Chương 82: Gặp Độc Cô Bác
26/04/2025
10
8.7
Chương 82: Gặp Độc Cô Bác
Trần Phàm bước chậm rãi giữa rừng, khóe môi nhếch lên một tia ý cười.
Hắn không vội, chỉ thong dong tiến về một khu đất trống quen thuộc—nơi mà hắn biết, một người lúc này chắc chắn đang ở đó.
Quả nhiên, phía xa, một thân ảnh yêu kiều đang đứng dưới một gốc cây đại thụ.
Liễu Nhị Long khoanh tay trước ngực, ánh mắt có chút xa xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Bộ trang phục bó sát tôn lên dáng người đầy đặn của nàng, mái tóc dài thả xuống, hơi lượn sóng trong gió nhẹ.
Trần Phàm tiến tới phía sau nàng mà không hề phát ra tiếng động.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, ghé sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả nhẹ vào gáy nàng.
"Sư phụ, ngươi đang nhớ đến ta sao?"
"!!"
Liễu Nhị Long chấn động, cơ thể khẽ run lên. Nhưng ngay lập tức, nàng nghiêng người, định vung tay đánh ra một chưởng—chỉ để nhận ra rằng bàn tay của mình đã bị Trần Phàm dễ dàng nắm lấy.
Hắn mỉm cười, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm.
"Làm gì mà phản ứng mạnh như vậy? Lẽ nào sư phụ có tật giật mình?"
"Ngươi!"
Liễu Nhị Long trừng mắt nhìn hắn, gương mặt thoáng đỏ lên. Đặc biệt là khi nghĩ đến tình cảnh sáng nay, nàng càng cảm thấy mặt nóng bừng.
Trần Phàm không vội buông tay, hắn cố tình siết nhẹ, kéo nàng lại gần hơn một chút.
"Sư phụ, sáng nay ngươi chạy nhanh như vậy, có phải là đang trốn ta không?"
Liễu Nhị Long cắn môi, dùng chút lực muốn giật tay ra, nhưng lại phát hiện bản thân không có cách nào thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.
"Trần Phàm, buông ra!" Nàng thấp giọng quát nhẹ.
"Không buông." Trần Phàm nhàn nhạt đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng, như thể muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.
Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Liễu Nhị Long có chút bối rối, nhưng vẫn mạnh miệng: "Nghịch đồ, đừng tưởng ta sẽ để ngươi được như ý!"
Trần Phàm bật cười, cúi người thấp hơn, gần như dán sát bên tai nàng mà nói nhỏ:
"Nhưng ngươi đâu có phản kháng thật sự."
Cả người Liễu Nhị Long run nhẹ, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cảm giác nóng ấm từ bàn tay hắn truyền đến khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Còn Trần Phàm, hắn chỉ cười khẽ, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Xem ra, nữ nhân này không dễ thừa nhận, nhưng hắn lại rất thích cảm giác từng chút một phá vỡ phòng tuyến của nàng.
Nhưng đúng lúc bầu không khí mập mờ giữa hai người dần nóng lên—
Trần Phàm đột nhiên khựng lại.
Một cảm giác lạnh lẽo thoáng lướt qua sau lưng hắn. Không phải sát khí, cũng không hẳn là địch ý, mà giống như một cặp mắt rắn lặng lẽ quan sát con mồi từ trong bóng tối.
Trần Phàm và Liễu Nhị Long đang đứng gần một gốc đại thụ, khoảng cách giữa hai người có chút mờ ám. Nàng vừa mới tránh ra xa một chút thì bỗng—
Cộc cộc!
Một tiếng ho nhẹ vang lên.
"Hửm?" Trần Phàm híp mắt, ánh mắt đảo nhanh một vòng.
Cả hai đồng thời quay đầu nhìn lên. Trên một cành cây to lớn, một bóng người cao gầy đang đứng lặng lẽ.
Đó là một lão giả với mái tóc dài màu lục, ánh mắt sáng ngời như bảo thạch. Lão mặc một bộ trường bào đen tuyền, khuôn mặt không hề có biểu cảm, tựa như một con rắn độc quan sát con mồi.
Lão giả chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy quét qua Trần Phàm rồi dừng lại trên người Liễu Nhị Long. Một tia trêu chọc lóe lên trong đôi mắt già nua kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cảnh tượng vừa rồi, hắn đã thấy hết.
"Sư đồ luyến à?" Độc Cô Bác thầm nghĩ, trong lòng có chút hứng thú.
Trần Phàm đối diện với ánh mắt kia, trong lòng khẽ động. Hắn biết rõ người này là ai—Độc Cô Bác.
Nhưng bề ngoài, hắn vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác, như thể không biết gì.
Liễu Nhị Long nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói có phần lạnh lùng: "Độc Cô tiền bối, không biết ngài đến học viện của ta làm gì?"
Độc Cô Bác chắp tay sau lưng, liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Ta muốn mượn tiểu tử này một chút."
Liễu Nhị Long lập tức nhíu mày.
"Xin hỏi tiền bối muốn mượn hắn làm gì? Hắn chính là đệ tử của ta!"
Độc Cô Bác không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào Trần Phàm.
"Tiểu tử, đi theo ta."
Giọng nói của lão bình thản, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Trần Phàm nhíu mày, nhưng không trả lời ngay. Hắn chỉ đánh giá lão giả trước mặt.
Bên cạnh, Liễu Nhị Long cũng sững lại, ánh mắt nàng hơi ngưng trọng. Nhưng khác với Trần Phàm, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
"Độc Cô tiền bối, không biết ngài đến học viện của ta làm gì?" Nàng lên tiếng trước, giọng điệu có phần cảnh giác.
Độc Cô Bác thản nhiên nhìn nàng, rồi chuyển mắt sang Trần Phàm: "Ta muốn nhờ tiểu tử này làm cho ta một việc."
Liễu Nhị Long theo bản năng bước lên trước, hơi che chắn cho Trần Phàm. Nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tiền bối còn chưa nói rõ mục đích, ta sẽ không để ngài mang hắn đi."
Nàng biết rõ, người trước mặt không phải kẻ đơn giản. Độc Cô Bác là một kẻ hỉ nộ vô thường, mọi người vẫn thường xuyên đồn nhau rằng hắn là một kẻ đáng sợ.
Dù nàng không biết lý do hắn muốn bắt Trần Phàm, nhưng chỉ cần hắn chưa nói rõ, nàng tuyệt đối không thể để hắn làm như vậy.
Trần Phàm nhìn Liễu Nhị Long đứng chắn trước mặt mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nàng... thực sự quan tâm đến hắn.
Nhưng Độc Cô Bác thì không hề có ý định nhún nhường.
Lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Hừ, ta muốn mang hắn đi, ngươi có thể làm gì?"
Khí thế của Độc Cô Bác đột nhiên bùng phát!
Một cơn gió mạnh vô hình quét qua khu rừng, những chiếc lá khô bay tán loạn, mang theo cảm giác áp bách đáng sợ.
Sắc mặt Liễu Nhị Long hơi trầm xuống.
Xem ra... chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình được rồi.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên trước, hồn hoàn quanh thân sáng lên rực rỡ.
"Nếu tiền bối đã quyết tâm như vậy..."
"Vậy ta xin lĩnh giáo cao chiêu!"
Ngao!
Một tiếng long ngâm vang lên, khí thế của Liễu Nhị Long bùng nổ!
Hồn lực nóng rực lan tràn, không khí xung quanh như b·ốc c·háy. Một đòn Long Trảo sắc bén xé toạc không gian, lao thẳng về phía Độc Cô Bác!
Nhưng—
"Quá chậm!"
Độc Cô Bác nhếch mép cười lạnh. Lão chỉ lách nhẹ một bước, cả cơ thể như một làn khói xanh mờ ảo, hoàn toàn né tránh đòn đánh của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Nhị Long cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng!
"Không ổn—!"
Bốp!
Một cú vỗ nhẹ lên vai, mà như thể một con rắn độc vừa cắn vào cơ thể nàng.
Liễu Nhị Long lập tức cảm thấy một dòng khí quỷ dị chạy khắp toàn thân, hồn lực của nàng chững lại trong giây lát!
"Chỉ cần thế này thôi." Độc Cô Bác thu tay về, ánh mắt đầy vẻ ung dung.
Liễu Nhị Long cắn răng, cố gắng cưỡng chế hồn lực để đẩy độc khí ra, nhưng nàng biết rõ—chỉ với một đòn nhẹ như vậy mà đã khiến nàng không thể vận chuyển hồn lực bình thường. Sự chênh lệch này quá lớn!
Trần Phàm nhìn cảnh này, mắt khẽ nheo lại.
Sự chênh lệch quá lớn.
Dù Liễu Nhị Long có mạnh mẽ đến đâu, nàng cũng chỉ là một Hồn Thánh. Đối mặt với Phong Hào Đấu La, nàng hoàn toàn bị áp chế.
Chuyện này... phải kết thúc thôi.
Trần Phàm bước lên một bước, giọng nói bình tĩnh nhưng không thể nghi ngờ:
"Độc Cô tiền bối, không cần đánh nữa."
Độc Cô Bác dừng tay, ánh mắt có chút hứng thú nhìn Trần Phàm.
"Hử? Tiểu tử, ngươi đồng ý đi theo ta rồi sao?"
Trần Phàm mỉm cười nhạt, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại không có một tia sợ hãi.
"Ta đi theo tiền bối, nhưng..."
Hắn liếc nhìn Nhị Long, giọng nói trầm xuống:
"Tiền bối đừng làm khó sư phụ ta."
Độc Cô Bác nhướng mày, sau đó khẽ cười:
"Hừ, thú vị... được thôi."
Trần Phàm bước chậm rãi giữa rừng, khóe môi nhếch lên một tia ý cười.
Hắn không vội, chỉ thong dong tiến về một khu đất trống quen thuộc—nơi mà hắn biết, một người lúc này chắc chắn đang ở đó.
Quả nhiên, phía xa, một thân ảnh yêu kiều đang đứng dưới một gốc cây đại thụ.
Liễu Nhị Long khoanh tay trước ngực, ánh mắt có chút xa xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Bộ trang phục bó sát tôn lên dáng người đầy đặn của nàng, mái tóc dài thả xuống, hơi lượn sóng trong gió nhẹ.
Trần Phàm tiến tới phía sau nàng mà không hề phát ra tiếng động.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, ghé sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả nhẹ vào gáy nàng.
"Sư phụ, ngươi đang nhớ đến ta sao?"
"!!"
Liễu Nhị Long chấn động, cơ thể khẽ run lên. Nhưng ngay lập tức, nàng nghiêng người, định vung tay đánh ra một chưởng—chỉ để nhận ra rằng bàn tay của mình đã bị Trần Phàm dễ dàng nắm lấy.
Hắn mỉm cười, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm.
"Làm gì mà phản ứng mạnh như vậy? Lẽ nào sư phụ có tật giật mình?"
"Ngươi!"
Liễu Nhị Long trừng mắt nhìn hắn, gương mặt thoáng đỏ lên. Đặc biệt là khi nghĩ đến tình cảnh sáng nay, nàng càng cảm thấy mặt nóng bừng.
Trần Phàm không vội buông tay, hắn cố tình siết nhẹ, kéo nàng lại gần hơn một chút.
"Sư phụ, sáng nay ngươi chạy nhanh như vậy, có phải là đang trốn ta không?"
Liễu Nhị Long cắn môi, dùng chút lực muốn giật tay ra, nhưng lại phát hiện bản thân không có cách nào thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.
"Trần Phàm, buông ra!" Nàng thấp giọng quát nhẹ.
"Không buông." Trần Phàm nhàn nhạt đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng, như thể muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.
Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Liễu Nhị Long có chút bối rối, nhưng vẫn mạnh miệng: "Nghịch đồ, đừng tưởng ta sẽ để ngươi được như ý!"
Trần Phàm bật cười, cúi người thấp hơn, gần như dán sát bên tai nàng mà nói nhỏ:
"Nhưng ngươi đâu có phản kháng thật sự."
Cả người Liễu Nhị Long run nhẹ, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cảm giác nóng ấm từ bàn tay hắn truyền đến khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Còn Trần Phàm, hắn chỉ cười khẽ, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Xem ra, nữ nhân này không dễ thừa nhận, nhưng hắn lại rất thích cảm giác từng chút một phá vỡ phòng tuyến của nàng.
Nhưng đúng lúc bầu không khí mập mờ giữa hai người dần nóng lên—
Trần Phàm đột nhiên khựng lại.
Một cảm giác lạnh lẽo thoáng lướt qua sau lưng hắn. Không phải sát khí, cũng không hẳn là địch ý, mà giống như một cặp mắt rắn lặng lẽ quan sát con mồi từ trong bóng tối.
Trần Phàm và Liễu Nhị Long đang đứng gần một gốc đại thụ, khoảng cách giữa hai người có chút mờ ám. Nàng vừa mới tránh ra xa một chút thì bỗng—
Cộc cộc!
Một tiếng ho nhẹ vang lên.
"Hửm?" Trần Phàm híp mắt, ánh mắt đảo nhanh một vòng.
Cả hai đồng thời quay đầu nhìn lên. Trên một cành cây to lớn, một bóng người cao gầy đang đứng lặng lẽ.
Đó là một lão giả với mái tóc dài màu lục, ánh mắt sáng ngời như bảo thạch. Lão mặc một bộ trường bào đen tuyền, khuôn mặt không hề có biểu cảm, tựa như một con rắn độc quan sát con mồi.
Lão giả chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy quét qua Trần Phàm rồi dừng lại trên người Liễu Nhị Long. Một tia trêu chọc lóe lên trong đôi mắt già nua kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cảnh tượng vừa rồi, hắn đã thấy hết.
"Sư đồ luyến à?" Độc Cô Bác thầm nghĩ, trong lòng có chút hứng thú.
Trần Phàm đối diện với ánh mắt kia, trong lòng khẽ động. Hắn biết rõ người này là ai—Độc Cô Bác.
Nhưng bề ngoài, hắn vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác, như thể không biết gì.
Liễu Nhị Long nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói có phần lạnh lùng: "Độc Cô tiền bối, không biết ngài đến học viện của ta làm gì?"
Độc Cô Bác chắp tay sau lưng, liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Ta muốn mượn tiểu tử này một chút."
Liễu Nhị Long lập tức nhíu mày.
"Xin hỏi tiền bối muốn mượn hắn làm gì? Hắn chính là đệ tử của ta!"
Độc Cô Bác không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào Trần Phàm.
"Tiểu tử, đi theo ta."
Giọng nói của lão bình thản, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Trần Phàm nhíu mày, nhưng không trả lời ngay. Hắn chỉ đánh giá lão giả trước mặt.
Bên cạnh, Liễu Nhị Long cũng sững lại, ánh mắt nàng hơi ngưng trọng. Nhưng khác với Trần Phàm, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
"Độc Cô tiền bối, không biết ngài đến học viện của ta làm gì?" Nàng lên tiếng trước, giọng điệu có phần cảnh giác.
Độc Cô Bác thản nhiên nhìn nàng, rồi chuyển mắt sang Trần Phàm: "Ta muốn nhờ tiểu tử này làm cho ta một việc."
Liễu Nhị Long theo bản năng bước lên trước, hơi che chắn cho Trần Phàm. Nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tiền bối còn chưa nói rõ mục đích, ta sẽ không để ngài mang hắn đi."
Nàng biết rõ, người trước mặt không phải kẻ đơn giản. Độc Cô Bác là một kẻ hỉ nộ vô thường, mọi người vẫn thường xuyên đồn nhau rằng hắn là một kẻ đáng sợ.
Dù nàng không biết lý do hắn muốn bắt Trần Phàm, nhưng chỉ cần hắn chưa nói rõ, nàng tuyệt đối không thể để hắn làm như vậy.
Trần Phàm nhìn Liễu Nhị Long đứng chắn trước mặt mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nàng... thực sự quan tâm đến hắn.
Nhưng Độc Cô Bác thì không hề có ý định nhún nhường.
Lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Hừ, ta muốn mang hắn đi, ngươi có thể làm gì?"
Khí thế của Độc Cô Bác đột nhiên bùng phát!
Một cơn gió mạnh vô hình quét qua khu rừng, những chiếc lá khô bay tán loạn, mang theo cảm giác áp bách đáng sợ.
Sắc mặt Liễu Nhị Long hơi trầm xuống.
Xem ra... chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình được rồi.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên trước, hồn hoàn quanh thân sáng lên rực rỡ.
"Nếu tiền bối đã quyết tâm như vậy..."
"Vậy ta xin lĩnh giáo cao chiêu!"
Ngao!
Một tiếng long ngâm vang lên, khí thế của Liễu Nhị Long bùng nổ!
Hồn lực nóng rực lan tràn, không khí xung quanh như b·ốc c·háy. Một đòn Long Trảo sắc bén xé toạc không gian, lao thẳng về phía Độc Cô Bác!
Nhưng—
"Quá chậm!"
Độc Cô Bác nhếch mép cười lạnh. Lão chỉ lách nhẹ một bước, cả cơ thể như một làn khói xanh mờ ảo, hoàn toàn né tránh đòn đánh của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Nhị Long cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng!
"Không ổn—!"
Bốp!
Một cú vỗ nhẹ lên vai, mà như thể một con rắn độc vừa cắn vào cơ thể nàng.
Liễu Nhị Long lập tức cảm thấy một dòng khí quỷ dị chạy khắp toàn thân, hồn lực của nàng chững lại trong giây lát!
"Chỉ cần thế này thôi." Độc Cô Bác thu tay về, ánh mắt đầy vẻ ung dung.
Liễu Nhị Long cắn răng, cố gắng cưỡng chế hồn lực để đẩy độc khí ra, nhưng nàng biết rõ—chỉ với một đòn nhẹ như vậy mà đã khiến nàng không thể vận chuyển hồn lực bình thường. Sự chênh lệch này quá lớn!
Trần Phàm nhìn cảnh này, mắt khẽ nheo lại.
Sự chênh lệch quá lớn.
Dù Liễu Nhị Long có mạnh mẽ đến đâu, nàng cũng chỉ là một Hồn Thánh. Đối mặt với Phong Hào Đấu La, nàng hoàn toàn bị áp chế.
Chuyện này... phải kết thúc thôi.
Trần Phàm bước lên một bước, giọng nói bình tĩnh nhưng không thể nghi ngờ:
"Độc Cô tiền bối, không cần đánh nữa."
Độc Cô Bác dừng tay, ánh mắt có chút hứng thú nhìn Trần Phàm.
"Hử? Tiểu tử, ngươi đồng ý đi theo ta rồi sao?"
Trần Phàm mỉm cười nhạt, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại không có một tia sợ hãi.
"Ta đi theo tiền bối, nhưng..."
Hắn liếc nhìn Nhị Long, giọng nói trầm xuống:
"Tiền bối đừng làm khó sư phụ ta."
Độc Cô Bác nhướng mày, sau đó khẽ cười:
"Hừ, thú vị... được thôi."
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan