Chương 10: Kiếm Tâm Sơ Khai
26/04/2025
10
8.9
Chương 10: Kiếm Tâm Sơ Khai
Đêm xuống, trong một gian phòng yên tĩnh do Tô Linh Nhi đích thân sắp xếp, ánh đèn trầm lặng, Trương Phàm khoanh chân ngồi trên đệm, trước mặt là một ngọc bình nhỏ lấp lánh ánh sáng xanh nhàn nhạt. Linh dịch tư chất kiếm đạo có thể tăng mạnh ngộ tính kiếm đạo, khai phá thiên phú ẩn tàng, tạo nền móng vững chắc cho kiếm tu. Trương Phàm mở nắp bình, mùi hương thanh lãnh như kiếm phong, xen lẫn một chút kim loại, ùa thẳng vào mũi. Hắn tự luyến:
“Tư chất ta vốn đã không tệ... Nhưng kiếm đạo vốn không thể thiếu thiên phú và cảm ngộ. Cái này, ta nhận.”
Không chút do dự, hắn uống cạn.
Ngay khoảnh khắc linh dịch chảy vào cổ họng, khí tức toàn thân Trương Phàm bỗng nhiên dao động mãnh liệt. Một luồng thanh khí bộc phát mãnh liệt, chạy dọc theo kinh mạch lên đến đỉnh đầu. Trong thức hải như có kiếm quang bạo liệt xuyên qua tầng tầng màn sương.
“Kiếm... là sắc bén. Là sát phạt. Là chí cao vô tình... nhưng cũng có thể bảo hộ, có thể chấn nh·iếp.”
Cảm ngộ tràn về như sóng lớn. Kiếm tâm của hắn, từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
ẦM!
Hư ảnh một thanh kiếm cổ xưa mơ hồ hiện ra sau lưng hắn không hẳn là võ hồn, mà là ý chí kiếm đạo sơ nguyên, được khai mở từ gốc rễ linh hồn.
[Ting! Chúc mừng ký chủ tư chất kiếm đạo tăng mạnh – đạt đến cấp “Kiếm Tâm Sơ Khai”]
[Kích hoạt thiên phú bị ẩn: Kiếm Ý Tự Sinh]
Trương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén hơn, không còn lười biếng như trước.
“Thứ này... không tệ. Sau này kiếm trong tay, chưa chắc cần võ hồn phụ trợ... cũng đủ tiễn người lên đường.”
Chưa dừng lại ở đó, Trương Phàm lấy ra một tấm phù lục màu vàng bạc, bên trên khắc đầy những ký hiệu kỳ dị, lóe lên quang mang như chứa thời gian đang lưu động.
[Sử dụng kinh nghiệm phù sơ cấp?]
[Xác nhận!]
Ầm! Ầm! ẦM!!
Linh lực trong người hắn vận chuyển như dòng sông vỡ đê, tầng tầng lớp lớp trùng kích vào kinh mạch. Từ thất giai tiến lên bát giai rồi chầm chậm dừng lại ở cửu giai tiểu hồn sư!
[Ting! Chúc mừng ký chủ đột phá – đạt tới Cửu giai Tiểu Hồn Sư!]
Trương Phàm thở ra một hơi dài, linh lực trong người đã ổn định như nước chảy thành sông, mỗi đường kinh mạch đều tràn ngập lực lượng. Hắn vươn tay, kiếm khí vô hình tràn ra quanh tay áo, cắt rách nhẹ không khí.
“Tốt, mạnh, không cần ngại đám đại hồn sư rồi.”
Hắn đứng dậy, phủi phủi áo, ánh mắt lạnh mà tự tin đánh giá.
Cánh cửa gỗ khẽ mở ra. Tô Linh Nhi cẩn thận bước vào, tay cầm một khay trà ấm, định đem tới cho sư tôn. Nhưng vừa mới bước vào phòng, nàng lập tức sững người tại chỗ. Không khí nơi này nặng nề dị thường, một luồng kiếm ý vô hình lặng lẽ lan tràn khắp gian phòng, khiến từng sợi tóc nàng như dựng đứng. Hư ảnh thanh kiếm sau lưng Trương Phàm vẫn chưa tan đi hoàn toàn, khí tức kiếm đạo vẫn còn vấn vít như chưa muốn rút về.
“Đây là... khí tức đột phá? Không... đây là kiếm ý...!”
Tô Linh Nhi che miệng kinh hô trong lòng, ánh mắt có phần rung động. Không phải nàng chưa từng gặp cường giả, nhưng kiếm ý như vậy sát lục lẫn hộ đạo song hành, lạnh lẽo nhưng vững chãi là nàng lần đầu được chứng kiến tận mắt.
Trương Phàm mở mắt, thấy Linh Nhi đứng ngẩn ra liền nhếch mép cười:
“Vào rồi thì đừng đứng ngây ra đó nữa, trà sắp nguội rồi kìa.”
Tô Linh Nhi giật mình, khẽ cúi người đặt khay trà xuống, ánh mắt vẫn chưa thôi nhìn vị sư tôn trẻ tuổi kia bằng vẻ phức tạp.
“Sư tôn, người lại đột phá nữa rồi sao? Kiếm ý này… có phải đã bước vào Kiếm Tâm cảnh?”
Trương Phàm khẽ ừ một tiếng cho có, không muốn nói quá nhiều, nhưng ánh mắt lại từ từ lướt qua Linh Nhi, rồi dừng lại ở chiếc trâm ngọc quý giá trên tóc nàng, tiếp đó lại nhìn chiếc nhẫn ngọc thạch nơi tay nàng… ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Linh Nhi à... sư tôn ta đây cực khổ làm nhiệm vụ, liều mạng cứu người, phá trận đánh địch, còn bị hai tên lão bất tử đánh cho suýt ói máu…”
“Ngươi thì sao, giờ giàu rồi, quyền chưởng khống Tô gia cầm trong tay, phú khả địch quốc…”
Hắn lắc đầu thở dài, giọng điệu có chút ai oán, chút ‘đầy ẩn ý’:
“Chậc… nếu mà Vô Ưu Tông có được vài gian phòng, một ít tiền hay một hai gian cửa tiệm ở Thanh Minh Thành chẳng hạn… chắc cũng không đến nỗi phải ăn màn thầu, ngủ chiếu đất mỗi ngày…”
Tô Linh Nhi lập tức đỏ mặt, suýt nữa cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc:
“Sư tôn, người đang nói bóng nói gió đó ư?”
“Ta nói thẳng luôn đấy.”
Trương Phàm khoanh tay, mặt dày không chút che giấu.
“Nếu Tô Linh Nhi đã là người Tô gia, thì Tô gia chính là chi nhánh tài chính của Vô Ưu Tông. Không giúp tông môn làm ăn thì còn ai giúp?”
Tô Linh Nhi cười khúc khích, hơi cúi đầu, giọng dịu dàng:
“Được rồi, sư tôn yên tâm. Linh Nhi sẽ đích thân sắp xếp phần ‘hỗ trợ hậu cần’ cho tông môn. Ngày mai, sẽ cho người tới tông ta bắt đầu kiến thiết.”
Trương Phàm gật gù thỏa mãn:
“Thế mới là đồ đệ ngoan. Có như vậy mới xứng đáng làm quản gia của Vô Ưu Tông.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra bản vẽ xây dựng Vô Ưu Tông đại điện của hệ thống đưa cho Linh Nhi.
Tô Linh Nhi ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lòng tràn đầy cảm xúc không tên. Dù bị ép bước vào con đường tu hành, nhưng lúc này, nàng cảm thấy không hối hận khi đã chọn ở lại bên cạnh người này.
Sáng hôm sau tại Tô Gia. Trương Phàm vẫn đang ở lại phủ đệ chính. Mọi thứ có vẻ dần đi vào quỹ đạo, người Tô gia từ từ chấp nhận sự thật rằng Linh Nhi đã nắm quyền, còn sức khỏe của Tô Vân cũng dần hồi phục. Nhưng trời không yên lâu. Đến trưa, từ phía chân trời vang lên tiếng động ầm ầm như sấm nổ. Từng đạo khí tức mạnh mẽ áp sát, làm đất trời Tô gia chấn động.
“Không hay rồi! Có người của Thanh Vân Tông kéo tới!”
Một đệ tử hốt hoảng chạy vào báo tin.
Chỉ trong chốc lát, hơn chục tu sĩ áo lam mang theo cờ hiệu Thanh Vân Tông đã đứng trước đại môn Tô phủ. Dẫn đầu, không ai khác chính là Triệu Vô Kỵ, thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông, dung mạo tuấn mỹ nhưng trong mắt là sự lãnh lệ và tham lam không che giấu.
“Trưởng lão Dật Phong c·hết thảm, Tô gia là tội nhân! Hôm nay, Thanh Vân Tông đến lấy lại công đạo!”
Giọng hắn vang vọng toàn thành, mang theo linh lực chấn nh·iếp lòng người.
Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Linh Nhi, khuôn mặt hắn thoáng dịu xuống, lộ ra tia say mê. Hắn giơ tay ngăn cản đám người tử phía sau, rồi thong dong tiến lên vài bước, giọng ôn nhu khác hẳn ban nãy:
"Linh Nhi, chỉ cần nàng gật đầu, ta sẽ bảo đảm Tô gia không bị truy cứu. Nàng biết ta thích nàng mà, đúng không?"
Không khí khựng lại. Người Tô gia đưa mắt nhìn nhau. Tô Linh Nhi sắc mặt trầm xuống, tay khẽ siết chặt. Trương Phàm bước lên một bước, khoanh tay cười khẩy:
"Ngươi nói như thể... đệ tử của ta phải cảm kích vì ngươi thèm để mắt tới ấy nhỉ?"
Triệu Vô Kỵ nheo mắt nhìn sang Trương Phàm.
"Ngươi là ai?"
Trương Phàm nhún vai:
"Chẳng là ai cả. Chỉ là một người không chịu nổi mấy kẻ mặt dày tự kỷ như ngươi."
Câu nói vừa dứt, cả đám đệ tử Thanh Vân Tông đều biến sắc. Triệu Vô Kỵ mặt đỏ bừng, chưa kịp phản ứng, Trương Phàm đã vỗ tay mấy cái như thể khen ngợi:
"Thật ra, ngươi đến đây muốn 'đòi công đạo' hay là đòi cưới vợ? Nếu muốn cầu thân thì nên mang sính lễ, không phải mang q·uân đ·ội. Còn nếu muốn đánh nhau…"
Hắn bước lên thêm một bước, khí tức âm trầm như sấm cuộn, thanh âm lạnh tanh:
"...thì đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Để ta tiễn ngươi về luôn một lượt."
Ầm!
Một luồng sát ý như thực chất bùng phát từ Trương Phàm khiến mặt đất rung lên, mái ngói trên Tô phủ rơi lả tả. Những tu sĩ yếu hơn phía sau Triệu Vô Kỵ bị khí thế chấn lui nửa bước. Triệu Vô Kỵ giận tím mặt.
"Giỏi lắm! Hôm nay, ta sẽ để ngươi biết thế nào là chọc giận Thanh Vân Tông!"
Hắn giơ tay chém ra một đạo linh quang màu lam! khai chiến!
ẦM!!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Triệu Vô Kỵ còn chưa kịp thi triển hết võ hồn, một đạo kiếm quang màu đen đã chém thẳng tới như lôi đình vạn quân!
Phụt!
Triệu Vô Kỵ phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược, cắm thẳng vào cột đá trước cửa đại viện Tô Gia. Võ hồn tan vỡ, khí tức suy yếu cực độ!
"Ngươi…!" – Hắn trợn mắt, không thể tin nổi, cả người run rẩy không đứng dậy nổi.
Đám đệ tử Thanh Vân Tông phía sau gào thét xông lên, chỉ là...
ẦM! ẦM! ẦM!
Một loạt t·iếng n·ổ vang trời, Chu Đại Sơn như một tòa thiết sơn đạp vỡ mặt đất, cây búa sắt trong tay như trời giáng. Mỗi một búa quét ngang, một tên đệ tử gào thảm bay ra ngoài, máu thịt mơ hồ!
"Tránh ra hết cho ông!"
Chớp mắt, hơn mười người theo Triệu Vô Kỵ đều nằm la liệt, sống c·hết không rõ. Không khí lặng ngắt như tờ.
Trương Phàm bước đến trước Triệu Vô Kỵ, nở nụ cười lạnh nhạt:
"Bát giai tiểu hồn sư mà cũng muốn cưỡng ép đệ tử của ta? Còn mang cả đám phế vật đến... Ngươi coi chỗ của ta là cái chợ à?"
Triệu Vô Kỵ sắc mặt trắng bệch, định nói gì nhưng đã bị Trương Phàm một tay phong tỏa hồn lực, cả người bị ném như bao tải vào sân.
Trong nội viện Tô Gia, Trương Phàm nhàn nhã ngồi uống trà, quay sang Tô Linh Nhi với vẻ rất tự nhiên:
"Linh Nhi à, cha tên này là tông chủ Thanh Vân Tông phải không?"
Tô Linh Nhi hơi do dự, rồi gật đầu.
"Rất tốt. Vậy thì..."
Hắn nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt:
"Phóng tin ra ngoài! Nói Vô Ưu Tông đang giam giữ thiếu tông chủ Thanh Vân Tông. Muốn chuộc người? Không thành vấn đề chỉ cần mang năm rương thượng phẩm linh thạch, ba kiện cực phẩm linh khí tới là được!"
"Nhưng nhớ nhấn mạnh một điều là tốt nhất Thanh Vân Tông đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Tô Linh Nhi im lặng nhìn hắn mấy giây, rồi bật cười khẽ gật đầu:
"Rõ, chưởng môn."
Triệu Vô Kỵ bị phong tỏa hồn lực, cả người mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn lóe lên lửa giận. Hắn cắn răng gào lên:
"Ngươi dám động vào ta? Ngươi biết ta là ai không?!"
"Cha ta là tông chủ Thanh Vân Tông! Cửu cửu ta là trưởng lão của Thanh Vân Thần Cung! Biết điều còn không mau thả ta ra?"
Chu Đại Sơn vừa lau máu trên búa vừa lườm hắn:
"Ồn ào cái gì? Tông môn nào chẳng có hậu trường? Mà chưởng môn nhà ta ghét nhất là bị dọa nạt!"
Trương Phàm nhấc chén trà, liếc nhìn Chu Đại Sơn:
"Tên mập này giành cảnh ngầu của ta!"
Sau đó ánh mắt nhàn nhã rơi trên người Triệu Vô Kỵ:
"Thanh Vân Thần Cung à?"
"Nghe cũng oai đó. Có điều... đợi bọn họ tới cứu ngươi đi. Lúc đó xem có mang đủ tiền chuộc không?" Hắn bước lại gần, khẽ vỗ vai Triệu Vô Kỵ một cái:
"Yên tâm, Vô Ưu Tông ta xưa nay không làm chuyện g·iết người thương thiên hại lý... trừ khi không có tiền."
Triệu Vô Kỵ toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ thực sự. Đám đệ tử còn lại của Thanh Vân Tông thì không dám ho he nửa lời, im lặng co ro bên tường như chó cụp đuôi.
Tô Linh Nhi ở bên cạnh khẽ cười:
"Chưởng môn yên tâm. Ta sẽ để người truyền tin thật ‘đầy đủ’."
Đêm xuống, trong một gian phòng yên tĩnh do Tô Linh Nhi đích thân sắp xếp, ánh đèn trầm lặng, Trương Phàm khoanh chân ngồi trên đệm, trước mặt là một ngọc bình nhỏ lấp lánh ánh sáng xanh nhàn nhạt. Linh dịch tư chất kiếm đạo có thể tăng mạnh ngộ tính kiếm đạo, khai phá thiên phú ẩn tàng, tạo nền móng vững chắc cho kiếm tu. Trương Phàm mở nắp bình, mùi hương thanh lãnh như kiếm phong, xen lẫn một chút kim loại, ùa thẳng vào mũi. Hắn tự luyến:
“Tư chất ta vốn đã không tệ... Nhưng kiếm đạo vốn không thể thiếu thiên phú và cảm ngộ. Cái này, ta nhận.”
Không chút do dự, hắn uống cạn.
Ngay khoảnh khắc linh dịch chảy vào cổ họng, khí tức toàn thân Trương Phàm bỗng nhiên dao động mãnh liệt. Một luồng thanh khí bộc phát mãnh liệt, chạy dọc theo kinh mạch lên đến đỉnh đầu. Trong thức hải như có kiếm quang bạo liệt xuyên qua tầng tầng màn sương.
“Kiếm... là sắc bén. Là sát phạt. Là chí cao vô tình... nhưng cũng có thể bảo hộ, có thể chấn nh·iếp.”
Cảm ngộ tràn về như sóng lớn. Kiếm tâm của hắn, từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
ẦM!
Hư ảnh một thanh kiếm cổ xưa mơ hồ hiện ra sau lưng hắn không hẳn là võ hồn, mà là ý chí kiếm đạo sơ nguyên, được khai mở từ gốc rễ linh hồn.
[Ting! Chúc mừng ký chủ tư chất kiếm đạo tăng mạnh – đạt đến cấp “Kiếm Tâm Sơ Khai”]
[Kích hoạt thiên phú bị ẩn: Kiếm Ý Tự Sinh]
Trương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén hơn, không còn lười biếng như trước.
“Thứ này... không tệ. Sau này kiếm trong tay, chưa chắc cần võ hồn phụ trợ... cũng đủ tiễn người lên đường.”
Chưa dừng lại ở đó, Trương Phàm lấy ra một tấm phù lục màu vàng bạc, bên trên khắc đầy những ký hiệu kỳ dị, lóe lên quang mang như chứa thời gian đang lưu động.
[Sử dụng kinh nghiệm phù sơ cấp?]
[Xác nhận!]
Ầm! Ầm! ẦM!!
Linh lực trong người hắn vận chuyển như dòng sông vỡ đê, tầng tầng lớp lớp trùng kích vào kinh mạch. Từ thất giai tiến lên bát giai rồi chầm chậm dừng lại ở cửu giai tiểu hồn sư!
[Ting! Chúc mừng ký chủ đột phá – đạt tới Cửu giai Tiểu Hồn Sư!]
Trương Phàm thở ra một hơi dài, linh lực trong người đã ổn định như nước chảy thành sông, mỗi đường kinh mạch đều tràn ngập lực lượng. Hắn vươn tay, kiếm khí vô hình tràn ra quanh tay áo, cắt rách nhẹ không khí.
“Tốt, mạnh, không cần ngại đám đại hồn sư rồi.”
Hắn đứng dậy, phủi phủi áo, ánh mắt lạnh mà tự tin đánh giá.
Cánh cửa gỗ khẽ mở ra. Tô Linh Nhi cẩn thận bước vào, tay cầm một khay trà ấm, định đem tới cho sư tôn. Nhưng vừa mới bước vào phòng, nàng lập tức sững người tại chỗ. Không khí nơi này nặng nề dị thường, một luồng kiếm ý vô hình lặng lẽ lan tràn khắp gian phòng, khiến từng sợi tóc nàng như dựng đứng. Hư ảnh thanh kiếm sau lưng Trương Phàm vẫn chưa tan đi hoàn toàn, khí tức kiếm đạo vẫn còn vấn vít như chưa muốn rút về.
“Đây là... khí tức đột phá? Không... đây là kiếm ý...!”
Tô Linh Nhi che miệng kinh hô trong lòng, ánh mắt có phần rung động. Không phải nàng chưa từng gặp cường giả, nhưng kiếm ý như vậy sát lục lẫn hộ đạo song hành, lạnh lẽo nhưng vững chãi là nàng lần đầu được chứng kiến tận mắt.
Trương Phàm mở mắt, thấy Linh Nhi đứng ngẩn ra liền nhếch mép cười:
“Vào rồi thì đừng đứng ngây ra đó nữa, trà sắp nguội rồi kìa.”
Tô Linh Nhi giật mình, khẽ cúi người đặt khay trà xuống, ánh mắt vẫn chưa thôi nhìn vị sư tôn trẻ tuổi kia bằng vẻ phức tạp.
“Sư tôn, người lại đột phá nữa rồi sao? Kiếm ý này… có phải đã bước vào Kiếm Tâm cảnh?”
Trương Phàm khẽ ừ một tiếng cho có, không muốn nói quá nhiều, nhưng ánh mắt lại từ từ lướt qua Linh Nhi, rồi dừng lại ở chiếc trâm ngọc quý giá trên tóc nàng, tiếp đó lại nhìn chiếc nhẫn ngọc thạch nơi tay nàng… ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Linh Nhi à... sư tôn ta đây cực khổ làm nhiệm vụ, liều mạng cứu người, phá trận đánh địch, còn bị hai tên lão bất tử đánh cho suýt ói máu…”
“Ngươi thì sao, giờ giàu rồi, quyền chưởng khống Tô gia cầm trong tay, phú khả địch quốc…”
Hắn lắc đầu thở dài, giọng điệu có chút ai oán, chút ‘đầy ẩn ý’:
“Chậc… nếu mà Vô Ưu Tông có được vài gian phòng, một ít tiền hay một hai gian cửa tiệm ở Thanh Minh Thành chẳng hạn… chắc cũng không đến nỗi phải ăn màn thầu, ngủ chiếu đất mỗi ngày…”
Tô Linh Nhi lập tức đỏ mặt, suýt nữa cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc:
“Sư tôn, người đang nói bóng nói gió đó ư?”
“Ta nói thẳng luôn đấy.”
Trương Phàm khoanh tay, mặt dày không chút che giấu.
“Nếu Tô Linh Nhi đã là người Tô gia, thì Tô gia chính là chi nhánh tài chính của Vô Ưu Tông. Không giúp tông môn làm ăn thì còn ai giúp?”
Tô Linh Nhi cười khúc khích, hơi cúi đầu, giọng dịu dàng:
“Được rồi, sư tôn yên tâm. Linh Nhi sẽ đích thân sắp xếp phần ‘hỗ trợ hậu cần’ cho tông môn. Ngày mai, sẽ cho người tới tông ta bắt đầu kiến thiết.”
Trương Phàm gật gù thỏa mãn:
“Thế mới là đồ đệ ngoan. Có như vậy mới xứng đáng làm quản gia của Vô Ưu Tông.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra bản vẽ xây dựng Vô Ưu Tông đại điện của hệ thống đưa cho Linh Nhi.
Tô Linh Nhi ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lòng tràn đầy cảm xúc không tên. Dù bị ép bước vào con đường tu hành, nhưng lúc này, nàng cảm thấy không hối hận khi đã chọn ở lại bên cạnh người này.
Sáng hôm sau tại Tô Gia. Trương Phàm vẫn đang ở lại phủ đệ chính. Mọi thứ có vẻ dần đi vào quỹ đạo, người Tô gia từ từ chấp nhận sự thật rằng Linh Nhi đã nắm quyền, còn sức khỏe của Tô Vân cũng dần hồi phục. Nhưng trời không yên lâu. Đến trưa, từ phía chân trời vang lên tiếng động ầm ầm như sấm nổ. Từng đạo khí tức mạnh mẽ áp sát, làm đất trời Tô gia chấn động.
“Không hay rồi! Có người của Thanh Vân Tông kéo tới!”
Một đệ tử hốt hoảng chạy vào báo tin.
Chỉ trong chốc lát, hơn chục tu sĩ áo lam mang theo cờ hiệu Thanh Vân Tông đã đứng trước đại môn Tô phủ. Dẫn đầu, không ai khác chính là Triệu Vô Kỵ, thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông, dung mạo tuấn mỹ nhưng trong mắt là sự lãnh lệ và tham lam không che giấu.
“Trưởng lão Dật Phong c·hết thảm, Tô gia là tội nhân! Hôm nay, Thanh Vân Tông đến lấy lại công đạo!”
Giọng hắn vang vọng toàn thành, mang theo linh lực chấn nh·iếp lòng người.
Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Linh Nhi, khuôn mặt hắn thoáng dịu xuống, lộ ra tia say mê. Hắn giơ tay ngăn cản đám người tử phía sau, rồi thong dong tiến lên vài bước, giọng ôn nhu khác hẳn ban nãy:
"Linh Nhi, chỉ cần nàng gật đầu, ta sẽ bảo đảm Tô gia không bị truy cứu. Nàng biết ta thích nàng mà, đúng không?"
Không khí khựng lại. Người Tô gia đưa mắt nhìn nhau. Tô Linh Nhi sắc mặt trầm xuống, tay khẽ siết chặt. Trương Phàm bước lên một bước, khoanh tay cười khẩy:
"Ngươi nói như thể... đệ tử của ta phải cảm kích vì ngươi thèm để mắt tới ấy nhỉ?"
Triệu Vô Kỵ nheo mắt nhìn sang Trương Phàm.
"Ngươi là ai?"
Trương Phàm nhún vai:
"Chẳng là ai cả. Chỉ là một người không chịu nổi mấy kẻ mặt dày tự kỷ như ngươi."
Câu nói vừa dứt, cả đám đệ tử Thanh Vân Tông đều biến sắc. Triệu Vô Kỵ mặt đỏ bừng, chưa kịp phản ứng, Trương Phàm đã vỗ tay mấy cái như thể khen ngợi:
"Thật ra, ngươi đến đây muốn 'đòi công đạo' hay là đòi cưới vợ? Nếu muốn cầu thân thì nên mang sính lễ, không phải mang q·uân đ·ội. Còn nếu muốn đánh nhau…"
Hắn bước lên thêm một bước, khí tức âm trầm như sấm cuộn, thanh âm lạnh tanh:
"...thì đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Để ta tiễn ngươi về luôn một lượt."
Ầm!
Một luồng sát ý như thực chất bùng phát từ Trương Phàm khiến mặt đất rung lên, mái ngói trên Tô phủ rơi lả tả. Những tu sĩ yếu hơn phía sau Triệu Vô Kỵ bị khí thế chấn lui nửa bước. Triệu Vô Kỵ giận tím mặt.
"Giỏi lắm! Hôm nay, ta sẽ để ngươi biết thế nào là chọc giận Thanh Vân Tông!"
Hắn giơ tay chém ra một đạo linh quang màu lam! khai chiến!
ẦM!!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Triệu Vô Kỵ còn chưa kịp thi triển hết võ hồn, một đạo kiếm quang màu đen đã chém thẳng tới như lôi đình vạn quân!
Phụt!
Triệu Vô Kỵ phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược, cắm thẳng vào cột đá trước cửa đại viện Tô Gia. Võ hồn tan vỡ, khí tức suy yếu cực độ!
"Ngươi…!" – Hắn trợn mắt, không thể tin nổi, cả người run rẩy không đứng dậy nổi.
Đám đệ tử Thanh Vân Tông phía sau gào thét xông lên, chỉ là...
ẦM! ẦM! ẦM!
Một loạt t·iếng n·ổ vang trời, Chu Đại Sơn như một tòa thiết sơn đạp vỡ mặt đất, cây búa sắt trong tay như trời giáng. Mỗi một búa quét ngang, một tên đệ tử gào thảm bay ra ngoài, máu thịt mơ hồ!
"Tránh ra hết cho ông!"
Chớp mắt, hơn mười người theo Triệu Vô Kỵ đều nằm la liệt, sống c·hết không rõ. Không khí lặng ngắt như tờ.
Trương Phàm bước đến trước Triệu Vô Kỵ, nở nụ cười lạnh nhạt:
"Bát giai tiểu hồn sư mà cũng muốn cưỡng ép đệ tử của ta? Còn mang cả đám phế vật đến... Ngươi coi chỗ của ta là cái chợ à?"
Triệu Vô Kỵ sắc mặt trắng bệch, định nói gì nhưng đã bị Trương Phàm một tay phong tỏa hồn lực, cả người bị ném như bao tải vào sân.
Trong nội viện Tô Gia, Trương Phàm nhàn nhã ngồi uống trà, quay sang Tô Linh Nhi với vẻ rất tự nhiên:
"Linh Nhi à, cha tên này là tông chủ Thanh Vân Tông phải không?"
Tô Linh Nhi hơi do dự, rồi gật đầu.
"Rất tốt. Vậy thì..."
Hắn nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt:
"Phóng tin ra ngoài! Nói Vô Ưu Tông đang giam giữ thiếu tông chủ Thanh Vân Tông. Muốn chuộc người? Không thành vấn đề chỉ cần mang năm rương thượng phẩm linh thạch, ba kiện cực phẩm linh khí tới là được!"
"Nhưng nhớ nhấn mạnh một điều là tốt nhất Thanh Vân Tông đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Tô Linh Nhi im lặng nhìn hắn mấy giây, rồi bật cười khẽ gật đầu:
"Rõ, chưởng môn."
Triệu Vô Kỵ bị phong tỏa hồn lực, cả người mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn lóe lên lửa giận. Hắn cắn răng gào lên:
"Ngươi dám động vào ta? Ngươi biết ta là ai không?!"
"Cha ta là tông chủ Thanh Vân Tông! Cửu cửu ta là trưởng lão của Thanh Vân Thần Cung! Biết điều còn không mau thả ta ra?"
Chu Đại Sơn vừa lau máu trên búa vừa lườm hắn:
"Ồn ào cái gì? Tông môn nào chẳng có hậu trường? Mà chưởng môn nhà ta ghét nhất là bị dọa nạt!"
Trương Phàm nhấc chén trà, liếc nhìn Chu Đại Sơn:
"Tên mập này giành cảnh ngầu của ta!"
Sau đó ánh mắt nhàn nhã rơi trên người Triệu Vô Kỵ:
"Thanh Vân Thần Cung à?"
"Nghe cũng oai đó. Có điều... đợi bọn họ tới cứu ngươi đi. Lúc đó xem có mang đủ tiền chuộc không?" Hắn bước lại gần, khẽ vỗ vai Triệu Vô Kỵ một cái:
"Yên tâm, Vô Ưu Tông ta xưa nay không làm chuyện g·iết người thương thiên hại lý... trừ khi không có tiền."
Triệu Vô Kỵ toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ thực sự. Đám đệ tử còn lại của Thanh Vân Tông thì không dám ho he nửa lời, im lặng co ro bên tường như chó cụp đuôi.
Tô Linh Nhi ở bên cạnh khẽ cười:
"Chưởng môn yên tâm. Ta sẽ để người truyền tin thật ‘đầy đủ’."
Tiến độ: 100%
13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại