Chương 146: Lời hứa
27/04/2025
10
8.5
Chương 146: Lời hứa
Cỗ xe ngựa chậm chạp dừng lại trước căn miếu hoang, con ngựa bất kham bị siết chặt dây cương khó chịu hý lên một tiếng thật dài. Bụi mù màu vàng đất cuộn lên dưới bánh chiếc xe ngựa.
Lý An dừng ngựa lại bên cạnh chiếc xe sau đó nhảy xuống, khi nhìn thấy Mộc Huyền Linh đang đứng chờ ở cửa cùng với Bạch Hầu, Lý Tiểu Hoa ở bên trong căn miếu thì thở nhẹ ra một hơi.
Hắn hướng đám người nói: “Đi thôi! Rời khỏi nơi thị phi này.”
Mộc Huyền Linh đáng yêu mỉm cười: “Vâng! Công tử.” Đoạn nói xong nàng nhanh nhẹn chạy vào trong căn miếu nhỏ thu xếp đồ đạc.
“Lý đại ca!” Mộc Thanh Nhi ngồi ở vị trí đánh xe rụt rè gọi, thấy Lý An nghi hoặc nhìn nàng, do dự một chút mới nói tiếp: “Vị cô nương xinh đẹp này là ai vậy?”
“Tỷ tỷ bị trúng độc rồi, đây là đại phu ta mời tới để cứu người, nàng tên là Mộc Huyền Linh, sẽ cùng chúng ta đi Kính Quốc. Nội tình trong đó ta mong muội đừng hỏi nhiều, chỉ nên nhớ kỹ Mộc Huyền Linh là một kẻ g·iết người không chớp mắt cực kỳ nguy hiểm, muội tuyệt đối không được tiếp xúc với người này. Nhớ rõ chưa?” Lý An nghiêm túc vô cùng nói, lấy tâm tư đơn thuần của Mộc Thanh Nhi này thì có khi bị đối phương bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền đâu.
Không đợi Mộc Thanh Nhi trả lời, từ bên trong căn miếu hoang đã vọng ra tiếng nói bất bình: “Không được nói xấu nô gia như vậy nhé! Đối với người khác ta quả đúng là người xấu nhưng đối với họ Lý ngươi, ta vẫn chưa từng làm gì phải hổ thẹn lương tâm đâu.”
Mộc Huyền Linh từ trong căn miếu đi ra, chống tay tức giận mắng, sau lưng đeo một chiếc tay nải nhỏ. Nàng lúc này đã thay một bộ y phục như thôn phụ bình thường, tóc đen đơn giản búi cao, khuôn mặt không son không phấn nhưng nàng trời sinh da trắng như phấn, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như nước suối, so với lúc Lý An lần đầu gặp ít đi một chút ma mị nhưng nhiều thêm một phần thanh thuần, vô cùng xinh đẹp.
Ngay từ đầu Mộc Thanh Nhi nhìn thấy nàng liền đã không tự chủ được mà ghen tỵ trong lòng, so với vị cô nương họ Mộc này, Liễu Thanh Nhi nàng khác nào một con quái vật xấu xí cơ chứ!
Lý An lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái làm Mộc Huyền Linh vội dừng khua môi múa mép, hắn đi vào trong miếu bế Lý Tiểu Hoa lên xe.
Lúc Ngũ Nương nhìn thấy thảm trạng của Lý Tiểu Hoa hiện giờ thì suýt nữa ngay tại chỗ ngất đi. Dù Lý An đã nói trước với bà tình trạng của Lý Tiểu Hoa nhưng khi tận mắt chứng kiến đứa con gái mình yêu quý hơn cả mạng sống nay lại sống dở c·hết dở thế này, bà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Lý An nhìn sang Mộc Huyền Linh một cái rồi leo lên ngựa, hắn không nói với Ngũ Nương hai người h·ung t·hủ làm tỷ tỷ ra nông nỗi này, dù sao đoạn đường còn phải đồng hành sau này còn dài, cũng không thể để bọn hắn trở mặt được.
“Đi thôi!”
Lý An vừa nói vừa cưỡi ngựa đi lên phía trước. Mộc Huyền Linh thấy vậy vội vàng leo lên xe ngựa ngồi, Mộc Thanh Nhi cũng vội vã kéo dây cương, cỗ xe ngựa lại chầm chậm lăn bánh.
Chẳng bao lâu người ngựa đã biến mất ở cuối đường, chút ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày cũng tắt hẳn.
…
Ba tháng sau!
Bầu trời vẫn vũ mây đen, mưa rơi như trút nước. Rừng cây đổ rạp xuống trước cơn cuồng phong mãnh liệt, màn mưa xiên vẹo phủ kín cả trời đất, tiếng mưa rào rào như sắp đâm thủng màng nhĩ.
Bây giờ đang là mùa mưa, cơn mưa to khủng kh·iếp này đã kéo dài hơn một tuần lễ rồi nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn dừng. Thời tiết xấu như vậy khiến mực nước trên toàn bộ các con sông đều dâng lên cao khủng kh·iếp, mỗi ngày đều có vài ba ngôi làng bị n·ước l·ũ tràn vào nhấn chìm.
Mưa nhiều khiến cho mặt đất hoá thành bùn, khiến cho núi hoá thành sông, l·ũ l·ụt, d·ịch b·ệnh lan tràn khắp Ngũ Linh Đế Quốc, số n·gười c·hết nhiều tới đếm không xuể, càng không nói tới vô số người phải rời bỏ quê hương để chạy nạn.
Đấy là t·hiên t·ai, còn nhân hoạ lại càng thảm khốc. Ngũ Linh Đế Quốc cùng với Kính Quốc giao tranh càng ngày càng ác liệt, vô số nhân lực, vật lực đổ vào đó chỉ như ném đá xuống biển.
Triều đình hai bên bởi vì phải huy động mọi nguồn lực quốc gia phục vụ cho c·hiến t·ranh nên chẳng còn hơi sức đâu mà lo lắng tới dân chúng. Dân c·hết đói không ai mở kho lương thực cứu trợ, dân mất nhà mất cửa tha hương cầu thực không người đoái hoài, khắp nơi giặc c·ướp nổi lên như rừng, không người đi quản, nhân gian đã hỗn loạn tới mức không thể tin được.
Tới nỗi cứ đi chục dặm đường liền có thể bắt gặp được một ngôi làng bỏ không, đi trăm dặm có thể bắt gặp được một tòa thành lớn không một bóng người. Người ở những nơi này c·hết thì đ·ã c·hết, còn sống thì cũng đã chạy nạn đi nơi khác rồi.
Lý An một mực đi từ An Nhạc Huyện thuộc địa phận U Châu đi tới Thanh Châu nay thuộc Kính Quốc, trên đường đi khó khăn gian nan, cảnh tượng dân chúng lầm than nơi dù là ở Ngũ Linh Đế Quốc hay ở Kính Quốc cũng đều cùng cực như nhau. Cuối cùng thì Hán Minh Đế cùng với Khải Đế phân chia với nhau thiên hạ, người khổ cuối cùng cũng chỉ có dân chúng thấp cổ bé họng.
Cơn mưa lớn này làm cho đám người Lý An đã phải ở lại trong một cái hang động trên núi hơn một tuần lễ nay. Nơi này là một dãy núi nhỏ nằm ở địa phận Thanh Châu thuộc Kính Quốc, dân cư nơi này vô cùng thưa thớt cho nên đoàn người không thể tìm được nhà trọ nào để ở lại.
Ở phía trước cửa hang, Lý An phất tay một cái, vô số tảng đá lớn nhỏ ào ào rơi xuống tạo thành một bức tường thấp chắn ngang miệng hang ngăn nước mưa từ bên ngoài tràn vào. Hắn nhìn ra bên ngoài, vẫn khung cảnh ấy, trời đất giao nhau một màu xám xịt, rừng cây trông như trong một bức tranh thủy mặc, chỉ có màn mưa màu trắng xám đang không ngừng vần vũ.
Đã rời khỏi Ngũ Linh Đế Quốc rồi khiến cho hắn có chút thả lỏng, ở nơi này hắn không còn là t·ội p·hạm truy nã, không có Đường Môn, không có Tuyệt Sinh Đường.
Mộc Huyền Linh không biết từ khi nào cũng đã đứng cách Lý An không xa mà nhìn ra ngoài màn mưa, trầm tư không nói, một tí tóc mai ướt bết lại dính vào má bên phải của nàng.
“Ta đi tới Kính Quốc chính là muốn sống một cuộc đời an ổn, muốn cho người nhà ta một cuộc sống sung túc.” Lý An nhìn sang Mộc Huyền Linh, nói tiếp: “Cho nên tới nơi này rồi ta tuyệt đối sẽ không gây thù chuốc oán với kẻ nào, cũng sẽ không dùng tới võ công nữa. Cô tốt nhất cũng nên là như vậy, tuyệt đối đừng dùng độc hại người. Chỉ cần cô có thể cứu tỷ tỷ ta thì ta sẽ tháo Tử Luân, trả lại tự do cho cô, tới khi đó chúng ta nước không phạm nước giếng. Lý An ta nói được làm được, đây là lời hứa danh dự.”
“Nhưng ta phải nói rõ trước, muốn giữ được mạng sống của tỷ tỷ ngươi không khó nhưng muốn giải độc cho nàng, hiện tại ta cũng không thể nào làm được. Muốn nghiên cứu ra thuốc giải cần không ngừng nghiên cứu cùng với thử nghiệm, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành, hao phí tiền bạc của cải vô cùng vô cùng nhiều, núi vàng núi bạc cũng không đủ." Mộc Huyền Linh nói.
“Chỉ cần cô muốn cái gì thì ta sẽ đưa cô cái đó, chỉ cần cô có thể khiến tỷ tỷ của ta trở về như lúc trước.” Lý An trầm giọng nói.
“Ngoéo tay!” Mộc Huyền Linh tiến lên một bước, bàn tay mảnh khảnh đưa ra trước mặt.
Lý An hơi mỉm cười cũng đưa tay ra, hai bàn tay một lớn một nhỏ khẽ chạm vào nhau trong trung.
Cỗ xe ngựa chậm chạp dừng lại trước căn miếu hoang, con ngựa bất kham bị siết chặt dây cương khó chịu hý lên một tiếng thật dài. Bụi mù màu vàng đất cuộn lên dưới bánh chiếc xe ngựa.
Lý An dừng ngựa lại bên cạnh chiếc xe sau đó nhảy xuống, khi nhìn thấy Mộc Huyền Linh đang đứng chờ ở cửa cùng với Bạch Hầu, Lý Tiểu Hoa ở bên trong căn miếu thì thở nhẹ ra một hơi.
Hắn hướng đám người nói: “Đi thôi! Rời khỏi nơi thị phi này.”
Mộc Huyền Linh đáng yêu mỉm cười: “Vâng! Công tử.” Đoạn nói xong nàng nhanh nhẹn chạy vào trong căn miếu nhỏ thu xếp đồ đạc.
“Lý đại ca!” Mộc Thanh Nhi ngồi ở vị trí đánh xe rụt rè gọi, thấy Lý An nghi hoặc nhìn nàng, do dự một chút mới nói tiếp: “Vị cô nương xinh đẹp này là ai vậy?”
“Tỷ tỷ bị trúng độc rồi, đây là đại phu ta mời tới để cứu người, nàng tên là Mộc Huyền Linh, sẽ cùng chúng ta đi Kính Quốc. Nội tình trong đó ta mong muội đừng hỏi nhiều, chỉ nên nhớ kỹ Mộc Huyền Linh là một kẻ g·iết người không chớp mắt cực kỳ nguy hiểm, muội tuyệt đối không được tiếp xúc với người này. Nhớ rõ chưa?” Lý An nghiêm túc vô cùng nói, lấy tâm tư đơn thuần của Mộc Thanh Nhi này thì có khi bị đối phương bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền đâu.
Không đợi Mộc Thanh Nhi trả lời, từ bên trong căn miếu hoang đã vọng ra tiếng nói bất bình: “Không được nói xấu nô gia như vậy nhé! Đối với người khác ta quả đúng là người xấu nhưng đối với họ Lý ngươi, ta vẫn chưa từng làm gì phải hổ thẹn lương tâm đâu.”
Mộc Huyền Linh từ trong căn miếu đi ra, chống tay tức giận mắng, sau lưng đeo một chiếc tay nải nhỏ. Nàng lúc này đã thay một bộ y phục như thôn phụ bình thường, tóc đen đơn giản búi cao, khuôn mặt không son không phấn nhưng nàng trời sinh da trắng như phấn, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như nước suối, so với lúc Lý An lần đầu gặp ít đi một chút ma mị nhưng nhiều thêm một phần thanh thuần, vô cùng xinh đẹp.
Ngay từ đầu Mộc Thanh Nhi nhìn thấy nàng liền đã không tự chủ được mà ghen tỵ trong lòng, so với vị cô nương họ Mộc này, Liễu Thanh Nhi nàng khác nào một con quái vật xấu xí cơ chứ!
Lý An lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái làm Mộc Huyền Linh vội dừng khua môi múa mép, hắn đi vào trong miếu bế Lý Tiểu Hoa lên xe.
Lúc Ngũ Nương nhìn thấy thảm trạng của Lý Tiểu Hoa hiện giờ thì suýt nữa ngay tại chỗ ngất đi. Dù Lý An đã nói trước với bà tình trạng của Lý Tiểu Hoa nhưng khi tận mắt chứng kiến đứa con gái mình yêu quý hơn cả mạng sống nay lại sống dở c·hết dở thế này, bà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Lý An nhìn sang Mộc Huyền Linh một cái rồi leo lên ngựa, hắn không nói với Ngũ Nương hai người h·ung t·hủ làm tỷ tỷ ra nông nỗi này, dù sao đoạn đường còn phải đồng hành sau này còn dài, cũng không thể để bọn hắn trở mặt được.
“Đi thôi!”
Lý An vừa nói vừa cưỡi ngựa đi lên phía trước. Mộc Huyền Linh thấy vậy vội vàng leo lên xe ngựa ngồi, Mộc Thanh Nhi cũng vội vã kéo dây cương, cỗ xe ngựa lại chầm chậm lăn bánh.
Chẳng bao lâu người ngựa đã biến mất ở cuối đường, chút ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày cũng tắt hẳn.
…
Ba tháng sau!
Bầu trời vẫn vũ mây đen, mưa rơi như trút nước. Rừng cây đổ rạp xuống trước cơn cuồng phong mãnh liệt, màn mưa xiên vẹo phủ kín cả trời đất, tiếng mưa rào rào như sắp đâm thủng màng nhĩ.
Bây giờ đang là mùa mưa, cơn mưa to khủng kh·iếp này đã kéo dài hơn một tuần lễ rồi nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn dừng. Thời tiết xấu như vậy khiến mực nước trên toàn bộ các con sông đều dâng lên cao khủng kh·iếp, mỗi ngày đều có vài ba ngôi làng bị n·ước l·ũ tràn vào nhấn chìm.
Mưa nhiều khiến cho mặt đất hoá thành bùn, khiến cho núi hoá thành sông, l·ũ l·ụt, d·ịch b·ệnh lan tràn khắp Ngũ Linh Đế Quốc, số n·gười c·hết nhiều tới đếm không xuể, càng không nói tới vô số người phải rời bỏ quê hương để chạy nạn.
Đấy là t·hiên t·ai, còn nhân hoạ lại càng thảm khốc. Ngũ Linh Đế Quốc cùng với Kính Quốc giao tranh càng ngày càng ác liệt, vô số nhân lực, vật lực đổ vào đó chỉ như ném đá xuống biển.
Triều đình hai bên bởi vì phải huy động mọi nguồn lực quốc gia phục vụ cho c·hiến t·ranh nên chẳng còn hơi sức đâu mà lo lắng tới dân chúng. Dân c·hết đói không ai mở kho lương thực cứu trợ, dân mất nhà mất cửa tha hương cầu thực không người đoái hoài, khắp nơi giặc c·ướp nổi lên như rừng, không người đi quản, nhân gian đã hỗn loạn tới mức không thể tin được.
Tới nỗi cứ đi chục dặm đường liền có thể bắt gặp được một ngôi làng bỏ không, đi trăm dặm có thể bắt gặp được một tòa thành lớn không một bóng người. Người ở những nơi này c·hết thì đ·ã c·hết, còn sống thì cũng đã chạy nạn đi nơi khác rồi.
Lý An một mực đi từ An Nhạc Huyện thuộc địa phận U Châu đi tới Thanh Châu nay thuộc Kính Quốc, trên đường đi khó khăn gian nan, cảnh tượng dân chúng lầm than nơi dù là ở Ngũ Linh Đế Quốc hay ở Kính Quốc cũng đều cùng cực như nhau. Cuối cùng thì Hán Minh Đế cùng với Khải Đế phân chia với nhau thiên hạ, người khổ cuối cùng cũng chỉ có dân chúng thấp cổ bé họng.
Cơn mưa lớn này làm cho đám người Lý An đã phải ở lại trong một cái hang động trên núi hơn một tuần lễ nay. Nơi này là một dãy núi nhỏ nằm ở địa phận Thanh Châu thuộc Kính Quốc, dân cư nơi này vô cùng thưa thớt cho nên đoàn người không thể tìm được nhà trọ nào để ở lại.
Ở phía trước cửa hang, Lý An phất tay một cái, vô số tảng đá lớn nhỏ ào ào rơi xuống tạo thành một bức tường thấp chắn ngang miệng hang ngăn nước mưa từ bên ngoài tràn vào. Hắn nhìn ra bên ngoài, vẫn khung cảnh ấy, trời đất giao nhau một màu xám xịt, rừng cây trông như trong một bức tranh thủy mặc, chỉ có màn mưa màu trắng xám đang không ngừng vần vũ.
Đã rời khỏi Ngũ Linh Đế Quốc rồi khiến cho hắn có chút thả lỏng, ở nơi này hắn không còn là t·ội p·hạm truy nã, không có Đường Môn, không có Tuyệt Sinh Đường.
Mộc Huyền Linh không biết từ khi nào cũng đã đứng cách Lý An không xa mà nhìn ra ngoài màn mưa, trầm tư không nói, một tí tóc mai ướt bết lại dính vào má bên phải của nàng.
“Ta đi tới Kính Quốc chính là muốn sống một cuộc đời an ổn, muốn cho người nhà ta một cuộc sống sung túc.” Lý An nhìn sang Mộc Huyền Linh, nói tiếp: “Cho nên tới nơi này rồi ta tuyệt đối sẽ không gây thù chuốc oán với kẻ nào, cũng sẽ không dùng tới võ công nữa. Cô tốt nhất cũng nên là như vậy, tuyệt đối đừng dùng độc hại người. Chỉ cần cô có thể cứu tỷ tỷ ta thì ta sẽ tháo Tử Luân, trả lại tự do cho cô, tới khi đó chúng ta nước không phạm nước giếng. Lý An ta nói được làm được, đây là lời hứa danh dự.”
“Nhưng ta phải nói rõ trước, muốn giữ được mạng sống của tỷ tỷ ngươi không khó nhưng muốn giải độc cho nàng, hiện tại ta cũng không thể nào làm được. Muốn nghiên cứu ra thuốc giải cần không ngừng nghiên cứu cùng với thử nghiệm, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành, hao phí tiền bạc của cải vô cùng vô cùng nhiều, núi vàng núi bạc cũng không đủ." Mộc Huyền Linh nói.
“Chỉ cần cô muốn cái gì thì ta sẽ đưa cô cái đó, chỉ cần cô có thể khiến tỷ tỷ của ta trở về như lúc trước.” Lý An trầm giọng nói.
“Ngoéo tay!” Mộc Huyền Linh tiến lên một bước, bàn tay mảnh khảnh đưa ra trước mặt.
Lý An hơi mỉm cười cũng đưa tay ra, hai bàn tay một lớn một nhỏ khẽ chạm vào nhau trong trung.
Tiến độ: 100%
158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan