Chương 142: Độn thổ

27/04/2025 10 8.5
Chương 142: Độn thổ

Một đêm liều cả mạng chém g·iết, khắp nơi đều là t·hi t·hể cùng máu tươi, cuối cùng lại phát hiện hóa ra là người nhà tự đánh người nhà. Người khác có lẽ không thể nào hiểu được cảm xúc của những người đang có mặt ở hiện trường lúc này.

Kẻ nào kẻ nấy cũng ngơ ngác nhìn đối thủ mới một phút trước còn liều mạng chém g·iết với nhau kia, thấy đối phương so với mình còn muốn ngơ ngác hơn.

Hùng Yêu cùng Bàng Yêu cùng nhanh chóng hóa thành hai người đáp xuống bên cạnh lão giả hắc bào. Hóa ra Hùng Yêu là một tráng hán thân hình lực lưỡng kinh người, dù hóa thành hình người nhưng toàn thân đều là lông lá không khác gì gấu. Bàng Yêu thì là một người đàn ông trung niên khuôn mặt bình thường, dáng người hơi thấp, trông hoàn toàn không có chút nào nổi bật.

Kẻ lực lưỡng chính là Hắc Hùng Tinh Lý Toản, còn người đàn ông trung niên trông giống như tiều phu chính là đương kim môn chủ Tuyệt Thế Đường Môn, Vương Vô Ngân. Hai người bọn hắn hết ngươi nhìn ta lại ta nhìn người, cuối cùng chỉ có thể ngờ vực nhìn về phía hắc bào lão giả.

“ Nhìn cái quái gì, rõ ràng là chúng ta bị tên Chương Bình Nhi kia tính toán rồi. Chuyện tới nước này rồi các ngươi không muốn theo Kính Quốc cũng phải theo mà thôi.” Hắc bào lão giả tức giận hừ lạnh một tiếng, giọng nói như chuông đồng.

Vương Vô Ngân cúi đầu không nói, nắm tay nắm chặt lại phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ.

“ Giết!”

“ Giết!”
“ Bắt lấy phản tặc!"

...

Đúng lúc này, từ rừng cây xung quanh đột ngột ùa ra vô số quan binh. Bọn hắn giáp mũ sáng choang, số lượng khủng kh·iếp chẳng khác gì kiến cỏ, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng có.

Đám binh lính vừa xung phong vừa không ngừng điên cuồng gào thét, khí thế như muốn trực tiếp san phẳng ngọn núi dưới chân vậy.

Lý An đứng trên mái nhà nhìn thấy cảnh này thì rụt cả cổ, vội vàng nhảy xuống mái nhà. Quan binh nhiều như vậy, mỗi kẻ tiến tới đâm một thương thôi chỉ sợ cũng đủ khiến cho hắn mệt c·hết.

Hắc bào lão giả không để vô số quan binh vào mắt, lạnh lùng tìm kiếm tung tích của Chương Bình Nhi nhưng không thấy bóng dáng, lão cũng là người quả quyết, hướng mọi người xung quanh hét lớn: “ Luyện Khí Sĩ cùng Luyện Thể Sĩ chia nhau mở đường máu chạy thoát, những người khác theo phía sau.”

Nói xong lão cũng không thèm nhìn lại một cái vội vàng há miệng phun ra quả cầu pha lê lúc nãy. Quả cầu ở trên không đột nhiên biến lớn như quả núi rồi rơi xuống ầm ầm lăn về phía trước, trên đường đi của nó dù là nhà cửa kiến trúc cũng đều bị đè bẹp thành vô số mảnh vụn.

Đám quan binh đối diện với quả cầu này hoàn toàn không có chút hoàn thủ, chen chúc nhau trốn tránh. Khổ nỗi quan binh quá đông, nhất thời dù có dẫm lên nhau cũng trốn không kịp, không ngừng có người bị đè thành thịt vụn, tiếng rên la vang lên khắp nơi như chốn địa ngục trần gian.

Hắc bào lão giả chạy theo phía sau quả cầu, quan binh dù nhiều cũng không thể nào ngăn cản. Đám thuộc hạ Đường Môn và Ẩn Long Vệ xung quanh thấy cảnh này liền vội vàng chạy theo phía sau lão, bọn hắn mới đó còn đỏ mắt đánh nhau một mất một còn bây giờ lại kề vai sát cánh chống lại quan binh, hơn nữa phối hợp còn mười phần ăn ý, cuộc đời quả thực là biết trêu ngươi con người.
Phía khác, Vương Vô Ngân dẫn theo tàn dư còn lại của Đường Môn cũng mở một đường máu mà trốn, quan binh từ bốn phương tám hướng ùa vào phía bên đó như kiến nhìn thấy đường trắng.

Cùng lúc đó Lý An cũng đã chạy tới đoạn tường đổ sập nơi mà Mộc Huyền Linh trốn. Lúc hắn lật bức tường lên quả nhiên nhìn thấy nàng ta đang co mình trốn trong một góc, máu tươi nhuộm đỏ gạch vụn ở dưới chân.

Nghe thấy tiếng động, Mộc Huyền Linh đầu tiên là hơi kinh hoảng nhưng khi nhìn rõ người tới là Lý An nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “ Ngươi trở lại rồi! Xung quanh nhiều quan binh quá làm ta sợ!”

“ Bớt dở trò đi! Leo lên đi.” Lý An vội vàng đi tới bên cạnh Mộc Huyền Linh sau đó cúi người xuống.

Mộc Huyền Linh không dám nói nhiều nữa vội vàng leo lên lưng hắn, hai tay ôm thật chặt cổ hắn không chịu buông lỏng chút nào.

Lý An nhìn một lần xung quanh thấy đâu đâu cũng toàn là quan binh, thậm chí tới mức mặt đất sắp không đủ chỗ cho bọn hắn đứng nữa rồi. Trong số này chắc chắn không thiếu cao thủ Phàm Huyết Cảnh, Kim Huyết Cảnh hay Luyện Khí Sĩ, dù sao cũng là lực lượng của cả một châu.

Mộc Huyền Linh thấy quan binh đã bao vây kín kẽ xung quanh, càng ngày càng gần thì không khỏi kinh hoảng: “ Đã nói với ngươi đừng trở về rồi! Bây giờ dù ngươi có là Kim Huyết Cảnh cũng chạy đường trời. Xong rồi! Xong rồi!”
Lý An không rảnh để ý tới nàng ta, hắn phân biệt phương hướng một chút rồi ngồi xuống, tay phải đặt lên mặt đất.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc bất định của Mộc Huyền Linh, đất đá ở nơi Lý An đặt tay đột nhiên biến mất không một chút dấu vết, thân hình của hai người lập tức rơi thẳng xuống miệng hố sâu. Khoảng 5 giây sau, đất đá nơi này đã xuất hiện trở lại, mặt đất nơi này trở về giống như bình thường chỉ là đã không còn thấy người nào.

Bên dưới mặt đất, Lý An một tay đưa về phía trước một tay đưa về phía sau. Ở phía trước, hắn không ngừng thu lấy đất đá trước mặt vào trong không gian đan điền rồi cứ thế mà băng băng tiến lên. Ở những nơi đã đi qua, hắn lại trả đất đá về nguyên trạng, cứ như vậy hắn cõng theo Mộc Huyền Linh ở dưới lòng đất đi lại như đất bằng.

Mộc Huyền Linh ngồi ở trên lưng Lý An, xung quanh tối đen như mực, không khí đột ngột trở nên sền sệt như nước, dù nàng có cố gắng mở to miệng thế nào cũng không thể thở được.

Bây giờ thì nàng mới biết được hóa ra tên thiếu niên họ Lý này là một luyện khí sĩ có khả năng độn thổ, chẳng trách hắn đối mặt với vô số binh lính vẫn có thể bình thản như không.

Chỉ là ở dưới đất không có không khí, cứ đà này nàng sẽ c·hết ngạt mất.

Lý An cứ như vậy ở trong lòng đất vội vàng chạy nhanh, không gian xung quanh tối tăm như mực, bốn phía truyền tới mùi bùn đất h·ôi t·hối, trên đầu lờ mờ truyền tới âm thanh chém g·iết kinh thiên. Khuôn mặt của hắn vẫn như thường, một tay thu lấy đất đá vào không gian tuỳ thân một tay lại thả đất đá ra bên ngoài, linh lực bên trong cơ thể dùng tốc độ nhanh tới chóng mặt tiêu hao.

Bản mệnh thuật thức của Luyện Khí Sĩ thiên kỳ bách quái, không có thuật thức nào là phế vật cả, chỉ có Luyện Khí Sĩ không biết sử dụng mà thôi. Lý An dựa vào khả năng thu nạp vật chất của mình có thể đạt được hiệu quả không khác gì thuật độn thổ.

Khoảng 5 phút sau, Mộc Huyền Linh cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được nữa, khuôn mặt trong bóng tối của nàng trắng bệch không một chút máu, hai mắt vằn lên sợi máu, miệng há thật lớn cố gắng thở nhưng không tài nào thở được.

Nàng dù có dùng độc dược rèn luyện thân thể nhưng xưa nay chưa từng chú trọng vào phương diện này, tố chất thân thể cùng lắm chỉ so với người thường tốt hơn một chút. Nín thở lâu như vậy nàng cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, hai mắt nóng rực như lửa, đầu óc ong ong lên liên tục, ý thức chầm chậm chìm vào bóng tối.

Ngay khi nàng sắp mất ý thức hoàn toàn thì chợt cảm thấy thứ gì đó chạm vào môi của mình, cảm giác vô cùng mơ hồ như truyền tới từ thế giới khác. Sau đó một luồng khí nóng rực được thổi vào trong miệng của nàng.

Cảm giác nghẹt thở lập tức biến mất phân nửa, Mộc Huyền Linh choàng mở hai mắt, lờ mờ có thể nhìn thấy có một khuôn mặt đang kề sát vào mặt của mình, môi của hắn áp lên môi của mình.
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025