Chương 149: Bắt đầu chữa bệnh
27/04/2025
10
8.5
Chương 149: Bắt đầu chữa bệnh
Một đêm mưa gió vẫn vũ như điên.
Sáng ngày hôm sau, lúc Lý An mở tung cánh cửa lớn cũng là lúc mà tia nắng đầu tiên sau nhiều ngày phá vỡ mây đen ngàn trượng, huy hoàng chiếu rọi xuống đại địa.
Mưa vẫn còn phất phơ, ngàn vạn hạt mưa lấp lánh trong không gian như ngàn vạn châu ngọc, gió đã yếu đi nhiều nhưng vẫn lạnh thấu xương.
Không ngờ chính là trưởng thôn La Yên cùng với khoảng mười mấy thôn dân đã đứng ở bên ngoài chờ từ khi nào rồi.
“Các ngươi sao không gõ cửa?” Lý An nghi hoặc hỏi, nếu không phải hắn ở trong nhà nghe thấy tiếng bước chân thì đoàn người này định chờ tới bao giờ?
“Thời gian còn sớm quá, hôm qua mọi người lại ngủ muộn, ta sợ làm phiền đại phu cùng với các ngài.” La Yên mỉm cười nói, dù vậy trong ánh mắt không thể nào giấu diếm được vẻ lo lắng không yên, tính mạng của cả trăm người trong thôn đều phụ thuộc vào tiểu cô nương kia, hắn không lo lắng làm sao được.
Thực ra một tiểu cô nương nói có thể chữa khỏi d·ịch b·ệnh mà những đại phu lâu năm trong thành bó tay chịu c·hết có chút khó tin nhưng thứ nhất tiểu cô nương này đã đoán đúng bệnh án, thứ hai bọn hắn có cơ hội để lựa chọn hay sao? Thay vì ngồi một chỗ nhìn hết người này tới người khác c·hết trong đau đớn chi bằng dồn toàn bộ niềm tin đánh vào canh bạc này xem sao!
Lý An gật đầu nói: “Mọi người không cần khách sáo như vậy đâu! Những thứ kia chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong rồi! Mời mọi người đi theo chúng ta.” Một thôn dân khác vội vàng nói, hắn là thợ rèn ở trong thôn, cơ thể to lớn, cơ bắp như từng khối từng khối sắt đúc thành. Người này tên là La Ngưu, là thợ săn giỏi nhất trong thôn, cũng là một trong số ít những người ít ỏi còn chưa bị nhiễm bệnh.
Lẽ lý mà nói, nếu chưa nhiễm bệnh thì hắn trốn khỏi nơi này, quan phủ muốn cấm cũng không cấm được, như vậy sẽ toàn mạng. Tuy nhiên thân nhân bằng hữu, tổ tông của La Ngưu đều ở tiểu thôn này, thử hỏi làm sao hắn có thể nói đi là đi?
Lý An vội chạy vào gọi Mộc Huyền Linh dậy, mặc kệ nàng vừa nhắm hai mắt ngủ vừa đi đường, hắn vẫn xồng xộc lôi nàng ra cửa. Còn như Ngũ Nương cùng Liễu Thanh Nhi thì hắn không muốn đánh thức, dù sao hai người này cơ thể yếu ớt, cũng không giúp đỡ được gì nhiều, hơn nữa còn có Lý Tiểu Hoa cần phải chăm sóc.
Ngay cả Bạch Hầu luôn luôn theo sát hắn như hình với bóng cũng bị hắn để lại bảo vệ ngôi nhà, nếu không như vậy thì hắn thực sự không an tâm rời khỏi chút nào.
Đám thôn dân thấy đại phu có thể chữa khỏi bệnh dịch lại là một tiểu cô nương đầu tóc bù xù, y phục lam lũ như người hầu, trên mặt còn đang ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài kia thì đều không nhịn được mà thở dài. Đây thực sự là đại phu hay sao?
Mang theo tinh thần thấp thỏm như vậy, đám thôn dân dẫn theo hai người Lý An tới một căn tiểu viện nhỏ nằm ở đầu thôn. Nơi này vốn là nơi ở của trưởng thôn La Yên, cũng là ngôi nhà tốt nhất trong thôn, ngay trong đêm qua đã được đám người trong thôn thức trắng đem dọn sạch sẽ.
Tuy nhiên trong mắt Lý An đây cũng chỉ là một căn nhà sập xệ mà thôi, khiến hắn nhớ tới căn nhà nhỏ của mình ở Thạch Thôn, không biết nơi đó đã bị sập hay chưa nữa?
Bức tường đất cao ngang ngực bao bọc xung quanh, cánh cửa nhỏ dán hai hình môn thần đã bạc màu, bên trong là một căn nhà nhỏ ba gian phòng cùng với một chiếc sân nhỏ.
Một tuần mưa dầm mưa dề, mặt đất trước căn tiểu viện đã lầy lội như bùn, khắp nơi đều là cành cây cùng lá gãy gục rụng, từng dòng nước đục ngầu như những con mãng xà bò ngoằn ngoèo trên đất. May mắn khoảng sân bên trong tiểu viện đã được người trong thôn rải sỏi đá lên cho nên cũng bớt đi phần nào bẩn thỉu.
Bên ngoài khắp nơi toàn mùi bùn đất cùng hơi nước, khi bước vào căn tiểu viện Lý An lại ngửi được mùi dược liệu nhàn nhạt.
Mộc Huyền Linh đã thôi vẻ ngái ngủ, nàng tùy ý vuốt lại mái tóc, khuôn mặt không son không phấn sắc sảo như đao dưới ánh mặt trời. Nàng lúc nào cũng đẹp, nhưng mỗi lúc lại đẹp theo một cách rất khác, lúc này nàng đẹp theo một cách rất chân phương, nét đẹp của những bông hoa dại chưa từng bị gió bão vùi dập.
Mỗi lần nhìn thấy một bộ dáng mới của đối phương, Lý An đều không nhịn được mà than thở. Ma nữ này tội ác gây ra quá nhiều, nghiệp chướng quá nặng, dù có xinh đẹp thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một bông hoa độc, chỉ biết gây họa cho nhân dân mà không có ích gì.
“Nhìn cái gì? Trên mặt ta dính cái gì à?” Mộc Huyền Linh hỏi Lý An, một bên búi cao tóc rồi lấy một miếng vải buộc che miệng mũi lại. Xong xuôi nàng cũng ném một cái cho Lý An, cười bảo: “Ngươi cũng đeo vào đi, nếu không ngày mai trên mặt mọc một cái hắc ban sẽ không còn đẹp trai nữa đâu.”
Lý An không nói, chỉ cầm lấy miếng khăn buộc vòng qua đầu che miệng mũi lại, thứ này hiệu quả giống như khẩu trang thời hiện đại, có thể ngăn chặn bớt phần nào d·ịch b·ệnh l·ây l·an.
Lúc bọn hắn bước vào thì trong phòng lớn đã đặt sẵn hai chiếc giường trúc, bên trên nằm một đứa bé cùng một thiếu phụ, hai người này là con và vợ của người đàn ông lực lưỡng tên La Ngưu lúc nãy.
Thấy Mộc Huyền Linh đã chuẩn bị xong, La Ngưu vội vàng lên tiếng: “Con trai ta năm nay 9 tuổi, từ sáng hôm qua nó đã bắt đầu kêu nóng, miệng khô, mạch máu nổi rõ, đây chính là dấu hiệu nhiễm dịch đầu tiên không sai được. Còn người này là vợ của ta, năm nay 29, ở lưng của nàng nổi một vết hắc ban lớn bằng hạt đậu nành!”
Mộc Huyền Linh tiến lại thăm khám cho hai người một lát rồi gật đầu, bảo với mọi người: “Dịch bệnh này có tên là Hắc Viêm Dịch, là một bệnh truyền nhiễm cực kỳ nguy hiểm. Nó có thể truyền qua không khí, qua nguồn nước, qua thức ăn, qua tiếp xúc, qua y phục mặc chung,... nói chung chỉ cần một tiếp xúc dù là trực tiếp hay gián tiếp cũng sẽ lây bệnh. Cho nên bên cạnh việc chữa bệnh, việc ngăn cho d·ịch b·ệnh l·ây l·an cũng rất quan trọng.”
Nghỉ một chút lấy hơi rồi nàng lại nói tiếp: “Đầu tiên, ngay lập tức c·ách l·y người bệnh nổi hắc ban sang một khu, người có dấu hiệu nhẹ sang một khu, người chưa bị bệnh sang một khu. Giữa các khu ngăn cách tuyệt đối mọi tiếp xúc. Thứ hai, lập tức cho người dùng vôi bột rải khắp mọi nơi trong thôn để diệt trùng. Thứ ba, mỗi người hãy lấy một miếng vải dày ngâm nước muối loãng rồi buộc quanh đầu che lại miệng mũi như ta lúc này, ngoại trừ ăn uống thì dù ở trong nhà cũng không được cởi ra. Rõ hay không?”
Có lẽ bị phong thái tự tin của Mộc Huyền Linh làm ảnh hưởng, những thôn dân nghe vậy xong thì không hề nghi ngờ chút nào, vội vàng vâng dạ rồi phân chia nhau công việc đi làm. Cũng không thể trách bọn hắn cả tin người được, thực sự là tới lúc tuyệt vọng cùng cực rồi, bất cứ chút hy vọng nào cũng đều phải nắm thật chắc, giống như sắp c·hết vớ được cọc vậy!
Lý An nghe nàng nói vậy thì gật đầu, những phương pháp nàng nói đều rất khoa học. Vôi bột (CaO - canxi oxit) có tác dụng sát khuẩn. Khi tiếp xúc với nước, vôi bột phản ứng tạo thành vôi tôi (Ca(OH)₂ - canxi hydroxit) có tính kiềm mạnh và khả năng tiêu diệt nhiều loại vi khuẩn, nấm, ký sinh trùng và một số mầm bệnh khác, hơn nữa còn có tác dụng khử mùi rất hiệu quả. Việc c·ách l·y và dùng vải che miệng mũi cũng vậy, đều là phương pháp đơn giản và cực kỳ hiệu quả.
Có lẽ người hiện đại thấy những điều này chỉ là hiển nhiên khi xuất hiện d·ịch b·ệnh mà thôi nhưng đối với những người thôn dân cả đời không bước ra khỏi thôn ở nơi này thì sao có thể biết được những điều này được? Khi xuất hiện d·ịch b·ệnh, bọn hắn chỉ có thể cho là ma quỷ đang tác quái, ngày đêm ngồi trước bàn thờ cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi mà thôi.
Thậm chí ở một số nơi còn cực đoan tới nỗi g·iết người để hiến tế cho thần núi, thủy thần,... Đây chính là sự bất lực của con người, t·hiên t·ai cũng vậy mà nhân họa cũng vậy.
Một đêm mưa gió vẫn vũ như điên.
Sáng ngày hôm sau, lúc Lý An mở tung cánh cửa lớn cũng là lúc mà tia nắng đầu tiên sau nhiều ngày phá vỡ mây đen ngàn trượng, huy hoàng chiếu rọi xuống đại địa.
Mưa vẫn còn phất phơ, ngàn vạn hạt mưa lấp lánh trong không gian như ngàn vạn châu ngọc, gió đã yếu đi nhiều nhưng vẫn lạnh thấu xương.
Không ngờ chính là trưởng thôn La Yên cùng với khoảng mười mấy thôn dân đã đứng ở bên ngoài chờ từ khi nào rồi.
“Các ngươi sao không gõ cửa?” Lý An nghi hoặc hỏi, nếu không phải hắn ở trong nhà nghe thấy tiếng bước chân thì đoàn người này định chờ tới bao giờ?
“Thời gian còn sớm quá, hôm qua mọi người lại ngủ muộn, ta sợ làm phiền đại phu cùng với các ngài.” La Yên mỉm cười nói, dù vậy trong ánh mắt không thể nào giấu diếm được vẻ lo lắng không yên, tính mạng của cả trăm người trong thôn đều phụ thuộc vào tiểu cô nương kia, hắn không lo lắng làm sao được.
Thực ra một tiểu cô nương nói có thể chữa khỏi d·ịch b·ệnh mà những đại phu lâu năm trong thành bó tay chịu c·hết có chút khó tin nhưng thứ nhất tiểu cô nương này đã đoán đúng bệnh án, thứ hai bọn hắn có cơ hội để lựa chọn hay sao? Thay vì ngồi một chỗ nhìn hết người này tới người khác c·hết trong đau đớn chi bằng dồn toàn bộ niềm tin đánh vào canh bạc này xem sao!
Lý An gật đầu nói: “Mọi người không cần khách sáo như vậy đâu! Những thứ kia chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong rồi! Mời mọi người đi theo chúng ta.” Một thôn dân khác vội vàng nói, hắn là thợ rèn ở trong thôn, cơ thể to lớn, cơ bắp như từng khối từng khối sắt đúc thành. Người này tên là La Ngưu, là thợ săn giỏi nhất trong thôn, cũng là một trong số ít những người ít ỏi còn chưa bị nhiễm bệnh.
Lẽ lý mà nói, nếu chưa nhiễm bệnh thì hắn trốn khỏi nơi này, quan phủ muốn cấm cũng không cấm được, như vậy sẽ toàn mạng. Tuy nhiên thân nhân bằng hữu, tổ tông của La Ngưu đều ở tiểu thôn này, thử hỏi làm sao hắn có thể nói đi là đi?
Lý An vội chạy vào gọi Mộc Huyền Linh dậy, mặc kệ nàng vừa nhắm hai mắt ngủ vừa đi đường, hắn vẫn xồng xộc lôi nàng ra cửa. Còn như Ngũ Nương cùng Liễu Thanh Nhi thì hắn không muốn đánh thức, dù sao hai người này cơ thể yếu ớt, cũng không giúp đỡ được gì nhiều, hơn nữa còn có Lý Tiểu Hoa cần phải chăm sóc.
Ngay cả Bạch Hầu luôn luôn theo sát hắn như hình với bóng cũng bị hắn để lại bảo vệ ngôi nhà, nếu không như vậy thì hắn thực sự không an tâm rời khỏi chút nào.
Đám thôn dân thấy đại phu có thể chữa khỏi bệnh dịch lại là một tiểu cô nương đầu tóc bù xù, y phục lam lũ như người hầu, trên mặt còn đang ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài kia thì đều không nhịn được mà thở dài. Đây thực sự là đại phu hay sao?
Mang theo tinh thần thấp thỏm như vậy, đám thôn dân dẫn theo hai người Lý An tới một căn tiểu viện nhỏ nằm ở đầu thôn. Nơi này vốn là nơi ở của trưởng thôn La Yên, cũng là ngôi nhà tốt nhất trong thôn, ngay trong đêm qua đã được đám người trong thôn thức trắng đem dọn sạch sẽ.
Tuy nhiên trong mắt Lý An đây cũng chỉ là một căn nhà sập xệ mà thôi, khiến hắn nhớ tới căn nhà nhỏ của mình ở Thạch Thôn, không biết nơi đó đã bị sập hay chưa nữa?
Bức tường đất cao ngang ngực bao bọc xung quanh, cánh cửa nhỏ dán hai hình môn thần đã bạc màu, bên trong là một căn nhà nhỏ ba gian phòng cùng với một chiếc sân nhỏ.
Một tuần mưa dầm mưa dề, mặt đất trước căn tiểu viện đã lầy lội như bùn, khắp nơi đều là cành cây cùng lá gãy gục rụng, từng dòng nước đục ngầu như những con mãng xà bò ngoằn ngoèo trên đất. May mắn khoảng sân bên trong tiểu viện đã được người trong thôn rải sỏi đá lên cho nên cũng bớt đi phần nào bẩn thỉu.
Bên ngoài khắp nơi toàn mùi bùn đất cùng hơi nước, khi bước vào căn tiểu viện Lý An lại ngửi được mùi dược liệu nhàn nhạt.
Mộc Huyền Linh đã thôi vẻ ngái ngủ, nàng tùy ý vuốt lại mái tóc, khuôn mặt không son không phấn sắc sảo như đao dưới ánh mặt trời. Nàng lúc nào cũng đẹp, nhưng mỗi lúc lại đẹp theo một cách rất khác, lúc này nàng đẹp theo một cách rất chân phương, nét đẹp của những bông hoa dại chưa từng bị gió bão vùi dập.
Mỗi lần nhìn thấy một bộ dáng mới của đối phương, Lý An đều không nhịn được mà than thở. Ma nữ này tội ác gây ra quá nhiều, nghiệp chướng quá nặng, dù có xinh đẹp thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một bông hoa độc, chỉ biết gây họa cho nhân dân mà không có ích gì.
“Nhìn cái gì? Trên mặt ta dính cái gì à?” Mộc Huyền Linh hỏi Lý An, một bên búi cao tóc rồi lấy một miếng vải buộc che miệng mũi lại. Xong xuôi nàng cũng ném một cái cho Lý An, cười bảo: “Ngươi cũng đeo vào đi, nếu không ngày mai trên mặt mọc một cái hắc ban sẽ không còn đẹp trai nữa đâu.”
Lý An không nói, chỉ cầm lấy miếng khăn buộc vòng qua đầu che miệng mũi lại, thứ này hiệu quả giống như khẩu trang thời hiện đại, có thể ngăn chặn bớt phần nào d·ịch b·ệnh l·ây l·an.
Lúc bọn hắn bước vào thì trong phòng lớn đã đặt sẵn hai chiếc giường trúc, bên trên nằm một đứa bé cùng một thiếu phụ, hai người này là con và vợ của người đàn ông lực lưỡng tên La Ngưu lúc nãy.
Thấy Mộc Huyền Linh đã chuẩn bị xong, La Ngưu vội vàng lên tiếng: “Con trai ta năm nay 9 tuổi, từ sáng hôm qua nó đã bắt đầu kêu nóng, miệng khô, mạch máu nổi rõ, đây chính là dấu hiệu nhiễm dịch đầu tiên không sai được. Còn người này là vợ của ta, năm nay 29, ở lưng của nàng nổi một vết hắc ban lớn bằng hạt đậu nành!”
Mộc Huyền Linh tiến lại thăm khám cho hai người một lát rồi gật đầu, bảo với mọi người: “Dịch bệnh này có tên là Hắc Viêm Dịch, là một bệnh truyền nhiễm cực kỳ nguy hiểm. Nó có thể truyền qua không khí, qua nguồn nước, qua thức ăn, qua tiếp xúc, qua y phục mặc chung,... nói chung chỉ cần một tiếp xúc dù là trực tiếp hay gián tiếp cũng sẽ lây bệnh. Cho nên bên cạnh việc chữa bệnh, việc ngăn cho d·ịch b·ệnh l·ây l·an cũng rất quan trọng.”
Nghỉ một chút lấy hơi rồi nàng lại nói tiếp: “Đầu tiên, ngay lập tức c·ách l·y người bệnh nổi hắc ban sang một khu, người có dấu hiệu nhẹ sang một khu, người chưa bị bệnh sang một khu. Giữa các khu ngăn cách tuyệt đối mọi tiếp xúc. Thứ hai, lập tức cho người dùng vôi bột rải khắp mọi nơi trong thôn để diệt trùng. Thứ ba, mỗi người hãy lấy một miếng vải dày ngâm nước muối loãng rồi buộc quanh đầu che lại miệng mũi như ta lúc này, ngoại trừ ăn uống thì dù ở trong nhà cũng không được cởi ra. Rõ hay không?”
Có lẽ bị phong thái tự tin của Mộc Huyền Linh làm ảnh hưởng, những thôn dân nghe vậy xong thì không hề nghi ngờ chút nào, vội vàng vâng dạ rồi phân chia nhau công việc đi làm. Cũng không thể trách bọn hắn cả tin người được, thực sự là tới lúc tuyệt vọng cùng cực rồi, bất cứ chút hy vọng nào cũng đều phải nắm thật chắc, giống như sắp c·hết vớ được cọc vậy!
Lý An nghe nàng nói vậy thì gật đầu, những phương pháp nàng nói đều rất khoa học. Vôi bột (CaO - canxi oxit) có tác dụng sát khuẩn. Khi tiếp xúc với nước, vôi bột phản ứng tạo thành vôi tôi (Ca(OH)₂ - canxi hydroxit) có tính kiềm mạnh và khả năng tiêu diệt nhiều loại vi khuẩn, nấm, ký sinh trùng và một số mầm bệnh khác, hơn nữa còn có tác dụng khử mùi rất hiệu quả. Việc c·ách l·y và dùng vải che miệng mũi cũng vậy, đều là phương pháp đơn giản và cực kỳ hiệu quả.
Có lẽ người hiện đại thấy những điều này chỉ là hiển nhiên khi xuất hiện d·ịch b·ệnh mà thôi nhưng đối với những người thôn dân cả đời không bước ra khỏi thôn ở nơi này thì sao có thể biết được những điều này được? Khi xuất hiện d·ịch b·ệnh, bọn hắn chỉ có thể cho là ma quỷ đang tác quái, ngày đêm ngồi trước bàn thờ cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi mà thôi.
Thậm chí ở một số nơi còn cực đoan tới nỗi g·iết người để hiến tế cho thần núi, thủy thần,... Đây chính là sự bất lực của con người, t·hiên t·ai cũng vậy mà nhân họa cũng vậy.
Tiến độ: 100%
158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan