Chương 97: Liễu Nhị Long gặp nguy hiểm
26/04/2025
10
8.7
Chương 97: Liễu Nhị Long gặp nguy hiểm
Trần Phàm có thể cảm nhận rõ ràng từng tế bào đang được tôi luyện, từng khối cơ bắp trở nên cứng cáp hơn, từng dòng hồn lực đang tinh thuần hơn trước gấp bội.
"Thần Ma Bất Diệt Thể — Băng Hoả Đặc Tính."
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
Khi hắn hấp thu hai nguồn năng lượng Băng và Hoả, thể chất của hắn cũng thu luôn hai loại đặc tính này.
Nếu hắn có thể hoàn toàn nắm giữ loại sức mạnh này, vậy thì hắn hoàn toàn không cần lo lắng hai loại năng lượng ở dưới đây!
...
Ở dưới hồ, Trần Phàm đang chuyên tâm luyện hóa năng lượng trong cơ thể thì đột nhiên trong lòng dâng lên một cổ bất an.
Hắn mãnh liệt mở mắt ra, ngước nhìn lên.
Ngay giây phút đó, một cảnh tượng khiến hắn suýt thì đau thấu tim gan hiện ra trước mắt!
Liễu Nhị Long đang từ từ chìm xuống, toàn thân tái nhợt, đôi môi tím bầm, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, thân thể mềm nhũn, không có chút sức sống!
Hắn không chút do dự, lập tức lao nhanh về phía nàng!
Trong nháy mắt, Trần Phàm vươn tay ra, ôm chặt lấy thân thể Liễu Nhị Long vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm xuống đến mức đáng sợ, làn da lạnh lẽo như một khối băng.
Hắn siết chặt nàng hơn, trong lòng dâng lên một cỗ đau lòng không thể nói thành lời.
Liễu Nhị Long lúc này gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhưng khi cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mình, nàng cố gắng mở mắt ra, mí mắt run rẩy yếu ớt.
Hình ảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt nàng.
Là Trần Phàm!
Đôi mắt hắn lúc này tràn đầy đau lòng cùng trách cứ, như đang trách nàng tại sao lại liều lĩnh như vậy.
Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, thân thể không còn chút sức lực.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng chợt cảm nhận được một thứ mềm mại áp lên môi mình.
Đôi mắt Liễu Nhị Long lập tức trợn to, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!
Trần Phàm... hắn... hắn đang hôn ta?!
Nàng cực kỳ kinh ngạc, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng toàn thân nàng lúc này đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn vô lực chống cự.
Nàng vừa hoảng hốt vừa bối rối, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là người mạnh mẽ, luôn chiếm thế chủ động.
Ngay cả khi nam nhân trong học viện nhìn nàng với ánh mắt si mê, nàng cũng chỉ hừ lạnh bỏ qua, chưa từng có ai dám làm càn trước mặt nàng như thế này.
Nhưng lúc này, nàng không thể giận dữ.
Cảm giác mềm mại và hơi thở nóng rực của nam nhân khiến trái tim nàng run rẩy. Hồ Băng Hỏa vốn đã khiến nàng mất đi sức lực, nhưng lúc này, thứ khiến nàng không thể động đậy lại là chính bản thân nàng.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, vừa xấu hổ vừa... có chút ngọt ngào.
"Đáng ghét! Hắn đang lợi dụng lúc ta yếu ớt để làm gì đây?"
Nhưng, giữa băng tuyết lạnh giá và dòng nước sôi sục, sự ấm áp từ hắn lại khiến nàng có chút mê loạn.
Trong chớp mắt, nàng dường như quên mất bản thân là ai.
"Nếu cứ như thế này... cũng không phải là quá tệ..."
Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu nàng, khiến khuôn mặt vốn đã đỏ ửng của nàng càng thêm bừng cháy.
Trần Phàm lúc này đã trực tiếp hôn nàng, nhưng không phải vì hắn gặp sắc khởi ý.
Mà là vì truyền năng lượng, nàng lúc này hiển nhiên là đã đến giới hạn chịu đựng. Hắn biết, nếu không lập tức ra tay, nàng sẽ bị năng lượng cuồng bạo trong cơ thể phản phệ, kinh mạch tổn thương, thậm chí có thể bạo thể mà c·hết.
Không chần chừ, hắn cúi xuống, môi áp lên đôi môi nóng bỏng của nàng.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, Trần Phàm lập tức dẫn động năng lượng trong cơ thể, chuyển hóa thành một luồng khí ôn hòa, từ từ truyền vào trong miệng nàng, chảy xuôi xuống yết hầu, tiến thẳng vào kinh mạch.
Liễu Nhị Long cả người run lên, đôi mắt đang nhắm chặt bất giác mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, nàng liền cảm nhận được luồng năng lượng ôn hòa đang dung nhập vào cơ thể mình, từng chút một xoa dịu cơn đau do năng lượng cuồng bạo gây ra.
Nàng không kháng cự, thậm chí còn vô thức đón nhận, để mặc cho Trần Phàm dẫn dắt luồng năng lượng kia chạy khắp toàn thân mình.
Lúc này, Trần Phàm không chỉ đơn thuần truyền năng lượng, mà còn tạo ra một vòng tuần hoàn giữa hai người.
Băng khí trong cơ thể hắn hòa vào băng khí trong cơ thể nàng, dùng sức mạnh khống chế hoàn hảo của bản thân để áp chế sự cuồng bạo trong đó. Hỏa khí của hắn cũng len lỏi vào kinh mạch nàng, trung hòa hỏa lực đang thiêu đốt từ bên trong.
Hai dòng khí nóng lạnh dung hòa, tuần hoàn giữa hai cơ thể, giúp nàng dần dần luyện hóa năng lượng cuồng bạo.
Trần Phàm cảm nhận được luồng năng lượng trong cơ thể nàng bắt đầu ổn định, nhưng chưa đủ, hắn tiếp tục truyền thêm năng lượng, vừa điều tiết, vừa kiểm soát quỹ đạo vận hành.
Môi hắn vẫn áp lên môi nàng, hơi thở của hai người đan xen, như thể toàn bộ linh hồn cũng đang dung hợp vào nhau.
Liễu Nhị Long cảm nhận được từng dòng khí nóng lạnh lưu chuyển trong kinh mạch mình, không còn cuồng bạo, mà trở nên hài hòa, trật tự.
Một cảm giác dễ chịu chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể nàng, khiến nàng bất giác thả lỏng, mặc kệ mọi thứ, hoàn toàn đắm chìm vào vòng tuần hoàn năng lượng giữa hai người.
Giữa Hồ Băng Hỏa, nơi sương mù bốc lên hòa quyện giữa hai luồng khí lạnh giá và nóng bỏng, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, chìm đắm trong sự giao hòa của hai loại năng lượng đối lập.
Trần Phàm và Liễu Nhị Long, cả hai đều không một mảnh vải che thân, làn da trắng ngần của nàng đối lập hoàn toàn với thân thể rắn chắc của hắn. Nhưng lúc này, giữa hai người không có chút dục niệm nào, mà chỉ có một loại giao tiếp sâu sắc hơn—sự dung hợp năng lượng.
Hai cơ thể dính chặt vào nhau, từng tấc da thịt tiếp xúc, hàn khí trên người Trần Phàm lan tỏa, trung hòa với hỏa diễm bốc lên từ cơ thể nàng.
Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, môi kề môi, như thể truyền dẫn không chỉ là hơi ấm, mà còn là từng dòng năng lượng luân chuyển giữa hai người.
Lưỡng nghi tuần hoàn, âm dương dung hợp, trong lúc này, cả hai đã tiến vào một trạng thái kỳ diệu, nơi mà ý thức dần mơ hồ, chỉ còn lại sự cộng hưởng của linh hồn và năng lượng.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Hồ Băng Hỏa hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau vẫn duy trì trạng thái kỳ diệu ấy. Dòng năng lượng trong cơ thể Trần Phàm và Liễu Nhị Long liên tục lưu chuyển, như một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, giúp nàng dần dần hấp thu và luyện hóa hoàn toàn dược lực cuồng bạo từ hai loại tiên dược.
Từng tia sáng nhàn nhạt lan tỏa quanh hai người, hơi nước từ hồ bốc lên che phủ bóng dáng thân thể trắng mịn đầy đặn của nữ nhân cùng dáng người cường tráng của nam tử.
Rốt cuộc, khi nguồn năng lượng hùng hậu trong cơ thể nàng hoàn toàn ổn định, dược lực của hai loại tiên dược cũng bị luyện hóa sạch sẽ. Trạng thái huyền diệu mà Trần Phàm đang chìm đắm trong đó dần tan biến, ý thức hắn trở nên thanh tỉnh trở lại.
Cảm nhận cơ thể mềm mại trong ngực, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng sắc bén. Không hề chần chừ, Trần Phàm lập tức siết chặt vòng tay, bế ngang lấy mỹ nhân trong lòng, thân ảnh khẽ động, năng lượng bùng nổ.
“Vù!”
Trong nháy mắt, mặt nước Hồ Băng Hỏa bắn tung tóe, từng đợt sóng nhỏ lan ra xung quanh.
Trần Phàm mang theo Liễu Nhị Long, trực tiếp lao khỏi mặt hồ, như một tia chớp lao thẳng lên bờ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Hơi nước nóng bỏng bốc lên từ cơ thể hai người, giữa ánh sáng mờ ảo của sương khói, thân ảnh một nam một nữ ôm chặt lấy nhau, như thể hòa quyện thành một...
Trần Phàm có thể cảm nhận rõ ràng từng tế bào đang được tôi luyện, từng khối cơ bắp trở nên cứng cáp hơn, từng dòng hồn lực đang tinh thuần hơn trước gấp bội.
"Thần Ma Bất Diệt Thể — Băng Hoả Đặc Tính."
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
Khi hắn hấp thu hai nguồn năng lượng Băng và Hoả, thể chất của hắn cũng thu luôn hai loại đặc tính này.
Nếu hắn có thể hoàn toàn nắm giữ loại sức mạnh này, vậy thì hắn hoàn toàn không cần lo lắng hai loại năng lượng ở dưới đây!
...
Ở dưới hồ, Trần Phàm đang chuyên tâm luyện hóa năng lượng trong cơ thể thì đột nhiên trong lòng dâng lên một cổ bất an.
Hắn mãnh liệt mở mắt ra, ngước nhìn lên.
Ngay giây phút đó, một cảnh tượng khiến hắn suýt thì đau thấu tim gan hiện ra trước mắt!
Liễu Nhị Long đang từ từ chìm xuống, toàn thân tái nhợt, đôi môi tím bầm, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, thân thể mềm nhũn, không có chút sức sống!
Hắn không chút do dự, lập tức lao nhanh về phía nàng!
Trong nháy mắt, Trần Phàm vươn tay ra, ôm chặt lấy thân thể Liễu Nhị Long vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm xuống đến mức đáng sợ, làn da lạnh lẽo như một khối băng.
Hắn siết chặt nàng hơn, trong lòng dâng lên một cỗ đau lòng không thể nói thành lời.
Liễu Nhị Long lúc này gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhưng khi cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mình, nàng cố gắng mở mắt ra, mí mắt run rẩy yếu ớt.
Hình ảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt nàng.
Là Trần Phàm!
Đôi mắt hắn lúc này tràn đầy đau lòng cùng trách cứ, như đang trách nàng tại sao lại liều lĩnh như vậy.
Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, thân thể không còn chút sức lực.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng chợt cảm nhận được một thứ mềm mại áp lên môi mình.
Đôi mắt Liễu Nhị Long lập tức trợn to, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!
Trần Phàm... hắn... hắn đang hôn ta?!
Nàng cực kỳ kinh ngạc, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng toàn thân nàng lúc này đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn vô lực chống cự.
Nàng vừa hoảng hốt vừa bối rối, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là người mạnh mẽ, luôn chiếm thế chủ động.
Ngay cả khi nam nhân trong học viện nhìn nàng với ánh mắt si mê, nàng cũng chỉ hừ lạnh bỏ qua, chưa từng có ai dám làm càn trước mặt nàng như thế này.
Nhưng lúc này, nàng không thể giận dữ.
Cảm giác mềm mại và hơi thở nóng rực của nam nhân khiến trái tim nàng run rẩy. Hồ Băng Hỏa vốn đã khiến nàng mất đi sức lực, nhưng lúc này, thứ khiến nàng không thể động đậy lại là chính bản thân nàng.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, vừa xấu hổ vừa... có chút ngọt ngào.
"Đáng ghét! Hắn đang lợi dụng lúc ta yếu ớt để làm gì đây?"
Nhưng, giữa băng tuyết lạnh giá và dòng nước sôi sục, sự ấm áp từ hắn lại khiến nàng có chút mê loạn.
Trong chớp mắt, nàng dường như quên mất bản thân là ai.
"Nếu cứ như thế này... cũng không phải là quá tệ..."
Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu nàng, khiến khuôn mặt vốn đã đỏ ửng của nàng càng thêm bừng cháy.
Trần Phàm lúc này đã trực tiếp hôn nàng, nhưng không phải vì hắn gặp sắc khởi ý.
Mà là vì truyền năng lượng, nàng lúc này hiển nhiên là đã đến giới hạn chịu đựng. Hắn biết, nếu không lập tức ra tay, nàng sẽ bị năng lượng cuồng bạo trong cơ thể phản phệ, kinh mạch tổn thương, thậm chí có thể bạo thể mà c·hết.
Không chần chừ, hắn cúi xuống, môi áp lên đôi môi nóng bỏng của nàng.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, Trần Phàm lập tức dẫn động năng lượng trong cơ thể, chuyển hóa thành một luồng khí ôn hòa, từ từ truyền vào trong miệng nàng, chảy xuôi xuống yết hầu, tiến thẳng vào kinh mạch.
Liễu Nhị Long cả người run lên, đôi mắt đang nhắm chặt bất giác mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, nàng liền cảm nhận được luồng năng lượng ôn hòa đang dung nhập vào cơ thể mình, từng chút một xoa dịu cơn đau do năng lượng cuồng bạo gây ra.
Nàng không kháng cự, thậm chí còn vô thức đón nhận, để mặc cho Trần Phàm dẫn dắt luồng năng lượng kia chạy khắp toàn thân mình.
Lúc này, Trần Phàm không chỉ đơn thuần truyền năng lượng, mà còn tạo ra một vòng tuần hoàn giữa hai người.
Băng khí trong cơ thể hắn hòa vào băng khí trong cơ thể nàng, dùng sức mạnh khống chế hoàn hảo của bản thân để áp chế sự cuồng bạo trong đó. Hỏa khí của hắn cũng len lỏi vào kinh mạch nàng, trung hòa hỏa lực đang thiêu đốt từ bên trong.
Hai dòng khí nóng lạnh dung hòa, tuần hoàn giữa hai cơ thể, giúp nàng dần dần luyện hóa năng lượng cuồng bạo.
Trần Phàm cảm nhận được luồng năng lượng trong cơ thể nàng bắt đầu ổn định, nhưng chưa đủ, hắn tiếp tục truyền thêm năng lượng, vừa điều tiết, vừa kiểm soát quỹ đạo vận hành.
Môi hắn vẫn áp lên môi nàng, hơi thở của hai người đan xen, như thể toàn bộ linh hồn cũng đang dung hợp vào nhau.
Liễu Nhị Long cảm nhận được từng dòng khí nóng lạnh lưu chuyển trong kinh mạch mình, không còn cuồng bạo, mà trở nên hài hòa, trật tự.
Một cảm giác dễ chịu chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể nàng, khiến nàng bất giác thả lỏng, mặc kệ mọi thứ, hoàn toàn đắm chìm vào vòng tuần hoàn năng lượng giữa hai người.
Giữa Hồ Băng Hỏa, nơi sương mù bốc lên hòa quyện giữa hai luồng khí lạnh giá và nóng bỏng, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, chìm đắm trong sự giao hòa của hai loại năng lượng đối lập.
Trần Phàm và Liễu Nhị Long, cả hai đều không một mảnh vải che thân, làn da trắng ngần của nàng đối lập hoàn toàn với thân thể rắn chắc của hắn. Nhưng lúc này, giữa hai người không có chút dục niệm nào, mà chỉ có một loại giao tiếp sâu sắc hơn—sự dung hợp năng lượng.
Hai cơ thể dính chặt vào nhau, từng tấc da thịt tiếp xúc, hàn khí trên người Trần Phàm lan tỏa, trung hòa với hỏa diễm bốc lên từ cơ thể nàng.
Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, môi kề môi, như thể truyền dẫn không chỉ là hơi ấm, mà còn là từng dòng năng lượng luân chuyển giữa hai người.
Lưỡng nghi tuần hoàn, âm dương dung hợp, trong lúc này, cả hai đã tiến vào một trạng thái kỳ diệu, nơi mà ý thức dần mơ hồ, chỉ còn lại sự cộng hưởng của linh hồn và năng lượng.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Hồ Băng Hỏa hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau vẫn duy trì trạng thái kỳ diệu ấy. Dòng năng lượng trong cơ thể Trần Phàm và Liễu Nhị Long liên tục lưu chuyển, như một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, giúp nàng dần dần hấp thu và luyện hóa hoàn toàn dược lực cuồng bạo từ hai loại tiên dược.
Từng tia sáng nhàn nhạt lan tỏa quanh hai người, hơi nước từ hồ bốc lên che phủ bóng dáng thân thể trắng mịn đầy đặn của nữ nhân cùng dáng người cường tráng của nam tử.
Rốt cuộc, khi nguồn năng lượng hùng hậu trong cơ thể nàng hoàn toàn ổn định, dược lực của hai loại tiên dược cũng bị luyện hóa sạch sẽ. Trạng thái huyền diệu mà Trần Phàm đang chìm đắm trong đó dần tan biến, ý thức hắn trở nên thanh tỉnh trở lại.
Cảm nhận cơ thể mềm mại trong ngực, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng sắc bén. Không hề chần chừ, Trần Phàm lập tức siết chặt vòng tay, bế ngang lấy mỹ nhân trong lòng, thân ảnh khẽ động, năng lượng bùng nổ.
“Vù!”
Trong nháy mắt, mặt nước Hồ Băng Hỏa bắn tung tóe, từng đợt sóng nhỏ lan ra xung quanh.
Trần Phàm mang theo Liễu Nhị Long, trực tiếp lao khỏi mặt hồ, như một tia chớp lao thẳng lên bờ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Hơi nước nóng bỏng bốc lên từ cơ thể hai người, giữa ánh sáng mờ ảo của sương khói, thân ảnh một nam một nữ ôm chặt lấy nhau, như thể hòa quyện thành một...
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan