Chương 90: Đêm đầu tiên ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn
26/04/2025
10
8.7
Chương 90: Đêm đầu tiên ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn
Trần Phàm nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của Liễu Nhị Long, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó gắp một xiên thịt đã nướng chín vàng óng ánh, đưa đến trước mặt nàng:
"Ăn đi, chín rồi đó!"
Liễu Nhị Long không hề khách khí, trực tiếp cầm lấy xiên thịt, đưa lên miệng cắn một miếng to.
Nhưng ngay khi thịt vừa chạm vào đầu lưỡi, nhiệt độ nóng bỏng lập tức truyền đến, khiến nàng suýt chút nữa thì phun ra.
"Nóng! Nóng quá!"
Nàng hấp tấp che miệng, hai má phồng lên, cố gắng nhai chậm rãi để giảm bớt sức nóng. Nhưng cũng chẳng thể trách nàng được, bụng đói đã lâu, vừa ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn liền không nhịn được mà ăn quá vội.
Trần Phàm thấy thế bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
Hắn cũng không để ý, liền gắp xuống một xiên thịt nướng của mình, nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đưa lên miệng cắn một miếng.
Vừa cắn xuống, bên ngoài lớp thịt giòn nhẹ, còn bên trong lại mềm mọng, vị thịt béo ngậy hòa quyện cùng gia vị đậm đà, tạo nên một cảm giác thỏa mãn đến tận đầu lưỡi.
Lớp mỡ bên trong thịt bị nung nóng tan chảy, mang theo vị ngọt tự nhiên, kết hợp với chút cay nồng của ớt và hương thơm từ tiêu, khiến vị giác bùng nổ.
Hắn nhai chậm rãi, cảm nhận từng sợi thịt tách ra trong miệng, dư vị béo mà không ngấy, cay mà không quá gắt, khiến người ta không nhịn được muốn ăn thêm miếng nữa.
"Hừm... đúng là tay nghề của ta không tệ mà."
Trần Phàm thầm nghĩ, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục thưởng thức từng xiên thịt nóng hổi trong tay.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, hương thơm của thịt nướng vẫn còn phảng phất trong không khí. Bầu không khí giữa họ dần trở nên tự nhiên hơn, không còn sự ngượng ngùng như trước. Từng xiên thịt lần lượt biến mất, chỉ còn lại những que xiên trống trơn đặt trên bàn.
Cuối cùng, bữa ăn kết thúc, cả hai đều cảm thấy no nê.
Lúc này, ánh trăng ngoài trời len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu những tia sáng bạc nhàn nhạt vào trong phòng, hòa cùng ánh lửa le lói còn sót lại trong bếp. Tiếng côn trùng râm ran vang lên từ bên ngoài, xen lẫn với tiếng gió khẽ thổi qua tán cây, mang theo hơi thở mát lạnh của đêm khuya.
Liễu Nhị Long lúc này đã nằm trên giường, một tay đặt lên bụng, ánh mắt khẽ khép hờ, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn. Cảm giác đói cồn cào lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự dễ chịu chưa từng có.
Thấy bộ dạng thư thái của nàng, Trần Phàm khóe môi nhếch lên, không nhịn được trêu chọc: "Thế nào? Sư phụ, tay nghề của ta có vào được pháp nhãn của ngươi không?"
Liễu Nhị Long nghe vậy, vốn định mở miệng khen ngợi, nhưng khi thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, nàng lập tức đổi giọng, hừ nhẹ một tiếng: "Cũng tạm được, kém hơn ta ức điểm điểm."
Khoé miệng Trần Phàm co giật một cái, nhớ lại lần trước nàng làm bánh bao cứng như đá, suýt nữa khiến hắn gãy răng. Trong lòng thầm nghĩ: "Đúng là kém ức điểm điểm a~ "
Hắn liếc nhìn nàng một cái, khóe môi nhếch lên cười nhạt, nhưng cũng không tranh cãi, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng: lần sau có cơ hội nhất định phải bắt nàng tự tay nấu ăn một lần nữa, để xem nàng còn mạnh miệng được không!
Trần Phàm không thèm để ý đến bộ dáng mạnh miệng của nàng, hắn trực tiếp bước đến bên giường rồi thản nhiên ngồi xuống.
Liễu Nhị Long thấy vậy, lập tức cảnh giác, ánh mắt đầy đề phòng nhìn hắn:
"Ngươi ngồi đây làm gì?"
Trần Phàm nhún vai, nở một nụ cười vô tội:
"Đương nhiên là đi ngủ a, ăn no rồi thì đi ngủ chứ làm gì?"
Liễu Nhị Long vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng bật dậy như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng nói:
"Không được!"
Nhưng Trần Phàm chỉ nhướng mày, bất đắc dĩ vỗ vỗ lên tấm nệm gỗ đơn sơ dưới thân, giọng điệu bình tĩnh như đang nói một chuyện hiển nhiên:
"Nhưng trong nhà chỉ có một chiếc giường a, chẳng lẽ sư phụ muốn ta ngủ dưới đất?"
Hắn nói xong, cố ý liếc mắt nhìn xuống mặt đất cứng rắn, nơi chỉ có một lớp thảm rơm mỏng manh trải ra, trông có vẻ vừa lạnh vừa cứng.
Liễu Nhị Long bị hắn chặn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn chiếc giường, trong lòng rối bời.
"Cái tên tiểu tử này, rõ ràng là cố ý!"
Nàng nghiến răng, nhưng nghĩ đến chuyện để hắn ngủ dưới đất, lương tâm có chút không đành lòng. Nhưng nếu để hắn ngủ chung… lại cảm thấy có gì đó rất sai!
Trần Phàm thấy nàng do dự, khóe môi hơi nhếch lên, ung dung nằm xuống, làm như không hề có vấn đề gì.
"Thôi kệ, dù sao cũng chỉ ngủ thôi mà, sư phụ đừng nghĩ nhiều."
Hắn vươn vai một cái, tỏ vẻ thoải mái.
Liễu Nhị Long vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn: "Thật sự là tức c·hết mà!"
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng Liễu Nhị Long cuối cùng cũng không nhẫn tâm ép buộc Trần Phàm ngủ dưới đất. Dù sao với tình trạng của nàng hiện tại, bảo hắn ngủ dưới nền đất lạnh lẽo đúng là có hơi quá đáng.
Thế nhưng, để phòng ngừa bất trắc, nàng lập tức vươn tay, nghiêm túc dùng móng tay vạch một đường rõ ràng ngay giữa chiếc giường, sau đó chỉ vào đó, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Phàm.
"Tiểu tử, mỗi người ngủ một bên! Ngươi không được lấn qua chỗ của ta!"
Giọng điệu của nàng vô cùng nghiêm khắc, giống như đang cảnh cáo một con sói nhỏ không được bén mảng sang lãnh thổ của mình.
Trần Phàm nhìn vạch ranh giới kia, khóe miệng giật giật.
"Sư phụ, ngài nghiêm túc quá rồi đấy! Cùng lắm chỉ là một cái giường thôi mà, ta có phải cầm thú đâu…"
Hắn lầm bầm một câu, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người của nàng, lập tức nuốt lại nửa câu sau.
"Được được, ta ngủ bên này!"
Hắn giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, sau đó quay người nằm xuống, giữ một khoảng cách rõ ràng với Liễu Nhị Long.
Liễu Nhị Long lúc này mới hừ một tiếng, cũng xoay người sang phía ngược lại, kéo chăn lên che kín nửa khuôn mặt, nhưng đôi tai hơi đỏ lên đã tố cáo sự ngượng ngùng của nàng.
Liễu Nhị Long nằm trong chăn, đôi mắt khẽ động, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc.
"Ta... tại sao lại để hắn ngủ chung giường?"
Rõ ràng nàng có thể đuổi hắn xuống đất. Một câu nói thôi là đủ để khiến hắn không dám cãi lời.
Nhưng... nàng lại không làm vậy.
Là vì hắn vừa mới làm thức ăn cho nàng?
"Không đúng! Ta đâu phải loại người dễ mềm lòng như vậy!"
Nàng nhíu mày, cố gắng tìm một lý do hợp lý, nhưng càng nghĩ càng không tìm được lời giải thích thỏa đáng. Cảm giác có chút kỳ lạ này khiến nàng không thoải mái.
Rồi đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí nàng—nụ hôn lúc trưa!
Bất chợt, mặt Liễu Nhị Long đỏ bừng, hơi thở cũng r·ối l·oạn trong thoáng chốc.
"Đáng ghét! Sao lại nhớ đến chuyện đó?!"
Nàng vội vàng lắc đầu, muốn xua tan suy nghĩ lung tung, nhưng càng cố quên thì hình ảnh ấy lại càng rõ ràng hơn. Cuối cùng, nàng cắn răng, trùm chăn kín đầu, quyết định không nghĩ nữa!
...
Không khí trong căn nhà gỗ dần lặng xuống.
Bên ngoài, ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên mặt đất, gió thổi khiến tán lá khẽ lay động.
Trong phòng, ánh lửa tàn le lói hắt lên vách gỗ cũ kỹ, tạo nên những bóng mờ chập chờn. Không khí vương chút hơi ấm từ bếp lửa, nhưng cái lạnh đêm khuya vẫn len qua khe cửa, bao trùm không gian tĩnh lặng.
Tiếng côn trùng râm ran hòa cùng thiên nhiên, khiến bầu không gian vừa yên tĩnh lại vừa có chút mập mờ khó nói.
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong không gian yên tĩnh của đêm khuya. Tiếng gió mang theo hơi lạnh mỏng manh len vào trong căn nhà gỗ đơn sơ.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, Trần Phàm đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn mở mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn tối đen như mực, chứng tỏ trời vẫn chưa sáng. Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang vọng đâu đó trong đêm.
Hắn theo bản năng xoay người, ánh mắt rơi xuống thân ảnh bên cạnh. Liễu Nhị Long lúc này đang cuộn tròn người lại, cơ thể run rẩy từng cơn, rõ ràng là đang bị lạnh.
Trần Phàm khẽ cau mày.
Lúc này hắn mới nhận ra, không khí xung quanh đã trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Thể chất của hắn mạnh mẽ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh này, nhưng Liễu Nhị Long hiện tại chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chịu đựng nổi?
...
Anh em ơi!
Nếu mọi người thấy truyện hay, nhớ để lại cho mình một phiếu đề cử nha. Có phiếu mới có động lực cày tiếp, chứ không là nằm vật ra mất! Cảm ơn mọi người nhiều lắm luôn!
Trần Phàm nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của Liễu Nhị Long, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó gắp một xiên thịt đã nướng chín vàng óng ánh, đưa đến trước mặt nàng:
"Ăn đi, chín rồi đó!"
Liễu Nhị Long không hề khách khí, trực tiếp cầm lấy xiên thịt, đưa lên miệng cắn một miếng to.
Nhưng ngay khi thịt vừa chạm vào đầu lưỡi, nhiệt độ nóng bỏng lập tức truyền đến, khiến nàng suýt chút nữa thì phun ra.
"Nóng! Nóng quá!"
Nàng hấp tấp che miệng, hai má phồng lên, cố gắng nhai chậm rãi để giảm bớt sức nóng. Nhưng cũng chẳng thể trách nàng được, bụng đói đã lâu, vừa ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn liền không nhịn được mà ăn quá vội.
Trần Phàm thấy thế bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
Hắn cũng không để ý, liền gắp xuống một xiên thịt nướng của mình, nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đưa lên miệng cắn một miếng.
Vừa cắn xuống, bên ngoài lớp thịt giòn nhẹ, còn bên trong lại mềm mọng, vị thịt béo ngậy hòa quyện cùng gia vị đậm đà, tạo nên một cảm giác thỏa mãn đến tận đầu lưỡi.
Lớp mỡ bên trong thịt bị nung nóng tan chảy, mang theo vị ngọt tự nhiên, kết hợp với chút cay nồng của ớt và hương thơm từ tiêu, khiến vị giác bùng nổ.
Hắn nhai chậm rãi, cảm nhận từng sợi thịt tách ra trong miệng, dư vị béo mà không ngấy, cay mà không quá gắt, khiến người ta không nhịn được muốn ăn thêm miếng nữa.
"Hừm... đúng là tay nghề của ta không tệ mà."
Trần Phàm thầm nghĩ, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục thưởng thức từng xiên thịt nóng hổi trong tay.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, hương thơm của thịt nướng vẫn còn phảng phất trong không khí. Bầu không khí giữa họ dần trở nên tự nhiên hơn, không còn sự ngượng ngùng như trước. Từng xiên thịt lần lượt biến mất, chỉ còn lại những que xiên trống trơn đặt trên bàn.
Cuối cùng, bữa ăn kết thúc, cả hai đều cảm thấy no nê.
Lúc này, ánh trăng ngoài trời len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu những tia sáng bạc nhàn nhạt vào trong phòng, hòa cùng ánh lửa le lói còn sót lại trong bếp. Tiếng côn trùng râm ran vang lên từ bên ngoài, xen lẫn với tiếng gió khẽ thổi qua tán cây, mang theo hơi thở mát lạnh của đêm khuya.
Liễu Nhị Long lúc này đã nằm trên giường, một tay đặt lên bụng, ánh mắt khẽ khép hờ, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn. Cảm giác đói cồn cào lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự dễ chịu chưa từng có.
Thấy bộ dạng thư thái của nàng, Trần Phàm khóe môi nhếch lên, không nhịn được trêu chọc: "Thế nào? Sư phụ, tay nghề của ta có vào được pháp nhãn của ngươi không?"
Liễu Nhị Long nghe vậy, vốn định mở miệng khen ngợi, nhưng khi thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, nàng lập tức đổi giọng, hừ nhẹ một tiếng: "Cũng tạm được, kém hơn ta ức điểm điểm."
Khoé miệng Trần Phàm co giật một cái, nhớ lại lần trước nàng làm bánh bao cứng như đá, suýt nữa khiến hắn gãy răng. Trong lòng thầm nghĩ: "Đúng là kém ức điểm điểm a~ "
Hắn liếc nhìn nàng một cái, khóe môi nhếch lên cười nhạt, nhưng cũng không tranh cãi, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng: lần sau có cơ hội nhất định phải bắt nàng tự tay nấu ăn một lần nữa, để xem nàng còn mạnh miệng được không!
Trần Phàm không thèm để ý đến bộ dáng mạnh miệng của nàng, hắn trực tiếp bước đến bên giường rồi thản nhiên ngồi xuống.
Liễu Nhị Long thấy vậy, lập tức cảnh giác, ánh mắt đầy đề phòng nhìn hắn:
"Ngươi ngồi đây làm gì?"
Trần Phàm nhún vai, nở một nụ cười vô tội:
"Đương nhiên là đi ngủ a, ăn no rồi thì đi ngủ chứ làm gì?"
Liễu Nhị Long vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng bật dậy như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng nói:
"Không được!"
Nhưng Trần Phàm chỉ nhướng mày, bất đắc dĩ vỗ vỗ lên tấm nệm gỗ đơn sơ dưới thân, giọng điệu bình tĩnh như đang nói một chuyện hiển nhiên:
"Nhưng trong nhà chỉ có một chiếc giường a, chẳng lẽ sư phụ muốn ta ngủ dưới đất?"
Hắn nói xong, cố ý liếc mắt nhìn xuống mặt đất cứng rắn, nơi chỉ có một lớp thảm rơm mỏng manh trải ra, trông có vẻ vừa lạnh vừa cứng.
Liễu Nhị Long bị hắn chặn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn chiếc giường, trong lòng rối bời.
"Cái tên tiểu tử này, rõ ràng là cố ý!"
Nàng nghiến răng, nhưng nghĩ đến chuyện để hắn ngủ dưới đất, lương tâm có chút không đành lòng. Nhưng nếu để hắn ngủ chung… lại cảm thấy có gì đó rất sai!
Trần Phàm thấy nàng do dự, khóe môi hơi nhếch lên, ung dung nằm xuống, làm như không hề có vấn đề gì.
"Thôi kệ, dù sao cũng chỉ ngủ thôi mà, sư phụ đừng nghĩ nhiều."
Hắn vươn vai một cái, tỏ vẻ thoải mái.
Liễu Nhị Long vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn: "Thật sự là tức c·hết mà!"
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng Liễu Nhị Long cuối cùng cũng không nhẫn tâm ép buộc Trần Phàm ngủ dưới đất. Dù sao với tình trạng của nàng hiện tại, bảo hắn ngủ dưới nền đất lạnh lẽo đúng là có hơi quá đáng.
Thế nhưng, để phòng ngừa bất trắc, nàng lập tức vươn tay, nghiêm túc dùng móng tay vạch một đường rõ ràng ngay giữa chiếc giường, sau đó chỉ vào đó, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Phàm.
"Tiểu tử, mỗi người ngủ một bên! Ngươi không được lấn qua chỗ của ta!"
Giọng điệu của nàng vô cùng nghiêm khắc, giống như đang cảnh cáo một con sói nhỏ không được bén mảng sang lãnh thổ của mình.
Trần Phàm nhìn vạch ranh giới kia, khóe miệng giật giật.
"Sư phụ, ngài nghiêm túc quá rồi đấy! Cùng lắm chỉ là một cái giường thôi mà, ta có phải cầm thú đâu…"
Hắn lầm bầm một câu, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người của nàng, lập tức nuốt lại nửa câu sau.
"Được được, ta ngủ bên này!"
Hắn giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, sau đó quay người nằm xuống, giữ một khoảng cách rõ ràng với Liễu Nhị Long.
Liễu Nhị Long lúc này mới hừ một tiếng, cũng xoay người sang phía ngược lại, kéo chăn lên che kín nửa khuôn mặt, nhưng đôi tai hơi đỏ lên đã tố cáo sự ngượng ngùng của nàng.
Liễu Nhị Long nằm trong chăn, đôi mắt khẽ động, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc.
"Ta... tại sao lại để hắn ngủ chung giường?"
Rõ ràng nàng có thể đuổi hắn xuống đất. Một câu nói thôi là đủ để khiến hắn không dám cãi lời.
Nhưng... nàng lại không làm vậy.
Là vì hắn vừa mới làm thức ăn cho nàng?
"Không đúng! Ta đâu phải loại người dễ mềm lòng như vậy!"
Nàng nhíu mày, cố gắng tìm một lý do hợp lý, nhưng càng nghĩ càng không tìm được lời giải thích thỏa đáng. Cảm giác có chút kỳ lạ này khiến nàng không thoải mái.
Rồi đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí nàng—nụ hôn lúc trưa!
Bất chợt, mặt Liễu Nhị Long đỏ bừng, hơi thở cũng r·ối l·oạn trong thoáng chốc.
"Đáng ghét! Sao lại nhớ đến chuyện đó?!"
Nàng vội vàng lắc đầu, muốn xua tan suy nghĩ lung tung, nhưng càng cố quên thì hình ảnh ấy lại càng rõ ràng hơn. Cuối cùng, nàng cắn răng, trùm chăn kín đầu, quyết định không nghĩ nữa!
...
Không khí trong căn nhà gỗ dần lặng xuống.
Bên ngoài, ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên mặt đất, gió thổi khiến tán lá khẽ lay động.
Trong phòng, ánh lửa tàn le lói hắt lên vách gỗ cũ kỹ, tạo nên những bóng mờ chập chờn. Không khí vương chút hơi ấm từ bếp lửa, nhưng cái lạnh đêm khuya vẫn len qua khe cửa, bao trùm không gian tĩnh lặng.
Tiếng côn trùng râm ran hòa cùng thiên nhiên, khiến bầu không gian vừa yên tĩnh lại vừa có chút mập mờ khó nói.
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong không gian yên tĩnh của đêm khuya. Tiếng gió mang theo hơi lạnh mỏng manh len vào trong căn nhà gỗ đơn sơ.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, Trần Phàm đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn mở mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn tối đen như mực, chứng tỏ trời vẫn chưa sáng. Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang vọng đâu đó trong đêm.
Hắn theo bản năng xoay người, ánh mắt rơi xuống thân ảnh bên cạnh. Liễu Nhị Long lúc này đang cuộn tròn người lại, cơ thể run rẩy từng cơn, rõ ràng là đang bị lạnh.
Trần Phàm khẽ cau mày.
Lúc này hắn mới nhận ra, không khí xung quanh đã trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Thể chất của hắn mạnh mẽ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh này, nhưng Liễu Nhị Long hiện tại chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chịu đựng nổi?
...
Anh em ơi!
Nếu mọi người thấy truyện hay, nhớ để lại cho mình một phiếu đề cử nha. Có phiếu mới có động lực cày tiếp, chứ không là nằm vật ra mất! Cảm ơn mọi người nhiều lắm luôn!
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan