Chương 78: Thường ngày
26/04/2025
10
8.7
Chương 78: Thường ngày
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Trần Phàm trở về phòng trong nhà trên cây.
Nhưng vừa bước vào sân, hắn chợt dừng lại.
"Khoan đã, hình như... trong phòng tắm có tiếng nước chảy?"
Trần Phàm chớp mắt, khẽ liếc qua khe cửa, phát hiện...
Liễu Nhị Long đang tắm!
"Khụ... Tốt nhất là nên về phòng tiêu hóa những gì đã học hôm nay trước đã."
Dù trong lòng hơi dao động, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, quay người đi vào phòng, bắt đầu hồi tưởng lại những bài học chiến đấu của ngày hôm nay.
"Sức mạnh, tốc độ, chiến thuật... mình vẫn còn rất nhiều thứ phải cải thiện."
Một ngày luyện tập đầy gian khổ đã kết thúc, nhưng con đường trở nên cường giả... chỉ mới bắt đầu!
...
Buổi chiều, ánh mặt trời dần ngả về phía tây, nhuộm bầu trời một màu vàng cam rực rỡ.
Trong thành Thiên Đấu, dòng người vẫn tấp nập qua lại, không khí có phần nhộn nhịp hơn so với buổi sáng. Các quầy hàng hai bên đường bày bán đủ loại vật phẩm, từ hồn đạo khí đơn giản, dược liệu, cho đến những món ăn vặt hấp dẫn.
Trần Phàm cùng chúng nữ tụ tập trước cổng Lam Bá học viện, sau đó vừa đi vừa trò chuyện. Tiểu Vũ líu ríu không ngừng, Ninh Vinh Vinh thì thỉnh thoảng châm chọc, còn Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên chỉ im lặng nghe, nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên.
Cả đám thong dong bước đi giữa phố phường, hưởng thụ không khí nhộn nhịp của Thiên Đấu Thành.
Một lúc sau, tiếng bụng réo vang lên từ đâu đó, Tiểu Vũ ôm bụng kêu lên: "Ôi, đói quá! Hay là chúng ta kiếm chỗ nào ăn trước đi?"
Trần Phàm cũng cảm thấy bụng có chút trống rỗng, liền gật đầu: "Được rồi, chúng ta tìm một tửu lâu ăn tối trước đã."
Nhóm Trần Phàm chọn một tửu lâu khá lớn, tên là Thiên Hương Lâu, nổi tiếng với các món ăn tinh xảo và hương vị tuyệt hảo.
Bên trong, ánh đèn ấm áp chiếu rọi khắp không gian rộng lớn, những bộ bàn ghế gỗ quý được sắp xếp ngay ngắn. Các thực khách ra vào không ngớt, tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi chọn một bàn ở vị trí gần cửa sổ, chúng nữ nhanh chóng gọi một bàn đầy đồ ăn.
Hơi nóng bốc lên từ những món ăn tinh tế, hương thơm lan tỏa khắp bàn khiến ai nấy đều nuốt nước miếng.
Trong khi mọi người vui vẻ ăn uống, Trần Phàm trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Hắn nâng chén rượu lên, nhưng ánh mắt lại dần trở nên trầm tư, thầm nghĩ: "Không biết Độc Cô Nhạn đã trở về chưa?"
Hắn cần gặp Độc Cô Bác, chủ yếu là do hắn muốn đi vào Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn, nhưng lại không biết nó nằm ở địa phương nào, nên chỉ có thể để Độc Cô Bác mang vào thôi.
Cách tốt nhất chính là thông qua Độc Cô Nhạn. Mà theo như những gì hắn biết, nàng thường hay đến Đại Đấu Hồn Tràng.
"Vậy thì, sau khi ăn xong, đến đó thử xem sao. Nếu nàng thấy ta, chắc chắn sẽ nói với gia gia của mình."
Trong lòng đã có quyết định, Trần Phàm liền đặt chén xuống, nhìn về phía chúng nữ nói:
"Chúng ta ăn xong rồi, vậy bây giờ đi Đấu Hồn Tràng thử xem, sẵn tiện hoạt động gân cốt và tiêu cơm luôn."
Tiểu Vũ lập tức sáng mắt lên, quơ quơ nắm tay, hưng phấn nói: "Được nha Phàm ca ca! Nắm đấm của ta đói khát khó nhịn rồi!"
Dáng vẻ hiếu chiến của nàng khiến chúng nữ bật cười khẽ.
"Thế thì đi thôi!"
...
Thiên Đấu Thành về đêm lại càng thêm rực rỡ. Những ánh đèn lung linh treo dọc theo các con phố, soi sáng những con đường lát đá sạch sẽ.
Tại trung tâm thành phố, một tòa kiến trúc khổng lồ hiện ra—Đại Đấu Hồn Tràng.
Tòa nhà tráng lệ này được xây dựng theo lối kiến trúc hình tròn, tựa như một đấu trường La Mã khổng lồ. Những cột đá cao v·út sừng sững bao quanh, cửa chính rộng lớn với dòng người tấp nập ra vào. Trên bức tường phía trên cổng vào, một tấm bảng khổng lồ ghi rõ lịch trình các trận đấu trong ngày, tên của những đấu sĩ xuất sắc nhất cũng được hiển thị nổi bật.
Trần Phàm cùng chúng nữ bước vào bên trong, cảm nhận bầu không khí sôi động.
"Chúng ta đăng ký đi!"
Sau khi đăng ký, cả nhóm nhanh chóng được sắp xếp vào các trận đấu.
Trận đầu tiên, Tiểu Vũ xuất chiến.
Nàng vừa lên sàn, đã lập tức sử dụng kỹ năng đặc trưng của mình, dễ dàng đánh bại đối thủ chỉ trong vài chiêu.
Ninh Vinh Vinh, Mạnh Y Nhiên và Trúc Thanh cũng có màn thể hiện xuất sắc. Dưới sự phối hợp của mọi người, nhóm Trần Phàm toàn thắng trong mọi trận đấu, không để thua một lần nào!
Sau vài trận đấu liên tiếp, tên tuổi của họ nhanh chóng lan rộng trong đấu trường.
Nhiều khán giả bắt đầu chú ý đến nhóm người bí ẩn này, bàn tán xôn xao.
Ngồi trên khán đài, Độc Cô Nhạn cũng vô tình phát hiện ra bọn họ.
Ánh mắt nàng thoáng lóe lên kinh ngạc, sau đó là hưng phấn.
"Thì ra hắn ở đây nha..."
Nhìn Trần Phàm trên võ đài, nàng cảm thấy rất vui vẻ, từ lúc rời khỏi Tác Thác Thành cho đến nay nàng luôn muốn gặp lại hắn, nhưng sau khi trở về cho đến nay, cũng không có tin tức gì về hắn cả.
Hiện tại nàng muốn hỏi hắn tại sao lại biết mình bị trúng độc. Nhưng hiện tại trận đấu đang diễn ra, chỉ có thể chờ một lát.
Cho đến khi trận đấu kết thúc, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, định đi tìm Trần Phàm.
Nhưng khi nàng vừa rời khỏi đấu trường, thì phát hiện—
Trần Phàm cùng chúng nữ đã rời đi mất!
Độc Cô Nhạn bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ, thở dài: "Xem ra... chỉ có thể chờ lần sau vậy."
...
Bước ra khỏi Đại Đấu Hồn Tràng, Trần Phàm cùng chúng nữ vẫn chưa vội trở về ngay. Đêm nay, thành Thiên Đấu vẫn náo nhiệt như cũ, đèn đuốc sáng trưng, dòng người vẫn tấp nập trên phố.
Tiểu Vũ hai tay chắp sau lưng, nhảy nhót tung tăng đi trước, lâu lâu lại quay đầu rủ rê:
"Phàm ca ca, chúng ta đi dạo thêm một chút đi! Vừa rồi đánh xong vẫn còn hưng phấn quá nè!"
Trần Phàm cười nhẹ, nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của nàng mà không khỏi lắc đầu.
Ninh Vinh Vinh khoanh tay, bĩu môi: "Tiểu Vũ, ngươi đúng là trâu bò thật đấy, đánh cả buổi tối mà vẫn còn muốn đi dạo nữa hả?"
Mạnh Y Nhiên thì lại mỉm cười nhẹ nhàng:
"Thiên Đấu Thành về đêm đúng là rất đẹp, nếu đã ra ngoài rồi, đi dạo thêm một chút cũng không sao."
Nghe vậy, Trần Phàm cũng gật đầu:
"Được, vậy thì đi thêm một vòng nữa rồi về."
Thế là cả nhóm lại tiếp tục thong dong bước đi trên con phố dài, vừa đi vừa nói chuyện.
Hai bên đường, những cửa hàng vẫn còn mở cửa, các quán ăn vặt tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, ánh đèn lồng đỏ treo cao, phản chiếu xuống mặt đường lát đá, tạo nên một bức tranh đêm vừa huyền ảo, vừa náo nhiệt.
Không khí bình yên như vậy khiến ai nấy đều cảm thấy thoải mái, dường như mọi mệt mỏi sau trận đấu đều tan biến.
Một lúc sau, khi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Trần Phàm mới lên tiếng:
"Được rồi, trời cũng trễ rồi, chúng ta về thôi."
Chúng nữ gật đầu, không ai phản đối.
Đường về học viện không xa, chỉ mất chưa đến nửa canh giờ đi bộ. Cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện, không khí nhẹ nhàng và ấm áp.
Cuối cùng, cổng lớn của Lam Bá Học Viện cũng hiện ra trước mắt.
Chúng nữ dừng bước, quay sang nhìn Trần Phàm.
"Vậy bọn ta về ký túc xá trước đây." Ninh Vinh Vinh nói.
Tiểu Vũ vẫn còn hơi tiếc nuối:
"Hầy... đáng lẽ Phàm ca ca nên ở chung ký túc xá với chúng ta đi, như vậy mỗi ngày đều có thể trò chuyện nhiều hơn!"
Trần Phàm bật cười, xoa đầu nàng: "Ta có nhà riêng rồi, ở ký túc xá làm gì nữa?"
Tiểu Vũ chu môi, nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Trần Phàm trở về phòng trong nhà trên cây.
Nhưng vừa bước vào sân, hắn chợt dừng lại.
"Khoan đã, hình như... trong phòng tắm có tiếng nước chảy?"
Trần Phàm chớp mắt, khẽ liếc qua khe cửa, phát hiện...
Liễu Nhị Long đang tắm!
"Khụ... Tốt nhất là nên về phòng tiêu hóa những gì đã học hôm nay trước đã."
Dù trong lòng hơi dao động, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, quay người đi vào phòng, bắt đầu hồi tưởng lại những bài học chiến đấu của ngày hôm nay.
"Sức mạnh, tốc độ, chiến thuật... mình vẫn còn rất nhiều thứ phải cải thiện."
Một ngày luyện tập đầy gian khổ đã kết thúc, nhưng con đường trở nên cường giả... chỉ mới bắt đầu!
...
Buổi chiều, ánh mặt trời dần ngả về phía tây, nhuộm bầu trời một màu vàng cam rực rỡ.
Trong thành Thiên Đấu, dòng người vẫn tấp nập qua lại, không khí có phần nhộn nhịp hơn so với buổi sáng. Các quầy hàng hai bên đường bày bán đủ loại vật phẩm, từ hồn đạo khí đơn giản, dược liệu, cho đến những món ăn vặt hấp dẫn.
Trần Phàm cùng chúng nữ tụ tập trước cổng Lam Bá học viện, sau đó vừa đi vừa trò chuyện. Tiểu Vũ líu ríu không ngừng, Ninh Vinh Vinh thì thỉnh thoảng châm chọc, còn Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên chỉ im lặng nghe, nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên.
Cả đám thong dong bước đi giữa phố phường, hưởng thụ không khí nhộn nhịp của Thiên Đấu Thành.
Một lúc sau, tiếng bụng réo vang lên từ đâu đó, Tiểu Vũ ôm bụng kêu lên: "Ôi, đói quá! Hay là chúng ta kiếm chỗ nào ăn trước đi?"
Trần Phàm cũng cảm thấy bụng có chút trống rỗng, liền gật đầu: "Được rồi, chúng ta tìm một tửu lâu ăn tối trước đã."
Nhóm Trần Phàm chọn một tửu lâu khá lớn, tên là Thiên Hương Lâu, nổi tiếng với các món ăn tinh xảo và hương vị tuyệt hảo.
Bên trong, ánh đèn ấm áp chiếu rọi khắp không gian rộng lớn, những bộ bàn ghế gỗ quý được sắp xếp ngay ngắn. Các thực khách ra vào không ngớt, tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi chọn một bàn ở vị trí gần cửa sổ, chúng nữ nhanh chóng gọi một bàn đầy đồ ăn.
Hơi nóng bốc lên từ những món ăn tinh tế, hương thơm lan tỏa khắp bàn khiến ai nấy đều nuốt nước miếng.
Trong khi mọi người vui vẻ ăn uống, Trần Phàm trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Hắn nâng chén rượu lên, nhưng ánh mắt lại dần trở nên trầm tư, thầm nghĩ: "Không biết Độc Cô Nhạn đã trở về chưa?"
Hắn cần gặp Độc Cô Bác, chủ yếu là do hắn muốn đi vào Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn, nhưng lại không biết nó nằm ở địa phương nào, nên chỉ có thể để Độc Cô Bác mang vào thôi.
Cách tốt nhất chính là thông qua Độc Cô Nhạn. Mà theo như những gì hắn biết, nàng thường hay đến Đại Đấu Hồn Tràng.
"Vậy thì, sau khi ăn xong, đến đó thử xem sao. Nếu nàng thấy ta, chắc chắn sẽ nói với gia gia của mình."
Trong lòng đã có quyết định, Trần Phàm liền đặt chén xuống, nhìn về phía chúng nữ nói:
"Chúng ta ăn xong rồi, vậy bây giờ đi Đấu Hồn Tràng thử xem, sẵn tiện hoạt động gân cốt và tiêu cơm luôn."
Tiểu Vũ lập tức sáng mắt lên, quơ quơ nắm tay, hưng phấn nói: "Được nha Phàm ca ca! Nắm đấm của ta đói khát khó nhịn rồi!"
Dáng vẻ hiếu chiến của nàng khiến chúng nữ bật cười khẽ.
"Thế thì đi thôi!"
...
Thiên Đấu Thành về đêm lại càng thêm rực rỡ. Những ánh đèn lung linh treo dọc theo các con phố, soi sáng những con đường lát đá sạch sẽ.
Tại trung tâm thành phố, một tòa kiến trúc khổng lồ hiện ra—Đại Đấu Hồn Tràng.
Tòa nhà tráng lệ này được xây dựng theo lối kiến trúc hình tròn, tựa như một đấu trường La Mã khổng lồ. Những cột đá cao v·út sừng sững bao quanh, cửa chính rộng lớn với dòng người tấp nập ra vào. Trên bức tường phía trên cổng vào, một tấm bảng khổng lồ ghi rõ lịch trình các trận đấu trong ngày, tên của những đấu sĩ xuất sắc nhất cũng được hiển thị nổi bật.
Trần Phàm cùng chúng nữ bước vào bên trong, cảm nhận bầu không khí sôi động.
"Chúng ta đăng ký đi!"
Sau khi đăng ký, cả nhóm nhanh chóng được sắp xếp vào các trận đấu.
Trận đầu tiên, Tiểu Vũ xuất chiến.
Nàng vừa lên sàn, đã lập tức sử dụng kỹ năng đặc trưng của mình, dễ dàng đánh bại đối thủ chỉ trong vài chiêu.
Ninh Vinh Vinh, Mạnh Y Nhiên và Trúc Thanh cũng có màn thể hiện xuất sắc. Dưới sự phối hợp của mọi người, nhóm Trần Phàm toàn thắng trong mọi trận đấu, không để thua một lần nào!
Sau vài trận đấu liên tiếp, tên tuổi của họ nhanh chóng lan rộng trong đấu trường.
Nhiều khán giả bắt đầu chú ý đến nhóm người bí ẩn này, bàn tán xôn xao.
Ngồi trên khán đài, Độc Cô Nhạn cũng vô tình phát hiện ra bọn họ.
Ánh mắt nàng thoáng lóe lên kinh ngạc, sau đó là hưng phấn.
"Thì ra hắn ở đây nha..."
Nhìn Trần Phàm trên võ đài, nàng cảm thấy rất vui vẻ, từ lúc rời khỏi Tác Thác Thành cho đến nay nàng luôn muốn gặp lại hắn, nhưng sau khi trở về cho đến nay, cũng không có tin tức gì về hắn cả.
Hiện tại nàng muốn hỏi hắn tại sao lại biết mình bị trúng độc. Nhưng hiện tại trận đấu đang diễn ra, chỉ có thể chờ một lát.
Cho đến khi trận đấu kết thúc, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, định đi tìm Trần Phàm.
Nhưng khi nàng vừa rời khỏi đấu trường, thì phát hiện—
Trần Phàm cùng chúng nữ đã rời đi mất!
Độc Cô Nhạn bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ, thở dài: "Xem ra... chỉ có thể chờ lần sau vậy."
...
Bước ra khỏi Đại Đấu Hồn Tràng, Trần Phàm cùng chúng nữ vẫn chưa vội trở về ngay. Đêm nay, thành Thiên Đấu vẫn náo nhiệt như cũ, đèn đuốc sáng trưng, dòng người vẫn tấp nập trên phố.
Tiểu Vũ hai tay chắp sau lưng, nhảy nhót tung tăng đi trước, lâu lâu lại quay đầu rủ rê:
"Phàm ca ca, chúng ta đi dạo thêm một chút đi! Vừa rồi đánh xong vẫn còn hưng phấn quá nè!"
Trần Phàm cười nhẹ, nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của nàng mà không khỏi lắc đầu.
Ninh Vinh Vinh khoanh tay, bĩu môi: "Tiểu Vũ, ngươi đúng là trâu bò thật đấy, đánh cả buổi tối mà vẫn còn muốn đi dạo nữa hả?"
Mạnh Y Nhiên thì lại mỉm cười nhẹ nhàng:
"Thiên Đấu Thành về đêm đúng là rất đẹp, nếu đã ra ngoài rồi, đi dạo thêm một chút cũng không sao."
Nghe vậy, Trần Phàm cũng gật đầu:
"Được, vậy thì đi thêm một vòng nữa rồi về."
Thế là cả nhóm lại tiếp tục thong dong bước đi trên con phố dài, vừa đi vừa nói chuyện.
Hai bên đường, những cửa hàng vẫn còn mở cửa, các quán ăn vặt tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, ánh đèn lồng đỏ treo cao, phản chiếu xuống mặt đường lát đá, tạo nên một bức tranh đêm vừa huyền ảo, vừa náo nhiệt.
Không khí bình yên như vậy khiến ai nấy đều cảm thấy thoải mái, dường như mọi mệt mỏi sau trận đấu đều tan biến.
Một lúc sau, khi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Trần Phàm mới lên tiếng:
"Được rồi, trời cũng trễ rồi, chúng ta về thôi."
Chúng nữ gật đầu, không ai phản đối.
Đường về học viện không xa, chỉ mất chưa đến nửa canh giờ đi bộ. Cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện, không khí nhẹ nhàng và ấm áp.
Cuối cùng, cổng lớn của Lam Bá Học Viện cũng hiện ra trước mắt.
Chúng nữ dừng bước, quay sang nhìn Trần Phàm.
"Vậy bọn ta về ký túc xá trước đây." Ninh Vinh Vinh nói.
Tiểu Vũ vẫn còn hơi tiếc nuối:
"Hầy... đáng lẽ Phàm ca ca nên ở chung ký túc xá với chúng ta đi, như vậy mỗi ngày đều có thể trò chuyện nhiều hơn!"
Trần Phàm bật cười, xoa đầu nàng: "Ta có nhà riêng rồi, ở ký túc xá làm gì nữa?"
Tiểu Vũ chu môi, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan