Chương 89: Giúp Liễu Nhị Long giải quyết...

26/04/2025 10 8.7
Chương 89: Giúp Liễu Nhị Long giải quyết...

Mặt trời dần khuất bóng sau những dãy núi xa xa, ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành một màu cam đỏ, tựa như một bức tranh thủy mặc hùng vĩ mà huyền ảo.

Những tia sáng yếu ớt cuối cùng len lỏi qua tán cây, tạo thành những vệt sáng dài lay động trên mặt đất theo nhịp gió.

Cánh rừng vốn xào xạc suốt cả ngày dần chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng râm ran báo hiệu màn đêm sắp buông. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ẩm của rừng cây, pha lẫn với hương hoa dại, tạo nên một bầu không khí thanh tịnh mà sâu lắng.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của Liễu Nhị Long. Nàng nằm trên giường, cảm giác cơ thể dần trở nên bí bách, một cơn sóng xấu hổ ập đến khiến hai gò má nàng nóng bừng.

"Không xong! Ta... ta mắc..."

Khuôn mặt nàng tái xanh rồi lại đỏ bừng, trong lòng gào thét.

"C·hết tiệt! Sao ta có thể quên mất chuyện này được?"

Bị phong ấn hồn lực, khiến nàng bây giờ không khác gì phàm nhân.

Nàng vô thức liếc sang Trần Phàm, người đang ngồi gần đó. Nhìn thấy hắn, tâm trí nàng chợt hiện lên một ý nghĩ... nhưng ngay lập tức, nàng mạnh mẽ lắc đầu.

"Không được! Nếu để tiểu tử này giúp... đời này ta còn mặt mũi nào nữa chứ?"

Thời gian trôi qua, mỗi giây mỗi khắc đều như t·ra t·ấn nàng. Cơ thể ngày càng khó chịu, gương mặt đỏ bừng vì nhịn quá lâu, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đối với nàng lúc này, đây quả thực là thống khổ gấp trăm lần so với b·ị t·hương. Ý nghĩ tự kết liễu mình cũng lóe lên trong đầu, nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống. Bây giờ, nàng chỉ có hai lựa chọn—hoặc là tự giải quyết ngay tại chỗ, hoặc nhờ Trần Phàm giúp đỡ.

Nghĩ đến chuyện đó, Liễu Nhị Long cắn chặt môi, trong lòng giãy giụa dữ dội.

Thiên nhân giao chiến một hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn cam chịu, thở dài một hơi, tự nhủ: "Thôi, đời ta xem như xong rồi..."

Nghĩ thông suốt, nàng khẽ cắn môi, nhỏ giọng kêu lên: "Tiểu Phàm... lại đây."

Nghe thấy tiếng gọi của Liễu Nhị Long, Trần Phàm nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"

Liễu Nhị Long nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng đã sớm cam chịu, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy xoắn xuýt. Nàng há miệng muốn nói, nhưng lại không thốt ra được lời nào. Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt né tranh. Sau một hồi giằng co nội tâm, nàng rốt cuộc thở dài một hơi, nhắm mắt lại, hạ giọng nói: "Ngươi... lại gần đây chút, đưa lỗ tai lại đây!"

Trần Phàm càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn cúi người ghé sát tai lại.

Liễu Nhị Long cắn chặt môi, sau đó nhanh chóng nói nhỏ vào tai hắn, giọng nói nhỏ đến mức gần như muỗi kêu:

"Ta... ta mắc..."

Vừa dứt lời, khuôn mặt nàng đỏ bừng như một quả mật đào chín mọng, hơi thở cũng có chút r·ối l·oạn.

Trần Phàm nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên kỳ quái, khóe miệng giật giật nhìn nàng.

Liễu Nhị Long vừa thấy ánh mắt này, lập tức cắn răng nghiến lợi, mặt đỏ đến tận mang tai, gằn từng chữ một: "Ngươi... đây là ánh mắt gì?"

Trần Phàm trong lòng nhịn cười đến vất vả, nhưng khi thấy ánh mắt nàng đỏ hoe, giống như chỉ cần bị trêu chọc thêm một câu nữa là sẽ trực tiếp khóc lên, hắn đành phải nén cười, một mặt trang nghiêm nói: "Được rồi, ta giúp ngươi."

Sau đó hắn cúi người, cẩn thận ôm nàng, tìm đến một gốc cây khuất sau căn nhà gỗ.

Trần Phàm đang định đặt nàng xuống để nàng tự giải quyết, nhưng lúc này, giọng nói xấu hổ đến tột cùng của Liễu Nhị Long vang lên: "Giúp... giúp ta..."

Giọng nói nàng càng lúc càng nhỏ, gần như sắp khóc đến nơi.

Trần Phàm cả người cứng đờ.

Hắn hoàn toàn không ngờ một đại nữ hài như Liễu Nhị Long cũng có lúc lâm vào hoàn cảnh thế này.

Nhưng nhìn nàng bây giờ đã không thể chống đỡ nổi nữa, Trần Phàm đành bất đắc dĩ đứng tại chỗ, để mặc nàng ôm lấy chân mình, dựa vào đó để giữ thăng bằng.

Một tiếng "tí tách, tí tách" khe khẽ vang lên.
Liễu Nhị Long giờ phút này hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhục nhã! Thật sự là nhục nhã đến tột đỉnh!

Nàng cắn môi đến mức gần như rách da, hận không thể dùng hồn lực đánh ngất Trần Phàm ngay lập tức để hắn quên đi cảnh tượng này.

Thế nhưng, do nhịn quá lâu, thời gian giải quyết vấn đề này cũng dài hơn bình thường. Mỗi giây trôi qua đối với nàng đều như một loại t·ra t·ấn tinh thần.

Trần Phàm lúc này không dám nhìn lung tung, trực tiếp ngửa đầu lên trời, phong bế thính giác, trong lòng liên tục mặc niệm:

"Ta không nghe thấy gì cả, ta không nghe thấy gì cả, ta chỉ là một khúc gỗ vô tri mà thôi..."

Cuối cùng, sau một hồi dày vò, giọng nói yếu ớt của Liễu Nhị Long vang lên:

"Ta... ta xong rồi..."

Trần Phàm thở phào một hơi, giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ siêu cấp khó nhằn.

Không chần chừ thêm một giây nào, hắn lập tức bế nàng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về nhà gỗ, như thể phía sau có một con mãnh thú đang truy đuổi vậy.

Trở về căn nhà gỗ, cả hai cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Không gian trong nhà lại trở nên yên tĩnh lạ thường. Trần Phàm và Liễu Nhị Long đều không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi đó, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Thế nhưng, ngay lúc này—

"Ọt ọt..."

Một âm thanh bất chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Liễu Nhị Long lập tức cứng đờ người, hai má đỏ bừng lên. Nàng gần như muốn hộc máu vì xấu hổ—hết chuyện này đến chuyện khác, vừa rồi đã mất hết mặt mũi, bây giờ lại còn… đói bụng kêu vang trước mặt Trần Phàm!
Nàng muốn tìm một cái lỗ để chui vào ngay lập tức.

Trần Phàm nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nở nụ cười.

Liễu Nhị Long thấy vậy, lập tức thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm hắn: "Cười cái gì?"

Trần Phàm vội vàng giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội: "Ta đâu có cười gì đâu..."

Ánh mắt Liễu Nhị Long càng nguy hiểm hơn, nàng định lên tiếng phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng, Trần Phàm đã nhanh chóng hành động.

Hắn vung tay lên, một luồng ánh sáng lóe lên từ giới châu, sau đó từng khối thịt tươi ngon cùng gia vị xuất hiện trên bàn.

Liễu Nhị Long nhìn cảnh này mà ngẩn người, sau đó nhíu mày đầy nghi hoặc:

"Ngươi lấy thịt sống ra làm gì? Chẳng lẽ... ngươi biết nấu ăn?"

Trần Phàm nghe vậy, liền tự tin vỗ ngực, cười đầy đắc ý: "Sư phụ yên tâm, tay nghề của ta rất lợi hại, đảm bảo ngươi ăn một lần sẽ nhớ mãi!"

Thế nhưng, khi hắn nói ra câu này, ánh mắt Liễu Nhị Long lại càng thêm hoài nghi. Rõ ràng nàng không tin tưởng vào khả năng nấu nướng của hắn chút nào.

Nhưng Trần Phàm cũng không tranh cãi, mà là trực tiếp xắn tay áo lên, bắt đầu nhóm lửa và chuẩn bị bữa ăn.

Hắn lấy ra một ít củi khô chất thành đống nhỏ, rồi dùng một tia hỏa diễm búng ra từ đầu ngón tay để châm lửa. Ngọn lửa nhanh chóng bén vào đống củi, bập bùng cháy lên, tỏa ra ánh sáng ấm áp cùng làn khói mỏng lượn lờ bay lên không trung.

Lửa vừa cháy ổn định, hắn lập tức chuyển sang chuẩn bị thịt.

Hắn lấy ra từng miếng thịt tươi ngon, dùng một con dao sắc bén thái thành từng lát vừa ăn. Những thớ thịt hiện lên màu đỏ tươi, vân mỡ xen kẽ nhau vô cùng hấp dẫn.

Sau đó, hắn mở lọ gia vị mang theo, lấy một chút muối, tiêu, cùng một ít bột ớt nhẹ nhàng rắc đều lên bề mặt thịt. Không quên dùng tay xoa bóp để gia vị thấm sâu vào từng thớ thịt, khiến mùi thơm nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.

Làm xong, Trần Phàm lấy một chiếc giá nướng làm từ sắt, đặt ngay ngắn lên ngọn lửa đang cháy, điều chỉnh khoảng cách sao cho không quá gần cũng không quá xa, để nhiệt độ đủ mạnh mà không làm cháy thịt.

Cuối cùng, hắn cẩn thận đặt từng lát thịt đã được tẩm ướp lên giá nướng. Ngay khi thịt vừa tiếp xúc với kim loại nóng, một âm thanh xèo xèo vang lên giòn tan.

Mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa trong không gian. Liễu Nhị Long cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bụng nàng lại lần nữa phản bội chủ nhân bằng một tiếng 'ọt ọt' rõ ràng.

Trần Phàm nhịn không được, bật cười: "Sư phụ, xem ra ngươi không chỉ có một loại "nhu cầu cấp bách" hôm nay đâu nhỉ?"
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025