Chương 98: Tình cảm ấm lên
26/04/2025
10
8.7
Chương 98: Tình cảm ấm lên
Sau khi trở lại trên bờ, Liễu Nhị Long mới dần dần lấy lại tinh thần. Làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo hơi nước từ hồ Băng Hỏa, khiến nàng rùng mình một cái.
Một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, làm nàng chợt nhận ra điều gì đó không ổn.
Cúi đầu nhìn xuống…
"Á——!"
Liễu Nhị Long hét lên một tiếng thất thanh, hai tay theo phản xạ che chắn những nơi quan trọng, nhưng mà… một tay làm sao có thể che hết? Tuyết sơn cao ngất khiến nàng gần như bất lực trong việc che giấu.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận.
Mà Trần Phàm ở trước mặt nàng… rõ ràng đang nhìn chằm chằm!
Ánh mắt nóng bỏng như lửa, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào tâm trí.
"Ngươi… nghịch đồ!"
Liễu Nhị Long bực mình quát lên, một tay tung quyền đấm vào ngực Trần Phàm. Nhưng lúc này nàng vừa mới hấp thu dược lực xong, cơ thể vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, cú đấm này chẳng khác nào cào nhẹ một cái lên da hắn.
Còn Trần Phàm?
Hắn chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt không hề né tránh mà quét từ trên xuống dưới, như thể muốn thu toàn bộ cảnh đẹp vào đáy mắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Quay sang chỗ khác!"
Liễu Nhị Long tức giận, giậm chân một cái, vội vàng xoay người sang hướng khác.
Mà Trần Phàm… hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, nhưng lúc này biết rõ nếu còn nhìn nữa, e rằng sư phụ nhà mình sẽ thực sự bùng nổ.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng ép bản thân xoay người đi, từ trong giới chỉ lấy ra một bộ váy màu đỏ thẫm, đưa cho nàng.
"Sư phụ, ngươi nhanh mặc đồ vào a~"
Nói xong, hắn cũng lấy một bộ y phục khác từ giới chỉ ra, nhanh chóng mặc vào.
Liễu Nhị Long hốt hoảng nhận lấy quần áo, vội vã khoác lên người. Vì quá cuống cuồng, động tác của nàng có phần luống cuống, suýt chút nữa tròng ngược tay áo.
Mãi đến khi y phục chỉnh tề, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực trấn an bản thân.
Nhưng khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt nàng lại một lần nữa đỏ lên, ánh mắt hung hăng lườm Trần Phàm một cái.
Cái tên tiểu tử này… rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu rồi?!
Dường như nhận thấy ánh mắt tức giận của nàng, Trần Phàm nhếch miệng cười, vẻ mặt trêu đùa:
"Sư phụ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vậy coi như hòa nhau đi."
Lời này vừa thốt ra, Liễu Nhị Long suýt nữa hộc máu tại chỗ.
Hòa nhau?
Hắn nói cái quái gì vậy?
Rõ ràng nàng mới là người chịu thiệt, bị hắn nhìn không sót một chút nào, vậy mà giờ lại mặt dày nói là hòa nhau?
Ngực nàng phập phồng kịch liệt, đôi mắt trừng lớn đầy phẫn nộ, hận không thể lao lên cắn hắn một cái.
"Ngươi… ngươi! Tiểu súc sinh, được tiện nghi còn khoe mẽ!"
Nàng tức đến mức giậm chân, đôi bàn tay siết chặt, nhưng lại không biết nên làm gì.
Trần Phàm thấy nàng tức đến mức sắp khóc, sắc mặt giận dỗi, cũng biết nếu còn tiếp tục chọc nàng, chắc chắn sẽ bị ghi thù. Đến lúc đó dỗi một trận, hắn lại phải mất công dỗ dành.
Thở dài một hơi, hắn không đùa nữa, mà bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Cảm giác mềm mại cùng hương thơm nhàn nhạt của nàng xộc vào mũi, nhưng lúc này, hắn lại không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác.
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn nàng, trong giọng nói mang theo trách cứ:
"Sư phụ ngốc, ngươi nhảy vào làm gì? Nếu như ngươi c·hết… ngươi có biết ta sẽ thế nào không?"
Lời này khiến Liễu Nhị Long hơi khựng lại.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đẹp hơi run rẩy, trong lòng chợt cảm thấy một cảm giác chưa từng có trước đây.
Hắn đang trách ta? Nhưng mà… hắn lại lo lắng cho ta sao?
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn mạnh mẽ, chưa từng cần ai quan tâm hay bảo vệ. Nhưng lúc này, khi nghe hắn nói như vậy, một cảm giác ủy khuất trào dâng trong lòng, khóe mắt nàng bất giác đỏ lên.
Giọng nói của nàng khẽ run rẩy:
"Là ta lo lắng cho ngươi nha~"
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến Trần Phàm ngẩn người.
Lời trách cứ sắp thốt ra, cuối cùng lại nghẹn trở vào.
Hắn không nói gì nữa, chỉ ôm nàng chặt hơn, như thể muốn khắc sâu hơi ấm của nàng vào lòng.
Nhìn dáng vẻ mềm yếu của nàng trong lòng hắn, Trần Phàm cảm thấy một sự ôn nhu chưa từng có dâng lên.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, cảm giác từng sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, giống như đang chạm vào một thứ gì đó quý giá nhất.
Từ lúc gặp nàng, hắn đã nhận ra rằng nàng rất khác so với trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc.
Trong nguyên tác, nàng mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có phần bá đạo. Nàng giống như một con Bạo Long, luôn tỏ ra bất cần, luôn dùng sự cứng rắn để đối mặt với mọi thứ.
Nhưng ở trước mặt hắn, nàng lại có một mặt khác.
Nàng vẫn mạnh mẽ, vẫn táo bạo, nhưng lại không phải kiểu cứng nhắc đến mức khiến người khác có cảm giác xa cách.
Nàng có phần mềm yếu hơn.
Một chút bối rối khi bị hắn nhìn thấy hết, một chút ủy khuất khi bị trách cứ, một chút đáng yêu khi giận dỗi mà không biết làm sao để trút giận.
Hắn thích bộ dáng này của nàng hơn.
Bởi vì hắn biết, một người muốn trở nên kiên cường như trong nguyên tác, thì nhất định đã trải qua vô số đau khổ.
Mỗi một lần cứng rắn, mỗi một lần mạnh mẽ, đều là vì không thể yếu đuối.
Nhưng hiện tại, nàng có thể yếu đuối trước mặt hắn, có thể để lộ cảm xúc chân thật nhất của mình, điều đó chứng tỏ—nàng đã không còn phải chịu nhiều khổ sở như trước nữa.
Đối với hắn, đây là một chuyện tốt.
Một người con gái xinh đẹp như vậy, đáng lẽ nên được yêu thương, được nâng niu, chứ không phải bị những khổ đau mài giũa đến mức trở nên cứng rắn.
Hắn cúi đầu, khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:
"Sư phụ, từ nay về sau, ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa."
Nghe vậy, Liễu Nhị Long hơi ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Liễu Nhị Long khẽ cựa quậy trong vòng tay Trần Phàm, đôi mắt đẹp chớp nhẹ vài cái. Nàng muốn vùng ra, nhưng cảm giác ấm áp truyền đến từ cơ thể hắn lại khiến nàng do dự.
Hơi thở của Trần Phàm phả nhẹ bên tai, giọng nói trầm thấp mà kiên định:
"Sư phụ, ta thực sự sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện."
Một câu nói đơn giản, nhưng lại mang theo bao nhiêu chân thành.
Liễu Nhị Long bỗng cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
Từ khi nào, có một nam nhân lo lắng cho nàng đến như vậy?
Từ khi nào, nàng không còn chỉ là "Nữ Bạo Long" mạnh mẽ, mà cũng có thể trở thành một người con gái được che chở?
Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nói gì.
Chỉ biết khẽ siết chặt nắm tay, ngập ngừng một lát, rồi bất giác tựa đầu vào ngực hắn.
"...Ngươi... chỉ là đang trêu chọc ta thôi phải không?"
Giọng nàng nhẹ như tiếng muỗi kêu, nhưng Trần Phàm vẫn nghe thấy rõ ràng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn nhu:
"Sư phụ, ta chưa từng đùa giỡn với tình cảm."
Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên trán nàng, khiến Liễu Nhị Long cảm thấy trái tim đập loạn.
Cả người nàng cứng đờ, bàn tay vô thức bấu chặt vào vạt áo hắn.
"Ngươi... tên tiểu tử này... ngươi làm ta khó xử rồi..."
Trần Phàm thấy nàng có vẻ muốn đẩy mình ra, nhưng lại không có sức lực thực sự làm vậy, liền khẽ bật cười, nhẹ giọng trêu chọc:
"Sư phụ, ngươi đỏ mặt kìa."
"Ta—ta không có!"
Liễu Nhị Long lập tức xoay người, quay lưng về phía hắn, nhưng lỗ tai đã đỏ bừng.
Trần Phàm không vạch trần nàng, chỉ khẽ nhếch môi cười.
"Được rồi, ta không trêu ngươi nữa."
Hắn giơ tay ra, định nắm lấy tay nàng, nhưng Liễu Nhị Long chỉ bĩu môi, hừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.
Trần Phàm nhìn theo bóng dáng nàng, ánh mắt mang theo vài phần ý cười.
Có lẽ, nàng đã không còn bài xích hắn như trước nữa.
Dù ngoài miệng vẫn tỏ ra tức giận, nhưng hành động lại mềm mại hơn rất nhiều.
Hắn không vội.
Chuyện tốt, cần phải từ từ.
Sau khi trở lại trên bờ, Liễu Nhị Long mới dần dần lấy lại tinh thần. Làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo hơi nước từ hồ Băng Hỏa, khiến nàng rùng mình một cái.
Một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, làm nàng chợt nhận ra điều gì đó không ổn.
Cúi đầu nhìn xuống…
"Á——!"
Liễu Nhị Long hét lên một tiếng thất thanh, hai tay theo phản xạ che chắn những nơi quan trọng, nhưng mà… một tay làm sao có thể che hết? Tuyết sơn cao ngất khiến nàng gần như bất lực trong việc che giấu.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận.
Mà Trần Phàm ở trước mặt nàng… rõ ràng đang nhìn chằm chằm!
Ánh mắt nóng bỏng như lửa, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào tâm trí.
"Ngươi… nghịch đồ!"
Liễu Nhị Long bực mình quát lên, một tay tung quyền đấm vào ngực Trần Phàm. Nhưng lúc này nàng vừa mới hấp thu dược lực xong, cơ thể vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, cú đấm này chẳng khác nào cào nhẹ một cái lên da hắn.
Còn Trần Phàm?
Hắn chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt không hề né tránh mà quét từ trên xuống dưới, như thể muốn thu toàn bộ cảnh đẹp vào đáy mắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Quay sang chỗ khác!"
Liễu Nhị Long tức giận, giậm chân một cái, vội vàng xoay người sang hướng khác.
Mà Trần Phàm… hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, nhưng lúc này biết rõ nếu còn nhìn nữa, e rằng sư phụ nhà mình sẽ thực sự bùng nổ.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng ép bản thân xoay người đi, từ trong giới chỉ lấy ra một bộ váy màu đỏ thẫm, đưa cho nàng.
"Sư phụ, ngươi nhanh mặc đồ vào a~"
Nói xong, hắn cũng lấy một bộ y phục khác từ giới chỉ ra, nhanh chóng mặc vào.
Liễu Nhị Long hốt hoảng nhận lấy quần áo, vội vã khoác lên người. Vì quá cuống cuồng, động tác của nàng có phần luống cuống, suýt chút nữa tròng ngược tay áo.
Mãi đến khi y phục chỉnh tề, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực trấn an bản thân.
Nhưng khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt nàng lại một lần nữa đỏ lên, ánh mắt hung hăng lườm Trần Phàm một cái.
Cái tên tiểu tử này… rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu rồi?!
Dường như nhận thấy ánh mắt tức giận của nàng, Trần Phàm nhếch miệng cười, vẻ mặt trêu đùa:
"Sư phụ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vậy coi như hòa nhau đi."
Lời này vừa thốt ra, Liễu Nhị Long suýt nữa hộc máu tại chỗ.
Hòa nhau?
Hắn nói cái quái gì vậy?
Rõ ràng nàng mới là người chịu thiệt, bị hắn nhìn không sót một chút nào, vậy mà giờ lại mặt dày nói là hòa nhau?
Ngực nàng phập phồng kịch liệt, đôi mắt trừng lớn đầy phẫn nộ, hận không thể lao lên cắn hắn một cái.
"Ngươi… ngươi! Tiểu súc sinh, được tiện nghi còn khoe mẽ!"
Nàng tức đến mức giậm chân, đôi bàn tay siết chặt, nhưng lại không biết nên làm gì.
Trần Phàm thấy nàng tức đến mức sắp khóc, sắc mặt giận dỗi, cũng biết nếu còn tiếp tục chọc nàng, chắc chắn sẽ bị ghi thù. Đến lúc đó dỗi một trận, hắn lại phải mất công dỗ dành.
Thở dài một hơi, hắn không đùa nữa, mà bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Cảm giác mềm mại cùng hương thơm nhàn nhạt của nàng xộc vào mũi, nhưng lúc này, hắn lại không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác.
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn nàng, trong giọng nói mang theo trách cứ:
"Sư phụ ngốc, ngươi nhảy vào làm gì? Nếu như ngươi c·hết… ngươi có biết ta sẽ thế nào không?"
Lời này khiến Liễu Nhị Long hơi khựng lại.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đẹp hơi run rẩy, trong lòng chợt cảm thấy một cảm giác chưa từng có trước đây.
Hắn đang trách ta? Nhưng mà… hắn lại lo lắng cho ta sao?
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn mạnh mẽ, chưa từng cần ai quan tâm hay bảo vệ. Nhưng lúc này, khi nghe hắn nói như vậy, một cảm giác ủy khuất trào dâng trong lòng, khóe mắt nàng bất giác đỏ lên.
Giọng nói của nàng khẽ run rẩy:
"Là ta lo lắng cho ngươi nha~"
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến Trần Phàm ngẩn người.
Lời trách cứ sắp thốt ra, cuối cùng lại nghẹn trở vào.
Hắn không nói gì nữa, chỉ ôm nàng chặt hơn, như thể muốn khắc sâu hơi ấm của nàng vào lòng.
Nhìn dáng vẻ mềm yếu của nàng trong lòng hắn, Trần Phàm cảm thấy một sự ôn nhu chưa từng có dâng lên.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, cảm giác từng sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, giống như đang chạm vào một thứ gì đó quý giá nhất.
Từ lúc gặp nàng, hắn đã nhận ra rằng nàng rất khác so với trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc.
Trong nguyên tác, nàng mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có phần bá đạo. Nàng giống như một con Bạo Long, luôn tỏ ra bất cần, luôn dùng sự cứng rắn để đối mặt với mọi thứ.
Nhưng ở trước mặt hắn, nàng lại có một mặt khác.
Nàng vẫn mạnh mẽ, vẫn táo bạo, nhưng lại không phải kiểu cứng nhắc đến mức khiến người khác có cảm giác xa cách.
Nàng có phần mềm yếu hơn.
Một chút bối rối khi bị hắn nhìn thấy hết, một chút ủy khuất khi bị trách cứ, một chút đáng yêu khi giận dỗi mà không biết làm sao để trút giận.
Hắn thích bộ dáng này của nàng hơn.
Bởi vì hắn biết, một người muốn trở nên kiên cường như trong nguyên tác, thì nhất định đã trải qua vô số đau khổ.
Mỗi một lần cứng rắn, mỗi một lần mạnh mẽ, đều là vì không thể yếu đuối.
Nhưng hiện tại, nàng có thể yếu đuối trước mặt hắn, có thể để lộ cảm xúc chân thật nhất của mình, điều đó chứng tỏ—nàng đã không còn phải chịu nhiều khổ sở như trước nữa.
Đối với hắn, đây là một chuyện tốt.
Một người con gái xinh đẹp như vậy, đáng lẽ nên được yêu thương, được nâng niu, chứ không phải bị những khổ đau mài giũa đến mức trở nên cứng rắn.
Hắn cúi đầu, khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:
"Sư phụ, từ nay về sau, ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa."
Nghe vậy, Liễu Nhị Long hơi ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Liễu Nhị Long khẽ cựa quậy trong vòng tay Trần Phàm, đôi mắt đẹp chớp nhẹ vài cái. Nàng muốn vùng ra, nhưng cảm giác ấm áp truyền đến từ cơ thể hắn lại khiến nàng do dự.
Hơi thở của Trần Phàm phả nhẹ bên tai, giọng nói trầm thấp mà kiên định:
"Sư phụ, ta thực sự sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện."
Một câu nói đơn giản, nhưng lại mang theo bao nhiêu chân thành.
Liễu Nhị Long bỗng cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
Từ khi nào, có một nam nhân lo lắng cho nàng đến như vậy?
Từ khi nào, nàng không còn chỉ là "Nữ Bạo Long" mạnh mẽ, mà cũng có thể trở thành một người con gái được che chở?
Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nói gì.
Chỉ biết khẽ siết chặt nắm tay, ngập ngừng một lát, rồi bất giác tựa đầu vào ngực hắn.
"...Ngươi... chỉ là đang trêu chọc ta thôi phải không?"
Giọng nàng nhẹ như tiếng muỗi kêu, nhưng Trần Phàm vẫn nghe thấy rõ ràng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn nhu:
"Sư phụ, ta chưa từng đùa giỡn với tình cảm."
Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên trán nàng, khiến Liễu Nhị Long cảm thấy trái tim đập loạn.
Cả người nàng cứng đờ, bàn tay vô thức bấu chặt vào vạt áo hắn.
"Ngươi... tên tiểu tử này... ngươi làm ta khó xử rồi..."
Trần Phàm thấy nàng có vẻ muốn đẩy mình ra, nhưng lại không có sức lực thực sự làm vậy, liền khẽ bật cười, nhẹ giọng trêu chọc:
"Sư phụ, ngươi đỏ mặt kìa."
"Ta—ta không có!"
Liễu Nhị Long lập tức xoay người, quay lưng về phía hắn, nhưng lỗ tai đã đỏ bừng.
Trần Phàm không vạch trần nàng, chỉ khẽ nhếch môi cười.
"Được rồi, ta không trêu ngươi nữa."
Hắn giơ tay ra, định nắm lấy tay nàng, nhưng Liễu Nhị Long chỉ bĩu môi, hừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.
Trần Phàm nhìn theo bóng dáng nàng, ánh mắt mang theo vài phần ý cười.
Có lẽ, nàng đã không còn bài xích hắn như trước nữa.
Dù ngoài miệng vẫn tỏ ra tức giận, nhưng hành động lại mềm mại hơn rất nhiều.
Hắn không vội.
Chuyện tốt, cần phải từ từ.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan