Chương 6: Ngân Giáp Ma Báo

26/04/2025 10 8.9
Chương 6: Ngân Giáp Ma Báo

Ánh nắng ban chiều rơi rụng trên những bậc đá rêu phong, nhuộm vàng cả lối mòn dẫn về Vô Ưu Tông. Trên con đường nhỏ, Trương Phàm cùng ba vị đồ đệ thong thả trở về. Sau một trận chiến ác liệt, cả ba đệ tử đều mang theo vẻ mặt sùng bài, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

Dẫn theo đệ tử mới thu nhận, Trương Phàm thong thả trở về Vô Ưu Tông. Băng qua một đoạn núi đá ngoằn ngoèo, một căn nhà hoang hiện ra trước mắt mọi người. Cái gọi là tông môn… chỉ là mấy gian nhà gỗ xiêu vẹo, tường rào đổ nát, cỏ dại mọc đầy, thậm chí còn có thể thấy vài con gà hoang chạy loanh quanh. Thật sự chỉ có mỗi tấm biển "Vô Ưu Tông" là tản mát ra khí tức làm người khác cảm thấy trang nghiêm.

Lâm Tiểu Diệp mở to đôi mắt tròn xoe, há hốc mồm:

"Đây... đây là tông môn sao?"

Tô Linh Nhi cũng sững sờ, xinh đẹp như tiên nữ nhưng lúc này gương mặt nàng lại cứng đờ, suýt chút nữa thì nghĩ mình nhìn nhầm.

Còn Tiêu Dạ thì đã quen, cười hì hì vỗ vai hai người:

"Quen đi, quen đi. Sư phụ chúng ta lợi hại lắm đó, tông môn nghèo xíu thôi mà!"

Lâm Tiểu Diệp: "..."

Tô Linh Nhi: "..."

Hai thiếu nữ ngơ ngác nhìn nhau, rồi dở khóc dở cười.

Tưởng rằng gia nhập đại tông môn nào cao thâm thần bí, ai ngờ tới nơi lại giống như... trại hoang?

Một cơn gió lạnh thổi qua, mái nhà lạch cạch rung lên như sắp sập, tăng thêm vài phần tiêu điều.

Trương Phàm liếc nhìn vẻ mặt của hai tiểu đồ, ánh mắt bình thản, lười giải thích, chỉ vung tay áo:

"Yên tâm vào đi. Sư huynh các ngươi vừa mới sửa chữa. Chắc lắm! Sau này nơi này sẽ là nhà của các ngươi."

Nói rồi, hắn quay lưng bước vào.

Lâm Tiểu Diệp và Tô Linh Nhi đành ôm tâm tình phức tạp mà bước theo.

Bọn họ không biết rằng chính nơi này, tuy tạm thời hoang sơ, nhưng dưới bàn tay Trương Phàm, tương lai sẽ khiến cả thế giới phải ngước nhìn.

Trong sân, Trương Phàm đang ngồi trên một chiếc ghế tre cũ kĩ, trước mặt hắn là ba người đệ tử. Ánh mắt hắn nhàn nhạt hướng về Tô Linh Nhi:

"Ngươi nói đi. Tại sao lại rơi vào tay đám sơn tặc?"

Giọng hắn bình thản.

Tô Linh Nhi cắn môi, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi kể:

"Tô gia ta vốn là một thương hội gia tộc, chuyên buôn bán kinh doanh, tu luyện yếu kém."

"Ba ngày trước, thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông là Triệu Vô Kỵ, tới Tô gia... cầu thân."

Nói đến đây, nàng hơi siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện lên vẻ phẫn nộ và uất ức.

"Ta không đồng ý. Nhưng gia tộc lại muốn mượn thế Thanh Vân Tông, ép ta gả đi."

"Trong lúc ta bị giam lỏng, phụ thân ta là Tô Vân liều mạng mở một con đường máu, giúp ta trốn ra ngoài."

Nàng cúi đầu, giọng nói khẽ run:

"Ta từ Thanh Thủy thôn chạy về hướng Thanh Minh sơn mạch, định tìm nơi ẩn thân... Không ngờ giữa đường bị đám sơn tặc bắt gặp."

Nói đến đây, mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống.
Đợi Tô Linh Nhi kể xong, hắn mới híp mắt, lẩm bẩm:

"Thương hội gia tộc... Kinh doanh buôn bán... Hừm..."

Ánh mắt Trương Phàm dần sáng lên. Một gia tộc thương hội lớn như vậy, nếu giúp nàng đoạt lại, chẳng phải mình sẽ ôm về cả đống tiền sao? Tiền a! Có tiền rồi thì tông môn mới không phải ngày ngày ăn màn thầu chấm nước lạnh!

Nghĩ tới đây, Trương Phàm khoan khoái vươn vai, cười lười biếng:

"Ừm, được rồi. Từ hôm nay, ngươi đã là đệ tử Vô Ưu Tông. Ta sẽ giúp ngươi xử lý!"

Hắn đứng dậy, phẩy tay như xua muỗi:

"Yên tâm đi, sau này bản tông chủ sẽ 'dắt' ngươi về nhà. Vừa báo thù, vừa kiếm... à không giành lại gia tộc"

Tô Linh Nhi ngây người, không ngờ bi kịch thê lương của mình trong mắt đối phương lại... nhẹ tựa lông hồng như vậy. Tiêu Dạ thì đã quen với sự "vô sỉ" này của Trương Phàm, chỉ lén nhìn cười khổ.

Ngay khi Trương Phàm đang tính toán trong lòng, chuẩn bị biến bi kịch của đệ tử thành... chén cơm manh áo, thì âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên trong đầu:

[Phát động nhiệm vụ phụ: Giúp đỡ đệ tử Tô Linh Nhi đoạt lại quyền chưởng khống Tô gia]

[Nội dung: Là một chưởng môn vĩ đại lời nói ngàn vàng. Đệ tử b·ị b·ắt nạt không thể không quản,]

[Yêu cầu: Dẫn Tô Linh Nhi quay về Tô Gia ngồi lên vị trí gia chủ trừng phạt kẻ xấu.]

[Thời hạn: 7 ngày]

[Phần thưởng: Linh dịch tư chất kiếm đạo, kinh nghiệm phù sơ cấp, 50 điểm hệ thống.]

Trương Phàm: "..."

Hắn nhướng mày, tay vuốt cằm, khoé miệng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý.

"Hệ thống thật biết chọn thời cơ đấy."

"Không ngờ ta vừa có ý định, ngươi đã sắp xếp phần thưởng hậu hĩnh như vậy."

Trong lòng Trương Phàm lập tức cảm thấy mỹ mãn. Nếu có hệ thống hỗ trợ, lần này không những có thể lấy lại thương hội cho Tô Linh Nhi, còn có thể đẩy mạnh thực lực của hắn lên một bước dài. Ánh mắt hắn quét qua ba đệ tử, đặc biệt dừng lại trên người Tô Linh Nhi:

"Yên tâm, ngươi đã là người của Vô Ưu Tông ta, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của bản tông chủ."

Tô Linh Nhi cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Chỉ có Tiêu Dạ và Lâm Tiểu Diệp liếc nhau, lẩm bẩm trong bụng: 'Sư tôn lại bắt đầu vẽ bánh rồi...' Trương Phàm không để ý ánh mắt oán thầm của đám đệ tử, trong đầu hắn lúc này chỉ có hai chữ sáng rực: "Kiếm tiền!"

Sau khi nhận nhiệm vụ, Trương Phàm phất tay áo, thản nhiên phân phó:

"Tiêu Dạ, Tiểu Diệp, Linh Nhi, các ngươi tự đi tìm chỗ luyện tập đi, đừng làm phiền ta."

"Vâng, sư tôn!"

Ba người đồng thanh đáp, ánh mắt lấp lóe vẻ hưng phấn - rốt cuộc cũng được tự do rồi!

Đuổi đám đệ tử đi xong, Trương Phàm mới nhàn nhã xoay người đi vào một gian phòng tu luyện đơn sơ. Hắn ngồi xếp bằng, tâm niệm vừa động, đã triệu hồi ra kinh nghiệm phù sơ cấp vừa nhận được từ hệ thống.

[Sử dụng Kinh nghiệm phù sơ cấp?]

[Xác nhận.]

Ầm!
Một luồng ánh sáng vàng nhạt bùng nổ quanh thân Trương Phàm, kinh nghiệm khổng lồ trong nháy mắt rót vào thể nội hắn.

"Oáp... Ừm... Cảm giác này..."

Hắn lười biếng ngáp một cái, trên người linh khí dao động cuồn cuộn, khí tức tứ giai nhanh chóng leo thang, trong nháy mắt đã phá tan bình cảnh.

[Chúc mừng ký chủ đột phá! Tiến giai Thất Giai Tiểu Hồn Sư!]

Ầm!

Một cỗ khí tức hùng hậu từ trong phòng lan tràn ra ngoài, khiến những phiến đá rạn nứt, bụi đất bay mù mịt.

Trương Phàm mở mắt, ánh sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt.

"Cũng không tệ. Có kinh nghiệm phù đúng là tiết kiệm được bao nhiêu khổ luyện."

Đứng dậy, thân hình hắn nhẹ nhàng như gió, khí tức hoàn toàn thu liễm lại, tựa như một người bình thường.

"Vừa hay, mới đột phá, cần luyện tay một chút để ổn định cảnh giới."

Sau đó, Trương Phàm khoác hắc bào đơn giản, tùy ý mang theo Hắc Sát Chi Kiếm, bóng dáng hắn rất nhanh đã biến mất ở chân trời.

Thanh Minh Sơn Mạch - một nơi hỗn loạn, nhiều yêu thú và nhiều người, rất thích hợp để rèn luyện thực chiến.

Tại một góc trong sơn mạch, sương mù lượn lờ, cổ thụ che trời, từng tiếng yêu thú gầm rú vang vọng giữa núi rừng. Nơi đây không thiếu hung hiểm, nhưng với thực lực hiện tại của Trương Phàm, chỉ cần không vào quá sâu thì nơi này chỉ như cái sân sau để hắn rèn luyện mà thôi.

Hắn đi dọc theo con đường mòn, Hắc Sát Chi Kiếm lặng lẽ rung động trong tay, khát máu tham lam hấp thu từng tia huyết khí quanh núi.

Soạt soạt!!

một con Huyết Miêu yêu thú cấp thấp từ trong bụi rậm lao ra, móng vuốt sắc bén chém tới.

Trương Phàm hờ hững liếc mắt. Một kiếm vung lên.

Phụt!

Cơ thể Huyết Miêu bị cắt làm đôi, huyết khí vừa tràn ra lập tức bị Hắc Sát Chi Kiếm hút sạch.

[Hắc Sát Chi Kiếm hấp thu huyết khí, tiến độ tăng trưởng: 2%.]

"Yếu quá."

Trương Phàm ngáp dài một cái, chẳng buồn liếc xác con yêu thú. Hắn tiếp tục tiến sâu vào sơn mạch. Cảnh giới vừa đột phá, thân thể và linh hồn lực đều cần thực chiến để ổn định. Trương Phàm cũng chẳng sốt ruột, cứ thong dong chém g·iết những yêu thú nhỏ nhặt dọc đường.

Đi sâu thêm vài dặm, trong một khe núi hẹp, ánh mắt Trương Phàm đột nhiên lóe sáng.

Trên vách đá rêu phong, có một gốc thực vật lạ mọc ra — lá xanh biếc như ngọc, tỏa ra linh khí nhàn nhạt.

[Ting! Phát hiện Linh thảo: Thanh Tâm Đằng.]

[Thanh Tâm Đằng: linh thảo tam phẩm, nguyên liệu chính luyện chế Thanh Tâm Đan, hỗ trợ tu luyện, thanh tẩy linh hồn, cực kỳ quý hiếm.]

Trương Phàm nhướng mày, khóe môi cong lên:

"Vận khí không tồi."
Chính lúc hắn định tiến lên hái thì...

Gầm!

Một con yêu thú hình thể như báo, toàn thân phủ lân phiến màu xám bạc, đôi mắt đỏ ngầu, nhe răng gầm lên giận dữ. Đúng là Ngân Giáp Ma Báo, một con yêu thú cấp ba!

Sát khí trong mắt Trương Phàm lóe lên.

"Đến đúng lúc!"

Vung kiếm, hắn nghênh đón con ma báo.

Ầm!

Ngân Giáp Ma Báo vọt tới, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt trong không khí. Móng vuốt sắc bén như đao thép quét ngang.

Trương Phàm lật tay giơ kiếm đỡ.

Choang!

Một lực lượng cường bạo từ móng vuốt dội ngược lại, cánh tay Trương Phàm tê dại, thân hình bị chấn lui hơn ba bước, bàn chân cày sâu vào nền đất để lại hai rãnh dài.

"Nhanh thật..."

Hắn lẩm bẩm, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Ngân Giáp Ma Báo đâu cho hắn thời gian thở, thân hình như làn khói lướt vòng ra sau, móng vuốt lạnh lẽo chém thẳng vào gáy Trương Phàm.

Một cỗ nguy cơ mãnh liệt ập đến. Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở:

[Cảnh báo! Ký chủ đang gặp nguy hiểm!]

Trương Phàm không quay đầu lại, tay trái khẽ búng ra sau.

Ầm!

Một luồng hỏa khí như pháo nổ bắn ra, tạm thời làm lệch đường t·ấn c·ông của Ngân Giáp Ma Báo. Trương Phàm mượn thế xoay người, kéo giãn khoảng cách.

Nhìn bàn tay rướm máu, ánh mắt hắn dần lạnh xuống.

"...Hơi xem thường rồi."

Hắn nắm chặt Hắc Sát Chi Kiếm, sát khí lặng lẽ lan ra. Khí tức xung quanh Trương Phàm bắt đầu thay đổi — âm trầm, nguy hiểm, như dã thú thực sự thức tỉnh.

Ngân Giáp Ma Báo hơi khựng lại. Nó cảm nhận được... cái gì đó rất không ổn.

Trương Phàm bước một bước.

Ầm!

Mặt đất dưới chân nứt toác. Hắn như tia chớp lao tới, Hắc Sát Chi Kiếm hóa thành một luồng kiếm quang màu đen hung mãnh.

Ngân Giáp Ma Báo gầm lên, lân giáp toàn thân dựng đứng, móng vuốt đan chéo bảo vệ.

Nhưng...

Xoẹt!

Hắc Sát Chi Kiếm dễ dàng xuyên qua phòng ngự, bổ thẳng lên đầu con ma báo, cắt sâu vào tận xương.

Rắc rắc!

Đầu Ngân Giáp Ma Báo nứt toác, huyết khí cuồn cuộn trào ra bị Hắc Sát Chi Kiếm nuốt sạch.

[Ting! Hắc Sát Chi Kiếm hấp thu huyết khí, tiến độ tăng trưởng: 5%.]
8.9
Tiến độ: 100% 13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025