Chương 100: Nhóm người bí ẩn 2

26/04/2025 10 8.7
Chương 100: Nhóm người bí ẩn 2

Đêm khuya, ánh trăng tròn treo cao, rải xuống nhân gian thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng lạnh lẽo. Những vì sao lấp lánh giữa màn đêm, khiến bầu trời thêm phần huyền ảo.

Cơn gió đêm nhẹ thổi qua khu rừng, mang theo hương cỏ cây nhàn nhạt, xen lẫn hơi ẩm của đất sau một ngày dài. Lá cây khẽ rung động, tạo nên những tiếng xào xạc khe khẽ, như một bản nhạc tự nhiên du dương mà tĩnh lặng.

Xa xa, tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng ếch nhái kêu vang, tạo nên một khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch mà không hề đơn độc. Những đốm sáng lập lòe của đom đóm bay lượn giữa không trung, tựa như những ngọn nến nhỏ đang nhảy múa giữa màn đêm đen thẳm.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, ánh lửa từ lò sưởi âm ỉ cháy, tỏa ra chút ánh sáng ấm áp, hắt lên vách gỗ những bóng hình lay động. Không gian tràn ngập mùi hương thoang thoảng của gỗ thông, kết hợp với chút mùi khói nhàn nhạt, mang lại cảm giác bình yên và thư thái.

Trên chiếc giường gỗ đơn sơ, Trần Phàm và Liễu Nhị Long đang ôm nhau ngủ say.

Liễu Nhị Long gối đầu lên ngực Trần Phàm, hơi thở đều đều, gương mặt khi ngủ trông bình yên và dịu dàng hơn hẳn vẻ sắc sảo thường ngày. Những lọn tóc đen mượt buông rơi trên tấm chăn, khẽ lay động theo nhịp thở.

Cánh tay rắn chắc của Trần Phàm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thân thể hai người quấn lấy nhau như tìm kiếm hơi ấm giữa màn đêm se lạnh.

Trần Phàm đang chìm trong giấc ngủ, vòng tay vẫn ôm lấy Liễu Nhị Long. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích ngoài rừng và tiếng củi trong lò sưởi khẽ nổ lách tách.

Giữa bầu không khí yên bình ấy, một cơn bất an mơ hồ bất chợt trỗi dậy trong lòng Trần Phàm.

Từ lúc có được Thần Ma Bất Diệt Thể, tất cả mọi giác quan của hắn đều được cường hoá, vì vậy giác quan thứ sau cũng không ngoại lệ.

Hiện tại, nó đang điên cuồng cảnh báo Trần Phàm có nguy hiểm đến gần, nhịp tim hắn cũng gia tốc cực nhanh.

Cặp mắt hắn mở bừng ra trong bóng tối, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia lạnh lẽo. Hắn không lập tức cử động mà duy trì trạng thái bất động, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.

Bên ngoài căn nhà gỗ, gió đêm vẫn thổi nhẹ, cây cối vẫn đung đưa theo nhịp gió. Nhìn qua, mọi thứ dường như không có gì thay đổi, vẫn yên tĩnh như trước. Nhưng chính cái yên tĩnh ấy lại khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không gian này... quá mức yên ắng!

Tiếng côn trùng, tiếng động vật hoang dã trong rừng dường như đã ngừng lại từ lúc nào. Toàn bộ khu vực chìm vào một sự im lặng đến đáng sợ, như thể tất cả sinh vật đều cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm đang đến gần.

Trần Phàm khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo hơn vài phần.
Gió lặng, lá cây bất động, cả khu rừng như nín thở trong bóng đêm.

Bản năng của hắn lập tức cảnh báo nguy hiểm.

Hắn nhẹ nhàng buông Liễu Nhị Long ra, động tác vô cùng khéo léo để không đánh thức nàng. Sau đó, hắn lặng lẽ ngồi dậy, toàn thân căng chặt, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài.

Trần Phàm đang chuẩn bị bước xuống giường thì cảm giác được một cánh tay mềm mại vô thức quàng lấy eo mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Liễu Nhị Long đang mơ màng mở mắt, ánh nhìn còn mang theo vài phần ngái ngủ.

"Tiểu Phàm... có chuyện gì nha?" Nàng khẽ dụi dụi vào lồng ngực hắn, giọng nói mang theo chút nũng nịu của người vừa tỉnh giấc.

Trần Phàm cúi xuống, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán nàng, giọng trầm thấp nhưng nghiêm túc: "Ta cảm thấy có gì đó không bình thường... giống như có người đang theo dõi chúng ta."

Nghe vậy, Liễu Nhị Long lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt đẹp thoáng hiện lên tia sắc bén. Cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị quét sạch, nàng ngồi dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

Ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía Trần Phàm. Không biết từ lúc nào, trong lòng nàng đã mặc nhiên coi hắn là chỗ dựa, là tâm cốt của mình.

Trần Phàm bắt gặp ánh mắt tin tưởng tuyệt đối ấy, khóe môi khẽ cong lên, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, trấn an: "Yên tâm, có ta ở đây."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến Liễu Nhị Long cảm thấy yên lòng hơn bao giờ hết.

Trong màn đêm, Trần Phàm hơi nheo mắt, ánh nhìn sắc bén liếc ra phía bên ngoài.

Hắn cảm nhận được những luồng khí tức mơ hồ ẩn nấp trong bóng tối, mặc dù cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể qua được Âm Dương Nhãn của hắn.

Hắn thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn mỹ nhân trong lòng. Liễu Nhị Long lúc này vẫn còn dựa vào hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút nghi hoặc xen lẫn lo lắng.

Trần Phàm nhẹ giọng trấn an:

"Đừng lo, ta sẽ giải quyết bọn chúng."

Giọng nói hắn tuy nhẹ nhưng mang theo sự chắc chắn tuyệt đối, khiến Liễu Nhị Long vô thức cảm thấy an tâm.
Nói xong, hắn từ trong Giới Châu lấy ra một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn có màu bạc, bề mặt khắc hoa văn cổ xưa.

Liễu Nhị Long nhìn thấy, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi lấy nhẫn ra làm gì?"

Không trả lời, Trần Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đem nhẫn đeo vào ngón áp út.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn chạm vào da thịt, một luồng khí ấm áp lan tỏa, bao bọc lấy nàng, đồng thời khí tức trên người Liễu Nhị Long lập tức bị thu liễm, tựa như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Liễu Nhị Long sững sờ nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng có chút rung động.

Ngón áp út... Một nơi chỉ dành cho tín vật quan trọng nhất. Nhịp tim nàng khẽ loạn nhịp. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào. Nhưng như một thói quen, nàng lập tức che giấu sự bối rối bằng cách hắng giọng, làm bộ tức giận: "Nghịch đồ, lúc nào rồi còn không đứng đắn."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe môi nàng khẽ cong lên, biểu hiện rõ sự vui vẻ trong lòng.

Nhìn thấy biểu cảm này, Trần Phàm bật cười, giọng trầm thấp mang theo chút trêu chọc: "Vậy là ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta rồi?"

Liễu Nhị Long trợn mắt nhìn hắn, giọng nói hơi lắp bắp: "Ai... Ai nói ta đồng ý!?"

Nhưng Trần Phàm không để ý đến lời nàng nói, ánh mắt hắn lướt qua biểu cảm trên gương mặt nàng, khóe môi cong lên:

"Vậy sao ngươi không tháo nhẫn ra nha?"

Liễu Nhị Long hơi sững sờ, vô thức giấu tay ra sau lưng.

Tháo ra?

Làm sao nàng có thể tháo ra được chứ!

Nàng khẽ cắn môi, trừng mắt lườm hắn, nhưng lại không nói được lời nào.
Trần Phàm bật cười, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng, giọng nói ôn nhu nhưng không cho phép cự tuyệt: "Ngoan, ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại."

Liễu Nhị Long nhìn bóng lưng vững chãi của hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Từ khi nào, nàng lại có thể tin tưởng một nam nhân đến như vậy?

Nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng mà vui vẻ của Liễu Nhị Long, Trần Phàm không khỏi bật cười, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

Nàng ngoài miệng giả vờ trách móc, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hạnh phúc rõ ràng, bàn tay nhỏ nhắn cũng không hề có ý định tháo chiếc nhẫn ra.

Hắn khẽ vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua má nàng, giọng nói trầm thấp mang theo sự cưng chiều: "Nhìn ngươi như vậy, ta thật muốn ôm mãi không buông."

Liễu Nhị Long nghe vậy, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng, nhưng không tránh khỏi bàn tay hắn.

Trần Phàm nhìn nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm.

Chiếc Định Tâm Nhẫn không chỉ là một tín vật tình cảm, mà còn là một bảo vật cường đại. Khi đeo nó, Liễu Nhị Long sẽ được ẩn giấu hoàn toàn khí tức, ngay cả cường giả Phong Hào Đấu La cũng khó lòng phát hiện.

Hơn nữa, nếu nàng gặp nguy hiểm, chiếc nhẫn có thể kích hoạt một tầng phòng ngự bảo vệ và dịch chuyển đến nơi an toàn.

Điều này đồng nghĩa với việc, dù hắn rời đi đối mặt với kẻ địch, cũng không cần lo lắng nàng bị cuốn vào nguy hiểm.

Ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó trầm giọng nói: "Ngoan, ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại."

Liễu Nhị Long cắn môi, trong lòng có chút không muốn rời xa hắn, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

"Cẩn thận một chút."

Trần Phàm mỉm cười, nhưng ánh mắt loé lên hàn mang kh·iếp người.

Trong bóng đêm, những kẻ ẩn nấp vẫn chưa lộ diện, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ sát ý mơ hồ, như những lưỡi kiếm vô hình đang vờn quanh căn nhà gỗ.

Cuộc săn bắt đầu!

...

Bạn đang đọc đến đây, chắc hẳn cũng thấy truyện không tệ, một phiếu đề cử từ bạn, là ngọn lửa tiếp sức cho tác giả. Cảm ơn rất nhiều!
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025