Chương 91: Đêm đầu tiên ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn 2

26/04/2025 10 8.7
Chương 91: Đêm đầu tiên ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn 2

Trần Phàm nhìn Liễu Nhị Long đang run rẩy vì lạnh, không khỏi cảm thấy đau lòng. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức kéo chiếc chăn trên người mình, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, hy vọng có thể giúp nàng bớt lạnh.

Nhưng rõ ràng, chỉ một chiếc chăn mỏng manh không thể ngăn cản được cái rét thấu xương từ Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn này. Cơ thể nàng vẫn co quắp, đôi vai run lên từng đợt, môi tái nhợt, hơi thở mong manh.

Trần Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng thầm than: "Sư phụ đúng là bướng bỉnh, nếu ngày mai nàng tỉnh dậy rồi nổi giận, thì ta cũng đành chịu vậy…"

Dù sao, hắn không nỡ để nàng chịu khổ a~

Không do dự thêm nữa, hắn nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy nàng, kéo cả người nàng vào trong lòng. Hơi ấm từ cơ thể hắn nhanh chóng lan tỏa, như một ngọn lửa nhỏ xua tan cái lạnh giá rét xung quanh.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, cơ thể căng cứng của Liễu Nhị Long dần thả lỏng, những cơn run rẩy cũng từ từ giảm bớt. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt vốn trắng bệch vì lạnh của nàng cũng bắt đầu có chút huyết sắc.

Cảm giác ấm áp làm nàng vô thức cựa quậy, tìm kiếm nguồn nhiệt gần nhất. Theo bản năng, nàng chui sâu vào trong lòng Trần Phàm, hai tay vươn ra, vòng qua eo hắn ôm chặt lại.

Hai người dính sát vào nhau.

Hơi thở của nàng phả lên cổ hắn, nhịp thở đều đặn nhưng lại mang theo chút yếu mềm, mùi hương thoang thoảng từ cơ thể nàng len lỏi vào chóp mũi hắn.

"Mềm quá…"

Trần Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được từng đường cong mềm mại của nàng áp sát lên người hắn, khiến nhiệt huyết trong lòng hắn dâng trào lên từng đợt.

"Thế này… làm sao ngủ được a~"

Hắn cắn răng chịu đựng, không dám nhúc nhích, sợ mình vô tình làm ra chuyện gì đó không nên.

Nhưng đúng lúc này—

"A~"

Dường như cảm nhận được gì đó, Liễu Nhị Long khẽ rên lên một tiếng, giọng điệu mềm mại, mang theo chút mơ màng trong cơn ngủ.

Trần Phàm lập tức cứng đờ người.

Liễu Nhị Long lúc này vẫn đang say ngủ, cơ thể theo bản năng rúc vào nguồn hơi ấm bao quanh mình. Cơn lạnh thấu xương trước đó đã biến mất, thay vào đó là cảm giác dễ chịu, an toàn, khiến nàng vô thức thả lỏng, không muốn tỉnh dậy.

Nhưng ngay khi đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, nàng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn áp sát vào bụng mình, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khiến nàng có chút khó chịu. Lông mày nàng khẽ nhíu lại, cố gắng xoay người né tránh, nhưng không ngờ thứ kia cũng theo sát, tiếp tục đè ép vào bụng nàng, thậm chí còn dần dần cứng hơn.
Cảm giác khác thường khiến nàng mơ màng mở mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, nhưng khi nhận ra mình đang bị một người ôm chặt, nàng lập tức theo bản năng muốn vùng vẫy thoát ra.

Ánh mắt mơ màng lướt qua gương mặt quen thuộc trước mắt. Trái tim nàng khẽ rung động.

Cảm giác này… rất quen thuộc.

Nhưng khi nàng nhận ra có thứ gì đó cứng rắn đang áp sát bụng mình, hơi thở nàng lập tức ngừng lại.

“A—!”

Trong thoáng chốc, cơ thể nàng từ căng cứng chuyển thành mềm nhũn. Cảm giác bị bao bọc trong vòng tay hắn, hơi thở ổn định phả lên trán nàng, cùng với nhiệt độ nóng rực của cơ thể hắn áp sát, khiến trái tim nàng đập loạn nhịp.

Mặt nàng đỏ bừng, trong đầu trống rỗng. Không suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng dùng sức đẩy mạnh hắn ra.

Hắn... Đang ôm ta ngủ sao?

Tại sao ta không thấy bài xích, ngược lại còn có cảm giác yên tâm như vậy?

Trần Phàm lúc này hoàn toàn tỉnh táo, không thể nào chợp mắt được.

Mỹ nhân trong ngực mềm mại như không xương, hương thơm nhàn nhạt của nàng không ngừng quấn quanh chóp mũi hắn, làn da mịn màng không tì vết dán sát vào người hắn, khiến hắn dù có định lực mạnh thế nào cũng cảm thấy khó kiềm chế.

Hắn khẽ thở dài một hơi, định nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng đúng lúc này, mỹ nhân trong lòng khẽ cựa quậy.

Hắn mở mắt ra, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong veo như nước của Liễu Nhị Long.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, không gian trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Trần Phàm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Ngược lại, Liễu Nhị Long thì hoàn toàn ngây người, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng chưa bao giờ ở gần nam nhân đến vậy, huống chi người này lại là đồ đệ của mình.

Nhưng cảm giác quen thuộc, an toàn, cùng chút ngọt ngào nhàn nhạt khiến nàng không lập tức đẩy hắn ra.
Nhưng rồi, ngay khi nàng dần bình tĩnh lại, nàng bỗng nhận ra một thứ nóng bỏng, cứng rắn đang áp sát bụng mình.

Trong chớp mắt, mặt nàng đỏ bừng như máu, từ tai đến cổ đều nóng ran.

Thế này... Là cái gì?!

Ý thức được điều gì đang xảy ra, Liễu Nhị Long lập tức giật mình tỉnh táo, dùng hết sức đẩy mạnh Trần Phàm ra, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn.

Cả người nàng co rúm lại, hai tay ôm chặt trước ngực, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy xấu hổ và tức giận.

“Nghịch đồ! Không phải đã nói không được vượt biên sao?! Ngươi còn dám ôm ta?! Mau chóng buông vi sư ra, nếu không ta... ta...”

Nói đến đây, nàng đột nhiên nghẹn lời.

Bởi vì lúc này, Trần Phàm đã buông tay từ lâu, thậm chí còn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô tội nhìn nàng.

"Sư phụ, ta có làm gì đâu?" Hắn nhún vai, giọng điệu lười biếng: "Ngươi lạnh nên ta mới ôm ngươi cho ấm thôi, chứ ta cũng có muốn đâu~"

Nghe hắn nói vậy, Liễu Nhị Long càng giận hơn, nhưng lại không thể phản bác.

Đúng vậy... Hắn chỉ ôm nàng để sưởi ấm, nhưng cái cảm giác kỳ lạ vừa rồi là gì?

Mặt nàng đỏ bừng, cắn môi, không biết phải phản ứng thế nào.

Trong căn phòng nhỏ, không khí lại rơi vào yên lặng.

Trần Phàm thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Thôi, ta đi ngủ đây."

Nói xong, hắn liền nằm xuống, nhắm mắt lại.

Thật sự mà nói, tình huống vừa rồi đúng là một thử thách với định lực của hắn. Cảm giác ôm một mỹ nhân mềm mại, thơm ngát trong lòng, lại thêm phản ứng tự nhiên của cơ thể nam nhân khiến hắn phải cực kỳ kiềm chế mới không làm chuyện gì quá giới hạn.

Hắn thậm chí không dám mở mắt, sợ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng sẽ khiến bản thân nhịn không được mà phạm sai lầm.

Thấy Trần Phàm không quan tâm đến mình nữa, Liễu Nhị Long bực bội trừng mắt nhìn hắn. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài một hơi, kéo chăn lên rồi quay lưng lại với hắn.

Tuy nhiên, chưa được bao lâu, cả người nàng lại bắt đầu run lên.
Cơn lạnh dần ngấm vào từng thớ thịt, len lỏi vào từng tấc da thịt, khiến nàng cắn chặt môi cố gắng chịu đựng.

Rõ ràng đã quấn chăn rất chặt, nhưng vẫn không thể chống lại cái lạnh buốt của đêm khuya.

Thời gian dần trôi, nàng càng lúc càng không chịu nổi.

Nhưng ngay khi nàng gần như tuyệt vọng, một vòng tay ấm áp lại bất ngờ ôm lấy nàng từ phía sau.

Là hơi ấm quen thuộc ấy.

Một giọng nói lười biếng, nhưng lại chứa đựng chút cưng chiều vang lên bên tai:

"Sư phụ, ngươi thật bướng bỉnh. Ta chỉ ôm thôi, ngươi ngủ đi..."

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, khiến Liễu Nhị Long khẽ rùng mình.

Bất ngờ là lần này, nàng không vùng vẫy, cũng không phản kháng.

Thay vào đó, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, chậm rãi rúc sâu vào trong lòng hắn, tận hưởng hơi ấm quen thuộc mà bản thân vô thức tìm kiếm.

Trần Phàm hơi sững sờ.

Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị nàng đạp một cước bay xuống giường, hoặc ít nhất cũng sẽ nghe nàng mắng một trận.

Nhưng không ngờ, lần này nàng lại im lặng, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn như một con mèo nhỏ.

Hắn còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên.

Nhìn xuống, hắn phát hiện ra Liễu Nhị Long đã ngủ th·iếp đi từ lúc nào.

Trần Phàm ngẩn người, rồi bất đắc dĩ bật cười.

Thì ra... Là quá mệt mỏi nên ngủ quên mất rồi à?

Nhìn mỹ nhân trong ngực ngủ say, gương mặt không còn sự mạnh mẽ thường ngày mà mang theo vài phần đáng yêu, hắn không kìm được mà nở một nụ cười ôn nhu.

Trong đôi mắt hắn lúc này, không hề có chút dục vọng nào, chỉ có sự yêu thương và cưng chiều vô hạn.

Hắn nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cả hai, sau đó khẽ ngáp một cái, vòng tay ôm chặt nàng hơn, rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025