Chương 5: Hắc Sát Chi Kiếm
26/04/2025
10
8.9
Chương 5: Hắc Sát Chi Kiếm
Trên đường trở về từ Thanh Minh Thành, Trương Phàm dẫn theo Tiêu Dạ và Lâm Tiểu Diệp thong thả đi dọc theo con đường núi quanh co. Tiêu Dạ tay xách túi màn thầu, Lâm Tiểu Diệp thì tò mò ngó nghiêng khắp nơi. Không khí có vẻ bình yên mãi cho đến khi...
Ầm ầm ầm !!!
Mặt đất rung chuyển nhẹ. Một đám người ngựa hùng hổ từ phía trước lao tới, áo quần lấm lem, ánh mắt hung ác. Trương Phàm lười biếng ngẩng đầu. Là lũ sơn tặc từng t·ấn c·ông tông môn lần trước. Lần này, chúng dẫn theo đủ đông, khoảng hơn hai mươi, khí thế dữ dội hơn trước nhiều. Dẫn đầu là một đại hán thân hình vạm vỡ, lưng đeo đại đao, hơi thở ngưng thực mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh dường như đông đặc. Hắn tay kéo theo một sợi dây thừng đang trói một thiếu nữ.
“Bát phẩm tiểu hồn...” Miệng Trương Phàm nhấp nháy.
“Chính là hắn!” Tên mặt rỗ lần trước hung hăng chỉ về phía Trương Phàm hét lớn.
Đại đương gia nhe răng cười lạnh:
"Hừ! Hôm đó xui xẻo để cho lũ tép riu các ngươi uy phong. Dám động tới người Lang Nha trại. Hôm nay ta sẽ nhổ tận gốc!"
Những tên thổ phỉ khác cũng gào thét, ánh mắt dữ tợn như sói đói vờn mồi.
Trương Phàm nhíu mày. Trong một ngày bị phá rối hết lần này đến lần khác, hắn lười nhác vốn chẳng buồn động tay, nhưng lúc này một luồng sát ý lạnh lẽo bất giác dâng lên. Hắn quay đầu, nhàn nhạt dặn dò:
"Tiểu Dạ, bảo vệ Diệp nhi!"
Tiêu Dạ gật đầu như trống bỏi, kéo Lâm Tiểu Diệp núp sang một bên.
Tên mặt rỗ vung đao nhào tới.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, Tu La Võ Hồn lần nữa hiện ra. Bầu trời tối sầm, một luồng khí tức âm u tàn bạo ập xuống đám thổ phỉ. Bọn chúng sợ hãi, mặt mày tái mét.
Trương Phàm động thân, tay phải đưa lên dưới sự tăng phúc của Tu La, sát khí trên người Trương Phàm tăng lên vùn vụt, một quyền chấn thẳng vào tên mặt rỗ để lại trên lồng ngực hắn một vết lõm sâu hoắc, máu bắn tung tóe. Máu tanh bốc lên. Đám thổ phỉ phía sau nhìn cảnh tượng ấy, đồng loạt khựng lại, sắc mặt tái mét.
[Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Lần đầu g·iết người!]
[Phần thưởng: Cực phẩm linh khí - Hắc Sát Chi Kiếm, 50 điểm hệ thống]
Bọn chúng chưa kịp phản ứng, một âm thanh máy móc tiếp tục vang lên trong đầu Trương Phàm.
Lập tức hắn liền vận chuyển hồn lực. Hắc Sát Chi Kiếm, toàn thân đen thẫm như vực sâu, kiếm dài bảy thước, rộng hai bàn tay. Thân kiếm dày nặng, có những hoa văn huyết sắc khắc chìm như từng sợi tơ máu uốn lượn, lúc ẩn lúc hiện. Trương Phàm còn từ bảng hệ thống biết được sau mỗi lần g·iết địch, Hắc Sát Chi Kiếm tự động hút lấy huyết khí, chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần giúp tăng sát khí, tăng độ bền thậm chí còn tăng cả phẩm chất. Mỗi khi vung lên, không khí xung quanh như gào thét, hàn ý lẫn sát khí cuộn trào, khiến kẻ yếu tim phải run rẩy.
Trương Phàm siết chặt Hắc Sát Chi Kiếm, bước từng bước chậm rãi về phía đám sơn tặc đang gào thét xông tới. Ánh mắt hắn thản nhiên như nhìn đám cỏ dại bên đường.
Vút!
Một đạo kiếm quang màu đen xẹt qua.
"Á a!"
Một tên sơn tặc còn chưa kịp nhìn thấy gì, ngực đã nứt toác thành một đường máu đỏ.
Ầm!
Trương Phàm như thần ma trong đám người, mỗi một kiếm vung ra đều lạnh lùng tàn nhẫn, không một chút dư thừa.
Một kiếm máu tươi phun trào.
Một kiếm thân người gục ngã.
Một kiếm đầu lìa khỏi cổ.
Sơn tặc gào thét, chạy trốn, nhưng khí thế của hắn ép bọn chúng như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Chỉ trong chớp mắt, hơn mười tên sơn tặc nhãi nhép ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ cả con đường núi.
Trương Phàm giẫm lên vũng máu, Hắc Sát Chi Kiếm trong tay rỉ máu, ánh đỏ tà dị càng thêm rợn người.
Ầm!
Một luồng khí tức hùng hậu bỗng bùng nổ!
Đại đương gia rống lên giận dữ, lôi kéo võ hồn — một thanh đại đao cao gấp đôi người hắn, lưỡi đao lạnh buốt, ánh sáng réo rắt như sấm gầm. Sát khí ngưng tụ như thực thể, lượn lờ quanh thân.
"Hừ! Tiểu tử! Dám g·iết người của Lang Nha trại ta! Hôm nay để ta xem ngươi c·hết thế nào!"
Ầm ầm!
Đại đao trong tay đại hán bổ tới như núi đổ, khí thế cuồng bạo như muốn nghiền nát tất cả.
Trương Phàm nhếch môi cười lạnh. Không né tránh, Hắc Sát Chi Kiếm trong tay nâng lên ngang mặt.
Keng!
Hai món linh khí v·a c·hạm. Một luồng sóng khí khủng kh·iếp khuếch tán ra bốn phía, đá vụn văng tung tóe, cây cối xung quanh bị quật đổ ào ào.
Trận huyết chiến bắt đầu.
Kiếm quang và đao ảnh chồng lên nhau trong tiếng gào thét rung trời. Mỗi lần v·a c·hạm, mặt đất lại lõm xuống một tấc, bụi mù mịt.
Đại đương gia càng đánh càng kinh hãi.
Tại sao?! Một tên tiểu tử nhìn có vẻ lười nhác kia, vậy mà sức mạnh càng chiến càng mạnh, sát ý càng lúc càng đậm!
Còn thanh kiếm màu đen trong tay hắn, mỗi lần chém trúng đều hút đi một phần tinh khí huyết của mình!
"Hắn... hắn đang mạnh lên!?"
Trong mắt đại đương gia lóe lên hoảng sợ. Hắn quát lớn, vận toàn bộ linh lực chém ra một đao sáng chói, muốn phá tan ngọn lửa đang xiềng xích hắn.
Đùng!
Trương Phàm không thèm né tránh, cổ tay khẽ động, Hắc Sát Chi Kiếm chém ra một đường kiếm quang màu đen.
Đao khí của đối phương như bị nuốt chửng trong nháy mắt.
Phập!
Thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên ngực đại hán. Hắn mở to mắt, không tin nổi mình lại c·hết dễ dàng như vậy.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Gió núi thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Trong làn khói máu còn chưa tan hết, một thiếu nữ áo trắng trạc tuổi Trương Phàm run rẩy chui ra từ sau tảng đá lớn. Toàn thân nàng lấm lem bụi đất, đôi mắt đen láy vẫn còn nguyên vẻ kinh hoảng.
Trương Phàm liếc mắt nhìn, ánh mắt bình thản như nước: "Ra đây."
Thiếu nữ ngập ngừng bước lại gần, rồi "phịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh:
"Cầu xin tiền bối cứu mạng! Xin tiền bối cưu mang!"
Trương Phàm tiêu tan sát khí, lười biếng thốt ra:
"Tên?"
"Tô... Tô Linh Nhi" Thiếu nữ ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhưng kiên định.
"Biết nấu cơm không?"
"Biết!"
"Biết quét sân không?"
"Biết!"
Trương Phàm gật gù đầy hài lòng, phẩy tay ra hiệu:
"Vậy từ nay ngươi là người của Vô Ưu Tông."
Tiêu Dạ bên cạnh len lén nhìn Trương Phàm, trong lòng thầm nhủ: Lại câu... à không tuyển thêm được người rồi.
[Chúc mừng kí chủ: Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 1]
[Phần thưởng nhận được: bản vẽ Vô Ưu Tông đại điện, kinh nghiệm phù (sơ cấp) x 1, trang bí thuật vô danh (2/5) 50 điểm hệ thống]
[Mời ký chủ kiểm tra!]
Hệ thống tiếp tục:
[Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 2]
[Nội dung: Tông môn càng nhiều người càng thể hiện được sự ưu tú]
[Yêu cầu: Nâng số lượng thành viên tông môn (3/10) – Thời hạn: 1 tháng]
[Phần thưởng: sơ cấp Tụ Linh Trận, kinh nghiệm phù sơ cấp, Ngự Linh Quyết, trang bí tịch vô danh (3/5) 50 điểm hệ thống]
Trương Phàm không vội kiểm tra, hắn cũng không quên trêu ghẹo hệ thống:
“Hệ thống ngươi thật là ngày càng rộng rãi nha?”
Âm thanh máy móc vang lên:
“Chỉ cần ký chủ thu thập càng nhiều đệ tử, bổn hệ thống sẽ càng rộng rãi!”
“Bổn...” Trương Phàm ngờ vực.
Hắn lười biếng vươn vai một cái, ngoảnh đầu lại nhìn ba tên đệ tử. Tiêu Dạ, Lâm Tiểu Diệp, Tô Linh Nhi đang dùng ánh mắt ba người đầy sùng bái và chờ mong nhìn hắn.
Hắn ngáp dài, uể oải phất tay:
"Đi thôi, về nhà!"
Trên con đường gồ ghề trở lại Vô Ưu Tông, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời. Bóng bốn người in dài dưới đất, kéo lê theo những tiếng cười nói rộn rã. Không ai chú ý, nơi một góc tối xa xa, một bóng đen đang lặng lẽ dõi theo họ, ánh mắt âm u như đang suy tính điều gì. Mặt trời dần lặn xuống. Một tông môn vô danh - Vô Ưu Tông - đã âm thầm gieo xuống hạt giống đầu tiên trên mảnh đất hỗn loạn này.
Trên đường trở về từ Thanh Minh Thành, Trương Phàm dẫn theo Tiêu Dạ và Lâm Tiểu Diệp thong thả đi dọc theo con đường núi quanh co. Tiêu Dạ tay xách túi màn thầu, Lâm Tiểu Diệp thì tò mò ngó nghiêng khắp nơi. Không khí có vẻ bình yên mãi cho đến khi...
Ầm ầm ầm !!!
Mặt đất rung chuyển nhẹ. Một đám người ngựa hùng hổ từ phía trước lao tới, áo quần lấm lem, ánh mắt hung ác. Trương Phàm lười biếng ngẩng đầu. Là lũ sơn tặc từng t·ấn c·ông tông môn lần trước. Lần này, chúng dẫn theo đủ đông, khoảng hơn hai mươi, khí thế dữ dội hơn trước nhiều. Dẫn đầu là một đại hán thân hình vạm vỡ, lưng đeo đại đao, hơi thở ngưng thực mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh dường như đông đặc. Hắn tay kéo theo một sợi dây thừng đang trói một thiếu nữ.
“Bát phẩm tiểu hồn...” Miệng Trương Phàm nhấp nháy.
“Chính là hắn!” Tên mặt rỗ lần trước hung hăng chỉ về phía Trương Phàm hét lớn.
Đại đương gia nhe răng cười lạnh:
"Hừ! Hôm đó xui xẻo để cho lũ tép riu các ngươi uy phong. Dám động tới người Lang Nha trại. Hôm nay ta sẽ nhổ tận gốc!"
Những tên thổ phỉ khác cũng gào thét, ánh mắt dữ tợn như sói đói vờn mồi.
Trương Phàm nhíu mày. Trong một ngày bị phá rối hết lần này đến lần khác, hắn lười nhác vốn chẳng buồn động tay, nhưng lúc này một luồng sát ý lạnh lẽo bất giác dâng lên. Hắn quay đầu, nhàn nhạt dặn dò:
"Tiểu Dạ, bảo vệ Diệp nhi!"
Tiêu Dạ gật đầu như trống bỏi, kéo Lâm Tiểu Diệp núp sang một bên.
Tên mặt rỗ vung đao nhào tới.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, Tu La Võ Hồn lần nữa hiện ra. Bầu trời tối sầm, một luồng khí tức âm u tàn bạo ập xuống đám thổ phỉ. Bọn chúng sợ hãi, mặt mày tái mét.
Trương Phàm động thân, tay phải đưa lên dưới sự tăng phúc của Tu La, sát khí trên người Trương Phàm tăng lên vùn vụt, một quyền chấn thẳng vào tên mặt rỗ để lại trên lồng ngực hắn một vết lõm sâu hoắc, máu bắn tung tóe. Máu tanh bốc lên. Đám thổ phỉ phía sau nhìn cảnh tượng ấy, đồng loạt khựng lại, sắc mặt tái mét.
[Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Lần đầu g·iết người!]
[Phần thưởng: Cực phẩm linh khí - Hắc Sát Chi Kiếm, 50 điểm hệ thống]
Bọn chúng chưa kịp phản ứng, một âm thanh máy móc tiếp tục vang lên trong đầu Trương Phàm.
Lập tức hắn liền vận chuyển hồn lực. Hắc Sát Chi Kiếm, toàn thân đen thẫm như vực sâu, kiếm dài bảy thước, rộng hai bàn tay. Thân kiếm dày nặng, có những hoa văn huyết sắc khắc chìm như từng sợi tơ máu uốn lượn, lúc ẩn lúc hiện. Trương Phàm còn từ bảng hệ thống biết được sau mỗi lần g·iết địch, Hắc Sát Chi Kiếm tự động hút lấy huyết khí, chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần giúp tăng sát khí, tăng độ bền thậm chí còn tăng cả phẩm chất. Mỗi khi vung lên, không khí xung quanh như gào thét, hàn ý lẫn sát khí cuộn trào, khiến kẻ yếu tim phải run rẩy.
Trương Phàm siết chặt Hắc Sát Chi Kiếm, bước từng bước chậm rãi về phía đám sơn tặc đang gào thét xông tới. Ánh mắt hắn thản nhiên như nhìn đám cỏ dại bên đường.
Vút!
Một đạo kiếm quang màu đen xẹt qua.
"Á a!"
Một tên sơn tặc còn chưa kịp nhìn thấy gì, ngực đã nứt toác thành một đường máu đỏ.
Ầm!
Trương Phàm như thần ma trong đám người, mỗi một kiếm vung ra đều lạnh lùng tàn nhẫn, không một chút dư thừa.
Một kiếm máu tươi phun trào.
Một kiếm thân người gục ngã.
Một kiếm đầu lìa khỏi cổ.
Sơn tặc gào thét, chạy trốn, nhưng khí thế của hắn ép bọn chúng như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Chỉ trong chớp mắt, hơn mười tên sơn tặc nhãi nhép ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ cả con đường núi.
Trương Phàm giẫm lên vũng máu, Hắc Sát Chi Kiếm trong tay rỉ máu, ánh đỏ tà dị càng thêm rợn người.
Ầm!
Một luồng khí tức hùng hậu bỗng bùng nổ!
Đại đương gia rống lên giận dữ, lôi kéo võ hồn — một thanh đại đao cao gấp đôi người hắn, lưỡi đao lạnh buốt, ánh sáng réo rắt như sấm gầm. Sát khí ngưng tụ như thực thể, lượn lờ quanh thân.
"Hừ! Tiểu tử! Dám g·iết người của Lang Nha trại ta! Hôm nay để ta xem ngươi c·hết thế nào!"
Ầm ầm!
Đại đao trong tay đại hán bổ tới như núi đổ, khí thế cuồng bạo như muốn nghiền nát tất cả.
Trương Phàm nhếch môi cười lạnh. Không né tránh, Hắc Sát Chi Kiếm trong tay nâng lên ngang mặt.
Keng!
Hai món linh khí v·a c·hạm. Một luồng sóng khí khủng kh·iếp khuếch tán ra bốn phía, đá vụn văng tung tóe, cây cối xung quanh bị quật đổ ào ào.
Trận huyết chiến bắt đầu.
Kiếm quang và đao ảnh chồng lên nhau trong tiếng gào thét rung trời. Mỗi lần v·a c·hạm, mặt đất lại lõm xuống một tấc, bụi mù mịt.
Đại đương gia càng đánh càng kinh hãi.
Tại sao?! Một tên tiểu tử nhìn có vẻ lười nhác kia, vậy mà sức mạnh càng chiến càng mạnh, sát ý càng lúc càng đậm!
Còn thanh kiếm màu đen trong tay hắn, mỗi lần chém trúng đều hút đi một phần tinh khí huyết của mình!
"Hắn... hắn đang mạnh lên!?"
Trong mắt đại đương gia lóe lên hoảng sợ. Hắn quát lớn, vận toàn bộ linh lực chém ra một đao sáng chói, muốn phá tan ngọn lửa đang xiềng xích hắn.
Đùng!
Trương Phàm không thèm né tránh, cổ tay khẽ động, Hắc Sát Chi Kiếm chém ra một đường kiếm quang màu đen.
Đao khí của đối phương như bị nuốt chửng trong nháy mắt.
Phập!
Thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên ngực đại hán. Hắn mở to mắt, không tin nổi mình lại c·hết dễ dàng như vậy.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Gió núi thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Trong làn khói máu còn chưa tan hết, một thiếu nữ áo trắng trạc tuổi Trương Phàm run rẩy chui ra từ sau tảng đá lớn. Toàn thân nàng lấm lem bụi đất, đôi mắt đen láy vẫn còn nguyên vẻ kinh hoảng.
Trương Phàm liếc mắt nhìn, ánh mắt bình thản như nước: "Ra đây."
Thiếu nữ ngập ngừng bước lại gần, rồi "phịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh:
"Cầu xin tiền bối cứu mạng! Xin tiền bối cưu mang!"
Trương Phàm tiêu tan sát khí, lười biếng thốt ra:
"Tên?"
"Tô... Tô Linh Nhi" Thiếu nữ ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhưng kiên định.
"Biết nấu cơm không?"
"Biết!"
"Biết quét sân không?"
"Biết!"
Trương Phàm gật gù đầy hài lòng, phẩy tay ra hiệu:
"Vậy từ nay ngươi là người của Vô Ưu Tông."
Tiêu Dạ bên cạnh len lén nhìn Trương Phàm, trong lòng thầm nhủ: Lại câu... à không tuyển thêm được người rồi.
[Chúc mừng kí chủ: Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 1]
[Phần thưởng nhận được: bản vẽ Vô Ưu Tông đại điện, kinh nghiệm phù (sơ cấp) x 1, trang bí thuật vô danh (2/5) 50 điểm hệ thống]
[Mời ký chủ kiểm tra!]
Hệ thống tiếp tục:
[Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 2]
[Nội dung: Tông môn càng nhiều người càng thể hiện được sự ưu tú]
[Yêu cầu: Nâng số lượng thành viên tông môn (3/10) – Thời hạn: 1 tháng]
[Phần thưởng: sơ cấp Tụ Linh Trận, kinh nghiệm phù sơ cấp, Ngự Linh Quyết, trang bí tịch vô danh (3/5) 50 điểm hệ thống]
Trương Phàm không vội kiểm tra, hắn cũng không quên trêu ghẹo hệ thống:
“Hệ thống ngươi thật là ngày càng rộng rãi nha?”
Âm thanh máy móc vang lên:
“Chỉ cần ký chủ thu thập càng nhiều đệ tử, bổn hệ thống sẽ càng rộng rãi!”
“Bổn...” Trương Phàm ngờ vực.
Hắn lười biếng vươn vai một cái, ngoảnh đầu lại nhìn ba tên đệ tử. Tiêu Dạ, Lâm Tiểu Diệp, Tô Linh Nhi đang dùng ánh mắt ba người đầy sùng bái và chờ mong nhìn hắn.
Hắn ngáp dài, uể oải phất tay:
"Đi thôi, về nhà!"
Trên con đường gồ ghề trở lại Vô Ưu Tông, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời. Bóng bốn người in dài dưới đất, kéo lê theo những tiếng cười nói rộn rã. Không ai chú ý, nơi một góc tối xa xa, một bóng đen đang lặng lẽ dõi theo họ, ánh mắt âm u như đang suy tính điều gì. Mặt trời dần lặn xuống. Một tông môn vô danh - Vô Ưu Tông - đã âm thầm gieo xuống hạt giống đầu tiên trên mảnh đất hỗn loạn này.
Tiến độ: 100%
13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại