Chương 83: Đến Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn
26/04/2025
10
8.7
Chương 83: Đến Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn
Trước mặt hai người, Độc Cô Bác chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát Trần Phàm. Lão dù tuổi đã cao, nhưng khí thế vẫn trầm ổn như núi, vô hình trung tạo ra một loại áp lực khổng lồ.
Mà bên cạnh hắn, Liễu Nhị Long lại vô cùng căng thẳng, siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Độc Cô Bác.
"Ngươi chạy đi! Ta sẽ cầm chân hắn!"
Nàng trầm giọng nói, đôi mắt kiên định không chút do dự.
Dù biết rõ mình không thể là đối thủ của Phong Hào Đấu La, nhưng nàng vẫn không hề chùn bước.
Nghe vậy, Trần Phàm nhìn nàng một chút, ánh mắt lóe lên một tia ôn nhu.
"Không ngờ Liễu Nhị Long quan tâm ta như vậy, thế mà sẵn sàng vì ta mà đối mặt với nguy hiểm."
Hắn khẽ cười, lắc đầu: "Sư phụ, không sao đâu, ta không có việc gì."
Giọng nói của hắn trầm ổn, không có chút hoảng loạn nào.
Liễu Nhị Long ngẩn ra, nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác phức tạp.
Bình tĩnh như vậy?
Hắn không sợ sao?
Là hắn tin tưởng thực lực của bản thân, hay là hắn có gì đó làm chỗ dựa?
Ngay cả Độc Cô Bác cũng nhướng mày, trong lòng cảm thấy hứng thú.
"Tiểu tử này, đối mặt với Phong Hào Đấu La như ta, mà lại có thể thản nhiên đến mức này?"
Trong lòng lão khẽ động, cảm thấy hứng thú với phản ứng của Trần Phàm.
Nghĩ đến đây, khóe miệng lão hơi cong lên, liếc nhìn Liễu Nhị Long một chút, sau đó vươn tay lấy ra một viên đan dược.
"Để ta thử ngươi một chút xem nào."
"Xoẹt—"
Lão bóp nát đan dược, một làn khí độc nhàn nhạt tràn ra, nhanh chóng bao phủ lấy Liễu Nhị Long.
Sau đó, lão vươn tay, một chưởng nhẹ nhàng vỗ xuống.
"Phụt!"
Liễu Nhị Long chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, trong nháy mắt, hồn lực của nàng bị phong ấn, cả người mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
"Sư phụ!"
Trần Phàm ánh mắt co rụt lại, trong lòng sát ý dâng trào.
Hắn trầm giọng nói, âm thanh lạnh lẽo.
"Tiền bối, không phải đã nói sẽ không làm khó sư phụ ta sao?"
Hắn vẫn đứng đó, không hề có động tác gì, nhưng khí thế quanh người lại như núi lửa âm ỉ, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Độc Cô Bác nhìn hắn, khóe miệng cong lên.
"Ồ? Rốt cuộc cũng lộ ra sơ hở rồi sao?"
Lão vốn nghĩ Trần Phàm có thể giữ bình tĩnh lâu hơn, không ngờ chỉ cần động đến sư phụ hắn một chút, đã khiến hắn nổi sát ý.
"Tiểu tử này... Đúng là có tình có nghĩa a."
Trong lòng Độc Cô Bác cảm thấy rất hứng thú, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, chỉ là Nhuyễn Cốt Tán mà thôi, chỉ phong ấn hồn lực, không nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe vậy, Trần Phàm khẽ nheo mắt, trong lòng thầm thở phào.
Dù sao lúc này hắn không muốn đối đầu trực diện với một Phong Hào Đấu La.
Nhưng... nếu lão dám thật sự tổn thương nữ nhân của hắn, hắn sẽ khiến lão trả giá đắt!
Độc Cô Bác vẫn thản nhiên, nhìn Trần Phàm, cười cười nói: "Ta lo lắng ngươi sẽ bỏ chạy, cho nên để yên tâm, ta sẽ mang theo sư phụ ngươi đi cùng. Như vậy, ngươi cũng không có cơ hội chạy trốn nữa, đúng không?"
Trần Phàm: "..."
Hắn trong lòng đậu đen rau muống, thật sự rất muốn vả một cái vào mặt lão già này.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, thản nhiên đáp: "Tiền bối yên tâm, ta sẽ không trốn."
Liễu Nhị Long sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy áy náy.
"Xin lỗi, Tiểu Phàm... Là do vi sư quá yếu, không bảo vệ được ngươi!"
Nàng cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy sự tự trách.
Trần Phàm nhìn nàng, khẽ thở dài.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, đặt lên vai nàng, giọng nói trầm ổn: "Sư phụ, không sao đâu... Có ta ở đây."
Nghe được câu nói này, Liễu Nhị Long trong lòng chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Bên cạnh, Độc Cô Bác nhìn Trần Phàm, trong lòng lại càng cảm thấy hứng thú.
"Tiểu tử này... thú vị."
...
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Độc Cô Bác, Trần Phàm và Liễu Nhị Long tiến sâu vào khu rừng rậm của Lạc Nhật Sâm Lâm. Bầu không khí dần trở nên ẩm ướt, hơi nước mỏng manh len lỏi trong không trung, mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu.
Tuy nhiên, Trần Phàm nhận ra càng đi sâu vào trong, nhiệt độ xung quanh lại trở nên quỷ dị—không khí vừa có hơi nóng hầm hập lại vừa mang theo từng cơn gió lạnh buốt xương. Dù là hồn sư có thân thể cường đại, Liễu Nhị Long vẫn cau mày cảm nhận sự bất thường.
"Tiền bối, nơi này chính là ngươi nói Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn?” Trần Phàm nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Độc Cô Bác mỉm cười, khẽ vuốt cằm rồi nói: “Tiểu tử, ngươi đúng là có chút nhãn lực. Đi theo ta.”
Độc Cô Bác vừa dứt lời, liền đạp nhẹ xuống đất, cả người phóng vọt về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp. Trần Phàm cõng Liễu Nhị Long cũng không chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ sau vài phút, một khe núi sâu hiện ra trước mắt. Cả ba người đáp xuống bờ đá, nơi đây tràn ngập hơi nước bốc lên, mà ngay chính giữa là một hồ nước kỳ dị—nó chia thành hai nửa rõ rệt: một bên nước sôi sùng sục, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên như nham thạch đỏ rực, một bên lại đóng băng, lạnh giá đến mức có thể khiến không gian vặn vẹo.
Mắt Liễu Nhị Long thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự là Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn… Thật thần kỳ, không ngờ tồn tại một nơi như thế này bên trong Lạc Nhật Sâm Lâm…”
Trần Phàm bình tĩnh hơn, ánh mắt hắn tập trung vào những gốc dược thảo mọc xung quanh.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, hắn đã nhận ra không ít tiên thảo hiếm có, mỗi gốc đều tỏa ra hương thơm đặc biệt, năng lượng dày đặc đến mức ngay cả không khí cũng mang theo dao động kỳ dị.
“Không tệ.” Trần Phàm khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên: “Lần này xem ra có thu hoạch lớn.”
...
Trong không gian tràn ngập hơi nóng và khí lạnh của Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn, Độc Cô Bác từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu nâu nhạt. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc bình, khóe miệng nhếch lên đầy thâm ý rồi đưa nó về phía Trần Phàm.
"Tiểu tử, đây là một loại độc tố đặc biệt, xem như quà gặp mặt của ta. Ngươi uống đi."
Trần Phàm híp mắt nhìn hắn, cảm thấy trong lòng hơi bất an.
Cái gì mà quà gặp mặt? Với danh hiệu Lão Độc Vật của Độc Cô Bác, thứ này sao có thể đơn giản được?
Trần Phàm hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Dù sao, hắn cũng không tin bản thân lại bị một loại độc vặt làm khó. Hắn có Độc Kinh cùng Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư, đủ để phân tích và giải rất nhiều loại độc.
Cho dù không giải được, vẫn có thể mua đan dược giải độc trong hệ thống thương thành nha!
Nghĩ như thế, Trần Phàm không chút do dự đưa bình thuốc kề sát môi, chuẩn bị một hơi cạn sạch.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay mềm mại bất giác bấu chặt lấy cánh tay hắn.
"Tiểu Phàm, đừng uống!"
Thanh âm của Liễu Nhị Long mang theo sự lo lắng. Nàng lúc này đang tựa sát vào người hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy bất an.
Do trúng phải Nhuyễn Cốt Tán của Độc Cô Bác, toàn thân nàng gần như mất sức lực, chỉ có thể vô lực dựa vào hắn.
Nếu Trần Phàm thật sự trúng độc, nàng cũng chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn.
Trần Phàm khẽ xoa nhẹ mu bàn tay nàng, thấp giọng nói: "Không sao."
Dứt lời, hắn dứt khoát uống cạn chất lỏng trong bình.
Một luồng khí tức kỳ dị lập tức lan ra trong cơ thể hắn, nhưng không phải cảm giác đau đớn hay suy yếu mà là... một loại kích thích kỳ lạ ở bụng dưới.
Trước mặt hai người, Độc Cô Bác chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát Trần Phàm. Lão dù tuổi đã cao, nhưng khí thế vẫn trầm ổn như núi, vô hình trung tạo ra một loại áp lực khổng lồ.
Mà bên cạnh hắn, Liễu Nhị Long lại vô cùng căng thẳng, siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Độc Cô Bác.
"Ngươi chạy đi! Ta sẽ cầm chân hắn!"
Nàng trầm giọng nói, đôi mắt kiên định không chút do dự.
Dù biết rõ mình không thể là đối thủ của Phong Hào Đấu La, nhưng nàng vẫn không hề chùn bước.
Nghe vậy, Trần Phàm nhìn nàng một chút, ánh mắt lóe lên một tia ôn nhu.
"Không ngờ Liễu Nhị Long quan tâm ta như vậy, thế mà sẵn sàng vì ta mà đối mặt với nguy hiểm."
Hắn khẽ cười, lắc đầu: "Sư phụ, không sao đâu, ta không có việc gì."
Giọng nói của hắn trầm ổn, không có chút hoảng loạn nào.
Liễu Nhị Long ngẩn ra, nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác phức tạp.
Bình tĩnh như vậy?
Hắn không sợ sao?
Là hắn tin tưởng thực lực của bản thân, hay là hắn có gì đó làm chỗ dựa?
Ngay cả Độc Cô Bác cũng nhướng mày, trong lòng cảm thấy hứng thú.
"Tiểu tử này, đối mặt với Phong Hào Đấu La như ta, mà lại có thể thản nhiên đến mức này?"
Trong lòng lão khẽ động, cảm thấy hứng thú với phản ứng của Trần Phàm.
Nghĩ đến đây, khóe miệng lão hơi cong lên, liếc nhìn Liễu Nhị Long một chút, sau đó vươn tay lấy ra một viên đan dược.
"Để ta thử ngươi một chút xem nào."
"Xoẹt—"
Lão bóp nát đan dược, một làn khí độc nhàn nhạt tràn ra, nhanh chóng bao phủ lấy Liễu Nhị Long.
Sau đó, lão vươn tay, một chưởng nhẹ nhàng vỗ xuống.
"Phụt!"
Liễu Nhị Long chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, trong nháy mắt, hồn lực của nàng bị phong ấn, cả người mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
"Sư phụ!"
Trần Phàm ánh mắt co rụt lại, trong lòng sát ý dâng trào.
Hắn trầm giọng nói, âm thanh lạnh lẽo.
"Tiền bối, không phải đã nói sẽ không làm khó sư phụ ta sao?"
Hắn vẫn đứng đó, không hề có động tác gì, nhưng khí thế quanh người lại như núi lửa âm ỉ, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Độc Cô Bác nhìn hắn, khóe miệng cong lên.
"Ồ? Rốt cuộc cũng lộ ra sơ hở rồi sao?"
Lão vốn nghĩ Trần Phàm có thể giữ bình tĩnh lâu hơn, không ngờ chỉ cần động đến sư phụ hắn một chút, đã khiến hắn nổi sát ý.
"Tiểu tử này... Đúng là có tình có nghĩa a."
Trong lòng Độc Cô Bác cảm thấy rất hứng thú, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, chỉ là Nhuyễn Cốt Tán mà thôi, chỉ phong ấn hồn lực, không nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe vậy, Trần Phàm khẽ nheo mắt, trong lòng thầm thở phào.
Dù sao lúc này hắn không muốn đối đầu trực diện với một Phong Hào Đấu La.
Nhưng... nếu lão dám thật sự tổn thương nữ nhân của hắn, hắn sẽ khiến lão trả giá đắt!
Độc Cô Bác vẫn thản nhiên, nhìn Trần Phàm, cười cười nói: "Ta lo lắng ngươi sẽ bỏ chạy, cho nên để yên tâm, ta sẽ mang theo sư phụ ngươi đi cùng. Như vậy, ngươi cũng không có cơ hội chạy trốn nữa, đúng không?"
Trần Phàm: "..."
Hắn trong lòng đậu đen rau muống, thật sự rất muốn vả một cái vào mặt lão già này.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, thản nhiên đáp: "Tiền bối yên tâm, ta sẽ không trốn."
Liễu Nhị Long sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy áy náy.
"Xin lỗi, Tiểu Phàm... Là do vi sư quá yếu, không bảo vệ được ngươi!"
Nàng cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy sự tự trách.
Trần Phàm nhìn nàng, khẽ thở dài.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, đặt lên vai nàng, giọng nói trầm ổn: "Sư phụ, không sao đâu... Có ta ở đây."
Nghe được câu nói này, Liễu Nhị Long trong lòng chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Bên cạnh, Độc Cô Bác nhìn Trần Phàm, trong lòng lại càng cảm thấy hứng thú.
"Tiểu tử này... thú vị."
...
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Độc Cô Bác, Trần Phàm và Liễu Nhị Long tiến sâu vào khu rừng rậm của Lạc Nhật Sâm Lâm. Bầu không khí dần trở nên ẩm ướt, hơi nước mỏng manh len lỏi trong không trung, mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu.
Tuy nhiên, Trần Phàm nhận ra càng đi sâu vào trong, nhiệt độ xung quanh lại trở nên quỷ dị—không khí vừa có hơi nóng hầm hập lại vừa mang theo từng cơn gió lạnh buốt xương. Dù là hồn sư có thân thể cường đại, Liễu Nhị Long vẫn cau mày cảm nhận sự bất thường.
"Tiền bối, nơi này chính là ngươi nói Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn?” Trần Phàm nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Độc Cô Bác mỉm cười, khẽ vuốt cằm rồi nói: “Tiểu tử, ngươi đúng là có chút nhãn lực. Đi theo ta.”
Độc Cô Bác vừa dứt lời, liền đạp nhẹ xuống đất, cả người phóng vọt về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp. Trần Phàm cõng Liễu Nhị Long cũng không chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ sau vài phút, một khe núi sâu hiện ra trước mắt. Cả ba người đáp xuống bờ đá, nơi đây tràn ngập hơi nước bốc lên, mà ngay chính giữa là một hồ nước kỳ dị—nó chia thành hai nửa rõ rệt: một bên nước sôi sùng sục, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên như nham thạch đỏ rực, một bên lại đóng băng, lạnh giá đến mức có thể khiến không gian vặn vẹo.
Mắt Liễu Nhị Long thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự là Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn… Thật thần kỳ, không ngờ tồn tại một nơi như thế này bên trong Lạc Nhật Sâm Lâm…”
Trần Phàm bình tĩnh hơn, ánh mắt hắn tập trung vào những gốc dược thảo mọc xung quanh.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, hắn đã nhận ra không ít tiên thảo hiếm có, mỗi gốc đều tỏa ra hương thơm đặc biệt, năng lượng dày đặc đến mức ngay cả không khí cũng mang theo dao động kỳ dị.
“Không tệ.” Trần Phàm khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên: “Lần này xem ra có thu hoạch lớn.”
...
Trong không gian tràn ngập hơi nóng và khí lạnh của Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn, Độc Cô Bác từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu nâu nhạt. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc bình, khóe miệng nhếch lên đầy thâm ý rồi đưa nó về phía Trần Phàm.
"Tiểu tử, đây là một loại độc tố đặc biệt, xem như quà gặp mặt của ta. Ngươi uống đi."
Trần Phàm híp mắt nhìn hắn, cảm thấy trong lòng hơi bất an.
Cái gì mà quà gặp mặt? Với danh hiệu Lão Độc Vật của Độc Cô Bác, thứ này sao có thể đơn giản được?
Trần Phàm hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Dù sao, hắn cũng không tin bản thân lại bị một loại độc vặt làm khó. Hắn có Độc Kinh cùng Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư, đủ để phân tích và giải rất nhiều loại độc.
Cho dù không giải được, vẫn có thể mua đan dược giải độc trong hệ thống thương thành nha!
Nghĩ như thế, Trần Phàm không chút do dự đưa bình thuốc kề sát môi, chuẩn bị một hơi cạn sạch.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay mềm mại bất giác bấu chặt lấy cánh tay hắn.
"Tiểu Phàm, đừng uống!"
Thanh âm của Liễu Nhị Long mang theo sự lo lắng. Nàng lúc này đang tựa sát vào người hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy bất an.
Do trúng phải Nhuyễn Cốt Tán của Độc Cô Bác, toàn thân nàng gần như mất sức lực, chỉ có thể vô lực dựa vào hắn.
Nếu Trần Phàm thật sự trúng độc, nàng cũng chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn.
Trần Phàm khẽ xoa nhẹ mu bàn tay nàng, thấp giọng nói: "Không sao."
Dứt lời, hắn dứt khoát uống cạn chất lỏng trong bình.
Một luồng khí tức kỳ dị lập tức lan ra trong cơ thể hắn, nhưng không phải cảm giác đau đớn hay suy yếu mà là... một loại kích thích kỳ lạ ở bụng dưới.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan