Chương 101: Chuẩn bị chiến đấu
26/04/2025
10
8.7
Chương 101: Chuẩn bị chiến đấu
Trước khi ra ngoài, Trần Phàm mở hệ thống thương thành, ánh mắt hắn lướt qua danh sách vật phẩm rồi nhanh chóng dừng lại ở một thứ:
【 Ẩn Khí Đan: 100 điểm khí vận 】
Viên đan dược này có tác dụng đúng như tên gọi, có thể giúp người sử dụng hoàn toàn ẩn giấu khí tức, cho dù là cường giả cấp phong hào cũng khó lòng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Không chút do dự, Trần Phàm xác nhận mua.
Một luồng ánh sáng lóe lên, một viên đan màu tím nhạt xuất hiện trong tay hắn, thoang thoảng mùi hương đặc biệt, khiến người ta cảm thấy có gì đó huyền bí.
Hắn không trì hoãn, trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống.
Dược lực nhanh chóng phát huy tác dụng!
Chỉ trong nháy mắt, khí tức trên người Trần Phàm như bị cắt đứt hoàn toàn, ngay cả một tia dao động hồn lực cũng không còn. Nếu không nhìn thấy thân ảnh của hắn, có khi người khác còn tưởng hắn không tồn tại!
Liễu Nhị Long đứng bên cạnh là người cảm nhận rõ ràng nhất. Nàng trợn mắt, thậm chí thử tập trung tinh thần, nhưng…
Không có gì cả!
Rõ ràng Trần Phàm vẫn đang ở ngay trước mặt nàng, nhưng nàng không hề cảm nhận được khí tức của hắn, giống như hắn đã hòa vào không khí.
Trong lòng nàng cực kỳ kinh ngạc, không khỏi cảm thán: "Tiểu tử này… rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ thần kỳ nữa đây?"
Sau đó, Trần Phàm nhẹ nhàng mở cửa, cơ thể khẽ động, vận dụng Đạp Vân Bộ.
Thân ảnh hắn như một cơn gió nhẹ lướt ra ngoài mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhanh chóng dung nhập vào bóng đêm.
Liễu Nhị Long nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng cảm thấy một tia an tâm.
Nàng khẽ nắm chặt tay, lặng lẽ chờ đợi.
Trần Phàm vừa lướt ra khỏi căn nhà gỗ, toàn thân ẩn nấp trong bóng đêm, thì lập tức cảm nhận được mấy đạo khí tức mơ hồ đang ẩn nấp xung quanh.
Những kẻ này ẩn giấu rất tốt, không phát ra chút dao động hồn lực nào, nhưng với Âm Dương Nhãn, ẩn nấp của bọn chúng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, hắn có thể dễ dàng thấy rõ ràng sự tồn tại của chúng.
"Hừ, muốn rình mò ta? Các ngươi còn non lắm!"
Hắn nhanh chóng di chuyển, mượn bóng đêm che dấu bản thân, băng qua từng bụi cỏ, lặng lẽ trèo lên một tán cây cao. Từ đây, hắn có thể nhìn bao quát phía dưới mà không sợ bị phát hiện.
Ánh mắt hắn lóe lên khi thấy hai bóng đen đang núp dưới tán cây rậm rạp, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác.
Hắn thu liễm hơi thở, điều chỉnh tư thế, cẩn thận lắng nghe.
Một trong hai tên kia nhịn không được thấp giọng hỏi: "Ê, tại sao thủ lĩnh lại bắt chúng ta đến đây?"
Tên còn lại nhìn xung quanh một hồi, xác nhận không có ai, rồi mới nhỏ giọng đáp:
"Việc này ta cũng tình cờ nghe được… Hình như thủ lĩnh phát hiện nơi này có khả năng xuất hiện Băng Hỏa Lưỡng Nghi Châu."
Tên vừa hỏi nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt:
"Cái gì?! Băng Hỏa Lưỡng Nghi Châu sao?"
Hắn hơi nén giọng, nhưng vẫn không giấu được vẻ chấn động và tham lam trong lời nói. Sau đó, hắn lại nghi hoặc nhìn tên còn lại, chất vấn:n"Làm sao ngươi biết được?!"
Tên còn lại cười hắc hắc, ghé sát lại, giọng điệu có chút đắc ý: "Cái này là do ta tình cờ nghe được khi nhậu với tên thân tín của thủ lĩnh…"
Hắn chưa kịp nói hết, nhưng Trần Phàm trên tán cây đã nghe rõ ràng.
Trần Phàm không ngờ tới, chỉ nghe lén bọn này mà cũng có thể phát hiện bảo vật.
Một bảo vật cấp độ này có thể gia tăng đáng kể tốc độ tu luyện, cho dù không có tác dụng với hắn, hắn vẫn có thể cho nữ nhân của mình dùng nha.
Trần Phàm không vội hành động, mà suy nghĩ về lợi ích của nó.
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Châu chính là một loại thiên tài địa bảo, muốn sinh ra một viên như vậy, cần phải có hoàn cảnh cực kỳ đặc thù, ví dụ như Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn chẳng hạn.
Nó ẩn chứa hai loại năng lượng đối lập, nhưng cực kỳ tinh thuần, khi luyện hoá vào cơ thể, nó sẽ tự động toả ra hai loại năng lượng và rèn luyện thể chất của người sở hữu!
Trần Phàm đã tình cờ phát hiện nó ở trong thương thành và giá lên đến 100.000 Điểm Khí Vận.
Nếu như thật sự có thứ này… hắn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tu luyện Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh.
Hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Đương nhiên, hắn cũng suy tính đến việc, liệu Băng Hoả Lưỡng Nghi Châu có thật không? Nếu có thì tại sao chưa có ai lấy được, hay lấy được nhưng che giấu!
Nhưng nghĩ lại, tỉ lệ là thật sẽ khá cao, bởi vì nếu không có, thì tại sao bọn này lại hành động như vậy?
Ngoại trừ bảo vật ra thì chỉ có thể là âm mưu gì đó mà không muốn có người biết!
Trần Phàm ánh mắt lấp loé, nếu như muốn lấy được nó, chắc chắn sẽ phải xung đột với bọn này.
Nghĩ tới đây, khoé miệng Trần Phàm khẽ nhếch lên, trong lòng đã có tính toán…
Hai tên hắc y không biết rằng trên tán cây cao, có một bóng đen đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng.
Sau một thoáng im lặng, tên kia lại tò mò hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
Tên hắc y thấp giọng, mắt đảo quanh đầy cảnh giác: "Thứ đó nếu thật sự xuất hiện, chắc chắn sẽ có cường giả tranh giành. Dựa vào chúng ta? Hừ, ta không muốn đi tìm c·hết đâu."
"Đồ ngu! Ngươi nghĩ thủ lĩnh lại để cho chúng ta chiếm được sao?" Tên còn lại khinh thường: "Chúng ta chỉ là tai mắt thôi. Chuyện nguy hiểm đã có thủ lĩnh lo.
Với lại, chỗ này cực kỳ bí ẩn, là thủ lĩnh tình cờ phát hiện, muốn phát hiện nơi này cũng không dễ, đương nhiên lúc nãy thủ lĩnh cũng có nói, nơi đây đã có người phát hiện.
Chúng ta chỉ cần đem bọn chúng g·iết, đến lúc đó, nơi này chúng ta sẽ độc chiếm!"
"Vậy… chúng ta lấy được nó như thế nào?"
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt có chút hưng phấn lẫn tò mò.
Tên còn lại lập tức quay sang, dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng, giọng điệu khinh thường nói: "Đương nhiên là xuống dưới hồ mà mò rồi! Ngươi hỏi cái gì ngu vậy?"
Tên kia lập tức sượng mặt, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng của mình. Nhưng rất nhanh, hắn lại nhíu mày, giọng nói có chút lo lắng: "Nhưng… hồ đó chúng ta có thể xuống sao?"
Tên còn lại nghe vậy thì không nhịn được trợn mắt.
"Xuống cái đầu ngươi! Năng lực của mình bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"
Hắn trừng mắt nhìn đồng đội, giọng điệu bất đắc dĩ: "Thủ lĩnh mới là người xuống! Hắn là Hồn Thánh, lại có thuốc đặc chế, đương nhiên có thể dễ dàng xuống đó rồi!"
Tên kia vừa nghe thấy hai chữ Hồn Thánh, sắc mặt hơi biến đổi, trong mắt lộ ra vài phần kính sợ.
"Hóa ra là vậy…"
Hắn thì thào tự nói, rồi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Ở trên tán cây cao, Trần Phàm khẽ nheo mắt.
"Thủ lĩnh của chúng là một Hồn Thánh?"
Trần Phàm khẽ nheo mắt, trong đầu nhanh chóng suy tính.
"Một tên Hồn Thánh… cũng không có gì đáng lo ngại."
Với thực lực nhục thân hiện tại, hắn thậm chí có thể đối đầu với cả Phong Hào Đấu La, huống hồ chỉ là một Hồn Thánh.
"Nếu muốn đánh bại, quá đơn giản. Nhưng vấn đề là… làm cách nào để bọn chúng không thể chạy thoát?"
Hắn khẽ đưa tay xoa cằm, ánh mắt lấp lánh suy tư.
Nhóm hắc y này rõ ràng có chuẩn bị kỹ càng, nếu không có kế hoạch chu toàn, rất có thể sẽ để sót con cá nào đó thoát thân.
"Hmmm… Phải làm sao mới có thể giải quyết gọn gàng đây?"
Hắn nhìn lướt qua hai tên hắc y phía dưới.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Phàm đột nhiên sững lại, sau đó vỗ mạnh vào trán mình.
"Mình đúng là… đến cả ngón tay vàng cũng quên đi?"
Trần Phàm lắc đầu bật cười, ngay lập tức mở hệ thống thương thành, nhanh chóng lướt qua danh mục tìm kiếm những thứ có thể giúp hắn khống chế hoàn toàn nhóm hắc y kia.
"Trận pháp… đúng rồi, trận pháp!"
Nhưng ngay sau đó, hắn liền cau mày.
"Trận pháp bình thường cần bố trí lâu, mất thời gian, không tiện sử dụng ngay lập tức..."
Trần Phàm không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm. Và rất nhanh, một món hàng đặc biệt đập vào mắt hắn.
【 Tỏa Phong Trận Bàn – Giá: 5000 điểm khí vận 】
Ánh mắt hắn sáng lên.
"Chính là nó!"
Trận bàn khác với trận pháp truyền thống. Nó được khắc sẵn bởi trận pháp sư, chỉ cần cung cấp năng lượng, là có thể kích hoạt ngay lập tức mà không cần mất thời gian bố trí.
Tỏa Phong Trận – một loại trận pháp chuyên dùng để phong tỏa không gian, ngăn cản bất cứ ai rời khỏi phạm vi nhất định.
"Ngay cả Phong Hào Đấu La cũng khó lòng thoát ra… Bọn hắc y này tuyệt đối không thể chạy thoát!"
Không chút do dự, Trần Phàm mua ngay trận bàn và một viên hạch tâm năng lượng, tiêu tốn của hắn 7000 Điểm Khí Vận, khiến hắn đau lòng không thôi.
Tuy nhiên, sự đau lòng này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vì nếu dùng 7000 Điểm Khí Vận mà đổi lại được một cái bảo vật 100.000 Điểm Khí Vận, hoàn toàn kiếm lời lớn.
"7000 điểm khí vận... Không phải con số nhỏ. Nhưng nếu để bọn chúng chạy thoát, e rằng sẽ còn tổn thất nhiều hơn."
Nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
"Giờ thì… cuộc săn chính thức bắt đầu!"
Trước khi ra ngoài, Trần Phàm mở hệ thống thương thành, ánh mắt hắn lướt qua danh sách vật phẩm rồi nhanh chóng dừng lại ở một thứ:
【 Ẩn Khí Đan: 100 điểm khí vận 】
Viên đan dược này có tác dụng đúng như tên gọi, có thể giúp người sử dụng hoàn toàn ẩn giấu khí tức, cho dù là cường giả cấp phong hào cũng khó lòng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Không chút do dự, Trần Phàm xác nhận mua.
Một luồng ánh sáng lóe lên, một viên đan màu tím nhạt xuất hiện trong tay hắn, thoang thoảng mùi hương đặc biệt, khiến người ta cảm thấy có gì đó huyền bí.
Hắn không trì hoãn, trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống.
Dược lực nhanh chóng phát huy tác dụng!
Chỉ trong nháy mắt, khí tức trên người Trần Phàm như bị cắt đứt hoàn toàn, ngay cả một tia dao động hồn lực cũng không còn. Nếu không nhìn thấy thân ảnh của hắn, có khi người khác còn tưởng hắn không tồn tại!
Liễu Nhị Long đứng bên cạnh là người cảm nhận rõ ràng nhất. Nàng trợn mắt, thậm chí thử tập trung tinh thần, nhưng…
Không có gì cả!
Rõ ràng Trần Phàm vẫn đang ở ngay trước mặt nàng, nhưng nàng không hề cảm nhận được khí tức của hắn, giống như hắn đã hòa vào không khí.
Trong lòng nàng cực kỳ kinh ngạc, không khỏi cảm thán: "Tiểu tử này… rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ thần kỳ nữa đây?"
Sau đó, Trần Phàm nhẹ nhàng mở cửa, cơ thể khẽ động, vận dụng Đạp Vân Bộ.
Thân ảnh hắn như một cơn gió nhẹ lướt ra ngoài mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhanh chóng dung nhập vào bóng đêm.
Liễu Nhị Long nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng cảm thấy một tia an tâm.
Nàng khẽ nắm chặt tay, lặng lẽ chờ đợi.
Trần Phàm vừa lướt ra khỏi căn nhà gỗ, toàn thân ẩn nấp trong bóng đêm, thì lập tức cảm nhận được mấy đạo khí tức mơ hồ đang ẩn nấp xung quanh.
Những kẻ này ẩn giấu rất tốt, không phát ra chút dao động hồn lực nào, nhưng với Âm Dương Nhãn, ẩn nấp của bọn chúng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, hắn có thể dễ dàng thấy rõ ràng sự tồn tại của chúng.
"Hừ, muốn rình mò ta? Các ngươi còn non lắm!"
Hắn nhanh chóng di chuyển, mượn bóng đêm che dấu bản thân, băng qua từng bụi cỏ, lặng lẽ trèo lên một tán cây cao. Từ đây, hắn có thể nhìn bao quát phía dưới mà không sợ bị phát hiện.
Ánh mắt hắn lóe lên khi thấy hai bóng đen đang núp dưới tán cây rậm rạp, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác.
Hắn thu liễm hơi thở, điều chỉnh tư thế, cẩn thận lắng nghe.
Một trong hai tên kia nhịn không được thấp giọng hỏi: "Ê, tại sao thủ lĩnh lại bắt chúng ta đến đây?"
Tên còn lại nhìn xung quanh một hồi, xác nhận không có ai, rồi mới nhỏ giọng đáp:
"Việc này ta cũng tình cờ nghe được… Hình như thủ lĩnh phát hiện nơi này có khả năng xuất hiện Băng Hỏa Lưỡng Nghi Châu."
Tên vừa hỏi nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt:
"Cái gì?! Băng Hỏa Lưỡng Nghi Châu sao?"
Hắn hơi nén giọng, nhưng vẫn không giấu được vẻ chấn động và tham lam trong lời nói. Sau đó, hắn lại nghi hoặc nhìn tên còn lại, chất vấn:n"Làm sao ngươi biết được?!"
Tên còn lại cười hắc hắc, ghé sát lại, giọng điệu có chút đắc ý: "Cái này là do ta tình cờ nghe được khi nhậu với tên thân tín của thủ lĩnh…"
Hắn chưa kịp nói hết, nhưng Trần Phàm trên tán cây đã nghe rõ ràng.
Trần Phàm không ngờ tới, chỉ nghe lén bọn này mà cũng có thể phát hiện bảo vật.
Một bảo vật cấp độ này có thể gia tăng đáng kể tốc độ tu luyện, cho dù không có tác dụng với hắn, hắn vẫn có thể cho nữ nhân của mình dùng nha.
Trần Phàm không vội hành động, mà suy nghĩ về lợi ích của nó.
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Châu chính là một loại thiên tài địa bảo, muốn sinh ra một viên như vậy, cần phải có hoàn cảnh cực kỳ đặc thù, ví dụ như Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn chẳng hạn.
Nó ẩn chứa hai loại năng lượng đối lập, nhưng cực kỳ tinh thuần, khi luyện hoá vào cơ thể, nó sẽ tự động toả ra hai loại năng lượng và rèn luyện thể chất của người sở hữu!
Trần Phàm đã tình cờ phát hiện nó ở trong thương thành và giá lên đến 100.000 Điểm Khí Vận.
Nếu như thật sự có thứ này… hắn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tu luyện Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh.
Hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Đương nhiên, hắn cũng suy tính đến việc, liệu Băng Hoả Lưỡng Nghi Châu có thật không? Nếu có thì tại sao chưa có ai lấy được, hay lấy được nhưng che giấu!
Nhưng nghĩ lại, tỉ lệ là thật sẽ khá cao, bởi vì nếu không có, thì tại sao bọn này lại hành động như vậy?
Ngoại trừ bảo vật ra thì chỉ có thể là âm mưu gì đó mà không muốn có người biết!
Trần Phàm ánh mắt lấp loé, nếu như muốn lấy được nó, chắc chắn sẽ phải xung đột với bọn này.
Nghĩ tới đây, khoé miệng Trần Phàm khẽ nhếch lên, trong lòng đã có tính toán…
Hai tên hắc y không biết rằng trên tán cây cao, có một bóng đen đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng.
Sau một thoáng im lặng, tên kia lại tò mò hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
Tên hắc y thấp giọng, mắt đảo quanh đầy cảnh giác: "Thứ đó nếu thật sự xuất hiện, chắc chắn sẽ có cường giả tranh giành. Dựa vào chúng ta? Hừ, ta không muốn đi tìm c·hết đâu."
"Đồ ngu! Ngươi nghĩ thủ lĩnh lại để cho chúng ta chiếm được sao?" Tên còn lại khinh thường: "Chúng ta chỉ là tai mắt thôi. Chuyện nguy hiểm đã có thủ lĩnh lo.
Với lại, chỗ này cực kỳ bí ẩn, là thủ lĩnh tình cờ phát hiện, muốn phát hiện nơi này cũng không dễ, đương nhiên lúc nãy thủ lĩnh cũng có nói, nơi đây đã có người phát hiện.
Chúng ta chỉ cần đem bọn chúng g·iết, đến lúc đó, nơi này chúng ta sẽ độc chiếm!"
"Vậy… chúng ta lấy được nó như thế nào?"
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt có chút hưng phấn lẫn tò mò.
Tên còn lại lập tức quay sang, dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng, giọng điệu khinh thường nói: "Đương nhiên là xuống dưới hồ mà mò rồi! Ngươi hỏi cái gì ngu vậy?"
Tên kia lập tức sượng mặt, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng của mình. Nhưng rất nhanh, hắn lại nhíu mày, giọng nói có chút lo lắng: "Nhưng… hồ đó chúng ta có thể xuống sao?"
Tên còn lại nghe vậy thì không nhịn được trợn mắt.
"Xuống cái đầu ngươi! Năng lực của mình bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"
Hắn trừng mắt nhìn đồng đội, giọng điệu bất đắc dĩ: "Thủ lĩnh mới là người xuống! Hắn là Hồn Thánh, lại có thuốc đặc chế, đương nhiên có thể dễ dàng xuống đó rồi!"
Tên kia vừa nghe thấy hai chữ Hồn Thánh, sắc mặt hơi biến đổi, trong mắt lộ ra vài phần kính sợ.
"Hóa ra là vậy…"
Hắn thì thào tự nói, rồi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Ở trên tán cây cao, Trần Phàm khẽ nheo mắt.
"Thủ lĩnh của chúng là một Hồn Thánh?"
Trần Phàm khẽ nheo mắt, trong đầu nhanh chóng suy tính.
"Một tên Hồn Thánh… cũng không có gì đáng lo ngại."
Với thực lực nhục thân hiện tại, hắn thậm chí có thể đối đầu với cả Phong Hào Đấu La, huống hồ chỉ là một Hồn Thánh.
"Nếu muốn đánh bại, quá đơn giản. Nhưng vấn đề là… làm cách nào để bọn chúng không thể chạy thoát?"
Hắn khẽ đưa tay xoa cằm, ánh mắt lấp lánh suy tư.
Nhóm hắc y này rõ ràng có chuẩn bị kỹ càng, nếu không có kế hoạch chu toàn, rất có thể sẽ để sót con cá nào đó thoát thân.
"Hmmm… Phải làm sao mới có thể giải quyết gọn gàng đây?"
Hắn nhìn lướt qua hai tên hắc y phía dưới.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Phàm đột nhiên sững lại, sau đó vỗ mạnh vào trán mình.
"Mình đúng là… đến cả ngón tay vàng cũng quên đi?"
Trần Phàm lắc đầu bật cười, ngay lập tức mở hệ thống thương thành, nhanh chóng lướt qua danh mục tìm kiếm những thứ có thể giúp hắn khống chế hoàn toàn nhóm hắc y kia.
"Trận pháp… đúng rồi, trận pháp!"
Nhưng ngay sau đó, hắn liền cau mày.
"Trận pháp bình thường cần bố trí lâu, mất thời gian, không tiện sử dụng ngay lập tức..."
Trần Phàm không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm. Và rất nhanh, một món hàng đặc biệt đập vào mắt hắn.
【 Tỏa Phong Trận Bàn – Giá: 5000 điểm khí vận 】
Ánh mắt hắn sáng lên.
"Chính là nó!"
Trận bàn khác với trận pháp truyền thống. Nó được khắc sẵn bởi trận pháp sư, chỉ cần cung cấp năng lượng, là có thể kích hoạt ngay lập tức mà không cần mất thời gian bố trí.
Tỏa Phong Trận – một loại trận pháp chuyên dùng để phong tỏa không gian, ngăn cản bất cứ ai rời khỏi phạm vi nhất định.
"Ngay cả Phong Hào Đấu La cũng khó lòng thoát ra… Bọn hắc y này tuyệt đối không thể chạy thoát!"
Không chút do dự, Trần Phàm mua ngay trận bàn và một viên hạch tâm năng lượng, tiêu tốn của hắn 7000 Điểm Khí Vận, khiến hắn đau lòng không thôi.
Tuy nhiên, sự đau lòng này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vì nếu dùng 7000 Điểm Khí Vận mà đổi lại được một cái bảo vật 100.000 Điểm Khí Vận, hoàn toàn kiếm lời lớn.
"7000 điểm khí vận... Không phải con số nhỏ. Nhưng nếu để bọn chúng chạy thoát, e rằng sẽ còn tổn thất nhiều hơn."
Nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
"Giờ thì… cuộc săn chính thức bắt đầu!"
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan