Chương 150: Y thuật cao minh
27/04/2025
10
8.5
Chương 150: Y thuật cao minh
Đám thôn dân chia nhau chạy đi làm việc hết, trong tiểu viện ngoại trừ Lý An cùng Mộc Huyền Linh cũng chỉ còn mấy người, trong đó có thợ rèn La Ngưu nửa bước không rời vợ con.
Mộc Huyền Linh bảo đám người yên lặng rồi bắt đầu chữa trị cho đứa bé trước. Lý An ở một bên chăm chú nhìn đề phòng ma nữ Tuyệt Sinh Đường này giở trò, hắn dù sao cũng học tập Vạn Y Thần Sách nhiều năm, ít nhiều có thể nhìn ra được một chút thủ đoạn của nàng ta.
Đầu tiên Mộc Huyền Linh châm cứu cho đứa bé, thủ pháp của nàng chỉ có thể xưng một tiếng tuyệt diệu. Dù đứa bé có liên tục khóc lóc cựa quậy trong vòng tay phụ thân mình nhưng nàng châm kim nhanh như gió, từng kim từng kim chuẩn xác tới từng tấc đâm vào các huyệt vị quan trọng. Chỉ mất khoảng ba phút, đầu, bụng, ngực, lưng, hai tay, hai chân của đứa bé đã cắm chi chít vô số cây ngân châm mảnh như sợi tóc.
Khuôn mặt Mộc Huyền Linh vẫn như thường, duy chỉ có mồ hôi lấm tấm trên trán cho thấy việc này không hề nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài của nó.
Khoảng mười lăm phút sau, Mộc Huyền Linh rút ngân châm ra, đứa nhỏ cũng đã nín khóc. Nàng nhúng toàn bộ ngân châm vào một chậu nước nóng lớn rồi cẩn thận cất vào chiếc túi da đặc chế, xong xuôi nói với La Ngưu: “Con ngươi đã được ta châm cứu khai thông huyệt vị, sắp tới nếu thấy lỗ chân lông của nó chảy ra máu bầm màu đen cũng đừng kinh hoảng, chỉ cần lấy khăn sạch nhúng vào nước nóng rồi lau đi là được. Tuyệt đối không được để nó nhiễm lạnh nghe chưa, tốt nhất là trong phòng nên có một bếp lò nhỏ.”
Người đàn ông thấy con mình khắp nơi đều là mồ hôi nhưng đã không còn kêu nóng kêu khát nữa mà lim dim ngủ thì vui mừng quá đỗi, vội vàng vâng dạ.
Lý An ở một bên nhắc nhở: “Lúc đốt bếp lò nhớ mở hé cửa chính cùng cửa sổ ra nếu không con ngươi c·hết lúc nào cũng không biết đâu.”
Người đàn ông dù không hiểu gì nhưng cũng vội vàng gật đầu rồi vội cùng mấy người nữa đưa đứa trẻ về nhà.
“Phần dễ dàng đã xong! Bây giờ tới phần khó khăn đây.” Mộc Huyền Linh dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó trong ánh mắt khinh nghi bất định của đám người lấy ra một con dao nhỏ có cán dài cực kỳ sắc bén.
Lý An nhìn thấy hình dạng của con dao này có phần giống với dao phẫu thuật của bác sĩ hiện đại, hắn cũng lờ mờ đoán được đối phương muốn làm gì.
Quả nhiên Mộc Huyền Linh đuổi hết đám nam nhân ra chỉ để lại chồng của người phụ nữ là La Ngưu sau đó kéo áo của người phụ nữ ra. Tuy nhiên được một nửa nàng lại nhìn sang Lý An: “Công tử sao không đi? Còn muốn nhìn trộm cơ thể vợ người ta hay sao?”
Lý An nhận thấy ánh mắt không hảo ý của La Ngưu, cười gượng một cái rồi cũng đi ra khỏi tiểu viện. Hắn không an tâm Mộc Huyền Linh cho nên muốn ở lại giá·m s·át nhưng xem ra không được rồi, dù sao dị giới này vẫn rất cổ hủ, chuyện một người phụ nữ cho đàn ông lạ mặt nhìn lén cơ thể, dù chỉ là một chút thôi cũng tuyệt đối không được.
Hắn chỉ có thể đứng chờ bên ngoài cửa, nhân tiện giúp bọn họ gác cửa luôn một thể.
Quả nhiên một chút sau từ bên trong truyền ra âm thanh dao cắt vào thịt ngọt lịm sau đó tiếng khóc lóc thấu trời xanh của người phụ nữ cùng với âm thanh của La Ngưu.
“Lý An! Lý An! Vào đây đi.” Từ bên trong tiểu viện truyền ra tiếng Mộc Huyền Linh gọi.
Lý An vội vàng đi vào, thấy người phụ nữ đang nằm sấp trên chiếc giường nhỏ, trên lưng che một miếng vải trắng, máu tươi đen sì h·ôi t·hối rơi tí tách dưới chân giường.
Mộc Huyền Linh nói với Lý An: “Ngươi biết chút y thuật mèo quào đúng không! Giúp ta sắc đơn thuốc này.” Nói rồi nàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Lý An.
Lý An đọc sơ qua đơn thuốc một lần, sau khi xác định mình có thể làm vội vàng gật đầu rồi chạy xuống bếp sắc thuốc.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lý An bưng hai bát thuốc lên. Mộc Huyền Linh cẩn thận cho người phụ nữ uống một bát, một bát khác bảo La Thiết đưa về nhà cho con trai uống.
Sau khi mọi việc xong xuôi cũng đã giữa trưa, mọi người đã rời khỏi tiểu viện hết, chỉ có Lý An cùng Mộc Huyền Linh đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ trong sân cùng nhau ăn trưa. Ánh mặt trời đã lâu mới lại xuất hiện phá lệ ấm áp.
Lý An gắp một đũa lớn măng xào, thấy nó vị ngọt thanh lại có mùi tre tươi, ăn được rất ngon miệng.
Mộc Huyền Linh cũng gắp một cọng rau dại lên bỏ vào miệng, nhỏ nhẹ nhai kỹ. Một lúc sau nàng không nhịn được mà hỏi: “Thấy cảnh tượng d·ịch b·ệnh kinh khủng như vậy mà vẫn ăn được ngon miệng, ngươi cũng là lợi hại a!”
“Cảnh tượng này đã tính là gì? Ta còn thấy nhiều thứ còn kinh khủng hơn gấp trăm lần cơ, nơi ở của cô chẳng hạn!” Lý An uống một ngụm trà nhạt nhẽo, lạnh lùng nói.
“Um!” Mộc Huyền Linh gật đầu một cái rồi cúi đầu ăn cơm, không nhìn rõ khuôn mặt biểu cảm.
Người trong thôn lúc này đoán chừng đều đang ở nhà tráng hán tên La Ngưu kia theo dõi tình trạng bệnh tình con trai hắn rồi, bên trong tiểu viện cũng không thấy người nào. Mộc Huyền Linh bảo Lý An đi bốc thuốc theo đơn phương nàng đưa ban nãy, bảo rằng ngày mai sẽ rất nhiều người tới đây đập đầu cầu xin phương thuốc này. Còn nàng thì vào trong phòng chăm sóc cho nương tử của La Ngưu.
Dù người trong thôn đều nghi ngờ y thuật của Mộc Huyền Linh nhưng Lý An thì không, người này nếu như đã giỏi dùng thuốc độc g·iết người thì chắc chắn cũng giỏi dùng thuốc cứu người, bởi vì hai việc này tuy đối lập hoàn toàn với nhau nhưng đều phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người cùng với dược lý.
Lý An nhanh chóng dựa theo đơn thuốc Mộc Huyền Linh đưa đi bốc thuốc thành từng gói một, xong xuôi hắn ra ngoài sân chẻ củi, chuẩn bị ngày mai chỉ cần Mộc Huyền Linh gọi một cái hắn có thể lập tức sắc thuốc cứu người.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng hôm sau khi Lý An còn đang mơ màng trên chiếc giường cũ đặt ở dưới bếp thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân sồng xộc.
Hắn thở dài một cái rồi ra khỏi giường, sau khi mặc y phục chỉnh tề liền đi ra mở cửa. Khi hắn mở cửa cũng là lúc đám thôn dân bên trong La gia thôn đang lũ lượt kéo tới nơi này.
