Chương 153: Hiểu lầm
27/04/2025
10
8.5
Chương 153: Hiểu lầm
Theo như lời La trưởng thôn thì tới Huyền Sơn Thành rồi trở về tổng cộng cũng chỉ hết khoảng 2 ngày thời gian, vậy mà tới ngày thứ tư rồi vẫn không thấy bóng dáng người nào trở về, dược liệu càng không còn chút cặn nào còn sót lại thì người ở trong thôn không thể không bắt đầu lo lắng.
Dù sao thì thời thế loạn lạc như lúc bấy giờ, đường xá xa xôi chuyện bất trắc có thể xảy ra nhiều vô số kể.
Lý An tự nhủ bản thân không có trách nhiệm gì trong chuyện này nhưng hắn không thể nào ngăn được suy nghĩ nếu ngày đó hắn đồng ý với La trưởng thôn đồng hành cùng đoàn người đi mua thảo dược thì mọi chuyện đã khác. Nếu như vậy thì đoàn người sớm đã bình an trở về từ Huyền Sơn Thành, trên xe ngựa chất một đống dược liệu dùng để cứu người.
Không có thảo dược thì không thể chữa bệnh, Mộc Huyền Linh cũng rảnh rỗi hơn một chút suốt ngày đi theo Lý An nói năng bừa bãi. Nói Lý An hắn tham ăn biếng làm, lời nói quân tử mà hành động tiểu nhân, không chịu giúp đỡ cho nên đám thôn dân đi mua thảo dược chỉ sợ lúc này đã làm ma dưới đao của bọn sơn tặc, làm thức ăn trong bụng dã thú rồi cũng nên.
Nếu là lúc bình thường Lý An sẽ không để tâm lời nói của hạng người này nhưng trong tình huống này hắn không khỏi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Vào chiều tối ngày thứ 4, Lý An lúc này đang nhàm chán đứng ở cửa tiểu viện vô định nhìn vào khoảng không.
Bầu trời lúc xẩm tối thực rất huyền diệu, không có mưa nhưng bầu trời mây đen vẫn vần vũ, ở tầng trời thấp từng tầng mây mỏng tanh như khói bếp cấp tốc bay vun v·út trong gió lạnh, ở nơi cao hơn, mây đen lại nặng trịch như chì không hề động đậy chút nào. Bầu trời phương tây còn ửng sáng nhưng phía đông đã tối đen như mực tạo nên một bức tranh hai màu đen trắng vô cùng ấn tượng.
Bên trên mặt đất, vạn vật uống no nước mưa đều mang một vẻ xám xịt ướt át, rừng cây ngút ngàn tầm mắt trông như một tấm vải bị giặt cho phai màu, những đỉnh núi cao vời trông như những tảng đá màu trắng xám lăn lóc trên mặt đất.
Ngoại trừ tiếng thôn dân đang ồn ào bên trong tiểu viện thì Lý An không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, không có tiếng gió, không có tiếng sấm nổ, không có tiếng chim hót hay sói tru,… Không khí trầm trọng như bên trong một bức tranh thuỷ mặc làm hắn cảm thấy lồng ngực nặng trĩu.
Đúng lúc này bên trong tiểu viện truyền tới tiếng trẻ con khóc lớn xé gan xé ruột, kết hợp với khung cảnh xung quanh càng tỏ ra vẻ não nề làm người khó chịu.
Lý An nghe vậy vội vàng chạy vào xem xét, thấy ở trong sân, bên cạnh chiếc giếng nước có một đứa bé gái khoảng 7, 8 tuổi đang lăn lộn trên nền đất lầy lội, tay chân quẫy đạp không ngừng làm nước bùn văng tung toé. Đứa bé lúc này đang khóc lóc thảm thiết, khắp người đều là bùn đất lấm lem, khuôn mặt cũng không ngoại lệ chỉ còn lộ ra một cặp mắt.
Bên cạnh đứa bé, Mộc Huyền Linh chống tay mà đứng, nhíu chặt lông mày: “Câm miệng cho ta! Còn khóc nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Đứa bé nghe thế không những không dừng lại mà khóc còn càng dữ tợn, nghe qua chẳng khác nào tiếng heo bị chọc tiết.
Mộc Huyền Linh thực sự là không nhịn được nữa rồi, nàng cúi người cầm vào chân xách ngược đứa bé lên rồi trước ánh mắt kinh hoàng của những người chứng kiến, nàng trực tiếp vứt đứa bé vào miệng giếng nước.
Nói vứt cũng không đúng cho lắm bởi vì thực chất nàng vẫn còn nắm chặt cổ chân đứa bé làm nó chỉ treo lủng lẳng ở miệng giếng mà thôi. Chỉ là như vậy đã đủ rồi, đứa bé sợ tới khuôn mặt xanh mét, tiếng khóc cũng chuyển thành từng tràng nấc cực nhỏ bị chèn lại bên trong cổ họng.
“Đấy! Như vậy từ đầu có phải tốt không! Đồ con nít mất dạy!” Mộc Huyền Linh hừ lạnh một tiếng kéo đứa bé lên rồi vứt nó thẳng xuống mặt đất làm phát ra một tiếng bõm cực lớn, bùn bắn tung toé như mưa làm không ít người đứng gần đó đều dính đầy bùn.
Lý An nhìn thấy cảnh này nhanh như chớp chạy tới bên cạnh đứa bé xem xét, phát hiện nó không b·ị t·hương gì chỉ là bị dọa cho sợ hãi tới mức tiểu tiện ra quần mà thôi, hai mắt trắng dã như n·gười c·hết. Cỗ lửa giận đã tích tụ trong lòng mấy ngày nay cuối cùng không thể nào kiềm chế được nữa, hắn quay phắt lại nhìn Mộc Huyền Linh đang khoanh tay dửng dưng đứng nhìn bên cạnh, một đạo linh lực nhanh chóng chạy vào trong Sinh Luân đeo trên cổ tay phải.
Sinh Luân lập tức bắn ra hào quang màu trắng nhè nhẹ.
Cách đó không xa, Mộc Huyền Linh vốn đang mặt mày lãnh đạm đột nhiên biến sắc, miệng há lớn nhưng không thể nào thở được, chiếc vòng Tử Luân trên cổ nàng đột ngột siết chặt lại làm nàng không thể nào thở nổi.
Tử Luân toả ra hắc quang rực rỡ chói cả mắt, bên trên nổi lên từng hàng ký tự màu bạc nhỏ như hạt gạo, chiếc vòng không ngừng siết chặt vào da thịt của Mộc Huyền Linh. Nàng cố hết sức dùng hai tay để gỡ chiếc vòng ra nhưng vô ích, càng cố gắng gỡ ra thì chiếc vòng càng siết chặt lún sâu vào trong da thịt.
Khoảng một phút sau, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Huyền Linh đã trở nên trắng bệch dọa người, hai mắt đỏ lên như máu, cổ của nàng đã bị chính tay mình cào ra mấy v·ết t·hương thật dài. Tử Luân lúc này đã siết chặt tới nỗi trông như sắp chìm vào trong da thịt của nàng tới nơi vậy.
“ Hừ! Để xem sau này ngươi còn dám giở thói côn đồ nữa hay không?” Lý An hừ lạnh một tiếng, cổ tay lắc một cái Tử Luân trên cổ Mộc Huyền Linh liền giãn ra trở về kích thước bình thường.
Mộc Huyền Linh lập tức giống như con cá mắc cạn ngồi bệt trên mặt đất đầy bùn đất há miệng thở dốc không ngừng. Nàng nhìn chằm chằm Lý An một lúc lâu rồi đợi tới khi sức lực đã hồi phục một chút liền nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
Tiếng cửa đóng lại thật mạnh phát ra một tiếng cạch cực lớn làm những người bên trong đang ngẩn người đều giật nảy mình. Lý An đứng tại chỗ nhìn hai cánh cửa đã đóng chặt, trong đầu đều là ánh mắt vừa nãy Mộc Huyền Linh nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đang cố truyền đi một cảm xúc nào đó mà hắn không tài nào nắm bắt được.
Tức giận? Thù hận? Đau đớn? Không phải! Lý An lắc đầu.
Những thôn dân khác ở trong sân từ đầu tới cuối nhìn thấy cảnh này đều lạnh ngắt như tờ, không ai có can đảm để lên tiếng.
Hiện trường không có ai chuyển động cứ như vậy khoảng một phút, cuối cùng cũng có một người đàn ông đã khá lớn tuổi, râu đã lấm tấm bạc đi tới bên cạnh Lý An. Trong tay lão dắt theo đứa bé lúc nãy bị ném vào miệng giếng, lão khổ sở nói:
“ Đại nhân trách nhầm Mộc thần y rồi! Là cháu của ta trộm bộ ngân châm quý giá của Mộc thần y chơi cho nên mới bị nàng mắng cho mấy câu. Không ngờ đứa cháu hoảng tính hỏng nết này một mực không chịu giao ra bộ ngân châm, lúc bị cưỡng ép lấy đi thì lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm thảm thiết như vậy. Là lỗi của ta không biết dạy cháu, là lỗi của ta, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!”
Vừa nói lão vừa kéo đứa cháu mình quỳ xuống mặt đất đập đầu không ngừng, khuôn mặt sầu khổ như sắp khóc tới nơi. Đứa bé cũng đã bị dọa cho sợ vỡ mật, liên tục đập đầu xin tha tội.
Lý An ngẩn người nhìn bọn hắn đầu đập không ngừng vào mặt đất toàn bùn đất bẩn thỉu rồi lại nhìn ra cửa lớn, Sinh Luân ở trên cổ tay kêu lên thật nhẹ mỗi lúc hắn di chuyển.
Theo như lời La trưởng thôn thì tới Huyền Sơn Thành rồi trở về tổng cộng cũng chỉ hết khoảng 2 ngày thời gian, vậy mà tới ngày thứ tư rồi vẫn không thấy bóng dáng người nào trở về, dược liệu càng không còn chút cặn nào còn sót lại thì người ở trong thôn không thể không bắt đầu lo lắng.
Dù sao thì thời thế loạn lạc như lúc bấy giờ, đường xá xa xôi chuyện bất trắc có thể xảy ra nhiều vô số kể.
Lý An tự nhủ bản thân không có trách nhiệm gì trong chuyện này nhưng hắn không thể nào ngăn được suy nghĩ nếu ngày đó hắn đồng ý với La trưởng thôn đồng hành cùng đoàn người đi mua thảo dược thì mọi chuyện đã khác. Nếu như vậy thì đoàn người sớm đã bình an trở về từ Huyền Sơn Thành, trên xe ngựa chất một đống dược liệu dùng để cứu người.
Không có thảo dược thì không thể chữa bệnh, Mộc Huyền Linh cũng rảnh rỗi hơn một chút suốt ngày đi theo Lý An nói năng bừa bãi. Nói Lý An hắn tham ăn biếng làm, lời nói quân tử mà hành động tiểu nhân, không chịu giúp đỡ cho nên đám thôn dân đi mua thảo dược chỉ sợ lúc này đã làm ma dưới đao của bọn sơn tặc, làm thức ăn trong bụng dã thú rồi cũng nên.
Nếu là lúc bình thường Lý An sẽ không để tâm lời nói của hạng người này nhưng trong tình huống này hắn không khỏi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Vào chiều tối ngày thứ 4, Lý An lúc này đang nhàm chán đứng ở cửa tiểu viện vô định nhìn vào khoảng không.
Bầu trời lúc xẩm tối thực rất huyền diệu, không có mưa nhưng bầu trời mây đen vẫn vần vũ, ở tầng trời thấp từng tầng mây mỏng tanh như khói bếp cấp tốc bay vun v·út trong gió lạnh, ở nơi cao hơn, mây đen lại nặng trịch như chì không hề động đậy chút nào. Bầu trời phương tây còn ửng sáng nhưng phía đông đã tối đen như mực tạo nên một bức tranh hai màu đen trắng vô cùng ấn tượng.
Bên trên mặt đất, vạn vật uống no nước mưa đều mang một vẻ xám xịt ướt át, rừng cây ngút ngàn tầm mắt trông như một tấm vải bị giặt cho phai màu, những đỉnh núi cao vời trông như những tảng đá màu trắng xám lăn lóc trên mặt đất.
Ngoại trừ tiếng thôn dân đang ồn ào bên trong tiểu viện thì Lý An không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, không có tiếng gió, không có tiếng sấm nổ, không có tiếng chim hót hay sói tru,… Không khí trầm trọng như bên trong một bức tranh thuỷ mặc làm hắn cảm thấy lồng ngực nặng trĩu.
Đúng lúc này bên trong tiểu viện truyền tới tiếng trẻ con khóc lớn xé gan xé ruột, kết hợp với khung cảnh xung quanh càng tỏ ra vẻ não nề làm người khó chịu.
Lý An nghe vậy vội vàng chạy vào xem xét, thấy ở trong sân, bên cạnh chiếc giếng nước có một đứa bé gái khoảng 7, 8 tuổi đang lăn lộn trên nền đất lầy lội, tay chân quẫy đạp không ngừng làm nước bùn văng tung toé. Đứa bé lúc này đang khóc lóc thảm thiết, khắp người đều là bùn đất lấm lem, khuôn mặt cũng không ngoại lệ chỉ còn lộ ra một cặp mắt.
Bên cạnh đứa bé, Mộc Huyền Linh chống tay mà đứng, nhíu chặt lông mày: “Câm miệng cho ta! Còn khóc nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Đứa bé nghe thế không những không dừng lại mà khóc còn càng dữ tợn, nghe qua chẳng khác nào tiếng heo bị chọc tiết.
Mộc Huyền Linh thực sự là không nhịn được nữa rồi, nàng cúi người cầm vào chân xách ngược đứa bé lên rồi trước ánh mắt kinh hoàng của những người chứng kiến, nàng trực tiếp vứt đứa bé vào miệng giếng nước.
Nói vứt cũng không đúng cho lắm bởi vì thực chất nàng vẫn còn nắm chặt cổ chân đứa bé làm nó chỉ treo lủng lẳng ở miệng giếng mà thôi. Chỉ là như vậy đã đủ rồi, đứa bé sợ tới khuôn mặt xanh mét, tiếng khóc cũng chuyển thành từng tràng nấc cực nhỏ bị chèn lại bên trong cổ họng.
“Đấy! Như vậy từ đầu có phải tốt không! Đồ con nít mất dạy!” Mộc Huyền Linh hừ lạnh một tiếng kéo đứa bé lên rồi vứt nó thẳng xuống mặt đất làm phát ra một tiếng bõm cực lớn, bùn bắn tung toé như mưa làm không ít người đứng gần đó đều dính đầy bùn.
Lý An nhìn thấy cảnh này nhanh như chớp chạy tới bên cạnh đứa bé xem xét, phát hiện nó không b·ị t·hương gì chỉ là bị dọa cho sợ hãi tới mức tiểu tiện ra quần mà thôi, hai mắt trắng dã như n·gười c·hết. Cỗ lửa giận đã tích tụ trong lòng mấy ngày nay cuối cùng không thể nào kiềm chế được nữa, hắn quay phắt lại nhìn Mộc Huyền Linh đang khoanh tay dửng dưng đứng nhìn bên cạnh, một đạo linh lực nhanh chóng chạy vào trong Sinh Luân đeo trên cổ tay phải.
Sinh Luân lập tức bắn ra hào quang màu trắng nhè nhẹ.
Cách đó không xa, Mộc Huyền Linh vốn đang mặt mày lãnh đạm đột nhiên biến sắc, miệng há lớn nhưng không thể nào thở được, chiếc vòng Tử Luân trên cổ nàng đột ngột siết chặt lại làm nàng không thể nào thở nổi.
Tử Luân toả ra hắc quang rực rỡ chói cả mắt, bên trên nổi lên từng hàng ký tự màu bạc nhỏ như hạt gạo, chiếc vòng không ngừng siết chặt vào da thịt của Mộc Huyền Linh. Nàng cố hết sức dùng hai tay để gỡ chiếc vòng ra nhưng vô ích, càng cố gắng gỡ ra thì chiếc vòng càng siết chặt lún sâu vào trong da thịt.
Khoảng một phút sau, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Huyền Linh đã trở nên trắng bệch dọa người, hai mắt đỏ lên như máu, cổ của nàng đã bị chính tay mình cào ra mấy v·ết t·hương thật dài. Tử Luân lúc này đã siết chặt tới nỗi trông như sắp chìm vào trong da thịt của nàng tới nơi vậy.
“ Hừ! Để xem sau này ngươi còn dám giở thói côn đồ nữa hay không?” Lý An hừ lạnh một tiếng, cổ tay lắc một cái Tử Luân trên cổ Mộc Huyền Linh liền giãn ra trở về kích thước bình thường.
Mộc Huyền Linh lập tức giống như con cá mắc cạn ngồi bệt trên mặt đất đầy bùn đất há miệng thở dốc không ngừng. Nàng nhìn chằm chằm Lý An một lúc lâu rồi đợi tới khi sức lực đã hồi phục một chút liền nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
Tiếng cửa đóng lại thật mạnh phát ra một tiếng cạch cực lớn làm những người bên trong đang ngẩn người đều giật nảy mình. Lý An đứng tại chỗ nhìn hai cánh cửa đã đóng chặt, trong đầu đều là ánh mắt vừa nãy Mộc Huyền Linh nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đang cố truyền đi một cảm xúc nào đó mà hắn không tài nào nắm bắt được.
Tức giận? Thù hận? Đau đớn? Không phải! Lý An lắc đầu.
Những thôn dân khác ở trong sân từ đầu tới cuối nhìn thấy cảnh này đều lạnh ngắt như tờ, không ai có can đảm để lên tiếng.
Hiện trường không có ai chuyển động cứ như vậy khoảng một phút, cuối cùng cũng có một người đàn ông đã khá lớn tuổi, râu đã lấm tấm bạc đi tới bên cạnh Lý An. Trong tay lão dắt theo đứa bé lúc nãy bị ném vào miệng giếng, lão khổ sở nói:
“ Đại nhân trách nhầm Mộc thần y rồi! Là cháu của ta trộm bộ ngân châm quý giá của Mộc thần y chơi cho nên mới bị nàng mắng cho mấy câu. Không ngờ đứa cháu hoảng tính hỏng nết này một mực không chịu giao ra bộ ngân châm, lúc bị cưỡng ép lấy đi thì lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm thảm thiết như vậy. Là lỗi của ta không biết dạy cháu, là lỗi của ta, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!”
Vừa nói lão vừa kéo đứa cháu mình quỳ xuống mặt đất đập đầu không ngừng, khuôn mặt sầu khổ như sắp khóc tới nơi. Đứa bé cũng đã bị dọa cho sợ vỡ mật, liên tục đập đầu xin tha tội.
Lý An ngẩn người nhìn bọn hắn đầu đập không ngừng vào mặt đất toàn bùn đất bẩn thỉu rồi lại nhìn ra cửa lớn, Sinh Luân ở trên cổ tay kêu lên thật nhẹ mỗi lúc hắn di chuyển.
Tiến độ: 100%
158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan