Chương 145: Đoàn tụ

27/04/2025 10 8.5
Chương 145: Đoàn tụ

Mộc Huyền Linh quay người nhìn Lý An, ánh mặt trời rực rỡ buổi sáng khiến cho máu tươi trên mặt nàng như những hạt huyết châu lấp lánh. Ma quỷ, đáng sợ, xinh đẹp, những tính từ không chút tương quan liên tục hiện lên trong đầu Lý An khi hắn nhìn vào khuôn mặt này.

Mộc Huyền Linh mỉm cười bước tới bên cạnh Lý An, đưa Thần Hoả Kiếm cho hắn, giận dỗi nói: “Công tử cần gì đề phòng gia nô như vậy hả? Xuất giá thì tòng phu, ta đã là người của công tử rồi tất nhiên sẽ không làm gì có hại cho ngài.”

“ Tại sao cô lại cứu ta?” Lý An vuốt nhẹ vào chuôi Thần Hoả Kiếm, thanh kiếm lập tức biến mất không còn một chút dấu vết.

Mộc Huyền Linh nhìn nơi thanh kiếm biến mất, lắc đầu cười: “Công tử đúng là mặt dày nha, từ nãy tới giờ ngài không ngừng khiến cho chiếc Tử Luân này nóng rực như lửa, ý tứ không phải rất rõ ràng hay sao? Nếu như ta không nghĩ cách cứu ngài thì khoảnh khắc ngài c·hết cũng sẽ là khoảnh khắc ta c·hết! Hơn nữa cơ hội g·iết Vương Nhược Tuyết ngàn năm có một, đợi rời khỏi nơi này bà ta vẫn là Kim Huyết Cảnh cao cao tại thượng còn ta vẫn chỉ là con rối trong tay bà ta, đâu thể bỏ qua được.”

Lý An liếc nhìn đống máu thịt bầy nhầy mà một phút trước vẫn là một vị Kim Huyết Cảnh Kim Thân lấp lánh, im lặng không nói gì.

Mộc Huyền Linh lại từ trong ngực lấy ra một bình thuốc ném sang cho Lý An: “Đây là Kim Vân Đan, được xưng là đệ nhất thần dược chữa thương!”

Bụp!

Chiếc bình rơi xuống trên mặt đất, Lý An đề phòng nhìn về hướng Mộc Huyền Linh. Lúc nãy Vương Nhược Tuyết c·hết cũng chính bởi vì thứ gọi là Kim Vân Đan này, hắn còn dám động vào hay sao?

“ Kim Vân Đan quả thực là thần dược chữa thương, lúc nãy ta chỉ bôi lên viên đan dược đưa cho Vương Nhược Tuyết một ít độc nên bà ta mới bị như vậy thôi. Tất nhiên viên ta đưa cho công tử hoàn toàn không có vấn đề gì!” Mộc Huyền Linh đi tới nhặt lên chiếc bình rồi đổ ra một viên đan hoàn màu vàng kim lớn bằng đầu ngón tay út, nàng nói tiếp: “Công tử bây giờ một thân thương thế nặng như vậy, đừng nói là đánh nhau, cho dù là đi đường cũng không đi nổi. Nếu như ngài không uống viên đan dược này thì chúng ta chỉ có thể ngồi ở nơi này chờ quan binh tới bắt mà thôi! Cũng có thể là người Đường Môn sẽ tới tìm Vương Nhược Tuyết cũng không chừng! Ngài đừng quên cổ tay người ta còn đeo Tử Luân a, tiểu nữ dù muốn cũng không dám làm gì ngài đâu.”
Lý An đăm chiêu nhìn viên Kim Vân Đan, trong lòng không ngừng do dự. Ma nữ này nói rất có đạo lý nhưng hắn xưa nay vẫn luôn rất nhát gan, bảo hắn cứ thế nuốt một viên đan dược một phút trước vừa độc c·hết một tên Kim Huyết Cảnh còn lợi hại hơn hắn? Nghĩ thế nào cũng không ổn, đối phương cũng không phải nữ nhân bình thường!

Mộc Huyền Linh thở dài một cái tỏ ý bất lực rồi ném thẳng Kim Vân Đan vào trong miệng, tuy nhiên nàng ta không nuốt mà chỉ ngậm lấy viên đan dược, má bên phải phồng lên.

Khoảng một phút sau nàng ta nhả viên đan dược ra ném qua cho Lý An, giang hai tay nhún vai, ý bảo nếu nhà ngươi vẫn sợ bóng sợ gió thì ta cũng hết cách rồi.

Lý An bắt lấy viên đan dược vẫn còn ẩm ướt, không khỏi quay người nhìn xung quanh một chút, lúc nãy động tĩnh lớn kinh thiên động địa như vậy, nói không chừng lúc này có không ít người đang cấp tốc chạy sang bên này rồi. Lấy tình trạng của hắn hiện giờ gặp phải ai cũng chỉ có một đường c·hết.

Trong lòng đã quyết, Lý An không do dự nữa, cầm lấy Kim Vân Đan nuốt vào trong bụng. Đan dược sau khi nuốt xuống hoá thành một dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, khoảng một phút sau quả nhiên đau đớn trên người giảm đi rất nhiều, máu tươi trên v·ết t·hương cũng ngừng chảy, hơn nữa bên trong đan điền cũng hồi phục một ít linh lực.

Lý An đứng yên tại chỗ trong chốc lát, quả thật không phát hiện dấu hiệu bị trúng độc.

Mộc Huyền Linh dang hai tay ra, hơi nhún vai lên, một mặt vô tội nhìn hắn.

“ Đi thôi!” Lý An vừa nói vừa đi tới bên cạnh t·hi t·hể Vương Nhược Tuyết, cúi người chạm nhẹ một cái liền thu t·hi t·hể vào trong không gian đan điền. Sau khi xác định xung quanh không còn dấu vết gì hắn liền dẫn theo Mộc Huyền Linh rời khỏi nơi thị phi này.

Lúc sắp tới vị trí hang động nơi Lý Tiểu Hoa cùng với Bạch Hầu đang trú ẩn, Lý An đột nhiên quay lại hỏi Mộc Huyền Linh: “Làm sao mà Vương Nhược Tuyết có thể tìm được chúng ta, không thể nào là trùng hợp đơn giản như vậy được?"

“Cái này ta cũng không biết a! Chắc là sư phụ đã hạ thủ đoạn nào đó lên người ta, dù sao trước kia ta cũng từng trốn khỏi Tuyệt Sinh Đường một lần rồi.” Mộc Huyền Linh mỉm cười nói.
“ Những người khác có thể giống như bà ta tìm tới chúng ta hay không?” Lý An vẫn không yên tâm hỏi.

“ Ta không biết!” Mộc Huyền Linh thành thật trả lời. Thấy đối phương sau khi nghe nàng nói vậy cũng không như trong tưởng tượng tức giận hay đe doạ cái gì, chỉ tiếp tục im lặng đi đường.

Khoảng 30 phút sau, Lý An cùng Mộc Huyền Linh đang đẩy gốc cổ thụ mọc đầy rêu phía trước hang động sang một bên. Ở trên đầu bọn hắn, một đám mây đen che kín bầu trời làm nơi này có chút tối tăm.

Ầm một tiếng, gốc cây cổ thụ bị đẩy sang một bên, ánh sáng như dòng lũ tràn vào trong hang tối.

Bên trong hang, một con quái vật lững thững đứng đấy như gốc cổ thụ, khuôn mặt hung tợn, hai thanh răng nanh mọc ngược sắc nhọn như hai con dao găm, cơ thể lông lá cao hơn hai trượng. Nếu không phải sớm chiều ở chung thì Lý An thực sự không thể nào liên tưởng được con quái vật đang cầm kiếm đứng trước mắt với tiểu bạch hầu.

Mộc Huyền Linh đi vào trước Lý An một bước, vừa ngửa đầu lên liền bắt gặp đôi mắt to như chuông đồng tràn đầy bạo ngược nhìn thẳng vào mình làm nàng vô thức hét lên một tiếng, liên tục lùi về phía sau đâm sầm vào người Lý An.

Bạch Hầu nhìn thấy Lý An trở về thì vô cùng nhân tính hóa, kêu lên một tiếng vui mừng, cơ thể nó nổi lên một tầng bạch quang rồi nhanh chóng thu nhỏ trở về kích cỡ như bình thường.

Lý An xoa đầu con khỉ nhỏ một chút rồi đi sang quan sát Lý Tiểu Hoa.
Mộc Huyền Linh miễn cưỡng mỉm cười nhìn Bạch Hầu một cái, trong lòng âm thầm sợ hãi. Không ngờ một con khỉ nhỏ nhìn như vô hại hóa ra lại là một con hung thú kinh khủng bậc này, nếu như lúc nãy có con khỉ này bên cạnh thì Vương Nhược Tuyết c·hết chắc.

Lý An bế lên Lý Tiểu Hoa rồi vội vàng rời khỏi nơi này. Nơi này dù sao cũng cách Tuyệt Sinh Đường không quá xa, thủ đoạn ở thế giới này thiên kỳ bách quái không phải Lý An có thể tưởng tượng được, sớm chút nào rời khỏi nơi này thì càng tốt chút đó.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Mộc Huyền Linh hỏi lúc hai người bọn hắn đang chạy chậm trong khu rừng.

“Kính Quốc!” Lý An không quay đầu lại, nhỏ tiếng trả lời. Ngũ Linh Đế Quốc này đã không còn chỗ đặt chân cho hắn nữa rồi.

“Tuy nhiên trước đó phải tới một nơi đã!” Lý An mỏi mệt nói.

Nửa ngày sau, hoàng hôn đã chìm được một nửa ở đường chân trời phía tây, đóa đóa mây trắng bị ánh nắng cuối ngày nung thành màu đỏ lửa. Vạn vật trong thiên địa đều phủ lên một nét mỏi mệt ủ rũ, bóng đêm đã manh nha muốn thôn phệ lấy tất cả.

Ở trên một con đường lớn nằm cách Giang Nguyệt Thành không xa, bên trong một căn miếu hoang, hai nữ nhân cùng với một con khỉ nhỏ đang chán nản ngồi chờ bên đống lửa cháy lốp bốp.

Mộc Huyền Linh nhàm chán dùng cành cây chọc vào đống lửa làm bắn ra một ít bột than, tên khốn họ Lý kia bảo bọn hắn chờ ở đây rồi đi mấy canh giờ rồi vẫn không thấy trở về, không phải là c·hết rồi đấy chứ!

Đúng lúc này, Bạch Hầu theo thói quen há miệng ngáp một cái làm lộ bộ răng nanh nhọn hoắt, Mộc Huyền Linh vừa khéo nhìn thấy cảnh này không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Ngồi chung với một con hung thú khiến nàng cảm thấy không thoải mái chút nào, nàng liền đứng dậy đi ra cửa.

Bên trong căn miếu đã tối tăm nhưng bên ngoài vẫn còn sáng, hàng cây xanh ngả một màu đỏ cam rất đẹp. Phía cuối con đường, hoàng hôn chỉ còn một nửa đang chậm rì rì bị mặt đất nuốt mất, ánh sáng đỏ rực trải dọc con đường đất như tấm thảm.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Một cỗ xe ngựa chậm rãi tiến về hướng ngôi miếu hoang, người đánh xe là một tiểu cô nương xinh đẹp ăn mặc giản dị.

Bên cạnh cỗ xe ngựa, một con bạch mã ung dung dạo bước, bên trên ngồi một nam nhân trẻ tuổi không nhìn rõ dung mạo. Bên trong ánh hoàng hôn rực rỡ, thân ảnh của hắn sao mà đơn độc quá đỗi!
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025