Trưởng thôn La Yên thấy hắn vội vàng xin lỗi: “Là chúng ta ồn ào quá đánh thức Lý công tử dậy hay sao? Thực xin lỗi, chúng ta vốn định chờ tới khi trời sáng hơn rồi mới gõ cửa.”
“Lúc nào rồi còn nói mấy lời khách sáo kiểu này? Thế nào rồi, phương thuốc của Mộc Huyền Linh có hiệu quả không?” Lý An có chút gấp gáp hỏi.
Lần này tới lượt La Ngưu giành trả lời, hắn gật đầu lia lịa như máy: “Hiệu quả, hiệu quả, phương thuốc của Mộc thần y hiệu quả. Con trai ta đã khỏi bệnh rồi, không còn sốt nữa, cũng không còn kêu khát, sáng nay còn khỏe mạnh chơi đùa với chó con trong sân.”
Những thôn dân khác cũng vội vàng gật đầu không ngừng, thái độ so với ngày hôm qua chuyển biến một trời một vực, đầy vẻ lấy lòng cầu xin.
Đúng lúc này thì Mộc Huyền Linh cũng từ trong nhà đi ra, Lý An chú ý thấy bên dưới mắt của nàng hơi thâm quầng.
“Lắm lời, mẫu thân của đứa bé cũng khá hơn nhiều rồi, ngươi đưa nương tử mình về nhà tĩnh dưỡng vài tháng sẽ hồi phục như lúc ban đầu.” Mộc Huyền Linh một bên xoay cổ tay một bên nhàn nhạt mỉm cười nói.
“Các ngươi còn đứng ngây người đó làm gì? Còn không mau đem hết người mắc Hắc Viêm Dịch tới đây, muốn bổn cô nương tới từng nhà thăm khám cho các ngươi à? Còn nữa, chuẩn bị thêm củi, nước nóng và khăn sạch, chuẩn bị thêm dược liệu.” Mộc Huyền Linh thấy mọi người đang ngẩn người đứng trước cửa không nhịn được mắng một tiếng.
Đám thôn dân nghe vậy liền tức thì như người trong mộng vừa tỉnh, lập tức vội vàng chia nhau đi làm việc. Trước cửa lớn tiểu viện chỉ còn tráng hán tên La Ngưu đang quỳ trên đất mà khóc lóc thảm thiết.
Đám thôn dân chia nhau chạy đi làm việc hết, trong tiểu viện ngoại trừ Lý An cùng Mộc Huyền Linh cũng chỉ còn mấy người, trong đó có thợ rèn La Ngưu nửa bước không rời vợ con.
Mộc Huyền Linh bảo đám người yên lặng rồi bắt đầu chữa trị cho đứa bé trước. Lý An ở một bên chăm chú nhìn đề phòng ma nữ Tuyệt Sinh Đường này giở trò, hắn dù sao cũng học tập Vạn Y Thần Sách nhiều năm, ít nhiều có thể nhìn ra được một chút thủ đoạn của nàng ta.
Đầu tiên Mộc Huyền Linh châm cứu cho đứa bé, thủ pháp của nàng chỉ có thể xưng một tiếng tuyệt diệu. Dù đứa bé có liên tục khóc lóc cựa quậy trong vòng tay phụ thân mình nhưng nàng châm kim nhanh như gió, từng kim từng kim chuẩn xác tới từng tấc đâm vào các huyệt vị quan trọng. Chỉ mất khoảng ba phút, đầu, bụng, ngực, lưng, hai tay, hai chân của đứa bé đã cắm chi chít vô số cây ngân châm mảnh như sợi tóc.
Khuôn mặt Mộc Huyền Linh vẫn như thường, duy chỉ có mồ hôi lấm tấm trên trán cho thấy việc này không hề nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài của nó.
Khoảng mười lăm phút sau, Mộc Huyền Linh rút ngân châm ra, đứa nhỏ cũng đã nín khóc. Nàng nhúng toàn bộ ngân châm vào một chậu nước nóng lớn rồi cẩn thận cất vào chiếc túi da đặc chế, xong xuôi nói với La Ngưu: “Con ngươi đã được ta châm cứu khai thông huyệt vị, sắp tới nếu thấy lỗ chân lông của nó chảy ra máu bầm màu đen cũng đừng kinh hoảng, chỉ cần lấy khăn sạch nhúng vào nước nóng rồi lau đi là được. Tuyệt đối không được để nó nhiễm lạnh nghe chưa, tốt nhất là trong phòng nên có một bếp lò nhỏ.”
Người đàn ông thấy con mình khắp nơi đều là mồ hôi nhưng đã không còn kêu nóng kêu khát nữa mà lim dim ngủ thì vui mừng quá đỗi, vội vàng vâng dạ.
Lý An ở một bên nhắc nhở: “Lúc đốt bếp lò nhớ mở hé cửa chính cùng cửa sổ ra nếu không con ngươi c·hết lúc nào cũng không biết đâu.”
Người đàn ông dù không hiểu gì nhưng cũng vội vàng gật đầu rồi vội cùng mấy người nữa đưa đứa trẻ về nhà.
“Phần dễ dàng đã xong! Bây giờ tới phần khó khăn đây.” Mộc Huyền Linh dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó trong ánh mắt khinh nghi bất định của đám người lấy ra một con dao nhỏ có cán dài cực kỳ sắc bén.
Lý An nhìn thấy hình dạng của con dao này có phần giống với dao phẫu thuật của bác sĩ hiện đại, hắn cũng lờ mờ đoán được đối phương muốn làm gì.
Quả nhiên Mộc Huyền Linh đuổi hết đám nam nhân ra chỉ để lại chồng của người phụ nữ là La Ngưu sau đó kéo áo của người phụ nữ ra. Tuy nhiên được một nửa nàng lại nhìn sang Lý An: “Công tử sao không đi? Còn muốn nhìn trộm cơ thể vợ người ta hay sao?”
Lý An nhận thấy ánh mắt không hảo ý của La Ngưu, cười gượng một cái rồi cũng đi ra khỏi tiểu viện. Hắn không an tâm Mộc Huyền Linh cho nên muốn ở lại giá·m s·át nhưng xem ra không được rồi, dù sao dị giới này vẫn rất cổ hủ, chuyện một người phụ nữ cho đàn ông lạ mặt nhìn lén cơ thể, dù chỉ là một chút thôi cũng tuyệt đối không được.
Hắn chỉ có thể đứng chờ bên ngoài cửa, nhân tiện giúp bọn họ gác cửa luôn một thể.
Quả nhiên một chút sau từ bên trong truyền ra âm thanh dao cắt vào thịt ngọt lịm sau đó tiếng khóc lóc thấu trời xanh của người phụ nữ cùng với âm thanh của La Ngưu.
“Lý An! Lý An! Vào đây đi.” Từ bên trong tiểu viện truyền ra tiếng Mộc Huyền Linh gọi.
Lý An vội vàng đi vào, thấy người phụ nữ đang nằm sấp trên chiếc giường nhỏ, trên lưng che một miếng vải trắng, máu tươi đen sì h·ôi t·hối rơi tí tách dưới chân giường.
Mộc Huyền Linh nói với Lý An: “Ngươi biết chút y thuật mèo quào đúng không! Giúp ta sắc đơn thuốc này.” Nói rồi nàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Lý An.
Lý An đọc sơ qua đơn thuốc một lần, sau khi xác định mình có thể làm vội vàng gật đầu rồi chạy xuống bếp sắc thuốc.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lý An bưng hai bát thuốc lên. Mộc Huyền Linh cẩn thận cho người phụ nữ uống một bát, một bát khác bảo La Thiết đưa về nhà cho con trai uống.
Sau khi mọi việc xong xuôi cũng đã giữa trưa, mọi người đã rời khỏi tiểu viện hết, chỉ có Lý An cùng Mộc Huyền Linh đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ trong sân cùng nhau ăn trưa. Ánh mặt trời đã lâu mới lại xuất hiện phá lệ ấm áp.
Lý An gắp một đũa lớn măng xào, thấy nó vị ngọt thanh lại có mùi tre tươi, ăn được rất ngon miệng.
Mộc Huyền Linh cũng gắp một cọng rau dại lên bỏ vào miệng, nhỏ nhẹ nhai kỹ. Một lúc sau nàng không nhịn được mà hỏi: “Thấy cảnh tượng d·ịch b·ệnh kinh khủng như vậy mà vẫn ăn được ngon miệng, ngươi cũng là lợi hại a!”
“Cảnh tượng này đã tính là gì? Ta còn thấy nhiều thứ còn kinh khủng hơn gấp trăm lần cơ, nơi ở của cô chẳng hạn!” Lý An uống một ngụm trà nhạt nhẽo, lạnh lùng nói.
“Um!” Mộc Huyền Linh gật đầu một cái rồi cúi đầu ăn cơm, không nhìn rõ khuôn mặt biểu cảm.
Người trong thôn lúc này đoán chừng đều đang ở nhà tráng hán tên La Ngưu kia theo dõi tình trạng bệnh tình con trai hắn rồi, bên trong tiểu viện cũng không thấy người nào. Mộc Huyền Linh bảo Lý An đi bốc thuốc theo đơn phương nàng đưa ban nãy, bảo rằng ngày mai sẽ rất nhiều người tới đây đập đầu cầu xin phương thuốc này. Còn nàng thì vào trong phòng chăm sóc cho nương tử của La Ngưu.
Dù người trong thôn đều nghi ngờ y thuật của Mộc Huyền Linh nhưng Lý An thì không, người này nếu như đã giỏi dùng thuốc độc g·iết người thì chắc chắn cũng giỏi dùng thuốc cứu người, bởi vì hai việc này tuy đối lập hoàn toàn với nhau nhưng đều phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người cùng với dược lý.
Lý An nhanh chóng dựa theo đơn thuốc Mộc Huyền Linh đưa đi bốc thuốc thành từng gói một, xong xuôi hắn ra ngoài sân chẻ củi, chuẩn bị ngày mai chỉ cần Mộc Huyền Linh gọi một cái hắn có thể lập tức sắc thuốc cứu người.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng hôm sau khi Lý An còn đang mơ màng trên chiếc giường cũ đặt ở dưới bếp thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân sồng xộc.
Hắn thở dài một cái rồi ra khỏi giường, sau khi mặc y phục chỉnh tề liền đi ra mở cửa. Khi hắn mở cửa cũng là lúc đám thôn dân bên trong La gia thôn đang lũ lượt kéo tới nơi này.
Trưởng thôn La Yên thấy hắn vội vàng xin lỗi: “Là chúng ta ồn ào quá đánh thức Lý công tử dậy hay sao? Thực xin lỗi, chúng ta vốn định chờ tới khi trời sáng hơn rồi mới gõ cửa.”
“Lúc nào rồi còn nói mấy lời khách sáo kiểu này? Thế nào rồi, phương thuốc của Mộc Huyền Linh có hiệu quả không?” Lý An có chút gấp gáp hỏi.
Lần này tới lượt La Ngưu giành trả lời, hắn gật đầu lia lịa như máy: “Hiệu quả, hiệu quả, phương thuốc của Mộc thần y hiệu quả. Con trai ta đã khỏi bệnh rồi, không còn sốt nữa, cũng không còn kêu khát, sáng nay còn khỏe mạnh chơi đùa với chó con trong sân.”
Những thôn dân khác cũng vội vàng gật đầu không ngừng, thái độ so với ngày hôm qua chuyển biến một trời một vực, đầy vẻ lấy lòng cầu xin.
Đúng lúc này thì Mộc Huyền Linh cũng từ trong nhà đi ra, Lý An chú ý thấy bên dưới mắt của nàng hơi thâm quầng.
“Lắm lời, mẫu thân của đứa bé cũng khá hơn nhiều rồi, ngươi đưa nương tử mình về nhà tĩnh dưỡng vài tháng sẽ hồi phục như lúc ban đầu.” Mộc Huyền Linh một bên xoay cổ tay một bên nhàn nhạt mỉm cười nói.
“Các ngươi còn đứng ngây người đó làm gì? Còn không mau đem hết người mắc Hắc Viêm Dịch tới đây, muốn bổn cô nương tới từng nhà thăm khám cho các ngươi à? Còn nữa, chuẩn bị thêm củi, nước nóng và khăn sạch, chuẩn bị thêm dược liệu.” Mộc Huyền Linh thấy mọi người đang ngẩn người đứng trước cửa không nhịn được mắng một tiếng.
Đám thôn dân nghe vậy liền tức thì như người trong mộng vừa tỉnh, lập tức vội vàng chia nhau đi làm việc. Trước cửa lớn tiểu viện chỉ còn tráng hán tên La Ngưu đang quỳ trên đất mà khóc lóc thảm thiết.
Tiến độ: 100%
158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan