Chương 148: Hắc Viêm Dịch

27/04/2025 10 8.5
Chương 148: Hắc Viêm Dịch

“Chỉ có con đường c·hết!” Lý An thấp giọng lẩm bẩm, hắn thực sự tò mò ở cái nơi khỉ ho cò gáy này có thứ gì có thể khiến hắn chỉ có con đường c·hết!

Đùng đoàng!

Một tia sét đánh trúng đỉnh núi cách đó không xa, ánh sáng trắng héo hắt vào trong căn phòng.

“Các ngươi không tin ta, nhìn đi!” Người đàn ông trung niên bất lực thở dài một cái, sau đó lão kéo cổ áo sang một bên để lộ một mảng da thịt màu đen như mực.

Lý An nhíu chặt lông mày, dưới cổ của đối phương có một mảng lớn da thịt đã chuyển thành đen kịt, nhìn như một vết bớt khổng lồ, ở trung tâm còn l·ở l·oét sinh mủ, máu thịt đen sệt như bùn. Ở rìa vết bớt, da thịt cũng đã chuyển sang màu nâu xám, hiển nhiên vết bớt khủng bố này vẫn đang không ngừng phát triển.

Người đàn ông trung niên vội vàng kéo áo che lại miếng bớt, run giọng: “Ngôi làng này bị nhiễm bệnh dịch rồi, chỉ cần người nào xuất hiện bớt màu đen trên người đều sẽ c·hết chắc, đầu tiên miếng bớt chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay sau đó cấp tốc lan ra khắp cơ thể, đợi nó lan tới đầu thì sẽ c·hết bất đắc kỳ tử, vô cùng đau đớn. Các ngươi hiểu rồi chứ, không phải bọn ta không muốn cho các ngươi tá túc mà bởi vì sợ người ngoài các ngươi nhiễm bệnh cho nên mới đuổi các ngươi đi. Đi đi, đi mau đi kẻo không kịp!”

Lý An ngẩn người, hóa ra hắn đã hiểu lầm những người trong thôn này. Dịch bệnh kỳ lạ như vậy hắn vẫn là lần đầu nghe thấy, hơn nữa bản thân cũng không thông thạo y thuật cho nên khi đối diện với d·ịch b·ệnh đáng sợ này hắn dù có một thân thần thông cũng vô dụng.

Hắn là Luyện Khí Sĩ cùng với Luyện Thể Sĩ song tu còn không sao, nhưng những người khác thì không được, phải rời khỏi nơi này ngay lập tức mới được.

Không ngờ lúc này Mộc Huyền Linh lại đi lên phía trước, nàng lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, đổ lên trên đó một chút bột màu trắng rồi buộc quanh miệng của mình. Xong xuôi, nàng đi tới bên cạnh thôn dân nọ hỏi: “Vết bớt màu đen xuất hiện từ bao giờ?”
Người đàn ông sầu khổ đáp: “Mới chiều tối hôm qua!”

“Trước khi xuất hiện vết bớt ngươi cảm thấy như thế nào?” Mộc Huyền Linh tiếp tục hỏi.

“Ta bị sốt nhẹ, miệng khô, có chút mệt mỏi, ngoài ra không có triệu chứng gì khác!”

Mộc Huyền Linh gật đầu: “Có phải sau khi bắt đầu xuất hiện bớt đen, tùy nơi phát bệnh ban đầu mà 3-5 ngày vết bớt sẽ lan lên tới đầu. Khi đó khuôn mặt người bệnh sẽ xạm đen như than, ngũ quan vặn vẹo, thất khiếu chảy máu đen tới c·hết đúng không?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Người đàn ông trung niên giống như c·hết đ·uối bắt được ngọn cỏ cứu mạng, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Mộc Huyền Linh lấy ra một chiếc găng tay da đeo vào sau đó kéo nhẹ cổ áo người đàn ông. Lý An vội vàng cầm chiếc nến đang đặt trên bàn lại gần cho nàng có thể nhìn rõ.

Da thịt bên trong vết bớt đã chuyển thành màu đen như mực, những gân máu gằn rõ nổi lên trên da thịt, một số nơi l·ở l·oét ngưng mủ, lại gần có thể ngửi thấy mùi hắc nhè nhẹ. Mộc Huyền Linh khẽ ấn vào vết bớt, hỏi: “Đau không?”

Người đàn ông lắc đầu. Đây chính là cái đáng sợ của căn bệnh này, từ lúc phát bệnh không đau đớn không khó chịu, đùng một cái thất khiếu chảy máu, đau thấu trời xanh lăn lộn nửa ngày rồi c·hết bất đắc kỳ tử. Cảnh tượng này chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm cho bất cứ ai run rẩy.

Lý An nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
“Đừng làm phiền ta!” Mộc Huyền Linh thấp giọng mắng một tiếng, chuyển sang bắt mạch cho người đàn ông.

Xem xét thật kỹ, khoảng 30 phút sau Mộc Huyền Linh cuối cùng cũng đứng dậy, đầu tiên là nàng cởi chiếc găng tay da mỏng tanh ra đặt lên bàn rồi rắc lên đấy một ít bột trắng. Xong xuôi, nàng nhìn Lý An nói: “Thôn dân ở đây đã nhiễm phải Hắc Viêm Dịch. Đây là một căn bệnh truyền nhiễm cực kỳ nguy hiểm, có thể truyền qua không khí, qua tiếp xúc, qua thực phẩm, qua động vật, … vô cùng khó đối phó. Người nhiễm bệnh đầu tiên chỉ sốt nhẹ, khi đó còn dễ chữa, đợi tới khi nổi lên hắc ban rồi thì…” nói tới đây nàng không khỏi lắc đầu.

“Thì sao?” Lý An không nhịn được hỏi.

“Thì khó chữa!” Mộc Huyền Linh giang hai tay đáp, may mắn cho đám thôn dân nơi đây còn gặp được thần y như nàng, nếu như gặp bọn lang trung bình thường thì thấy Hắc Viêm Dịch chỉ có thể vội vàng chạy trốn mất dạng.

Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì vội vàng truy hỏi: “Cái gì? Cô nương có thể chữa được bệnh này?”

Mộc Huyền Linh gật đầu, bảo nàng g·iết người thì còn khó chứ cứu người thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

“Các ngươi ở đây đợi một lát, ta đi tìm trưởng thôn.” Người đàn ông nói rồi vội vàng lao ra khỏi nhà, ngay cả cửa cũng không kịp đóng lại, gió mưa luồn vào phòng lạnh toát. Thôn bọn hắn trước có hơn 600 người thì đ·ã c·hết gần phân nửa rồi, những người còn sống ít nhiều đều mắc bệnh. Quan phủ sau khi cho đại phu tới khám không những không giúp bọn hắn mà còn nghiêm cấm bọn hắn rời khỏi làng, phạm tội tất tử, bây giờ bọn hắn cũng chỉ còn biết hy vọng hão huyền vào vị cô nương xinh đẹp từ xa tới này mà thôi.

Khoảng 15 phút sau, người đàn ông dẫn theo một ông lão râu tóc điểm bạc trở về, cả hai đều ướt sũng nước mưa nhưng không ai để ý.

Ông lão vội vàng hỏi: “Thiết Đại, ngươi nói người nào chữa được bệnh dịch?”
Người đàn ông tên Thiết Đại vội vàng chỉ vào Mộc Huyền Linh, nói: “Chính là vị cô nương này!”

“Cái này!” Ông lão do dự một chút rồi đi lên mấy bước, hướng đám người cúi người nói: “Xin các vị thứ lỗi! Ta tên là La Yên, nơi này là La Gia Thôn. Dịch bệnh bùng phát mới một tháng mà người trong thôn đ·ã c·hết phân nửa rồi, tiểu cô nương thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho chúng ta?”

Mộc Huyền Linh khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày: “Tiểu tiểu cái đầu ông, gọi ta là Đại Phu. Hắc Viêm Dịch cỏn con thì có cái gì khó chứ, người chưa nổi hắc ban uống ch·út t·huốc là khỏi. Người nổi hắc ban rồi thì phải dùng dao khoét đi phần da thịt đó đã rồi dùng thuốc từ từ điều trị, hơi đau đớn nhưng so với c·hết vẫn còn tốt chán.”

La Yên nghe tới khoét thịt thì hơi do dự, hỏi: “Cô nương có thể chứng minh không?”

Mộc Huyền Linh không hề do dự đáp: “Đưa 2 người bệnh tới đây, một người vừa bắt đầu nổi cơn sốt nhẹ, một người bắt đầu nổi vết hắc ban, ta sẽ chữa khỏi cho bọn hắn trong vòng một ngày.”

“Được!” La Yên trầm trọng gật đầu.

Mộc Huyền Linh nói tiếp: “Chuẩn bị cho ta một căn phòng rộng rãi, nước nóng, khăn sạch, vôi bột, muối, Băng Liên Thảo, Hắc Mộc Chi, Huyết Dương Đằng, Tử Hà Hoa, Bạch Ngọc Đoạn Căn, đều là những thứ dễ kiếm nhất. Nếu như các ngươi không chuẩn bị được thì ta cũng đành bó tay.”

“Chuẩn bị được! Chuẩn bị được! Thôn chúng ta sau khi xuất hiện d·ịch b·ệnh đã mua rất nhiều thảo dược, trong đó có cả những loại cô nương vừa kể. Ta xin đi chuẩn bị ngay, cô nương hãy nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị xong.” La Yên thật mạnh gật đầu một cái, kéo Thiết Đại chạy ra bên ngoài. Lần này trưởng thôn có nhớ quay lại đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn đám người Lý An.

Lý An nghi hoặc hỏi: “Cô có thể chữa được bệnh cho người ta thật sao?”

“Ngươi đoán xem!” Mộc Huyền Linh nhếch môi nói, sau đó nàng tùy ý chọn một nơi dưới đất ngồi xuống nghỉ ngơi.
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025