Chương 152: Thỉnh cầu của La trưởng thôn

27/04/2025 10 8.5
Chương 152: Thỉnh cầu của La trưởng thôn

“Trưởng thôn tìm ta có việc gì hay sao?” Mộc Huyền Linh tùy ý hỏi, hoàn toàn không quan tâm lời nói vừa rồi của mình có bị nghe thấy hay không?

Nghe thấy thì sao mà không nghe thấy thì sao chứ, nàng ở nơi này cứu mạng đám thôn dân quê mùa này cuối cùng nhận lại được gì chứ?

Trưởng thôn La Yên miễn cưỡng cười, lựa lời nói ra: “Ta... ta tìm hai vị đại nhân là có chuyện muốn nói.”

Dừng một chút giống như đang suy nghĩ cho kỹ càng, lão nói tiếp: “Những người trong thôn chúng ta đã bàn bạc với nhau kỹ lưỡng rồi, chúng ta dù ít ăn ít học nhưng cũng biết đạo lý có ơn phải trả, chỉ cần Mộc thần y chữa khỏi bệnh cho toàn bộ người trong thôn, chúng ta dâng lên thần y đại nhân 100 lượng bạc để cảm tạ!”

Thực ra La Yên tìm tới Lý An hai người là có mục đích khác nhưng sau khi nghe thấy Mộc Huyền Linh nói một câu như vậy lão liền sợ hãi trong lòng, cả người đổ mồ hôi lạnh. Người trong thôn lần lượt được chữa khỏi bệnh làm lão nhất thời vui sướng tới quên trời quên đất mà quên mất Mộc thần y không thể nào chữa trị miễn phí cho bọn hắn được, nếu như bọn hắn không tự giác đưa ra lợi ích đối phương đi mất thì như thế nào bây giờ?

Lão thực ra chưa từng bàn bạc với người trong thôn về việc dâng lên 100 lượng bạc cho Mộc thần y, đối với cái thôn làng nghèo khó túng quẫn của bọn hắn, 100 lượng bạc là con số trên trời rồi, chỉ sợ cho dù mỗi nhà đều cào 3 tấc đất lên tích góp tiền thì cũng khó mà đủ được. Nếu như chuyện này lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ có người phản đối.

Nhưng La Yên lão không dám nói ra con số nhỏ hơn, lão biết đối với những đại nhân vật bậc này, 100 lượng bạc hãy còn tính là số tiền lẻ mà thôi. Nếu như lấy ra con số nhỏ hơn chỉ sợ đối phương sẽ cảm thấy bị sỉ nhục.

Mà quả thực là như vậy, đối với Lý An cùng với Mộc Huyền Linh thì 100 lượng bạc chẳng qua là một con số không lớn không nhỏ. Lý An cảm thấy cả một ngôi làng lớn như vậy lấy ra 100 lượng bạc tạ ân cứu mạng cũng chẳng có gì khó khăn, bọn hắn từ xa tới đây trong túi trống không vừa lúc cần số bạc này để trang trải cuộc sống ở nơi ở mới.
Mộc Huyền Linh càng không bày tỏ ý kiến gì.

La Yên thấy đối phương không phản đối vội thở phào một hơi, cười nói: “Thực ra còn có một chuyện nhỏ nữa, mấy người chưa bị nhiễm bệnh trong thôn chuẩn bị vào thành mua dược liệu theo đơn thuốc của Mộc thần y. Chỉ là ta sợ bọn hắn không biết đọc không biết viết, quê mùa đần độn sẽ làm hỏng đại sự, mất tiền còn không sao chứ làm lỡ việc cứu chữa cho người trong thôn thì thực sự hỏng bét. Cho nên…”

Nói tới đây lão ngại ngùng mỉm cười nhìn Lý An, ngần ngại mãi không nói ra được thành lời đã chuẩn bị sẵn.

Lý An biết đối phương muốn nói cái gì, lắc đầu đáp: “Ta không thể đi cùng bọn hắn được!”

La Yên nghe vậy trong lòng trầm xuống, vội vàng nói: “Chuyến này chúng ta dự định tới Huyền Sơn Thành mua dược liệu! Thực ra đây không phải là tòa thành gần thôn nhất nhưng Huyền Sơn Thành nằm ngay bên cạnh Thái Hoang Sơn Mạch, nguồn cung dược liệu rất dồi dào cho nên giá cả rẻ hơn rất nhiều. Vừa đi vừa về một lần nếu không có gì đột xuất xảy ra cũng chỉ mất khoảng 2 ngày đường mà thôi.”

“Thái Hoang Sơn Mạch! Đã từng là một trong thập đại sơn mạch của Ngũ Linh Đế Quốc.” Mộc Huyền Linh hứng thú nói, nghe nói bên trong sơn mạch này tồn tại Linh Thú có thể hóa thành hình người trong truyền thuyết không biết là thật hay giả.

Lý An hiển nhiên cũng đã từng nghe tới Thái Hoang Sơn Mạch, đây là một trong những thành trì cuối cùng của yêu tộc bên trong Ngũ Linh Đế Quốc, nghe nói nơi này hung thú như vậy, thiên tài địa bảo cúi xuống đất là có thể nhặt. Hắn tự nhiên cũng nảy sinh hứng thú với Huyền Sơn Thành này.

Tuy nhiên hắn thực sự không thể nào cùng thôn dân tới Huyền Sơn Thành được, không phải hắn ngại khó ngại khổ hay ngại phiền phức mà hắn cần ở lại trông chừng Mộc Huyền Linh. Dù có Sinh Tử Luân có thể khống chế sống c·hết của đối phương nhưng Lý An chưa từng an tâm với người này, từ lúc rời khỏi Tuyệt Sinh Đường tới giờ hắn chưa từng rời xa đối phương quá 10 bước.

Lấy giác quan siêu phàm của Lý An, Mộc Huyền Linh dù có bản lĩnh bằng trời nhưng muốn ở dưới mí mặt của hắn làm gì mờ ám cũng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng nếu như để nàng một thân một mình thì có trời mới biết yêu nữ này sẽ làm nên việc gì. Lý An làm sao có thể an tâm để Mẫu Thân, Liễu Thanh Nhi cùng với Lý Tiểu Hoa ở lại với một người như vậy được cơ chứ!

Từ hôm qua tới bây giờ quả thực Mộc Huyền Linh vất vả chữa bệnh, không ngại khó không ngại khổ lần lượt cứu mạng của rất nhiều người nhưng Lý An không loại trừ khả năng đối phương đang đóng kịch, mục đích chính là để hắn buông lỏng cảnh giác.

Dù sao cảnh tượng địa ngục trần gian bên trong Tuyệt Sinh Đường Lý An bây giờ nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, thử hỏi hắn làm sao tin được một người xuất thân từ nơi đây chứ!

La Yên vẫn không từ bỏ, cầu xin nói: “ Xin Lý đại hiệp giúp đỡ chúng ta lần này. Chúng ta sẽ trả tiền đi đường cho đại hiệp, tuyệt đối không để ngài không công đi một chuyến đâu!”

Mộc Huyền Linh nghe thế lại mỉm cười, lắc đầu: “ Đây không phải là vấn đề tiền bạc đâu, ngươi mau cho người đi mua dược liệu đi kẻo muộn.”

La Yên nghe thế chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tắt hẳn, lão hết nhìn Lý An lại nhìn Mộc Huyền Linh rồi cuối cùng bất đắc dĩ rời khỏi.

Nguyên địa chỉ còn hai người, không ai nhìn nhau mỗi người mang một tâm sự.
Cuối cùng vẫn là Mộc Huyền Linh lên tiếng phá vỡ im lặng: “ Trong mắt ngươi ta là người xấu như vậy hay sao?”

“ Còn phải hỏi hay sao!” Lý An lắc đầu mỉm cười, quay người đi vào bên trong tiểu viện.

Mộc Huyền Linh cũng mỉm cười một cái rồi đuổi theo hắn, oan ức vô cùng nói: “ Người ta là mỹ nữ tốt bụng à! Ngươi đúng là có mắt như mù, lấy bụng tiểu nhân so lòng quân tử.”

...

Một đêm vô sự, sáng hôm sau, lúc tia nắng đầu tiên cắt ngang màn sương sớm cũng là lúc Mộc Huyền Linh bắt đầu tiếp tục chữa bệnh, lập tức thôn dân bên trong tiểu viện loạn thành một đoàn như ong vỡ tổ, âm thanh ầm ĩ phá vỡ hoàn toàn sự tĩnh lặng của buổi sáng trong lành.

Lý An như thường lệ tiếp tục xuống bếp phụ giúp sắc thuốc, liên tục sắc thuốc từ sáng tới tối nhưng vẫn không đủ nhu cầu sử dụng.

Cứ như thế tới ngày thứ ba, đã gần một nửa số bệnh nhân trong thôn được chữa trị, bên trong tiểu viện cũng nhờ vậy mà ít chật chội hơn nhiều. Tuy nhiên một vấn đề khác lại xuất hiện, đó là hết dược liệu mất rồi.

Đoàn người tới Huyền Sơn Thành đi mà vẫn chưa trở về, cũng không biết bọn hắn có thành công mua được dược liệu không nữa.

Mộc Huyền Linh dù y thuật có lợi hại tới mức nào đi nữa thì không có thảo dược cũng không thể nào tay không chữa bệnh được. Nàng tạm thời chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu ổn định bệnh tình cho người bệnh mà thôi.

Buổi chiều ngày thứ tư, bầu trời đục ngầu tầng mây màu xám chì nặng nề, cuối chân trời ửng hồng màu hoàng hôn.

Lý An đứng ở cửa tiểu viện dõi mắt theo con đường dài tít tắp dẫn về phương xa.

Cuối con đường, trời tiếp đất, mây đen trộn lẫn với bùn lầy, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thấy thân ảnh của đoàn người ra ngoài đi mua dược liệu.
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025