Chương 151: Lời nói như đao sắc

27/04/2025 10 8.5
Chương 151: Lời nói như đao sắc

Ngay lập tức toàn bộ bệnh nhân mắc Hắc Viêm Dịch trong thôn đều được di chuyển tới tiểu viện, người còn đi lại được thì được đỡ tới, người không đi lại được nữa thì được đàn ông trong thôn khiêng tới. Chỉ mới đó căn tiểu viện rộng rãi trống trải đã trở nên chật chội vô cùng.

Trước khi bệnh nhân được đưa tới Mộc Huyền Linh đã chuẩn bị toàn bộ kỹ càng, khu tiểu viện được phân thành khu bệnh nặng, khu bệnh nhẹ và nhà bếp, Lý An chịu trách nhiệm phân loại người bệnh. Lúc hắn đứng ở trước cửa nhìn đoàn người sống dở c·hết sống lũ lượt kéo tới hắn mới biết được d·ịch b·ệnh trong thôn đáng sợ tới mức nào.

Những đứa trẻ toàn thân nổi hắc ban đen như chậu mực, máu tươi đen sì như bùn tí tách tí tách rơi xuống dọc theo cánh tay buông thõng. Những người phụ nữ khắp mặt toàn là máu đen, hai mắt trắng dã không rõ sống c·hết, những người đàn ông khắp thân mình đều là ghẻ lở, vô cùng kinh khủng. Những người không bị bệnh thì đều mặt mày trắng bệch bơ phờ, hai mắt hằn lên tia máu vì nhiều đêm mất ngủ.

Không biết nếu như Mộc Huyền Linh không xuất hiện thì ngôi làng nhỏ này sẽ thế nào nữa, đoán chừng những người ở đây chỉ có một phần nhỏ sống sót sẽ tha hương đi xa để lại ngôi làng hoang tàn làm nơi ở cho bọn thú hoang trong rừng.

Lý An dựa theo lời Mộc Huyền Linh, dựa theo triệu chứng bệnh cùng với tuổi tác, đặc điểm sức khoẻ để phân người bệnh tới từng khu riêng biệt. Người bệnh nhẹ ở ngoài sân, bệnh nặng đưa vào phòng.

Cứ như vậy chạy qua chạy lại tới trưa cuối cùng cũng không còn nhìn thấy ai đến, Lý An đếm được khoảng chừng 40 người mắc bệnh. Hắn không có thời gian nghỉ ngơi vội vàng chạy xuống bếp giúp đỡ mọi người sắc thuốc.

Lúc hắn đi ngang qua nhà chính nhìn thấy Mộc Huyền Linh đang dùng cây dao nhỏ sắc bén kia khoét thịt của một người đàn ông, lần này không phải để hại người mà là để cứu người nhưng tiếng la hét đau đớn tột cùng của người đàn ông khiến hắn không thể nào liên tưởng được nữ nhân xinh đẹp này tới hai chữ Lương y cả.

Chỉ là nàng đang cố hết sức cứu chữa cho người trong thôn, trên bộ y phục rẻ tiền dính đầy máu đen, khuôn mặt bị tấm vải trắng che kín phân nửa, nửa khuôn mặt phía trên đều là mồ hôi, đầu tóc tuỳ tiện buộc chặt về phía sau.
Lý An không giỏi y thuật nên không thể giúp nàng chữa bệnh, chỉ có thể xuống bếp phụ giúp sắc thuốc.

Ở dưới bếp đã có mấy nữ nhân hiếm hoi còn chưa nhiễm bệnh trong thôn đang tất bật chạy qua chạy lại. Lý An đêm qua đã chia thuốc thành từng thang một rồi, những người này chỉ cần dựa theo hướng dẫn sắc thuốc lên là xong. Chỉ là các nàng cả đời chỉ quen cày cấy chưa bao giờ làm việc này, lại sợ mình làm sai một chút thì sẽ hại c·hết người nên ai cũng tay chân lóng ngóng, tốc độ làm việc vô cùng thấp.

May mắn Lý An tới làm bọn nàng yên tâm hơn hẳn, tốc độ sắc thuốc lập tức nhanh hơn nhiều.

Chớp mắt một cái trời đã tối, Mộc Huyền Linh lạnh lùng tuyên bố thức đêm sẽ khiến da lão hoá sớm cho nên không khám bệnh ban đêm. Đám thôn dân dù gấp như kiến bò trên chảo dầu nhưng cũng chỉ có thể chờ tới sáng mai.

Lý An cuối cùng cũng chui ra được khỏi nhà bếp bụi bặm ngửa mặt lên trời hít thở sâu một hơi, bên trong phòng chính truyền ra từng tiếng rên rỉ đau đớn làm hắn vô cùng đau đầu. Những người bệnh nhẹ ở trong sân, Mộc Huyền Linh hôm nay chỉ tranh thủ chữa được cho 2 người sắp chuyển nặng, những người khác không cam lòng trở về liền dứt khoát ở trong sân màn trời chiếu đất một đêm, quyết tâm ngày mai thần y vừa bắt đầu làm việc bọn hắn liền cầu xin bằng được.

Hắn nhìn một lần trong sân nhung nhúc toàn là người, khứu giác nhạy bén ngửi được đủ thứ mùi khó ngửi cùng với mùi thảo dược nồng nặc.

Đúng lúc này ngoài cửa xuất hiện một thiếu nữ trẻ tuổi đang thập thò thập thụt như ă·n t·rộm. Nàng ta mi thanh mục tú, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, không phải Liễu Thanh Nhi thì còn là ai.

Lý An nhìn thấy nàng liền xanh mặt, vội vàng vượt qua mấy đoàn người trong sân đi ra cửa.
Những thôn dân nhìn thấy Lý An đều vội vàng tránh đường, mỗi người đều tươi cười chào hỏi.

Đối với sự nhiệt tình vô cùng này Lý An chỉ mỉm cười đáp lại, nhanh chóng đi ra khỏi tiểu viện rồi đóng cửa lớn lại làm phát ra một tiếng cạch thật lớn.

“Không phải ta đã nhờ người chuyển lời bảo muội và mẫu thân ở nguyên trong nhà, tuyệt đối không được ra ngoài hay sao? Hai người sức khoẻ không tốt, lỡ như lây bệnh thì như thế nào?” Lý An lớn tiếng nói, biểu cảm rất tức giận.

Không phải hắn khó tính, nếu như hai người bọn hắn mắc Hắc Viêm Dịch thì dù sau này chữa khỏi cũng sẽ để lại di chứng suốt đời.

Liễu Thanh Nhi chúi rụp đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng nhỏ giọng run rẩy nói: “Ta… ta nấu một chút đồ ăn mang tới cho huynh!”

Lý An nghe vậy thì cố hạ giọng xuống, nhỏ giọng an ủi: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi! Đa tạ, mau mau trở về đi. Tuyệt đối đừng ra khỏi nhà nữa nghe chưa.”

Vừa nói hắn vừa cầm lấy hộp cơm nhỏ Liễu Thanh Nhi xách ở trên tay. Hộp cơm được đan từ tre, kiểu dáng bình thường, bên trong tỏa ra mùi thức ăn thơm ngát.

Liễu Thanh Nhi vẫn không dám nhìn thẳng Lý An, nàng đúng là không làm được việc gì chỉ giỏi gây chuyện, nếu như nàng mắc bệnh rồi trở về lây cho mẫu thân thì thế nào? Tới lúc đó chỉ sợ Lý đại ca sẽ không để ý tới nàng nữa.
Lý An thấy đối phương vẫn đứng yên như trời trồng thì nghi hoặc hỏi: “Muội có chuyện gì sao? Mau trở về đi, đừng chần chờ ở nơi này nữa.”

Thân thể Liễu Thanh Nhi yếu ớt rung một cái rồi nàng vội vàng chạy đi, lúc rời khỏi chỉ dám nhỏ giọng nói một tiếng tạm biệt, thậm chí khuôn mặt Lý An cũng không dám nhìn.

“Ngươi sẽ không mắng con gái nhà người ta khóc đấy chứ! Người ta cũng là sợ ngươi đói bụng cho nên mới đem đồ ăn tới thôi mà, cần gì to tiếng như vậy? Đúng là Liễu cô nương mắt mù mới thích ngươi!”

Đúng lúc này Mộc Huyền Linh đẩy cửa đi ra, giọng nói âm dương quái khí trêu chọc.

“Liễu cô nương là con nuôi của mẫu thân, chẳng khác nào thân muội muội của ta. Cô đừng tùy tiện nói bậy nói bạ!” Lý An lắc đầu nói, mở hộp cơm ra xem thử. Bên trong có mấy đĩa thức ăn thôn dã vẫn còn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt khiến hắn vô thức nuốt nước bọt một cái.

Liễu muội muội đã cất công nấu nướng rồi còn đem tới đây cho hắn vậy mà hắn chỉ nói được những lời nặng nề như vậy? Lý An ơi Lý An, ngươi đúng là không phải là người mà!

Mộc Huyền Linh vẫn không buông tha, cười cợt nói: “Công tử yên tâm đi, gia nô không tức giận ngươi có người phụ nữ khác đâu. Huống hồ Liễu muội muội xinh đẹp hiền thục như vậy, chính thất như ta sẽ không bắt nạt muội ấy đâu.”

“Hừ! Có sức ở đây múa môi múa mép còn không bằng vào trong kia cứu lấy một mạng người.” Lý An có chút tức giận mắng.

“Nghe lời ngươi nói thì cứu người là trách nhiệm của ta rồi?” Mộc Huyền Linh giang hai tay, mỉm cười rạng rỡ nói: “Ta cứu bọn hắn là phúc phận của bọn hắn, không cứu bọn hắn mới là bình thường. Dù sao ta cùng chúng không thân không thích, nếu như chúng ta không đi ngang nơi đây thì chúng đ·ã c·hết cả lũ rồi!”

Nàng vừa dứt lời thì phía sau cửa lớn truyền tới một tiếng bịch nho nhỏ, sau đó cánh cửa chầm chậm mở ra để lộ khuôn mặt của trưởng thôn La Yên đang miễn cưỡng nở nụ cười.
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025