Hậu viện Tô gia.
Bên ngoài một tòa tiểu viện tĩnh lặng, có hai tên hộ vệ đang canh gác.
Chưa kịp phản ứng, Trương Phàm đã bước lên trước, nhẹ nhàng vung chưởng.
ẦM!!
Một t·iếng n·ổ trầm vang lên, cửa viện vỡ nát, hai hộ vệ kêu lên thảm thiết, bị hất bay ra xa. Bên trong viện, một nam tử trung niên tiều tụy mặc áo vải thô, sắc mặt tái nhợt, đang ngồi tựa vào góc tường. Nghe tiếng động, ông vội vàng mở mắt, ánh mắt ban đầu mờ mịt, sau đó đột nhiên run rẩy, khó tin nhìn về phía cửa:
Tô Vân run giọng:
"Linh... Linh Nhi?!"
Tô Linh Nhi khóc òa lên, nhào tới ôm lấy ông:
"Cha! Con trở lại rồi"
Tô Vân ôm chặt lấy con gái, thân thể run lên, không nghĩ rằng một ngày này sẽ tới. Trương Phàm giọng lười biếng cắt ngang, nhưng trong mắt hiện lên tia sắc lạnh:
"Cảm động sau đi. Tình hình hiện tại cũng nên ra ngoài rồi."
Trương Phàm nhìn thoáng qua Tô Vân, phát hiện người này kinh mạch đã đứt, triệt để là một người bình thường rồi. Bất quá khi hắn gặp được Tô Vân hắn liền yên tâm. Trương Phàm chỉ lo Tô gia sẽ lấy Tô Vân ra để uy h·iếp còn bây giờ Tô Vân bên người mọi chuyện liền thoải mái. Hắn thong thả vung tay, dẫn theo Tô Linh Nhi cùng Tô Vân quay trở lại đại viện.
Lúc này, đại viện Tô gia đã loạn xạ đến mức không ai nhận ra nổi. Từ gia đinh đến hộ vệ kẻ ngã trái người ngã phải, Chu Đại Sơn thì tay cầm đại chùy đứng giữa sân, nghênh ngang như hộ pháp giáng trần, vừa đuổi đánh đám người Tam trưởng lão, vừa cười hắc hắc.
Chu Đại Sơn thấy Trương Phàm trở lại liền cười khoái trá, không quên hỏi vớt vát:
"Tông chủ, chỗ này có tính chia chiến lợi phẩm không?"
Trương Phàm uể oải xua tay:
"Đánh tiếp đi, thích gì lấy nấy."
Chu mập lập tức mắt sáng rỡ, vung đại chùy gầm vang, đánh cho đám người Tô gia gào khóc cha mẹ.
ẦM ẦM ẦM!!
Ngay lúc tiếng đập phá vang vọng trời đất, ngoài cổng lớn Tô gia, một cỗ khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn kéo tới. Một đoàn nhân mã nhanh chóng xuất hiện trước cửa, cầm đầu là một lão giả áo xám tóc bạc, sắc mặt âm trầm, đôi mắt sắc bén như dao. Đi bên cạnh hắn là một thanh niên mặc trường bào trắng thêu hoa văn mây xanh, đúng là nội môn trưởng lão của Thanh Vân Tông Dật Phong trưởng lão. Tô gia Đại trưởng lão nổi giận gầm lên:
"Kẻ nào to gan! Dám đại náo Tô gia ta?!"
Thanh Vân Tông trưởng lão khóe mắt nhíu lại, giọng âm trầm:
"Chút kiến hôi, cũng dám động tới người của Thanh Vân Tông?"
Lời vừa dứt, trong sân nhất thời ngưng trọng như nước đóng băng. Đám tàn binh Tô gia như bắt được cứu tinh, thi nhau cầu cứu.
"Đại trưởng lão cứu mạng a!"
"Dật Phong trưởng lão đến rồi!"
Trương Phàm hơi nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhận ra cả hai lão già kia đều là cửu giai tiểu hồn sư, bất quá hắn cũng không thèm để vào mắt.
"Chu mập, lui về đây!"
Trương Phàm nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
Chu mập vừa đáp vừa nhanh chóng lui về.
Một đêm trôi qua rất nhanh. Ba thành viên mới sau khi được "tiếp đón nồng hậu" bằng một bữa cháo loãng với vài miếng dưa muối, chính thức hiểu ra... nơi này nghèo tới đáy nồi. Nhưng dù thế, dưới sự uy nghiêm và "tầm nhìn xa" của Trương Phàm, ba người vẫn lặng lẽ thề thốt trong lòng, nhất định phải theo đại ca "đánh đông dẹp bắc" "kiếm tiền xây nhà".
Một đêm không yên tĩnh. Từ Khánh thì lăn lộn không ngủ được vì nhớ cái giường mềm ở nhà. Triệu Tiểu Manh thì ôm cái chăn rách nằm khóc thầm, nhớ lại lúc trước còn là đại tiểu thư của một tiểu gia tộc. Chu Đại Sơn thì ngồi canh cửa, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm:
"Không sao, không sao... Chờ đại ca phát tài, chúng ta cũng theo thơm lây!"
Sáng sớm hôm sau. Trương Phàm đứng ở giữa sân, lười biếng vươn vai một cái. Hắn gọi Đại Sơn cùng Linh Nhi tới.
"Đại Sơn, Linh Nhi, vào thành thôi."
Chu Đại Sơn nghe gọi, lập tức xách theo thanh búa lớn gỉ sét, ánh mắt lấp lánh. Tô Linh Nhi mặc một bộ xiêm y màu lam nhạt, tuy khuôn mặt còn hơi non nớt nhưng ánh mắt đã tràn đầy quyết tâm.
"Sư tôn, Linh Nhi nhất định không làm người thất vọng!"
"Đại ca, chuyện lớn nhỏ cứ giao cho tiểu đệ!"
Trương Phàm khẽ gật đầu, tâm trạng rất tốt.
Ba người nhanh chóng rời khỏi Vô Ưu Tông, men theo đường núi tiến về hướng Thanh Minh Thành, chuẩn bị cho hành trình giúp Tô Linh Nhi đoạt lại Tô gia!
Trên con đường núi gập ghềnh, ba người vừa đi vừa trò chuyện. Chu mập hưng phấn hỏi:
"Đại ca, lần này chúng ta về Tô gia, có cần đại khai sát giới không?"
Trương Phàm liếc hắn một cái, cười nhạt:
"Ngươi tưởng đoạt lại gia tộc là chuyện đánh nhau đơn giản à? Phải dùng đầu óc."
Chu Đại Sơn gãi đầu cười ngượng:
"Tiểu đệ quen rồi, chỉ cần đại ca nói đánh ai, tiểu đệ liền chém tới."
Tô Linh Nhi nhỏ giọng:
"Sư tôn, gia tộc Linh Nhi... phần lớn trưởng lão đều đã đầu quân cho Thanh Vân Tông. Chúng ta nhất định phải cẩn thận!"
Trương Phàm gật đầu, mắt lóe lên tia sáng lạnh.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ta ra tay, một đám rùa rút đầu đó không dám làm càn."
Nói đến đây, hắn quay sang dặn dò Chu Đại Sơn:
"Tới Tô gia, ngươi tạm thời làm hộ vệ thân cận của Linh Nhi. Nếu có đánh nhau, đừng lộ quá nhiều thực lực. Hiểu chưa?"
Chu Đại Sơn vỗ ngực bồm bộp:
"Đại ca cứ yên tâm, tiểu đệ đảm bảo đánh tới cha mẹ nó cũng nhận không ra!"
Tô Linh Nhi khẽ bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Ba người dần dần tới gần khu vực đông đúc, phía xa đã thấy bóng dáng Thanh Minh Thành mờ mờ hiện lên. Trương Phàm vừa đi vừa ung dung "vẽ bánh" trong lòng:
"Đợi khi Tô gia nằm trong tay Linh Nhi, có bạc có tài nguyên, Vô Ưu Tông chúng ta sẽ dựng thêm mấy đại điện, mở thêm vài đường như Thanh Long đường, Bạch Hổ đường... Lúc đó, các ngươi muốn ở đâu ta cũng cấp cho một cái chức."
Hắn vừa nghĩ vừa chắp tay sau lưng, thản nhiên cười.
Ba người không dừng lại trong thành lâu. Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người qua lại, Trương Phàm thản nhiên dẫn Chu mập và Linh Nhi bước thẳng tới cửa chính Tô gia. Tô gia, một trong những gia tộc buôn bán lớn nhất Thanh Minh Thành, cổng lớn uy nghi, hai bên đặt tượng đá uy vũ, chính giữa treo tấm bảng hiệu lớn, trên đó khắc hai chữ "Tô Gia".
Ầm!
Chưa kịp để gã gác cổng kêu lên, Chu Đại Sơn đã vác búa lớn ra khỏi lưng, gầm nhẹ một tiếng, vung búa nện thẳng lên bảng hiệu!
Một tiếng răng rắc chói tai vang lên. Tấm bảng hiệu vỡ ra làm đôi, một nửa rơi xuống đất, bụi bay mù mịt!
Cả Tô gia như chấn động. Đám hộ vệ gác cổng ngây người trong chốc lát, sau đó hoảng sợ la lớn:
"Có người gây chuyện!"
"Mau gọi người!"
Trong nháy mắt, tiếng bước chân dồn dập từ bên trong vang lên. Một đám hộ vệ mặc áo giáp đen ùa ra, số lượng không ít, khí thế cũng xem như có vài phần bài bản. Một lão già mặt đỏ, râu tóc xồm xoàm, thân hình to lớn, cầm trong tay một cây quải trượng hối hả chạy ra, ánh mắt đầy tức giận. Tam trưởng lão Tô gia quát lớn:
"Kẻ nào dám tới Tô gia gây chuyện?"
Trương Phàm cười nhạt, tay chắp sau lưng, khí thế không lộ, nhưng đôi mắt lười biếng quét qua như đang nhìn một đám rơm rạ.
Tô Linh Nhi tiến lên một bước, giọng trong trẻo nhưng kiên định:
"Ta, Tô Linh Nhi, hôm nay trở về đòi nợ!"
Một lời vừa ra, cả sân Tô gia bỗng chốc lặng ngắt.
Tam trưởng lão trợn trừng mắt:
"Ngươi... Ngươi còn dám quay về? Mau bắt lấy nó!"
Đám hộ vệ vừa nghe lệnh, đang định xông tới.
Chu Đại Sơn tay vác búa lớn nhếch mép cười:
"Ai dám tới thử xem?"
Một luồng áp lực như núi lớn áp xuống. Những tên hộ vệ vốn chỉ là luyện khí cảnh tiểu bối, mặt tái mét, hai chân run rẩy, căn bản không dám nhúc nhích. Tam trưởng lão hơi biến sắc, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ. Hắn mơ hồ cảm nhận được tên mập trước mặt cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, e rằng là bát giai tiểu hồn sư. Tô gia vốn thực lực không mạnh, đại trưởng lão thì đã đi bàn chuyện với trưởng lão Thanh Vân Tông, chỉ còn hắn và mấy tên hộ vệ ở nhà. Nếu đánh trực diện, sợ rằng không ngăn nổi.
Tam trưởng lão âm thầm nghiến răng, ánh mắt đảo nhanh, trong lòng lập tức tính kế:
"Không thể cứng đối cứng. Phải kéo dài thời gian, chờ Đại trưởng lão trở về, lại nhờ thêm người Thanh Vân Tông ra mặt, đến lúc đó xử lý một tiểu nha đầu và hai kẻ vô danh tiểu tốt này còn không dễ như trở bàn tay?"
Hắn lập tức nghiêm mặt, giả bộ trấn tĩnh, lên tiếng:
"Đã là chuyện nội bộ, đương nhiên là nội bộ xử lý. Chờ đại trưởng lão hồi tộc, lúc đó là công hay tội luận sau cũng không muộn."
Hắn vừa dứt lời. Trương Phàm khoanh tay đứng một bên, nhướng mày, lười biếng mở miệng:
"Nhiệm vụ của ta có hạn, đâu ra thời gian cho mấy lão già các ngươi giở trò kéo dài?"
Trương Phàm hướng về Chu Đại Sơn:
"Chu mập, nghe lệnh."
Chu Đại Sơn vừa nghe thấy, ánh mắt sáng lên, siết chặt đại chùy:
"Có ta!"
Trương Phàm lười biếng nói:
"Đập thẳng vào!"
ẦM!
Chu Đại Sơn không nói hai lời, đại chùy vung lên, giống như núi lở đất sụp, trực tiếp đánh thẳng vào cổng chính Tô gia!
Cả cổng lớn nổ tung thành từng mảnh, mảnh gỗ bay tán loạn. Đám hộ vệ gào thét tán loạn bỏ chạy. Một số kẻ phản ứng không kịp đã bị chấn bay ra ngoài, không biết sống c·hết.
Tô gia long trời lở đất trong nháy mắt!
Nhận thấy tràng diện đang hỗn loạn, Trương Phàm liền kéo theo Linh Nhi:
"Đi tìm cha người!"
Tô Linh Nhi khẽ giật mình, lập tức gật mạnh đầu, ánh mắt lóe lên kiên định. Hai người nhanh chóng xuyên qua đại viện đang bị Chu mập làm cho rối tung rồi mù.
Tô Linh Nhi vừa dẫn đường vừa nghiến răng:
"Cha ta có lẽ đang bị nhốt ở hậu viện"
Trương Phàm nhàn nhạt ừ một tiếng:
"Dẫn đường."
Hậu viện Tô gia.
Bên ngoài một tòa tiểu viện tĩnh lặng, có hai tên hộ vệ đang canh gác.
Chưa kịp phản ứng, Trương Phàm đã bước lên trước, nhẹ nhàng vung chưởng.
ẦM!!
Một t·iếng n·ổ trầm vang lên, cửa viện vỡ nát, hai hộ vệ kêu lên thảm thiết, bị hất bay ra xa. Bên trong viện, một nam tử trung niên tiều tụy mặc áo vải thô, sắc mặt tái nhợt, đang ngồi tựa vào góc tường. Nghe tiếng động, ông vội vàng mở mắt, ánh mắt ban đầu mờ mịt, sau đó đột nhiên run rẩy, khó tin nhìn về phía cửa:
Tô Vân run giọng:
"Linh... Linh Nhi?!"
Tô Linh Nhi khóc òa lên, nhào tới ôm lấy ông:
"Cha! Con trở lại rồi"
Tô Vân ôm chặt lấy con gái, thân thể run lên, không nghĩ rằng một ngày này sẽ tới. Trương Phàm giọng lười biếng cắt ngang, nhưng trong mắt hiện lên tia sắc lạnh:
"Cảm động sau đi. Tình hình hiện tại cũng nên ra ngoài rồi."
Trương Phàm nhìn thoáng qua Tô Vân, phát hiện người này kinh mạch đã đứt, triệt để là một người bình thường rồi. Bất quá khi hắn gặp được Tô Vân hắn liền yên tâm. Trương Phàm chỉ lo Tô gia sẽ lấy Tô Vân ra để uy h·iếp còn bây giờ Tô Vân bên người mọi chuyện liền thoải mái. Hắn thong thả vung tay, dẫn theo Tô Linh Nhi cùng Tô Vân quay trở lại đại viện.
Lúc này, đại viện Tô gia đã loạn xạ đến mức không ai nhận ra nổi. Từ gia đinh đến hộ vệ kẻ ngã trái người ngã phải, Chu Đại Sơn thì tay cầm đại chùy đứng giữa sân, nghênh ngang như hộ pháp giáng trần, vừa đuổi đánh đám người Tam trưởng lão, vừa cười hắc hắc.
Chu Đại Sơn thấy Trương Phàm trở lại liền cười khoái trá, không quên hỏi vớt vát:
"Tông chủ, chỗ này có tính chia chiến lợi phẩm không?"
Trương Phàm uể oải xua tay:
"Đánh tiếp đi, thích gì lấy nấy."
Chu mập lập tức mắt sáng rỡ, vung đại chùy gầm vang, đánh cho đám người Tô gia gào khóc cha mẹ.
ẦM ẦM ẦM!!
Ngay lúc tiếng đập phá vang vọng trời đất, ngoài cổng lớn Tô gia, một cỗ khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn kéo tới. Một đoàn nhân mã nhanh chóng xuất hiện trước cửa, cầm đầu là một lão giả áo xám tóc bạc, sắc mặt âm trầm, đôi mắt sắc bén như dao. Đi bên cạnh hắn là một thanh niên mặc trường bào trắng thêu hoa văn mây xanh, đúng là nội môn trưởng lão của Thanh Vân Tông Dật Phong trưởng lão. Tô gia Đại trưởng lão nổi giận gầm lên:
"Kẻ nào to gan! Dám đại náo Tô gia ta?!"
Thanh Vân Tông trưởng lão khóe mắt nhíu lại, giọng âm trầm:
"Chút kiến hôi, cũng dám động tới người của Thanh Vân Tông?"
Lời vừa dứt, trong sân nhất thời ngưng trọng như nước đóng băng. Đám tàn binh Tô gia như bắt được cứu tinh, thi nhau cầu cứu.
"Đại trưởng lão cứu mạng a!"
"Dật Phong trưởng lão đến rồi!"
Trương Phàm hơi nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhận ra cả hai lão già kia đều là cửu giai tiểu hồn sư, bất quá hắn cũng không thèm để vào mắt.
"Chu mập, lui về đây!"
Trương Phàm nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
Chu mập vừa đáp vừa nhanh chóng lui về.
Tiến độ: 100%
13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại