Chương 11: Vô Ưu Công Trường
26/04/2025
10
8.9
Chương 11: Vô Ưu Công Trường
Sau khi Linh Nhi rời đi, Trương Phàm khoát tay ra hiệu cho Chu Đại Sơn.
"Chu mập, mấy con tép riu kia… dọn dẹp đi."
Chu Đại Sơn nhếch miệng cười lạnh, kéo theo cây búa to bằng cái bàn chậm rãi bước đến trước đám đệ tử Thanh Vân Tông đang bị trói như bánh tét. Một tên còn đang run rẩy lắp bắp:
"Tha... tha mạng! Chúng ta chỉ nghe lệnh hành sự!"
Chu mập phất tay, dây thừng đứt ra, tiện chân đá từng đứa ra xa như gà con:
"Cút đi. Nhớ kỹ tên Vô Ưu Tông. Lần sau mà còn theo sai người, thì đừng trách Chu gia gia xuống tay không khách khí."
Đám người kia lồm cồm bò dậy, có đứa khóc ròng, đứa thì vác theo đồng bọn b·ị t·hương chạy bán sống bán c·hết khỏi Tô phủ, không dám quay đầu lại.
Còn lại một người là Triệu Vô Kỵ. Hắn bị trói chặt, ánh mắt vẫn lộ ra tia hung ác không cam lòng. Trương Phàm liếc hắn một cái rồi quay sang Chu mập:
"Dọn dẹp một chút đợi Linh Nhi trở về rồi chúng ta hồi tông!"
Chu Đại Sơn gật đầu.
Không lâu sau, ba người Trương Phàm, Tô Linh Nhi và Chu Đại Sơn khỏi Tô gia. Trên con đường trở về Vô Ưu Tông, Trương Phàm đi phía trước cùng Tô Linh Nhi, Chu mập thì vác đại búa kéo theo Triệu Vô Kỵ đi phía sau, một đường nghênh ngang không che giấu, gây chấn động mạnh mẽ.
Rất nhanh, tin tức truyền khắp một dãy núi phía Nam Thanh Minh Thành:
"Triệu Vô Kỵ bị người ta bắt, còn bị áp giải trước bao người"
Tán tu khắp nơi cũng như đệ tử các thế lực bắt đầu đổ dồn ánh mắt đến. Có người vì tò mò, có kẻ muốn nhân cơ hội hòng "nhặt đồ" cũng có những người bắt đầu nghi ngờ Vô Ưu Tông - cái tên vốn chẳng có ai biết đến rốt cuộc là thứ gì!
Trên con đường mòn quanh co, từng nhóm tán tu lặng lẽ theo sau, giả vờ ai làm việc nấy nhưng ánh mắt thì dán chặt lên ba người Trương Phàm.
Chu mập quay đầu liếc nhìn, đột nhiên nhe răng cười:
"Ê mấy huynh đệ kia, đuổi theo làm gì? Muốn gia nhập Vô Ưu Tông thì cứ nói thẳng!"
Một tán tu ngẩn ra:
"Tông gì?"
"Vô Ưu Tông bá đạo mạnh mẽ, tài phú kinh người, thực lực của tông chủ thậm chí siêu việt toàn bộ Bắc Minh Hoàng Triều này, cơ hội ngàn năm có một, vào là có ăn có uống, có đánh có chém!"
Chu mập vỗ búa vào vai cười rộ lên. Trương Phàm đơ người, trố mắt, bất lực:
"Tên này học theo ai "bắn" dữ vậy?"
Một số tán tu lập tức chủ động đi theo, có người còn hỏi:
"Thật có chém g·iết không? Ta đây làm quen với đâm thuê chém mướn từ nhỏ."
Chu mập được đà chỉ vào Triệu Vô Kỵ như thể đây chính là bằng chứng. Trương Phàm thản nhiên để mặc, chỉ liếc mắt nhìn về phía sau một lượt. Giữa đám người, một bóng áo đen trùm kín đầu lặng lẽ bước trong đám đông. Từng bước chân người này tưởng như bình thường, nhưng mỗi bước đều dung nhập hoàn hảo vào thiên địa, không hề gây ra chút dao động nào ngoại trừ với Trương Phàm. Ánh mắt hắn híp lại.
"Khí tức này... lại đem cho ta chút áp lực! Nhưng huyết khí hỗn loạn mơ hồ, như b·ị t·hương nặng..."
Người kia đột nhiên dừng lại, tựa như nhận ra ánh mắt Trương Phàm đang khóa chặt mình. Hắn khẽ ngẩng đầu, dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt sáng lạnh như sao, sau đó gật đầu... rồi xoay người rời đi.
Trương Phàm híp mắt:
"Người này… có lai lịch."
Chu mập ghé lại, cười toe:
"Tông chủ, lại để ý đến người đẹp à?"
Trương Phàm gõ nhẹ lên chuôi kiếm:
"Không phải người đẹp, mà là... một tên có thể dùng."
Trời đã về chiều, ánh nắng cam đỏ nhuộm nửa vùng sơn đạo, tán tu đã giải tán phần lớn, chỉ còn bóng áo xanh kia lặng lẽ đứng dưới gốc tùng già bên đường.
Trương Phàm bước tới, gật đầu:
“Ngươi đi theo từ nãy đến giờ, cũng không nói lời nào. Nếu có chuyện, sao không nói thẳng?”
Người kia chậm rãi tháo mũ trùm, để lộ khuôn mặt gầy gò nhưng cứng cỏi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào Trương Phàm:
“Ta họ Lăng. Từng là một tán tu ở Trung Châu… Cho đến khi chọc phải một cái tổ kiến lửa.”
Trương Phàm nhướng mày:
“Thanh Vân Thần Cung?”
Lăng Hàn khẽ gật đầu:
“Giết một tên thiếu chủ của chi mạch phụ. Bọn chúng không tha, phái người t·ruy s·át ta suốt ba năm. Bị đánh trọng thương, đan điền tổn hại… ta mới phải lang bạt ở Bắc Hoang này."
“Ngươi không sợ ta sẽ báo tin cho bọn họ à?” – Trương Phàm nhếch mép.
Lăng Hàn vừa lắc đầu vừa nhìn vào Triệu Vô Kỵ:
“Cửu cửu hắn tại Thanh Vân Thần Cung cũng có chút vốn liếng. Ngươi với bọn chúng, thù đã kết, còn cần ta nhắc?”
Trương Phàm bật cười ha hả:
“Thật có lý! Ta với cái Thanh Vân Thần Cung đó, sớm muộn gì cũng phải tính sổ.”
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên vẻ giảo hoạt:
“Sao nào? Muốn tìm chỗ dựa à? Hay là… gia nhập Vô Ưu Tông ta, ta bảo đảm, tương lai nếu ta dẹp cái thần cung gì đó, có ngươi một phần!”
Lăng Hàn hơi sững lại:
“Ngươi… dẹp Thanh Vân Thần Cung?”
Trương Phàm vỗ ngực:
“Còn gì không dám? Trước kia ta là người khiêm tốn, bây giờ... thì hơi bớt rồi.”
“Ngươi có thể không tin, nhưng ta nói được làm được. Chỉ cần theo ta, khôi phục tu vi không khó. Về phần thù hận? Sau này chúng ta cùng tính!”
Lăng Hàn nhìn Trương Phàm thật lâu, trong mắt thoáng qua mơ hồ như là cảm giác từ tuyệt vọng nhìn thấy một tia sáng cuối đường hầm.
Hắn thở dài, thấp giọng:
“Được. Từ hôm nay… ta là người của Vô Ưu Tông.”
Trương Phàm nghe vậy, khóe mắt sáng lên.
"Bất quá lúc ta ở đây có thu vài tiểu đệ, có thể để bọn hắn cùng gia nhập không?"
Trương Phàm nghe vậy càng mừng hơn trong lòng. Thời gian nhiệm vụ hệ thống giao cho hắn đã cận kề còn chưa biết phải làm sao.
"Đúng là đưa than ngày tuyết!"
Qua một hồi sau khi tập hợp đầy đủ, Lăng Hàn mang tới cho Vô Ưu Tông thêm bốn thành viên. Tu vi bốn người đều ở ngũ giai tiểu hồn sư.
[Đing! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 2]
[Phần thưởng nhận được: sơ cấp Tụ Linh Trận, kinh nghiệm phù sơ cấp, Ngự Linh Quyết, trang bí tịch vô danh (3/5) 50 điểm hệ thống]
[Mời ký chủ kiểm tra!]
[Đing! Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 3]
[Nội dung: Danh tiếng tông môn ngày càng lan rộng. Đệ tử càng đông chứng tỏ tông môn rất tốt]
[Yêu cầu: thành viên tông môn (11/100)]
[Thời hạn: 30 ngày]
[Phần thưởng: linh dịch tư chất kiếm đạo, Thiên Diễn Đan Kinh, 1 lần rút thưởng dị hỏa ngẫu nhiên, trang bí tịch vô danh (4/5) 50 điểm hệ thống]
Trương Phàm Trương Phàm vui vẻ nhếch môi:
"Không uổng công hôm nay ra ngoài một chuyến, đúng là hốt trọn ổ vàng."
Tại chân núi vô danh, gió lớn thổi qua từng tán lá tiêu điều. Đám người Lăng Hàn lặng lẽ đưa mắt nhìn cánh cổng tông môn bằng gỗ thô sơ, một bên bị mối ăn lởm chởm, một bên lại có dấu chân... của chó. Bên trong, một dãy nhà gạch lợp ngói đã cũ nát, tường rạn nứt, rêu phong từng mảng, mái hiên nghiêng ngả như sắp đổ. Lăng Hàn sững người. Các tán tu theo hắn cũng đồng loạt há hốc miệng. Một tên thì thào:
"Đây... đây là đại bản doanh của Vô Ưu Tông?"
Một tên khác thì bật ra câu cửa miệng:
"Đây không phải tông môn... đây là trạm nghỉ dân dã mà!"
Chu Đại Sơn vỗ vai một tên, cười toe toét:
"Ấy ấy, các vị huynh đệ mới đến! Nơi này tuy đơn sơ nhưng ấm áp, thiên địa linh khí ít cũng không sao, chủ yếu là... không có người đòi nợ!"
Trương Phàm ung dung bước tới, hai tay chắp sau lưng, thần sắc đạm nhiên:
"Thế nào? Hoang sơ, đơn điệu, lạnh lẽo, rách nát… không sai, tất cả đều đúng. Nhưng đây... chính là khởi điểm của một huyền thoại."
Lăng Hàn nheo mắt, gương mặt gió sương không đổi sắc nhưng trong lòng thì như có một ngọn lửa u uất âm ỉ cháy:
"Ta... rốt cuộc đã bán mạng cho nơi nào thế này?"
Một tán tu yếu bóng vía phía sau rùng mình nói nhỏ:
"Hay là... giờ quay đầu còn kịp?"
Lăng Hàn trừng mắt, mắng:
"Câm miệng! Lúc này mà rút lui, khác gì vả mặt mình? Lỡ theo rồi thì... theo tới cùng!"
Trương Phàm vỗ vai hắn một cái, cười híp mắt:
"Tốt! Tông môn nghèo thì nghèo, nhưng chí khí chúng ta không nghèo! Sau này phồn hoa tất có chỗ các ngươi dựng bảng khắc tên!"
Hắn dừng một nhịp, nhìn đống bụi bặm từ bên trong bay ra:
"Nhưng trước hết... xây lại vài cái nhà đã."
Bên trong Vô Ưu Tông một mảnh đất hoang sơ đang trỗi dậy từ đống tro tàn.
Tiếng đục đẽo vang vọng cả sườn núi. Những tảng đá lớn đang được di chuyển, từng xe gỗ chất đầy vật liệu tu sửa được bốc dỡ rộn ràng. Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chiếu xuống mặt đất bỏng rát, khiến từng viên đá cũng phát nhiệt, b·ốc k·hói mù mịt.
Trong sân chính Vô Ưu Tông, một đám đệ tử cùng với những người thợ của Tô Linh Nhi sai tới y phục lấm lem bùn đất, người vác gỗ, kẻ trộn vữa, kẻ khác thì đang loay hoay dựng cột trụ linh trận. Ai nấy mặt mày uể oải, nhưng không một ai dám than lấy nửa câu.
Tiêu Dạ dùng một tay khuân đá, tay còn lại lau mồ hôi, rít lên khe khẽ:
"Ta là cao thủ, là cao thủ đó! Sư muội để ta đi g·iết người thì ta g·iết, cớ gì bắt ta trộn xi măng?!"
Tô Linh Nhi đứng cách đó không xa, tay cầm bản thiết kế, quay đầu lại cười tươi như gió xuân:
"Tiêu Dạ, nếu huynh không biết g·iết đá, thì cứ g·iết thời gian bằng cách làm tiếp đi."
Tiêu Dạ: "..."
Lâm Tiểu Diệp ngồi xếp trận đá bên dưới, nhỏ giọng thì thầm với Triệu Tiểu Manh:
"Triệu tỷ, ta nghe nói, lúc trước trong sách cổ, đệ tử tông môn đều là ngồi dưới thác nước ngộ đạo, hái linh thảo luyện đan... Ai ngờ vào đây lại thành công nhân xây dựng?"
Trương Phàm thì khác gì, ngồi xổm dưới mái hiên, tay cầm quạt giấy, thỉnh thoảng cũng phải bị kéo đi đánh nổ đá, san lấp mặt bằng. Nhưng hắn không dám ho he nửa lời.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tô Linh Nhi đang điều phối nhóm xây dựng phía trước, ánh mắt mang theo một tia... bi ai:
"Nàng có tiền, nàng nói gì cũng đúng. Dù sao thì... chén cơm này, ta vẫn muốn giữ."
Chu Đại Sơn vừa ăn vừa làm, lòng không quá khổ sở, chỉ là thi thoảng nhìn thấy Lăng Hàn cởi áo đào mương bên góc tường, liền thì thầm:
"Đường chủ đại nhân cũng khổ thật..."
Lăng Hàn mặt không cảm xúc, tay vẫn đào hố như một cái máy. Nhưng trong lòng hắn… đ·ã c·hết lặng.
Sau khi Linh Nhi rời đi, Trương Phàm khoát tay ra hiệu cho Chu Đại Sơn.
"Chu mập, mấy con tép riu kia… dọn dẹp đi."
Chu Đại Sơn nhếch miệng cười lạnh, kéo theo cây búa to bằng cái bàn chậm rãi bước đến trước đám đệ tử Thanh Vân Tông đang bị trói như bánh tét. Một tên còn đang run rẩy lắp bắp:
"Tha... tha mạng! Chúng ta chỉ nghe lệnh hành sự!"
Chu mập phất tay, dây thừng đứt ra, tiện chân đá từng đứa ra xa như gà con:
"Cút đi. Nhớ kỹ tên Vô Ưu Tông. Lần sau mà còn theo sai người, thì đừng trách Chu gia gia xuống tay không khách khí."
Đám người kia lồm cồm bò dậy, có đứa khóc ròng, đứa thì vác theo đồng bọn b·ị t·hương chạy bán sống bán c·hết khỏi Tô phủ, không dám quay đầu lại.
Còn lại một người là Triệu Vô Kỵ. Hắn bị trói chặt, ánh mắt vẫn lộ ra tia hung ác không cam lòng. Trương Phàm liếc hắn một cái rồi quay sang Chu mập:
"Dọn dẹp một chút đợi Linh Nhi trở về rồi chúng ta hồi tông!"
Chu Đại Sơn gật đầu.
Không lâu sau, ba người Trương Phàm, Tô Linh Nhi và Chu Đại Sơn khỏi Tô gia. Trên con đường trở về Vô Ưu Tông, Trương Phàm đi phía trước cùng Tô Linh Nhi, Chu mập thì vác đại búa kéo theo Triệu Vô Kỵ đi phía sau, một đường nghênh ngang không che giấu, gây chấn động mạnh mẽ.
Rất nhanh, tin tức truyền khắp một dãy núi phía Nam Thanh Minh Thành:
"Triệu Vô Kỵ bị người ta bắt, còn bị áp giải trước bao người"
Tán tu khắp nơi cũng như đệ tử các thế lực bắt đầu đổ dồn ánh mắt đến. Có người vì tò mò, có kẻ muốn nhân cơ hội hòng "nhặt đồ" cũng có những người bắt đầu nghi ngờ Vô Ưu Tông - cái tên vốn chẳng có ai biết đến rốt cuộc là thứ gì!
Trên con đường mòn quanh co, từng nhóm tán tu lặng lẽ theo sau, giả vờ ai làm việc nấy nhưng ánh mắt thì dán chặt lên ba người Trương Phàm.
Chu mập quay đầu liếc nhìn, đột nhiên nhe răng cười:
"Ê mấy huynh đệ kia, đuổi theo làm gì? Muốn gia nhập Vô Ưu Tông thì cứ nói thẳng!"
Một tán tu ngẩn ra:
"Tông gì?"
"Vô Ưu Tông bá đạo mạnh mẽ, tài phú kinh người, thực lực của tông chủ thậm chí siêu việt toàn bộ Bắc Minh Hoàng Triều này, cơ hội ngàn năm có một, vào là có ăn có uống, có đánh có chém!"
Chu mập vỗ búa vào vai cười rộ lên. Trương Phàm đơ người, trố mắt, bất lực:
"Tên này học theo ai "bắn" dữ vậy?"
Một số tán tu lập tức chủ động đi theo, có người còn hỏi:
"Thật có chém g·iết không? Ta đây làm quen với đâm thuê chém mướn từ nhỏ."
Chu mập được đà chỉ vào Triệu Vô Kỵ như thể đây chính là bằng chứng. Trương Phàm thản nhiên để mặc, chỉ liếc mắt nhìn về phía sau một lượt. Giữa đám người, một bóng áo đen trùm kín đầu lặng lẽ bước trong đám đông. Từng bước chân người này tưởng như bình thường, nhưng mỗi bước đều dung nhập hoàn hảo vào thiên địa, không hề gây ra chút dao động nào ngoại trừ với Trương Phàm. Ánh mắt hắn híp lại.
"Khí tức này... lại đem cho ta chút áp lực! Nhưng huyết khí hỗn loạn mơ hồ, như b·ị t·hương nặng..."
Người kia đột nhiên dừng lại, tựa như nhận ra ánh mắt Trương Phàm đang khóa chặt mình. Hắn khẽ ngẩng đầu, dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt sáng lạnh như sao, sau đó gật đầu... rồi xoay người rời đi.
Trương Phàm híp mắt:
"Người này… có lai lịch."
Chu mập ghé lại, cười toe:
"Tông chủ, lại để ý đến người đẹp à?"
Trương Phàm gõ nhẹ lên chuôi kiếm:
"Không phải người đẹp, mà là... một tên có thể dùng."
Trời đã về chiều, ánh nắng cam đỏ nhuộm nửa vùng sơn đạo, tán tu đã giải tán phần lớn, chỉ còn bóng áo xanh kia lặng lẽ đứng dưới gốc tùng già bên đường.
Trương Phàm bước tới, gật đầu:
“Ngươi đi theo từ nãy đến giờ, cũng không nói lời nào. Nếu có chuyện, sao không nói thẳng?”
Người kia chậm rãi tháo mũ trùm, để lộ khuôn mặt gầy gò nhưng cứng cỏi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào Trương Phàm:
“Ta họ Lăng. Từng là một tán tu ở Trung Châu… Cho đến khi chọc phải một cái tổ kiến lửa.”
Trương Phàm nhướng mày:
“Thanh Vân Thần Cung?”
Lăng Hàn khẽ gật đầu:
“Giết một tên thiếu chủ của chi mạch phụ. Bọn chúng không tha, phái người t·ruy s·át ta suốt ba năm. Bị đánh trọng thương, đan điền tổn hại… ta mới phải lang bạt ở Bắc Hoang này."
“Ngươi không sợ ta sẽ báo tin cho bọn họ à?” – Trương Phàm nhếch mép.
Lăng Hàn vừa lắc đầu vừa nhìn vào Triệu Vô Kỵ:
“Cửu cửu hắn tại Thanh Vân Thần Cung cũng có chút vốn liếng. Ngươi với bọn chúng, thù đã kết, còn cần ta nhắc?”
Trương Phàm bật cười ha hả:
“Thật có lý! Ta với cái Thanh Vân Thần Cung đó, sớm muộn gì cũng phải tính sổ.”
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên vẻ giảo hoạt:
“Sao nào? Muốn tìm chỗ dựa à? Hay là… gia nhập Vô Ưu Tông ta, ta bảo đảm, tương lai nếu ta dẹp cái thần cung gì đó, có ngươi một phần!”
Lăng Hàn hơi sững lại:
“Ngươi… dẹp Thanh Vân Thần Cung?”
Trương Phàm vỗ ngực:
“Còn gì không dám? Trước kia ta là người khiêm tốn, bây giờ... thì hơi bớt rồi.”
“Ngươi có thể không tin, nhưng ta nói được làm được. Chỉ cần theo ta, khôi phục tu vi không khó. Về phần thù hận? Sau này chúng ta cùng tính!”
Lăng Hàn nhìn Trương Phàm thật lâu, trong mắt thoáng qua mơ hồ như là cảm giác từ tuyệt vọng nhìn thấy một tia sáng cuối đường hầm.
Hắn thở dài, thấp giọng:
“Được. Từ hôm nay… ta là người của Vô Ưu Tông.”
Trương Phàm nghe vậy, khóe mắt sáng lên.
"Bất quá lúc ta ở đây có thu vài tiểu đệ, có thể để bọn hắn cùng gia nhập không?"
Trương Phàm nghe vậy càng mừng hơn trong lòng. Thời gian nhiệm vụ hệ thống giao cho hắn đã cận kề còn chưa biết phải làm sao.
"Đúng là đưa than ngày tuyết!"
Qua một hồi sau khi tập hợp đầy đủ, Lăng Hàn mang tới cho Vô Ưu Tông thêm bốn thành viên. Tu vi bốn người đều ở ngũ giai tiểu hồn sư.
[Đing! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 2]
[Phần thưởng nhận được: sơ cấp Tụ Linh Trận, kinh nghiệm phù sơ cấp, Ngự Linh Quyết, trang bí tịch vô danh (3/5) 50 điểm hệ thống]
[Mời ký chủ kiểm tra!]
[Đing! Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 3]
[Nội dung: Danh tiếng tông môn ngày càng lan rộng. Đệ tử càng đông chứng tỏ tông môn rất tốt]
[Yêu cầu: thành viên tông môn (11/100)]
[Thời hạn: 30 ngày]
[Phần thưởng: linh dịch tư chất kiếm đạo, Thiên Diễn Đan Kinh, 1 lần rút thưởng dị hỏa ngẫu nhiên, trang bí tịch vô danh (4/5) 50 điểm hệ thống]
Trương Phàm Trương Phàm vui vẻ nhếch môi:
"Không uổng công hôm nay ra ngoài một chuyến, đúng là hốt trọn ổ vàng."
Tại chân núi vô danh, gió lớn thổi qua từng tán lá tiêu điều. Đám người Lăng Hàn lặng lẽ đưa mắt nhìn cánh cổng tông môn bằng gỗ thô sơ, một bên bị mối ăn lởm chởm, một bên lại có dấu chân... của chó. Bên trong, một dãy nhà gạch lợp ngói đã cũ nát, tường rạn nứt, rêu phong từng mảng, mái hiên nghiêng ngả như sắp đổ. Lăng Hàn sững người. Các tán tu theo hắn cũng đồng loạt há hốc miệng. Một tên thì thào:
"Đây... đây là đại bản doanh của Vô Ưu Tông?"
Một tên khác thì bật ra câu cửa miệng:
"Đây không phải tông môn... đây là trạm nghỉ dân dã mà!"
Chu Đại Sơn vỗ vai một tên, cười toe toét:
"Ấy ấy, các vị huynh đệ mới đến! Nơi này tuy đơn sơ nhưng ấm áp, thiên địa linh khí ít cũng không sao, chủ yếu là... không có người đòi nợ!"
Trương Phàm ung dung bước tới, hai tay chắp sau lưng, thần sắc đạm nhiên:
"Thế nào? Hoang sơ, đơn điệu, lạnh lẽo, rách nát… không sai, tất cả đều đúng. Nhưng đây... chính là khởi điểm của một huyền thoại."
Lăng Hàn nheo mắt, gương mặt gió sương không đổi sắc nhưng trong lòng thì như có một ngọn lửa u uất âm ỉ cháy:
"Ta... rốt cuộc đã bán mạng cho nơi nào thế này?"
Một tán tu yếu bóng vía phía sau rùng mình nói nhỏ:
"Hay là... giờ quay đầu còn kịp?"
Lăng Hàn trừng mắt, mắng:
"Câm miệng! Lúc này mà rút lui, khác gì vả mặt mình? Lỡ theo rồi thì... theo tới cùng!"
Trương Phàm vỗ vai hắn một cái, cười híp mắt:
"Tốt! Tông môn nghèo thì nghèo, nhưng chí khí chúng ta không nghèo! Sau này phồn hoa tất có chỗ các ngươi dựng bảng khắc tên!"
Hắn dừng một nhịp, nhìn đống bụi bặm từ bên trong bay ra:
"Nhưng trước hết... xây lại vài cái nhà đã."
Bên trong Vô Ưu Tông một mảnh đất hoang sơ đang trỗi dậy từ đống tro tàn.
Tiếng đục đẽo vang vọng cả sườn núi. Những tảng đá lớn đang được di chuyển, từng xe gỗ chất đầy vật liệu tu sửa được bốc dỡ rộn ràng. Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chiếu xuống mặt đất bỏng rát, khiến từng viên đá cũng phát nhiệt, b·ốc k·hói mù mịt.
Trong sân chính Vô Ưu Tông, một đám đệ tử cùng với những người thợ của Tô Linh Nhi sai tới y phục lấm lem bùn đất, người vác gỗ, kẻ trộn vữa, kẻ khác thì đang loay hoay dựng cột trụ linh trận. Ai nấy mặt mày uể oải, nhưng không một ai dám than lấy nửa câu.
Tiêu Dạ dùng một tay khuân đá, tay còn lại lau mồ hôi, rít lên khe khẽ:
"Ta là cao thủ, là cao thủ đó! Sư muội để ta đi g·iết người thì ta g·iết, cớ gì bắt ta trộn xi măng?!"
Tô Linh Nhi đứng cách đó không xa, tay cầm bản thiết kế, quay đầu lại cười tươi như gió xuân:
"Tiêu Dạ, nếu huynh không biết g·iết đá, thì cứ g·iết thời gian bằng cách làm tiếp đi."
Tiêu Dạ: "..."
Lâm Tiểu Diệp ngồi xếp trận đá bên dưới, nhỏ giọng thì thầm với Triệu Tiểu Manh:
"Triệu tỷ, ta nghe nói, lúc trước trong sách cổ, đệ tử tông môn đều là ngồi dưới thác nước ngộ đạo, hái linh thảo luyện đan... Ai ngờ vào đây lại thành công nhân xây dựng?"
Trương Phàm thì khác gì, ngồi xổm dưới mái hiên, tay cầm quạt giấy, thỉnh thoảng cũng phải bị kéo đi đánh nổ đá, san lấp mặt bằng. Nhưng hắn không dám ho he nửa lời.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tô Linh Nhi đang điều phối nhóm xây dựng phía trước, ánh mắt mang theo một tia... bi ai:
"Nàng có tiền, nàng nói gì cũng đúng. Dù sao thì... chén cơm này, ta vẫn muốn giữ."
Chu Đại Sơn vừa ăn vừa làm, lòng không quá khổ sở, chỉ là thi thoảng nhìn thấy Lăng Hàn cởi áo đào mương bên góc tường, liền thì thầm:
"Đường chủ đại nhân cũng khổ thật..."
Lăng Hàn mặt không cảm xúc, tay vẫn đào hố như một cái máy. Nhưng trong lòng hắn… đ·ã c·hết lặng.
Tiến độ: 100%
13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại