Chương 84: Giải độc
26/04/2025
10
8.7
Chương 84: Giải độc
Sắc mặt Trần Phàm hơi biến đổi, hắn quay sang nhìn Độc Cô Bác, trầm giọng hỏi: "Tiền bối, đây là độc gì?"
Độc Cô Bác cười tủm tỉm: "Tiểu tử, đây là một loại độc rất đặc biệt, gọi là Độc Tiêu Cơm. Nếu không giải được, ngươi sẽ phải ôm nhà cầu suốt ba ngày ba đêm."
Trần Phàm ánh mắt trừng lớn: "..."
Hắn trầm giọng hỏi: "Ý ngươi là..."
Độc Cô Bác vuốt râu, ung dung nói: "Không sao, ta đã chuẩn bị cho ngươi một cái bô rồi."
"..."
Nghe đến đây, Trần Phàm lập tức hiểu ra!
Khóe miệng hắn co giật, trong lòng điên cuồng chửi bới: "Mẹ kiếp! Lão già khốn kiếp này đúng là âm hiểm mà!"
Lại còn là loại độc này? Một khi trúng độc, người bị hại sẽ không ngừng đau bụng, hơn nữa còn phải "giải quyết" không ngừng, cho đến khi kiệt sức!
Nếu là người bình thường, chỉ sợ không đến nửa canh giờ sẽ gục xuống!
Liễu Nhị Long nghe xong cũng sửng sốt. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy lo lắng.
Nếu hắn thực sự bị như vậy, chẳng phải sẽ rất thảm sao?
Nhưng Trần Phàm rất nhanh đã trấn định lại.
Cũng may, hắn có Độc Kinh cùng Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư, nếu không, quả thật lần này sẽ rơi vào trò đùa ác ý của lão độc vật!
Thấy hắn không hề hoảng loạn, Độc Cô Bác nhướng mày, giọng điệu mang theo vài phần hứng thú: "Coi như đây là một khảo nghiệm của ta. Nếu ngươi có thể tự giải được độc này, xem như thông quan."
Trần Phàm liếc hắn một cái, hừ lạnh trong lòng: "Lão già c·hết tiệt, để xem ta phá giải thế nào cho lão nhìn!"
Dưới ánh mắt lo lắng của Liễu Nhị Long, Trần Phàm nhắm mắt, vận chuyển Độc Kinh và tra xét Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên các phương pháp giải độc tương ứng với triệu chứng của Độc Tiêu Cơm.
Chỉ sau vài giây, một công thức giải độc hoàn chỉnh đã xuất hiện trong ý thức hắn.
Hắn không chậm trễ, lập tức lấy ra một cái lò luyện đan từ nhẫn trữ vật. Lò luyện này có màu đồng cổ, trên thân khắc đầy hoa văn kỳ dị, tản ra một luồng khí tức cổ xưa. Đây là Cửu Tiêu Đỉnh, tốn 1000 điểm khí vận, còn cái lò luyện cũ đã bị hắn vứt xó rồi.
Trần Phàm phất tay, lấy ra một loạt dược liệu cần thiết.
Bách Nhật Thảo – thanh trừ tạp chất trong dạ dày.
Huyền Thổ Quả – giúp trung hòa độc tố.
Hoả Thạch Chi – kích thích dược hiệu, tăng tốc giải độc.
Thiên Niên Ngân Hoa – trấn định khí huyết, phục hồi nguyên khí.
Hắn nhanh chóng ném từng loại dược thảo vào lò, đồng thời búng tay một cái, một luồng hỏa diễm màu xanh dương lập tức bùng lên, bao phủ lấy thân lò.
"Ồ?"
Một bên, Độc Cô Bác ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Đây là hoả gì?"
Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong tay Trần Phàm, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc. Cho dù là hắn, cũng chưa từng thấy loại hỏa diễm này.
Độc Cô Bác càng nhìn, ánh mắt càng hiện lên một tia hi vọng.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn thử xem Trần Phàm có thể ứng phó thế nào, không ngờ tiểu tử này chẳng những không hoảng loạn, mà còn nhanh chóng phân tích độc tố, lập công thức giải độc trong thời gian ngắn như vậy!
Cái này không phải là cấp độ của người mới học độc thuật, mà là trình độ của một độc sư chân chính!
Cho dù là hắn, muốn trong thời gian ngắn phân tích ra giải dược cho một loại độc cũng không dễ dàng.
Ầm!
Trong lò luyện đan, dược liệu dần hòa vào nhau, tạo thành một loại dịch thể màu bạc. Trần Phàm khẽ phất tay, ngọn lửa trong lò bỗng bùng lên một nhịp, khiến dịch thể bên trong sôi trào. Hắn nhanh chóng vận dụng kỹ thuật luyện đan, điều chỉnh nhiệt độ sao cho ổn định.
Thời gian trôi qua từng giây.
Liễu Nhị Long hơi siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng có một chút kinh ngạc. Nàng không ngờ hắn lại có thể thuần thục luyện chế giải dược như vậy.
Chỉ sau mười lăm phút, một viên đan dược màu xanh biếc xuất hiện trong lò.
Giải Độc Đan – Hoàn Thành!
Trần Phàm cầm lấy viên Giải Độc Đan màu xanh biếc, không chút do dự ném vào miệng.
Ong!
Ngay khi đan dược vừa chạm vào đầu lưỡi, một luồng dược lực ôn hòa lập tức lan tỏa, nhanh chóng thấm vào huyết mạch, chạy dọc theo kinh mạch rồi khuếch tán khắp toàn thân.
Rột rột...
Bụng hắn khẽ rung lên một chút, nhưng rất nhanh cảm giác khó chịu liền tan biến như chưa từng xuất hiện.
Dược lực chảy qua lục phủ ngũ tạng, thanh tẩy mọi tàn dư của Độc Tiêu Cơm, trả lại cảm giác nhẹ nhõm, sảng khoái cho cơ thể.
Trần Phàm cảm nhận được khí huyết lưu thông, bụng dạ ổn định, thậm chí còn có một tia ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp người, giống như vừa được ngâm mình trong suối nước nóng.
Hắn khẽ nheo mắt, thở ra một hơi dài.
"Xong!"
Liễu Nhị Long thấy sắc mặt hắn khôi phục lại bình thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng siết nhẹ cánh tay Trần Phàm, trong mắt hiện lên một tia trách móc nhưng nhiều hơn là sự quan tâm.
"Ngươi đúng là liều lĩnh, lỡ như không giải được thì sao?"
Trần Phàm bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc nàng: "Nếu không thử, làm sao biết được?"
Liễu Nhị Long hừ nhẹ một tiếng, thấy động tác thân mật của hắn, ánh mắt của nàng có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng ngoài miệng vẫn có chút oán trách.
Ở bên cạnh, Độc Cô Bác vẫn luôn quan sát từ đầu đến cuối, lúc này ánh mắt hắn lóe lên một tia tán thưởng, khóe môi hơi nhếch lên: "Tiểu tử, xem như ta chọn đúng rồi!"
Trần Phàm quay đầu nhìn về phía Độc Cô Bác, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt mang theo vài phần ý cười: "Thế nào, tiền bối? Độc của ngươi ta đã giải được rồi."
Độc Cô Bác nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, nhẹ gật đầu: "Không tệ, không tệ! Ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta. Xem ra, tiểu tử ngươi đúng là có chút bản lĩnh!"
Lão vuốt râu cười nói, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn: "Bây giờ, ta cần ngươi giúp ta giải độc! Làm thù lao, Tiên thảo linh dược trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, ngươi cứ tùy ý lấy dùng!"
Trần Phàm nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, trong lòng thì nhổ nước bọt: "Ngươi cũng có nhận ra được mấy loại thảo dược trong này đâu? Nếu không, cũng không đến lượt Đường Tam a."
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài vẫn là hài lòng nói: "Được! Nhưng trước tiên, ta cần chuẩn đoán xem tiền bối trúng phải độc gì."
Hắn chắp tay sau lưng, bình tĩnh bước lên trước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Độc Cô Bác.
Mặc dù trong lòng đã biết rõ nguồn gốc độc tố, nhưng Trần Phàm vẫn làm bộ như đang cẩn thận kiểm tra.
Hắn đặt hai ngón tay lên cổ tay Độc Cô Bác, nhẹ nhàng thăm dò mạch tượng. Một luồng hồn lực tinh tế len lỏi vào kinh mạch của lão, dò xét tình trạng cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã nắm rõ tình hình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ trầm tư, hàng lông mày hơi nhíu lại, tỏ ra như đang suy tính điều gì đó.
Bên cạnh, Liễu Nhị Long lẳng lặng quan sát, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Độc Cô Bác nhìn biểu cảm của Trần Phàm, khóe môi hơi nhếch lên, chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Sau một lúc trầm ngâm, Trần Phàm thở ra một hơi dài, ánh mắt thâm sâu khó lường, chậm rãi nói: "Tiền bối, độc này... chính là do võ hồn của ngài gây ra."
Độc Cô Bác nghe vậy, đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì, chỉ chờ Trần Phàm tiếp tục.
Trần Phàm gật đầu, bắt đầu giải thích:
"Võ hồn của ngài là Bích Lân Xà, bản thân đã mang theo kịch độc. Dưới tình huống bình thường, võ hồn cùng chủ thể là một, độc tố sẽ không gây ảnh hưởng đến người sử dụng.
Nhưng nhiều năm qua, ngài không ngừng vận dụng độc tố để tu luyện, thậm chí còn dựa vào nó để chiến đấu. Điều này khiến độc tính ngày càng ăn sâu vào cơ thể, tích tụ qua từng năm tháng, cuối cùng hình thành phản phệ võ hồn."
Sắc mặt Trần Phàm hơi biến đổi, hắn quay sang nhìn Độc Cô Bác, trầm giọng hỏi: "Tiền bối, đây là độc gì?"
Độc Cô Bác cười tủm tỉm: "Tiểu tử, đây là một loại độc rất đặc biệt, gọi là Độc Tiêu Cơm. Nếu không giải được, ngươi sẽ phải ôm nhà cầu suốt ba ngày ba đêm."
Trần Phàm ánh mắt trừng lớn: "..."
Hắn trầm giọng hỏi: "Ý ngươi là..."
Độc Cô Bác vuốt râu, ung dung nói: "Không sao, ta đã chuẩn bị cho ngươi một cái bô rồi."
"..."
Nghe đến đây, Trần Phàm lập tức hiểu ra!
Khóe miệng hắn co giật, trong lòng điên cuồng chửi bới: "Mẹ kiếp! Lão già khốn kiếp này đúng là âm hiểm mà!"
Lại còn là loại độc này? Một khi trúng độc, người bị hại sẽ không ngừng đau bụng, hơn nữa còn phải "giải quyết" không ngừng, cho đến khi kiệt sức!
Nếu là người bình thường, chỉ sợ không đến nửa canh giờ sẽ gục xuống!
Liễu Nhị Long nghe xong cũng sửng sốt. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy lo lắng.
Nếu hắn thực sự bị như vậy, chẳng phải sẽ rất thảm sao?
Nhưng Trần Phàm rất nhanh đã trấn định lại.
Cũng may, hắn có Độc Kinh cùng Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư, nếu không, quả thật lần này sẽ rơi vào trò đùa ác ý của lão độc vật!
Thấy hắn không hề hoảng loạn, Độc Cô Bác nhướng mày, giọng điệu mang theo vài phần hứng thú: "Coi như đây là một khảo nghiệm của ta. Nếu ngươi có thể tự giải được độc này, xem như thông quan."
Trần Phàm liếc hắn một cái, hừ lạnh trong lòng: "Lão già c·hết tiệt, để xem ta phá giải thế nào cho lão nhìn!"
Dưới ánh mắt lo lắng của Liễu Nhị Long, Trần Phàm nhắm mắt, vận chuyển Độc Kinh và tra xét Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên các phương pháp giải độc tương ứng với triệu chứng của Độc Tiêu Cơm.
Chỉ sau vài giây, một công thức giải độc hoàn chỉnh đã xuất hiện trong ý thức hắn.
Hắn không chậm trễ, lập tức lấy ra một cái lò luyện đan từ nhẫn trữ vật. Lò luyện này có màu đồng cổ, trên thân khắc đầy hoa văn kỳ dị, tản ra một luồng khí tức cổ xưa. Đây là Cửu Tiêu Đỉnh, tốn 1000 điểm khí vận, còn cái lò luyện cũ đã bị hắn vứt xó rồi.
Trần Phàm phất tay, lấy ra một loạt dược liệu cần thiết.
Bách Nhật Thảo – thanh trừ tạp chất trong dạ dày.
Huyền Thổ Quả – giúp trung hòa độc tố.
Hoả Thạch Chi – kích thích dược hiệu, tăng tốc giải độc.
Thiên Niên Ngân Hoa – trấn định khí huyết, phục hồi nguyên khí.
Hắn nhanh chóng ném từng loại dược thảo vào lò, đồng thời búng tay một cái, một luồng hỏa diễm màu xanh dương lập tức bùng lên, bao phủ lấy thân lò.
"Ồ?"
Một bên, Độc Cô Bác ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Đây là hoả gì?"
Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong tay Trần Phàm, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc. Cho dù là hắn, cũng chưa từng thấy loại hỏa diễm này.
Độc Cô Bác càng nhìn, ánh mắt càng hiện lên một tia hi vọng.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn thử xem Trần Phàm có thể ứng phó thế nào, không ngờ tiểu tử này chẳng những không hoảng loạn, mà còn nhanh chóng phân tích độc tố, lập công thức giải độc trong thời gian ngắn như vậy!
Cái này không phải là cấp độ của người mới học độc thuật, mà là trình độ của một độc sư chân chính!
Cho dù là hắn, muốn trong thời gian ngắn phân tích ra giải dược cho một loại độc cũng không dễ dàng.
Ầm!
Trong lò luyện đan, dược liệu dần hòa vào nhau, tạo thành một loại dịch thể màu bạc. Trần Phàm khẽ phất tay, ngọn lửa trong lò bỗng bùng lên một nhịp, khiến dịch thể bên trong sôi trào. Hắn nhanh chóng vận dụng kỹ thuật luyện đan, điều chỉnh nhiệt độ sao cho ổn định.
Thời gian trôi qua từng giây.
Liễu Nhị Long hơi siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng có một chút kinh ngạc. Nàng không ngờ hắn lại có thể thuần thục luyện chế giải dược như vậy.
Chỉ sau mười lăm phút, một viên đan dược màu xanh biếc xuất hiện trong lò.
Giải Độc Đan – Hoàn Thành!
Trần Phàm cầm lấy viên Giải Độc Đan màu xanh biếc, không chút do dự ném vào miệng.
Ong!
Ngay khi đan dược vừa chạm vào đầu lưỡi, một luồng dược lực ôn hòa lập tức lan tỏa, nhanh chóng thấm vào huyết mạch, chạy dọc theo kinh mạch rồi khuếch tán khắp toàn thân.
Rột rột...
Bụng hắn khẽ rung lên một chút, nhưng rất nhanh cảm giác khó chịu liền tan biến như chưa từng xuất hiện.
Dược lực chảy qua lục phủ ngũ tạng, thanh tẩy mọi tàn dư của Độc Tiêu Cơm, trả lại cảm giác nhẹ nhõm, sảng khoái cho cơ thể.
Trần Phàm cảm nhận được khí huyết lưu thông, bụng dạ ổn định, thậm chí còn có một tia ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp người, giống như vừa được ngâm mình trong suối nước nóng.
Hắn khẽ nheo mắt, thở ra một hơi dài.
"Xong!"
Liễu Nhị Long thấy sắc mặt hắn khôi phục lại bình thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng siết nhẹ cánh tay Trần Phàm, trong mắt hiện lên một tia trách móc nhưng nhiều hơn là sự quan tâm.
"Ngươi đúng là liều lĩnh, lỡ như không giải được thì sao?"
Trần Phàm bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc nàng: "Nếu không thử, làm sao biết được?"
Liễu Nhị Long hừ nhẹ một tiếng, thấy động tác thân mật của hắn, ánh mắt của nàng có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng ngoài miệng vẫn có chút oán trách.
Ở bên cạnh, Độc Cô Bác vẫn luôn quan sát từ đầu đến cuối, lúc này ánh mắt hắn lóe lên một tia tán thưởng, khóe môi hơi nhếch lên: "Tiểu tử, xem như ta chọn đúng rồi!"
Trần Phàm quay đầu nhìn về phía Độc Cô Bác, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt mang theo vài phần ý cười: "Thế nào, tiền bối? Độc của ngươi ta đã giải được rồi."
Độc Cô Bác nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, nhẹ gật đầu: "Không tệ, không tệ! Ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta. Xem ra, tiểu tử ngươi đúng là có chút bản lĩnh!"
Lão vuốt râu cười nói, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn: "Bây giờ, ta cần ngươi giúp ta giải độc! Làm thù lao, Tiên thảo linh dược trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, ngươi cứ tùy ý lấy dùng!"
Trần Phàm nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, trong lòng thì nhổ nước bọt: "Ngươi cũng có nhận ra được mấy loại thảo dược trong này đâu? Nếu không, cũng không đến lượt Đường Tam a."
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài vẫn là hài lòng nói: "Được! Nhưng trước tiên, ta cần chuẩn đoán xem tiền bối trúng phải độc gì."
Hắn chắp tay sau lưng, bình tĩnh bước lên trước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Độc Cô Bác.
Mặc dù trong lòng đã biết rõ nguồn gốc độc tố, nhưng Trần Phàm vẫn làm bộ như đang cẩn thận kiểm tra.
Hắn đặt hai ngón tay lên cổ tay Độc Cô Bác, nhẹ nhàng thăm dò mạch tượng. Một luồng hồn lực tinh tế len lỏi vào kinh mạch của lão, dò xét tình trạng cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã nắm rõ tình hình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ trầm tư, hàng lông mày hơi nhíu lại, tỏ ra như đang suy tính điều gì đó.
Bên cạnh, Liễu Nhị Long lẳng lặng quan sát, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Độc Cô Bác nhìn biểu cảm của Trần Phàm, khóe môi hơi nhếch lên, chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Sau một lúc trầm ngâm, Trần Phàm thở ra một hơi dài, ánh mắt thâm sâu khó lường, chậm rãi nói: "Tiền bối, độc này... chính là do võ hồn của ngài gây ra."
Độc Cô Bác nghe vậy, đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì, chỉ chờ Trần Phàm tiếp tục.
Trần Phàm gật đầu, bắt đầu giải thích:
"Võ hồn của ngài là Bích Lân Xà, bản thân đã mang theo kịch độc. Dưới tình huống bình thường, võ hồn cùng chủ thể là một, độc tố sẽ không gây ảnh hưởng đến người sử dụng.
Nhưng nhiều năm qua, ngài không ngừng vận dụng độc tố để tu luyện, thậm chí còn dựa vào nó để chiến đấu. Điều này khiến độc tính ngày càng ăn sâu vào cơ thể, tích tụ qua từng năm tháng, cuối cùng hình thành phản phệ võ hồn."
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan