Chương 92: Buổi sáng đầu tiên
26/04/2025
10
8.7
Chương 92: Buổi sáng đầu tiên
Mặt trời dần ló dạng từ chân trời xa, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống khu rừng, len lỏi qua từng kẽ lá, tạo thành những tia sáng lung linh trên mặt đất.
Không khí buổi sáng mát mẻ, mang theo mùi hương của cỏ cây và đất ẩm, tiếng chim hót ríu rít vang lên từ xa xa.
Dưới ánh nắng, một căn nhà gỗ nhỏ đứng lặng lẽ giữa khu rừng, mang đến cảm giác bình yên và ấm áp. Những tấm ván gỗ mộc mạc, cánh cửa hơi hé mở để lộ ánh sáng nhẹ nhàng tràn vào bên trong, làm bừng lên một không gian ấm áp và thân thuộc.
Bên trong căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên những đồ vật bên trong, tạo ra những đường viền mềm mại trên sàn gỗ.
Trên chiếc giường gỗ nhỏ đặt sát tường, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, chính là Trần Phàm và Liễu Nhị Long.
Trần Phàm vẫn đang ngủ say, cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua eo của Liễu Nhị Long, ôm chặt nàng vào lòng như thể sợ nàng chạy mất.
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng và đều đặn, từng nhịp hô hấp phả nhẹ lên mái tóc mềm mại của nàng.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt của Liễu Nhị Long, khiến nàng khẽ nhíu mày, hàng mi dài run rẩy rồi chậm rãi mở mắt.
Mơ màng một chút, nàng theo bản năng muốn vươn vai, nhưng chợt nhận ra thân thể mình bị bao bọc chặt chẽ, không thể nào nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Hơi thở ấm áp của Trần Phàm phả lên làn da mịn màng của nàng, gương mặt hắn gần trong gang tấc, từng đường nét tuấn lãng rõ ràng đến mức làm nàng cứng đờ.
Nhịp tim nàng bỗng dưng đập mạnh hơn.
Một cảm giác khó tả lan tràn khắp cơ thể nàng, vừa xấu hổ, vừa bối rối, lại có chút tức giận.
Nàng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cánh tay Trần Phàm siết quá chặt, khiến nàng không thể nào động đậy được.
"Tên khốn này ôm cái gì mà chặt vậy?!"
Trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng thử giãy mấy lần mà không thể thoát ra, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, quyết định tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy vậy, gương mặt nàng vẫn đỏ bừng, nhịp tim vẫn chưa thể bình ổn lại…
Liễu Nhị Long nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở đều đặn như thể mình vẫn còn đang ngủ. Nàng nghĩ rằng nếu giả vờ ngủ, có lẽ Trần Phàm sẽ buông nàng ra mà không nghi ngờ gì cả.
Nhưng làm sao nàng có thể biết được, Trần Phàm đã tỉnh từ lâu, chỉ là hắn cố ý giả vờ ngủ để trêu đùa nàng mà thôi?
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vài phần tinh nghịch, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng của nàng.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Liễu Nhị Long khẽ mở mắt, liền chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Trần Phàm.
Khoảnh khắc đó, nàng ngây người.
Ánh mắt hắn thẳng thắn, sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm tư nàng. Một tia bỡn cợt hiện lên trong đôi mắt đen láy của hắn, khiến nàng vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
“Nghịch đồ! Còn không buông ra vi sư?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút thẹn quá hóa giận.
Trần Phàm cười khẽ, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc, hắn từ tốn buông cánh tay ra, để nàng có thể thoát khỏi vòng tay của mình.
Liễu Nhị Long vừa được giải thoát, lập tức xoay người bật dậy, giữ khoảng cách với Trần Phàm.
Nàng thở phào một hơi, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng như một quả đào chín mọng, làm nổi bật lên vẻ mê người mà nàng vô tình thể hiện ra.
Trần Phàm nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng của nàng, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên khuôn mặt và đôi môi mềm mại kia.
Hắn cảm thấy cổ họng có chút khô khan, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng quá đẹp!
Nhận ra ánh mắt nóng rực của hắn, Liễu Nhị Long lập tức trừng mắt, tức giận nói:
“Tiểu tử ngươi nhìn cái gì?”
Trần Phàm bật cười ha ha, thoải mái đáp:
“Ha ha, sư phụ ngươi quá đẹp, nên ta nhìn thôi!”
Lời này vừa thốt ra, Liễu Nhị Long sững người một chút, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ giận dữ, hừ lạnh:
“Hừ, miệng lưỡi trơn tru!”
Trần Phàm nghe vậy, khóe môi càng nhếch lên cao hơn, ánh mắt tà tà nhìn nàng, cười nói:
“Sư phụ, ngươi làm sao biết được miệng của ta trơn tru nha? Ngươi thử qua?”
Vừa nghe thấy câu này, Liễu Nhị Long tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ!
Tên tiểu tử này dám trêu đùa nàng liên tục, lại còn có ý nghĩa mập mờ như vậy?!
Nàng siết chặt nắm tay, trừng mắt giận dữ, nhưng lại không thể làm gì được vì lúc này hồn lực của nàng vẫn còn bị phong ấn.
“Tiểu tử thối! Chờ ta khôi phục sức mạnh, ta nhất định sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”
Trong lòng nàng đã thầm thề, sau này nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời.
Thấy Liễu Nhị Long thật sự tức giận, Trần Phàm cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa. Hắn biết nếu còn nói thêm vài câu, nàng sẽ thật sự bùng nổ, đến lúc đó hắn lại phải tốn sức dỗ dành.
Hắn thu lại nụ cười tà, gật đầu nói với nàng bằng giọng điệu có chút nghiêm túc:
“Được rồi, ta sẽ không đùa với sư phụ ngươi nữa.”
Nghe thấy vậy, Liễu Nhị Long thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tên này cũng chịu buông tha cho nàng!
Nếu không phải hồn lực của nàng bị phong ấn, nàng nhất định sẽ cho hắn một bài học đàng hoàng, để hắn biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại có chút bất lực. Dù có khôi phục sức mạnh đi chăng nữa, liệu nàng có thực sự trừng phạt được hắn hay không?
Tám phần là không!
Bởi vì dù nàng có tức giận đến đâu, Trần Phàm luôn có cách khiến nàng mềm lòng.
Không tiếp tục dây dưa, hai người bắt đầu sửa soạn, chuẩn bị giải quyết vệ sinh cá nhân trước khi rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ này.
Nhưng ngay khi vừa bước xuống giường, Liễu Nhị Long bỗng khựng lại.
Cảm giác mỏi nhừ từ đôi chân lập tức ập đến, khiến nàng không thể đứng vững. Hai chân khẽ run rẩy, gần như không thể tự đi được.
Nàng nghiến răng, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
“Đều tại Tê Liệt Thảo c·hết tiệt kia!”
Nàng biết rõ tại sao mình lại trở nên như thế này, hậu di chứng của bụi độc thảo đó quá ác, làm cho nàng không thể tự di chuyển.
Nhưng dù bực bội đến mấy, nàng vẫn không thể tự mình di chuyển, đành phải chống tay vào thành giường, chậm rãi bước từng chút một.
Trần Phàm nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng bật cười, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, bước tới đỡ lấy nàng, thấp giọng nói:
“Được rồi, sư phụ, để ta giúp ngươi lần nữa.”
Liễu Nhị Long mím môi, muốn từ chối, nhưng cảm giác run rẩy nơi đôi chân lại khiến nàng không thể làm gì khác ngoài tựa vào người hắn.
Trần Phàm một tay đỡ eo nàng, một tay đỡ lấy cánh tay nàng, cẩn thận dìu nàng từng bước một.
Ngoại trừ lần đầu tiên xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống, lần này Liễu Nhị Long dường như đã có chút quen thuộc.
Hôm qua đến giờ, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện khiến nàng đỏ mặt, đến mức bây giờ lại bị Trần Phàm giúp đỡ như vậy, nhưng cảm giác xấu hổ đã giảm đi không ít.
Thậm chí, nàng còn cảm thấy…
“Dường như cũng không quá khó chịu như lần đầu?”
Ý nghĩ này vừa lóe lên, khuôn mặt nàng lại càng đỏ hơn.
Nhưng nàng không dám nghĩ sâu, chỉ cố gắng giữ vững tâm lý, để không bị Trần Phàm nhìn ra điều gì.
Mà Trần Phàm, khi thấy nàng không kháng cự nhiều như trước, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục dịu dàng giúp nàng đi ra ngoài.
Mặt trời dần ló dạng từ chân trời xa, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống khu rừng, len lỏi qua từng kẽ lá, tạo thành những tia sáng lung linh trên mặt đất.
Không khí buổi sáng mát mẻ, mang theo mùi hương của cỏ cây và đất ẩm, tiếng chim hót ríu rít vang lên từ xa xa.
Dưới ánh nắng, một căn nhà gỗ nhỏ đứng lặng lẽ giữa khu rừng, mang đến cảm giác bình yên và ấm áp. Những tấm ván gỗ mộc mạc, cánh cửa hơi hé mở để lộ ánh sáng nhẹ nhàng tràn vào bên trong, làm bừng lên một không gian ấm áp và thân thuộc.
Bên trong căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên những đồ vật bên trong, tạo ra những đường viền mềm mại trên sàn gỗ.
Trên chiếc giường gỗ nhỏ đặt sát tường, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, chính là Trần Phàm và Liễu Nhị Long.
Trần Phàm vẫn đang ngủ say, cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua eo của Liễu Nhị Long, ôm chặt nàng vào lòng như thể sợ nàng chạy mất.
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng và đều đặn, từng nhịp hô hấp phả nhẹ lên mái tóc mềm mại của nàng.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt của Liễu Nhị Long, khiến nàng khẽ nhíu mày, hàng mi dài run rẩy rồi chậm rãi mở mắt.
Mơ màng một chút, nàng theo bản năng muốn vươn vai, nhưng chợt nhận ra thân thể mình bị bao bọc chặt chẽ, không thể nào nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Hơi thở ấm áp của Trần Phàm phả lên làn da mịn màng của nàng, gương mặt hắn gần trong gang tấc, từng đường nét tuấn lãng rõ ràng đến mức làm nàng cứng đờ.
Nhịp tim nàng bỗng dưng đập mạnh hơn.
Một cảm giác khó tả lan tràn khắp cơ thể nàng, vừa xấu hổ, vừa bối rối, lại có chút tức giận.
Nàng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cánh tay Trần Phàm siết quá chặt, khiến nàng không thể nào động đậy được.
"Tên khốn này ôm cái gì mà chặt vậy?!"
Trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng thử giãy mấy lần mà không thể thoát ra, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, quyết định tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy vậy, gương mặt nàng vẫn đỏ bừng, nhịp tim vẫn chưa thể bình ổn lại…
Liễu Nhị Long nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở đều đặn như thể mình vẫn còn đang ngủ. Nàng nghĩ rằng nếu giả vờ ngủ, có lẽ Trần Phàm sẽ buông nàng ra mà không nghi ngờ gì cả.
Nhưng làm sao nàng có thể biết được, Trần Phàm đã tỉnh từ lâu, chỉ là hắn cố ý giả vờ ngủ để trêu đùa nàng mà thôi?
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vài phần tinh nghịch, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng của nàng.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Liễu Nhị Long khẽ mở mắt, liền chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Trần Phàm.
Khoảnh khắc đó, nàng ngây người.
Ánh mắt hắn thẳng thắn, sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm tư nàng. Một tia bỡn cợt hiện lên trong đôi mắt đen láy của hắn, khiến nàng vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
“Nghịch đồ! Còn không buông ra vi sư?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút thẹn quá hóa giận.
Trần Phàm cười khẽ, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc, hắn từ tốn buông cánh tay ra, để nàng có thể thoát khỏi vòng tay của mình.
Liễu Nhị Long vừa được giải thoát, lập tức xoay người bật dậy, giữ khoảng cách với Trần Phàm.
Nàng thở phào một hơi, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng như một quả đào chín mọng, làm nổi bật lên vẻ mê người mà nàng vô tình thể hiện ra.
Trần Phàm nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng của nàng, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên khuôn mặt và đôi môi mềm mại kia.
Hắn cảm thấy cổ họng có chút khô khan, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng quá đẹp!
Nhận ra ánh mắt nóng rực của hắn, Liễu Nhị Long lập tức trừng mắt, tức giận nói:
“Tiểu tử ngươi nhìn cái gì?”
Trần Phàm bật cười ha ha, thoải mái đáp:
“Ha ha, sư phụ ngươi quá đẹp, nên ta nhìn thôi!”
Lời này vừa thốt ra, Liễu Nhị Long sững người một chút, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ giận dữ, hừ lạnh:
“Hừ, miệng lưỡi trơn tru!”
Trần Phàm nghe vậy, khóe môi càng nhếch lên cao hơn, ánh mắt tà tà nhìn nàng, cười nói:
“Sư phụ, ngươi làm sao biết được miệng của ta trơn tru nha? Ngươi thử qua?”
Vừa nghe thấy câu này, Liễu Nhị Long tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ!
Tên tiểu tử này dám trêu đùa nàng liên tục, lại còn có ý nghĩa mập mờ như vậy?!
Nàng siết chặt nắm tay, trừng mắt giận dữ, nhưng lại không thể làm gì được vì lúc này hồn lực của nàng vẫn còn bị phong ấn.
“Tiểu tử thối! Chờ ta khôi phục sức mạnh, ta nhất định sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”
Trong lòng nàng đã thầm thề, sau này nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời.
Thấy Liễu Nhị Long thật sự tức giận, Trần Phàm cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa. Hắn biết nếu còn nói thêm vài câu, nàng sẽ thật sự bùng nổ, đến lúc đó hắn lại phải tốn sức dỗ dành.
Hắn thu lại nụ cười tà, gật đầu nói với nàng bằng giọng điệu có chút nghiêm túc:
“Được rồi, ta sẽ không đùa với sư phụ ngươi nữa.”
Nghe thấy vậy, Liễu Nhị Long thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tên này cũng chịu buông tha cho nàng!
Nếu không phải hồn lực của nàng bị phong ấn, nàng nhất định sẽ cho hắn một bài học đàng hoàng, để hắn biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại có chút bất lực. Dù có khôi phục sức mạnh đi chăng nữa, liệu nàng có thực sự trừng phạt được hắn hay không?
Tám phần là không!
Bởi vì dù nàng có tức giận đến đâu, Trần Phàm luôn có cách khiến nàng mềm lòng.
Không tiếp tục dây dưa, hai người bắt đầu sửa soạn, chuẩn bị giải quyết vệ sinh cá nhân trước khi rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ này.
Nhưng ngay khi vừa bước xuống giường, Liễu Nhị Long bỗng khựng lại.
Cảm giác mỏi nhừ từ đôi chân lập tức ập đến, khiến nàng không thể đứng vững. Hai chân khẽ run rẩy, gần như không thể tự đi được.
Nàng nghiến răng, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
“Đều tại Tê Liệt Thảo c·hết tiệt kia!”
Nàng biết rõ tại sao mình lại trở nên như thế này, hậu di chứng của bụi độc thảo đó quá ác, làm cho nàng không thể tự di chuyển.
Nhưng dù bực bội đến mấy, nàng vẫn không thể tự mình di chuyển, đành phải chống tay vào thành giường, chậm rãi bước từng chút một.
Trần Phàm nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng bật cười, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, bước tới đỡ lấy nàng, thấp giọng nói:
“Được rồi, sư phụ, để ta giúp ngươi lần nữa.”
Liễu Nhị Long mím môi, muốn từ chối, nhưng cảm giác run rẩy nơi đôi chân lại khiến nàng không thể làm gì khác ngoài tựa vào người hắn.
Trần Phàm một tay đỡ eo nàng, một tay đỡ lấy cánh tay nàng, cẩn thận dìu nàng từng bước một.
Ngoại trừ lần đầu tiên xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống, lần này Liễu Nhị Long dường như đã có chút quen thuộc.
Hôm qua đến giờ, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện khiến nàng đỏ mặt, đến mức bây giờ lại bị Trần Phàm giúp đỡ như vậy, nhưng cảm giác xấu hổ đã giảm đi không ít.
Thậm chí, nàng còn cảm thấy…
“Dường như cũng không quá khó chịu như lần đầu?”
Ý nghĩ này vừa lóe lên, khuôn mặt nàng lại càng đỏ hơn.
Nhưng nàng không dám nghĩ sâu, chỉ cố gắng giữ vững tâm lý, để không bị Trần Phàm nhìn ra điều gì.
Mà Trần Phàm, khi thấy nàng không kháng cự nhiều như trước, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục dịu dàng giúp nàng đi ra ngoài.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan