Chương 99: Nhóm người bí ẩn
26/04/2025
10
8.7
Chương 99: Nhóm người bí ẩn
Mặt trời chiều ngả bóng, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ cam rực rỡ. Ánh nắng cuối ngày phủ xuống mặt đất một tầng ánh sáng ấm áp, hòa cùng cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương vị của cỏ cây và đất trời.
Trần Phàm và Liễu Nhị Long sánh vai nhau bước đi trên con đường gậm rạp, trở về căn nhà gỗ ẩn sâu trong rừng. Hơi nước từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vẫn còn mờ ảo lan tỏa trong không khí, khiến cảnh sắc càng thêm huyền ảo như chốn thần tiên.
Liễu Nhị Long khẽ vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, ánh mắt liếc nhìn Trần Phàm đang đi bên cạnh. Sau sự kiện vừa rồi, giữa hai người dường như có một thứ gì đó thay đổi, không còn đơn thuần là quan hệ sư đồ nữa, mà như một sự gắn kết vô hình, khó có thể diễn tả thành lời.
Trần Phàm liếc nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh.
...
Cùng lúc đó, ở một nơi cách đó không xa Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Một nhóm người áo đen di chuyển cẩn thận giữa khu rừng âm u, ánh mắt sắc bén quét qua từng gốc cây, từng bụi cỏ, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đứng giữa bọn chúng là một người đàn ông khoác hắc y, đôi tay chắp sau lưng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen u ám. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí tức tà ác, lạnh lẽo đến mức khiến không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề hơn.
"Nơi đó có thể ở quanh đây thôi."
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, mang theo một thứ uy nghiêm lạnh lẽo, khiến đám thuộc hạ xung quanh không dám chậm trễ.
"Tản ra, tìm cho ta. Đừng bỏ sót bất kỳ dấu vết nào."
"Vâng, thưa thủ lĩnh!"
Những tên áo đen lập tức chắp tay đáp, sau đó nhanh chóng phân tán ra khắp nơi, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách của khu vực này.
Tên thủ lĩnh đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén lấp lóe, như thể đang suy tính điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi có những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn còn sót lại.
Trong đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ, một tia âm trầm.
Lúc này, trong căn nhà gỗ đơn sơ, ánh lửa bập bùng từ bếp lò tỏa ra một chút hơi ấm. Trần Phàm lúc này đang ngồi xổm bên bếp, cẩn thận nhóm lửa. Hắn lấy từ trong giới châu ra một ít nguyên liệu, thuần thục xử lý từng thứ một, động tác vừa nhanh nhẹn lại tràn đầy sự thành thạo, hệt như đã làm việc này vô số lần.
Hơi nóng từ nồi nước bốc lên, mang theo hương thơm của gia vị và nguyên liệu dần lan tỏa khắp không gian nhỏ bé.
Liễu Nhị Long lặng lẽ ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, hai tay chống cằm, ánh mắt vô thức dõi theo từng cử động của Trần Phàm. Nàng vốn định chỉ ngồi nghỉ ngơi một chút, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tâm trí đã trôi dạt về những ký ức xảy ra trong ngày hôm nay.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc mình không màng nguy hiểm mà lao xuống Hồ Băng Hoả, nhớ đến cái ôm chặt của Trần Phàm khi hai người ở dưới Hồ, nhớ đến ánh mắt nghiêm túc của Trần Phàm khi hắn nói sẽ bảo vệ nàng…
"Sư phụ ngốc, ngươi nhảy vào làm gì? Nếu như ngươi c·hết… ngươi có biết ta sẽ thế nào không?"
Giọng nói trách cứ đầy lo lắng của hắn lại vang vọng bên tai nàng.
Khoé môi Liễu Nhị Long bất giác cong lên, nhưng rất nhanh lại đỏ mặt, trong lòng tràn đầy ngượng ngùng.
Nàng chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ—một thứ gì đó ngọt ngào len lỏi vào tận đáy lòng, khiến trái tim nàng không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, từ lúc nào mà Trần Phàm đã trở nên quan trọng với mình như vậy?
Hắn không chỉ mạnh mẽ, bá đạo, mà còn cực kỳ dịu dàng.
"Thật đáng ghét…"
Nàng khẽ cắn môi, lén lút liếc nhìn Trần Phàm.
Lúc này, Trần Phàm vừa quay lại, trông thấy vẻ mặt thất thần của Liễu Nhị Long, hắn khẽ nhướng mày, trêu chọc:
"Sư phụ, ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ bị ta mê hoặc rồi?"
Lời nói đầy trêu ghẹo lập tức khiến Liễu Nhị Long giật mình hoàn hồn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức, không suy nghĩ mà giơ tay đánh nhẹ vào trên đầu hắn.
"Nghịch đồ! Ai... Ai thèm bị ngươi mê hoặc chứ!"
Trần Phàm cười lớn, nhưng cũng không tiếp tục trêu nàng nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
"Sư phụ, ăn cơm thôi, đừng để bị đói."
Nhìn hắn ân cần múc thức ăn ra chén, trong lòng Liễu Nhị Long lại cảm thấy ấm áp.
Lúc này, hệ thống thông báo hiện ra.
【 Ting ~ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: ban thưởng: Định Tâm Nhẫn, 1.000 Điểm Khí Vận, Pháp Tắc Tháp ( mảnh vỡ 1* ) Tẩy Tủy Đan 1* 】
Nhìn xem nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Phàm nhếch môi cười nhạt...
...
Trong lúc Trần Phàm và Liễu Nhị Long đang ăn uống say sưa, thì ở một nơi cách đó không xa, một nhóm người áo đen đã có động tĩnh mới.
Trong khu rừng rậm rạp, mặt trời đã lặn, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những tán cây, phản chiếu lên những bộ hắc y lặng lẽ di chuyển trong bóng tối.
Giữa đám người, một kẻ có vẻ là thủ lĩnh đứng khoanh tay, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ chờ đợi.
Bỗng nhiên, một tên thuộc hạ vội vàng từ trong rừng chạy ra, quỳ một gối xuống trước mặt hắn, giọng nói tràn đầy hưng phấn:
"Thủ lĩnh, ta đã phát hiện nơi đó!"
Nghe vậy, hai mắt tên thủ lĩnh lập tức sáng lên, một tia hưng phấn thoáng hiện trong ánh mắt.
Hắn vỗ mạnh vào bả vai tên thuộc hạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn:
"Làm rất tốt! Ta sẽ ghi công cho ngươi!"
Tên thuộc hạ nghe vậy thì mừng rỡ, ánh mắt tràn đầy kích động.
Tên thủ lĩnh không nói thêm gì nữa, hắn nhanh chóng lấy ra một viên ngọc màu đỏ sậm từ trong ngực áo. Viên ngọc này thoạt nhìn như một viên huyết thạch, bên trong có những đường vân mờ nhạt đang chậm rãi lưu động.
Hắn nắm chặt viên ngọc trong lòng bàn tay, ghé sát miệng thấp giọng nói:
"Quay lại chỗ cũ."
Vừa dứt lời, viên ngọc lập tức sáng lên một cái rồi trở lại bình thường, như thể vừa truyền đạt thông tin đi xa.
Chỉ trong thời gian ngắn, từng bóng đen nhanh chóng từ bốn phương tám hướng xuất hiện, im lặng tụ tập sau lưng hắn.
Nhìn thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ, tên thủ lĩnh liếc qua một lượt, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh.
Hắn phất tay, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Đi thôi!"
Vừa dứt lời, cả đám không chút chần chừ, lập tức di chuyển.
Những bóng đen nhanh chóng ẩn vào rừng rậm, từng bước tiếp cận mục tiêu trong im lặng tuyệt đối, như những con dã thú đang chờ thời cơ để vồ mồi.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, phản chiếu những tia sáng yếu ớt trên lớp băng mỏng xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Hơi nước từ hai dòng suối nóng lạnh hòa trộn vào nhau, tạo thành những làn sương mờ ảo che phủ khắp nơi.
Một nhóm người khoác áo đen, che giấu toàn bộ khí tức, lặng lẽ tiến vào khu vực này. Họ di chuyển nhanh nhẹn nhưng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, như những con dã thú săn mồi trong bóng tối.
"Dừng lại!"
Giọng nói trầm thấp vang lên, đầy uy nghiêm.
Tên thủ lĩnh đứng ở phía trước, ánh mắt sắc bén quét qua mặt đất. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng chạm tay vào một dấu chân còn khá mới in trên lớp bùn mềm. Xung quanh còn có một số vết xáo trộn, chứng tỏ nơi đây vừa có người di chuyển.
"Dấu chân còn mới... Chúng vừa rời đi không lâu."
Hắn lẩm bẩm, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia sắc lạnh. Ngay khi nhìn thấy những dấu vết này, sát khí trong lòng hắn bỗng chốc dâng trào.
"Hừ, bất kể là ai... chỉ có con đường c·hết."
Lời nói vừa dứt, hắn ngẩng đầu, ánh mắt như chim ưng quét qua đám thuộc hạ đang chờ lệnh.
"Tản ra, cẩn thận tìm kiếm. Xem xem bọn chúng còn ở đây không!"
"Vâng!"
Đám thuộc hạ lập tức chia thành từng nhóm nhỏ, nhanh chóng lẩn vào màn sương mù dày đặc, di chuyển không gây ra một tiếng động. Họ như những bóng ma ẩn hiện trong màn đêm, đôi mắt sáng lên đầy hung ác.
Tên thủ lĩnh không vội hành động. Hắn đứng yên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, Hắn luôn là kẻ cực kỳ cẩn trọng, chưa bao giờ hành động liều lĩnh.
"Phải xem thử bọn chúng có bao nhiêu người... thực lực thế nào..."
Hắn thầm tính toán. Nếu đối phương quá mạnh, hắn sẽ lập tức rút lui, ẩn nhẫn chờ cơ hội khác. Nhưng nếu chỉ là một đám hồn sư yếu kém...
Sát ý trong mắt hắn bỗng chốc bùng lên mãnh liệt như một con mãnh thú vừa ngửi thấy mùi máu tươi.
"Nếu có kẻ chống cự, g·iết. Nếu có kẻ cầu xin, vẫn g·iết."
Hắn lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Mặt trời chiều ngả bóng, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ cam rực rỡ. Ánh nắng cuối ngày phủ xuống mặt đất một tầng ánh sáng ấm áp, hòa cùng cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương vị của cỏ cây và đất trời.
Trần Phàm và Liễu Nhị Long sánh vai nhau bước đi trên con đường gậm rạp, trở về căn nhà gỗ ẩn sâu trong rừng. Hơi nước từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vẫn còn mờ ảo lan tỏa trong không khí, khiến cảnh sắc càng thêm huyền ảo như chốn thần tiên.
Liễu Nhị Long khẽ vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, ánh mắt liếc nhìn Trần Phàm đang đi bên cạnh. Sau sự kiện vừa rồi, giữa hai người dường như có một thứ gì đó thay đổi, không còn đơn thuần là quan hệ sư đồ nữa, mà như một sự gắn kết vô hình, khó có thể diễn tả thành lời.
Trần Phàm liếc nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh.
...
Cùng lúc đó, ở một nơi cách đó không xa Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Một nhóm người áo đen di chuyển cẩn thận giữa khu rừng âm u, ánh mắt sắc bén quét qua từng gốc cây, từng bụi cỏ, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đứng giữa bọn chúng là một người đàn ông khoác hắc y, đôi tay chắp sau lưng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen u ám. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí tức tà ác, lạnh lẽo đến mức khiến không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề hơn.
"Nơi đó có thể ở quanh đây thôi."
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, mang theo một thứ uy nghiêm lạnh lẽo, khiến đám thuộc hạ xung quanh không dám chậm trễ.
"Tản ra, tìm cho ta. Đừng bỏ sót bất kỳ dấu vết nào."
"Vâng, thưa thủ lĩnh!"
Những tên áo đen lập tức chắp tay đáp, sau đó nhanh chóng phân tán ra khắp nơi, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách của khu vực này.
Tên thủ lĩnh đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén lấp lóe, như thể đang suy tính điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi có những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn còn sót lại.
Trong đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ, một tia âm trầm.
Lúc này, trong căn nhà gỗ đơn sơ, ánh lửa bập bùng từ bếp lò tỏa ra một chút hơi ấm. Trần Phàm lúc này đang ngồi xổm bên bếp, cẩn thận nhóm lửa. Hắn lấy từ trong giới châu ra một ít nguyên liệu, thuần thục xử lý từng thứ một, động tác vừa nhanh nhẹn lại tràn đầy sự thành thạo, hệt như đã làm việc này vô số lần.
Hơi nóng từ nồi nước bốc lên, mang theo hương thơm của gia vị và nguyên liệu dần lan tỏa khắp không gian nhỏ bé.
Liễu Nhị Long lặng lẽ ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, hai tay chống cằm, ánh mắt vô thức dõi theo từng cử động của Trần Phàm. Nàng vốn định chỉ ngồi nghỉ ngơi một chút, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tâm trí đã trôi dạt về những ký ức xảy ra trong ngày hôm nay.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc mình không màng nguy hiểm mà lao xuống Hồ Băng Hoả, nhớ đến cái ôm chặt của Trần Phàm khi hai người ở dưới Hồ, nhớ đến ánh mắt nghiêm túc của Trần Phàm khi hắn nói sẽ bảo vệ nàng…
"Sư phụ ngốc, ngươi nhảy vào làm gì? Nếu như ngươi c·hết… ngươi có biết ta sẽ thế nào không?"
Giọng nói trách cứ đầy lo lắng của hắn lại vang vọng bên tai nàng.
Khoé môi Liễu Nhị Long bất giác cong lên, nhưng rất nhanh lại đỏ mặt, trong lòng tràn đầy ngượng ngùng.
Nàng chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ—một thứ gì đó ngọt ngào len lỏi vào tận đáy lòng, khiến trái tim nàng không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, từ lúc nào mà Trần Phàm đã trở nên quan trọng với mình như vậy?
Hắn không chỉ mạnh mẽ, bá đạo, mà còn cực kỳ dịu dàng.
"Thật đáng ghét…"
Nàng khẽ cắn môi, lén lút liếc nhìn Trần Phàm.
Lúc này, Trần Phàm vừa quay lại, trông thấy vẻ mặt thất thần của Liễu Nhị Long, hắn khẽ nhướng mày, trêu chọc:
"Sư phụ, ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ bị ta mê hoặc rồi?"
Lời nói đầy trêu ghẹo lập tức khiến Liễu Nhị Long giật mình hoàn hồn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức, không suy nghĩ mà giơ tay đánh nhẹ vào trên đầu hắn.
"Nghịch đồ! Ai... Ai thèm bị ngươi mê hoặc chứ!"
Trần Phàm cười lớn, nhưng cũng không tiếp tục trêu nàng nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
"Sư phụ, ăn cơm thôi, đừng để bị đói."
Nhìn hắn ân cần múc thức ăn ra chén, trong lòng Liễu Nhị Long lại cảm thấy ấm áp.
Lúc này, hệ thống thông báo hiện ra.
【 Ting ~ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: ban thưởng: Định Tâm Nhẫn, 1.000 Điểm Khí Vận, Pháp Tắc Tháp ( mảnh vỡ 1* ) Tẩy Tủy Đan 1* 】
Nhìn xem nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Phàm nhếch môi cười nhạt...
...
Trong lúc Trần Phàm và Liễu Nhị Long đang ăn uống say sưa, thì ở một nơi cách đó không xa, một nhóm người áo đen đã có động tĩnh mới.
Trong khu rừng rậm rạp, mặt trời đã lặn, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những tán cây, phản chiếu lên những bộ hắc y lặng lẽ di chuyển trong bóng tối.
Giữa đám người, một kẻ có vẻ là thủ lĩnh đứng khoanh tay, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ chờ đợi.
Bỗng nhiên, một tên thuộc hạ vội vàng từ trong rừng chạy ra, quỳ một gối xuống trước mặt hắn, giọng nói tràn đầy hưng phấn:
"Thủ lĩnh, ta đã phát hiện nơi đó!"
Nghe vậy, hai mắt tên thủ lĩnh lập tức sáng lên, một tia hưng phấn thoáng hiện trong ánh mắt.
Hắn vỗ mạnh vào bả vai tên thuộc hạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn:
"Làm rất tốt! Ta sẽ ghi công cho ngươi!"
Tên thuộc hạ nghe vậy thì mừng rỡ, ánh mắt tràn đầy kích động.
Tên thủ lĩnh không nói thêm gì nữa, hắn nhanh chóng lấy ra một viên ngọc màu đỏ sậm từ trong ngực áo. Viên ngọc này thoạt nhìn như một viên huyết thạch, bên trong có những đường vân mờ nhạt đang chậm rãi lưu động.
Hắn nắm chặt viên ngọc trong lòng bàn tay, ghé sát miệng thấp giọng nói:
"Quay lại chỗ cũ."
Vừa dứt lời, viên ngọc lập tức sáng lên một cái rồi trở lại bình thường, như thể vừa truyền đạt thông tin đi xa.
Chỉ trong thời gian ngắn, từng bóng đen nhanh chóng từ bốn phương tám hướng xuất hiện, im lặng tụ tập sau lưng hắn.
Nhìn thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ, tên thủ lĩnh liếc qua một lượt, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh.
Hắn phất tay, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Đi thôi!"
Vừa dứt lời, cả đám không chút chần chừ, lập tức di chuyển.
Những bóng đen nhanh chóng ẩn vào rừng rậm, từng bước tiếp cận mục tiêu trong im lặng tuyệt đối, như những con dã thú đang chờ thời cơ để vồ mồi.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, phản chiếu những tia sáng yếu ớt trên lớp băng mỏng xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Hơi nước từ hai dòng suối nóng lạnh hòa trộn vào nhau, tạo thành những làn sương mờ ảo che phủ khắp nơi.
Một nhóm người khoác áo đen, che giấu toàn bộ khí tức, lặng lẽ tiến vào khu vực này. Họ di chuyển nhanh nhẹn nhưng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, như những con dã thú săn mồi trong bóng tối.
"Dừng lại!"
Giọng nói trầm thấp vang lên, đầy uy nghiêm.
Tên thủ lĩnh đứng ở phía trước, ánh mắt sắc bén quét qua mặt đất. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng chạm tay vào một dấu chân còn khá mới in trên lớp bùn mềm. Xung quanh còn có một số vết xáo trộn, chứng tỏ nơi đây vừa có người di chuyển.
"Dấu chân còn mới... Chúng vừa rời đi không lâu."
Hắn lẩm bẩm, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia sắc lạnh. Ngay khi nhìn thấy những dấu vết này, sát khí trong lòng hắn bỗng chốc dâng trào.
"Hừ, bất kể là ai... chỉ có con đường c·hết."
Lời nói vừa dứt, hắn ngẩng đầu, ánh mắt như chim ưng quét qua đám thuộc hạ đang chờ lệnh.
"Tản ra, cẩn thận tìm kiếm. Xem xem bọn chúng còn ở đây không!"
"Vâng!"
Đám thuộc hạ lập tức chia thành từng nhóm nhỏ, nhanh chóng lẩn vào màn sương mù dày đặc, di chuyển không gây ra một tiếng động. Họ như những bóng ma ẩn hiện trong màn đêm, đôi mắt sáng lên đầy hung ác.
Tên thủ lĩnh không vội hành động. Hắn đứng yên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, Hắn luôn là kẻ cực kỳ cẩn trọng, chưa bao giờ hành động liều lĩnh.
"Phải xem thử bọn chúng có bao nhiêu người... thực lực thế nào..."
Hắn thầm tính toán. Nếu đối phương quá mạnh, hắn sẽ lập tức rút lui, ẩn nhẫn chờ cơ hội khác. Nhưng nếu chỉ là một đám hồn sư yếu kém...
Sát ý trong mắt hắn bỗng chốc bùng lên mãnh liệt như một con mãnh thú vừa ngửi thấy mùi máu tươi.
"Nếu có kẻ chống cự, g·iết. Nếu có kẻ cầu xin, vẫn g·iết."
Hắn lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan