Chương 147: Ngôi làng kỳ quái

27/04/2025 10 8.5
Chương 147: Ngôi làng kỳ quái

Cơn mưa đã kéo dài hơn một tuần lễ rồi vẫn không dứt, có trời mới biết rốt cuộc một tuần lễ sau thì nó có chấm dứt hay không.

Một đoàn năm người Lý An cũng không thể mãi ngồi trong hang động như người tiền sử nhìn ngắm màn mưa chờ nó chấm dứt được. Tới ngày thứ hai, nhân lúc mây đen thưa thớt đi đôi chút, ngàn vạt hạt mưa lớn như viên sỏi cũng thu nhỏ lại một vòng, đám người liền dứt khoát rời khỏi nơi này.

Theo như tờ bản đồ bọn hắn mua được cách đây ít lâu thì chỉ cần ra khỏi ngọn núi này sẽ có một ngôi làng nhỏ. Bọn hắn dự định tới đó thuê một căn nhà ở lại, cho dù không thuê được nhà thì cũng tốt hơn ở trong hang hốc ẩm ướt như thế này.

Đôi giày của Lý An lún thật sâu vào trong bùn khi hắn cõng theo Lý Tiểu Hoa rời khỏi cửa hang, ở bên trong hang chỉ thấy ngoài trời mưa lớn, chân chính dấn thân vào thiên địa mù mịt này mới biết nó khủng kh·iếp như thế nào. Vô số hạt mưa như những viên đạn nước đập ầm ầm vào mặt, vào người đau rát, gió lúc giật trái lúc giật phải làm người đứng không vững, chiếc áo tơi đi mưa mặc trên người hắn trực tiếp bị thốc ngược lên trời.

Mộc Huyền Linh đi bên cạnh thấy vậy vội vàng kéo chiếc áo tơi xuống che chắn cho Lý Tiểu Hoa cùng với Lý An sau đó dùng một chiếc dây nhỏ cố định chiếc áo lại. Mưa lớn khiến cho hai mắt nàng không mở ra nổi, mỗi lần hít thở giống như không phải không khí mà là nước.

Cách đó mấy bước, Liễu Thanh Nhiên đang cẩn thận dìu Ngũ Nương đi đường. Hai người đều là nữ nhi chân yếu tay mềm, đứng trước cơn mưa như hàm chứa thiên uy này tỏ ra phá lệ yếu ớt, giống như một ngọn cỏ tùy ý bị lay động.

Cuối cùng vẫn là Mộc Huyền Linh chạy sang giúp đỡ dìu Ngũ Nương, ba nữ nhân đứng một chỗ mới có thể ổn định thân hình mà chầm chậm tiến về phía trước.

Mộc Huyền Linh tuy chưa từng luyện võ nhưng thường xuyên sử dụng thảo dược cường hóa cơ thể, tuy không thể so với luyện thể sĩ nhưng tố chất cơ thể không thua gì một người đàn ông trưởng thành cả. Gió thổi y phục phần phật trên người nhưng không thể làm thân hình mảnh mai của nàng lay chuyển mảy may.
Một đoàn người cứ như vậy chầm chậm men theo con đường núi đã trở thành đầm lầy rời khỏi ngọn núi này, hơn nửa ngày sau, lúc trời đã tối đen Lý An cuối cùng cũng nhìn thấy dưới chân núi xa xa nằm một ngôi làng nhỏ.

Hắn vui mừng thở hắt ra một hơi, trên đầu mây đen cuộn trào như chảo dầu, vô số tia sét ngang dọc giữa mây đen vần vũ, giây trước vừa trên đầu giây sau đã ở chân trời. Dưới chân, mặt đất uống no nước hóa thành bùn, dòng nước mưa đục ngầu từ phía sau chảy ngược xuống kéo theo vô số cành cây cùng với lá cây còn tươi.

Cách bọn hắn không xa, dưới màn mưa đen kịt, mấy chục căn nhà nhỏ yên lặng nằm im chịu trận trước cơn bão. Bên trong ngôi làng không một bóng người, không một ánh đèn, đoán chừng thời tiết xấu như thế này mọi người sớm đã đi ngủ cả.

Đối với đoàn người Lý An lúc này ngôi làng nhỏ chẳng khác nào chốn tiên cảnh bồng lai, bọn hắn vội vàng tăng nhanh cước bộ, khoảng nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới được ngôi làng.

Nơi này cũng không có tường vây quanh, lối vào thôn là hai cây cổ thụ cực lớn mà Lý An không biết tên, lúc này hai cây cổ thụ đang oằn mình chống lại gió bão, thân cây khổng lồ không ngừng kêu cọt kẹt khiến hắn không khỏi lo sợ cho sự an nguy của chúng.

Đám người nhanh chóng vượt qua hai cây cổ thụ, men theo con đường lầy lội ngập úng đi vào bên trong, ngay khi nhìn thấy ngôi nhà đầu tiên Lý An liền không chút do dự tiến lên đập cửa thật mạnh.

Phanh! Phanh! Phanh!

Lý An dù đã rất dùng sức nhưng trong cơn mưa lớn như trút, tiếng đập cửa chẳng khác nào tiếng thở dài của một người ở thế giới khác.
“Chủ nhà! Chủ nhà!” Lý An vừa đập cửa vừa không ngừng gọi to hết cỡ.

Khoảng chừng năm phút sau, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, đoán chừng người bên trong cuối cùng cũng không thể nào chịu được sự ồn ào này nữa nên mới bắt buộc phải đi ra mở cửa.

Đập vào mắt đám người Lý An là một khuôn mặt già nua xấu xí, nếp nhăn trên khuôn mặt màu vàng nến giống như dùng từng con dao nhỏ khắc vào, đôi mắt đục ngầu không nhìn rõ con ngươi, thân hình còng hẳn xuống chỉ cao khoảng 80cm. Dưới ánh nến chập chờn, người này cùng yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết chẳng có gì khác biệt.

Liễu Thanh Nhi cùng với Ngũ Nương vừa nhìn thấy cảnh này liền vô thức đưa kịp tay che miệng rồi lùi lại mấy bước, cố gắng lắm mới không kêu lên thành tiếng. Mộc Huyền Linh đứng bên cạnh chỉ nhìn bà lão mỉm cười một cái.

Bà lão đưa ngọn đèn dầu lên trước mặt, giọng nói khàn đặc cay nghiệt hét: “Cút đi! Cút đi! Quỷ tha ma bắt chúng bay, cút khỏi thôn này ngay không thì c·hết cả lũ! Mau cút đi cho ta.”

Nói xong bà lão liền muốn đóng cửa lại nhưng Lý An đã nhanh chóng chặn lại được, hắn cầu xin: “Mưa lớn quá, bọn họ đều là phụ nữ thân thể yếu đuối không chịu được lạnh. Cầu xin bà cho chúng ta tá túc một đêm thôi, chúng ta sẽ trả bạc, bao nhiêu cũng được!”

“Cút đi! Nơi này không dành cho người sống.” Bà lão dùng hết sức đẩy cánh tay của Lý An ra rồi đóng mạnh cánh cửa làm phát ra một tiếng rầm thật lớn.

Bóng tối lại nuốt chửng đám người, mưa tuôn xối xả nhưng không ai nói gì.
“Bà già khốn kh·iếp! Sao ngươi không một cước đá bay bà già này đi?” Mộc Huyền Linh không nhịn được mắng to một tiếng.

“Chúng ta không phải là đạo tặc! Đi thôi, tới nhà tiếp theo.” Lý An lắc đầu, cắm cúi đội mưa đi tới ngôi nhà tiếp theo. Ngôi làng này lớn như vậy, hắn lại không tiếc bạc, hẳn muốn tìm một nơi che mưa che gió sẽ không khó.

Bọn hắn lại gõ cửa ngôi nhà tiếp theo, chờ một lúc lâu cuối cùng một người phụ nữ đứng tuổi cũng đi ra mở cửa. Không ngờ, chính người này cũng đuổi bọn Lý An đi như đuổi tà, không ngừng nói cái gì mà rời khỏi nơi này ngay nếu không sẽ c·hết.

Sau đó bọn hắn lại gõ cửa thêm mấy ngôi nhà, liên tục bị đuổi đi như vậy khiến cho Lý An cảm thấy có điều bất thường. Thái độ của những người kia không đúng, bọn hắn quá mức đề phòng hắn, nhìn gia cảnh hiển nhiên không có gì giàu có nhưng đối với bạc trắng hoàn toàn không để ý. Đám người bọn hắn năm người thì có bốn là nữ nhân rồi à, không nên đối với bọn hắn hoảng sợ như vậy mới đúng chứ.

Cuối cùng, khi gõ cửa tới ngôi nhà thứ mười, mở cửa là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi râu dài. Khi bị đối phương đuổi đi, Lý An cũng không nhịn được nữa mà trực tiếp kéo một cái mở toang cánh cửa khiến cho người đàn ông ngã sõng xoài xuống đất.

Đám người Lý An chỉ chờ có thế liền chạy vào trong ngôi nhà, Liễu Thanh Nhi nhanh nhẹn đóng chặt cánh cửa lại. Cuồng phong bị cánh cửa cọt kẹt chắn lại khiến ai nấy cũng nhẹ nhõm đi không ít, giọt giọt nước mưa tí tách rơi xuống từ trên người bọn hắn.

Người đàn ông trung niên đứng dậy, run rẩy hét: “Các ngươi là ăn c·ướp hay sao?”

“Lão bá minh giám, chúng ta năm người một nhà lạc đường trong rừng, tới bây giờ mới tới được nơi đây. Mưa lớn quá, chúng ta lại đều là thân nữ nhi, liên tục gõ cửa nhà nào cũng bị đuổi đi, ca ca ta cũng là lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân cùng đám muội muội chúng ta nên mới lỗ mãng như vậy! Xin ngài lượng thứ!” Mộc Huyền Linh vội tiến lên làm một động tác vạn phúc duyên dáng, ngọt giọng nói, khuôn mặt nàng dưới ánh nến trở nên hơi trắng bệch.

Lý An cũng vội gật đầu: “Đúng vậy, xin ngài cho chúng ta ở lại đi. Chúng ta sẽ trả bạc, mười lượng có đủ hay không?”

Người đàn ông trung niên mặt trắng bệch, run giọng: “Vấn đề không phải tiền bạc! Các ngươi ở lại nơi này chỉ có con đường c·hết mà thôi!”
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025