Chương 77: Huấn luận 2
26/04/2025
10
8.7
Chương 77: Huấn luận 2
"Không ổn!"
Ngay khi hắn còn chưa kịp lấy lại thế đứng, một cú đá ngang của Liễu Nhị Long đã ập tới như chớp giật, nhắm thẳng vào sườn trái!
Bịch!
Trần Phàm bị đá văng ra xa mấy mét, lảo đảo tiếp đất, khóe môi hơi nhếch lên. Dù vừa b·ị đ·ánh trúng, nhưng trong mắt hắn lại không có chút nào thất vọng—ngược lại, càng thêm hưng phấn!
Hắn đã thấy rõ ràng hơn sự chênh lệch giữa bản thân và những cường giả thực thụ.
Chỉ có thay đổi chiến thuật thôi là chưa đủ, hắn cần phải đọc hiểu đối thủ, nắm bắt nhịp điệu trận đấu, không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà mù quáng lao tới!
Nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi mà còn tràn đầy chiến ý của hắn, Liễu Nhị Long thầm gật đầu.
"Tiểu tử, tiếp tục đi! Để ta xem ngươi có thể tiến bộ bao nhiêu trong trận chiến này!"
Trần Phàm lau vệt máu bên khóe miệng, đôi mắt dần trở nên bình tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận từng luồng khí lưu quanh mình, không còn hấp tấp lao vào như trước.
"Không thể chỉ dựa vào sức mạnh, cũng không thể chỉ thay đổi cách đánh... mà phải kết hợp cả hai!"
Hắn chậm rãi bước tới, lần này không còn tạo ra bất kỳ sơ hở nào. Nhị Long nhìn hắn, ánh mắt hơi lóe lên—khí thế đã khác trước!
Vụt!
Trần Phàm bất ngờ lao lên, nhưng không phải là đòn t·ấn c·ông trực diện nữa. Hắn liên tục thay đổi góc độ di chuyển, thân pháp nhanh nhẹn như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt của Nhị Long.
Nhị Long nhíu mày, cảm thấy áp lực bắt đầu tăng lên. Nhưng ngay khoảnh khắc nàng định phản ứng—
"Chính là lúc này!"
Trần Phàm đột nhiên tăng tốc, tung một quyền sấm sét về phía ngực nàng.
Bốp!
Nắm đấm bị cản lại!
Nhị Long đã sớm đoán trước được thời điểm hắn ra đòn, tay phải của nàng chặn lại quyền kình, đồng thời phản công bằng một chưởng cực mạnh vào bụng hắn!
Rầm!
Trần Phàm b·ị đ·ánh lùi ba bước, hơi thở r·ối l·oạn.
Nhị Long cười nhạt: "Tiến bộ không tệ, nhưng vẫn chưa đủ để thắng ta."
Trần Phàm im lặng giây lát, rồi bỗng bật cười.
"Học hỏi từ thất bại cũng là một cách để mạnh lên... Hôm nay ta thua, nhưng ngày mai chưa chắc đâu."
Nhị Long nhìn hắn chằm chằm, rồi cũng cười theo.
"Vậy thì đừng để ta thất vọng."
Liễu Nhị Long cũng thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn đồ đệ của mình. Trận chiến vừa rồi khiến nàng hoàn toàn nhận thức được tiềm năng đáng sợ của hắn.
Lực lượng khủng kh·iếp, thân thể mạnh mẽ đến mức quỷ dị... Nhưng đồng thời, hắn lại thiếu sót nghiêm trọng về kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo. Nếu so sánh, thì hắn giống như một con mãnh thú hoang dã có sức mạnh áp đảo nhưng chưa biết cách tận dụng triệt để.
Nghĩ đến đó, Liễu Nhị Long không khỏi cảm thấy một tia rung động trong lòng. Nếu như Trần Phàm có thể hoàn thiện bản thân, bù đắp những thiếu sót về kỹ thuật, vậy thì... hắn sẽ trở thành một tồn tại chân chính khiến người ta phải kinh hãi!
Đến lúc đó, ai có thể cản được bước chân của hắn nữa?
Ý nghĩ này khiến nàng không nhịn được mà nở một nụ cười. Ánh mắt nàng trầm xuống, trong lòng thầm quyết định—nàng nhất định sẽ tôi luyện hắn thành một cường giả chân chính!
Nghĩ đến đây, nàng lập tức hạ quyết tâm.
"Tiểu tử, từ hôm nay trở đi, vi sư sẽ huấn luyện cho ngươi kỹ xảo chiến đấu!"
Trần Phàm nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
"Thật sao, sư phụ?"
"Hừ, đương nhiên! Ta không thể để đồ đệ của mình trở thành một kẻ chỉ biết dùng sức mà không có kỹ thuật được!"
Nói rồi, nàng vươn tay vỗ mạnh vào vai Trần Phàm, khóe môi nhếch lên đầy tự tin:
"Chuẩn bị tinh thần đi, từ ngày mai, ngươi sẽ biết thế nào là địa ngục huấn luyện!"
Nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm trên mặt sư phụ, Trần Phàm đột nhiên có cảm giác... hình như mình vừa đào hố tự chôn chính mình thì phải?
...
Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, Mạnh Y Nhiên các nàng mặc dù không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng đứng ngoài quan sát vẫn mang lại cho các nàng nhiều lợi ích. Qua mỗi lần chứng kiến Trần Phàm đối mặt với cường giả như Liễu Nhị Long, các nàng càng hiểu rõ khoảng cách giữa bản thân và hắn.
Thời gian trôi qua, ánh mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, buổi huấn luyện cuối cùng trong ngày cũng kết thúc.
Trần Phàm ngồi bệt xuống đất, hơi thở r·ối l·oạn, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn có thể cảm nhận được từng cơ bắp trong cơ thể đang râm ran đau nhức, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự hưng phấn.
"Quả nhiên, huấn luyện với cao thủ đúng là khác biệt..."
Vừa ngồi xuống nghĩ ngơi, một nhóm nữ nhân xinh đẹp đã nhanh chóng vây quanh hắn.
Tiểu Vũ là người đầu tiên chạy tới, trên tay cầm sẵn một chiếc khăn. Nàng nhìn xem bầm dập khắp người Trần Phàm, đau lòng nói: "Phàm ca, ngươi có cần liều mạng như vậy không? Nhìn xem, cả người bầm dập hết rồi!"
Miệng nói vậy, nhưng động tác của nàng lại vô cùng dịu dàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn.
Trúc Thanh đứng bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng trong mắt lại lóe lên chút đau lòng. Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng đặt vào tay Trần Phàm:
"Dùng cái này, có thể giảm đau và hồi phục nhanh hơn."
Mạnh Y Nhiên nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh, lấy ra một bình nước, ôn nhu đưa lên miệng hắn: "Uống đi, chắc ngươi khát nước rồi nhỉ?"
Ninh Vinh Vinh thì thầm một câu:
"Ngươi mạnh lên cũng tốt, nhưng đừng để bản thân quá mệt mỏi..."
Nhìn từng cử chỉ quan tâm của các nàng, Trần Phàm khẽ cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
"Ta không sao, chỉ là rèn luyện một chút thôi."
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu từng người, cảm nhận mái tóc mềm mại của các nàng lướt qua đầu ngón tay, khóe môi cong lên thành một nụ cười sủng nịch: "Yên tâm đi, ta không sao, chỉ cần uống thuốc chữa thương, lát sau là khỏi ngay!"
Liễu Nhị Long khoanh tay đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không hiểu sao, trong lòng nàng có chút bực bội, giống như món đồ chơi yêu thích của bản thân bị người khác giành mất.
"Tên tiểu tử này... rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân đây?"
Nghĩ tới đây, nàng bỗng dưng cảm thấy có chút không vui, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Trần Phàm nhanh chóng bắt lấy phản ứng này, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Thì ra sư phụ cũng có lúc như thế này à..."
Hắn bước tới gần, lấy một chiếc khăn sạch từ trong Giới Châu, nhẹ nhàng vươn tay giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Liễu Nhị Long hơi giật mình, thân thể khẽ cứng lại.
"Hắn đang... Quan tâm ta sao?"
Lần đầu tiên có người đối xử với nàng dịu dàng như vậy, nàng không biết phải phản ứng thế nào. Nhìn gương mặt kiên nghị nhưng lại mang theo vẻ ôn nhu trước mắt, nhịp tim nàng vô thức gia tốc.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền lấy lại bình tĩnh, đẩy tay hắn ra, lúng túng khoát tay: "Ta... Ta không sao, không cần phải lo cho ta!"
Nói xong, nàng vội vàng quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Liễu Nhị Long, chúng nữ đồng loạt quay sang nhìn Trần Phàm.
Ánh mắt của các nàng đầy quái dị, như thể muốn nói: "Tên bại hoại nhà ngươi... lại có ý đồ với sư phụ sao?"
Trần Phàm ho khan một tiếng, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta chỉ là quan tâm sư phụ một chút thôi mà!"
Chúng nữ không nói gì, chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đồng loạt... lườm hắn một cái.
"Hừ!"
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trần Phàm vươn vai, cười nói: "Chiều nay chúng ta vào thành chơi một chút đi, xem có gì thú vị không?"
Chúng nữ lập tức trở nên hào hứng, ánh mắt sáng rực.
Tiểu Vũ nhảy lên vui vẻ: "Được đó! Ta phải ăn uống thật đã mới được!"
Chu Trúc Thanh cười nhạt: "Ta không có ý kiến."
Mạnh Y Nhiên khẽ gật đầu, Ninh Vinh Vinh cũng mỉm cười đồng ý.
Thế là cả nhóm quyết định chiều nay sẽ vào thành dạo chơi.
"Không ổn!"
Ngay khi hắn còn chưa kịp lấy lại thế đứng, một cú đá ngang của Liễu Nhị Long đã ập tới như chớp giật, nhắm thẳng vào sườn trái!
Bịch!
Trần Phàm bị đá văng ra xa mấy mét, lảo đảo tiếp đất, khóe môi hơi nhếch lên. Dù vừa b·ị đ·ánh trúng, nhưng trong mắt hắn lại không có chút nào thất vọng—ngược lại, càng thêm hưng phấn!
Hắn đã thấy rõ ràng hơn sự chênh lệch giữa bản thân và những cường giả thực thụ.
Chỉ có thay đổi chiến thuật thôi là chưa đủ, hắn cần phải đọc hiểu đối thủ, nắm bắt nhịp điệu trận đấu, không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà mù quáng lao tới!
Nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi mà còn tràn đầy chiến ý của hắn, Liễu Nhị Long thầm gật đầu.
"Tiểu tử, tiếp tục đi! Để ta xem ngươi có thể tiến bộ bao nhiêu trong trận chiến này!"
Trần Phàm lau vệt máu bên khóe miệng, đôi mắt dần trở nên bình tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận từng luồng khí lưu quanh mình, không còn hấp tấp lao vào như trước.
"Không thể chỉ dựa vào sức mạnh, cũng không thể chỉ thay đổi cách đánh... mà phải kết hợp cả hai!"
Hắn chậm rãi bước tới, lần này không còn tạo ra bất kỳ sơ hở nào. Nhị Long nhìn hắn, ánh mắt hơi lóe lên—khí thế đã khác trước!
Vụt!
Trần Phàm bất ngờ lao lên, nhưng không phải là đòn t·ấn c·ông trực diện nữa. Hắn liên tục thay đổi góc độ di chuyển, thân pháp nhanh nhẹn như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt của Nhị Long.
Nhị Long nhíu mày, cảm thấy áp lực bắt đầu tăng lên. Nhưng ngay khoảnh khắc nàng định phản ứng—
"Chính là lúc này!"
Trần Phàm đột nhiên tăng tốc, tung một quyền sấm sét về phía ngực nàng.
Bốp!
Nắm đấm bị cản lại!
Nhị Long đã sớm đoán trước được thời điểm hắn ra đòn, tay phải của nàng chặn lại quyền kình, đồng thời phản công bằng một chưởng cực mạnh vào bụng hắn!
Rầm!
Trần Phàm b·ị đ·ánh lùi ba bước, hơi thở r·ối l·oạn.
Nhị Long cười nhạt: "Tiến bộ không tệ, nhưng vẫn chưa đủ để thắng ta."
Trần Phàm im lặng giây lát, rồi bỗng bật cười.
"Học hỏi từ thất bại cũng là một cách để mạnh lên... Hôm nay ta thua, nhưng ngày mai chưa chắc đâu."
Nhị Long nhìn hắn chằm chằm, rồi cũng cười theo.
"Vậy thì đừng để ta thất vọng."
Liễu Nhị Long cũng thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn đồ đệ của mình. Trận chiến vừa rồi khiến nàng hoàn toàn nhận thức được tiềm năng đáng sợ của hắn.
Lực lượng khủng kh·iếp, thân thể mạnh mẽ đến mức quỷ dị... Nhưng đồng thời, hắn lại thiếu sót nghiêm trọng về kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo. Nếu so sánh, thì hắn giống như một con mãnh thú hoang dã có sức mạnh áp đảo nhưng chưa biết cách tận dụng triệt để.
Nghĩ đến đó, Liễu Nhị Long không khỏi cảm thấy một tia rung động trong lòng. Nếu như Trần Phàm có thể hoàn thiện bản thân, bù đắp những thiếu sót về kỹ thuật, vậy thì... hắn sẽ trở thành một tồn tại chân chính khiến người ta phải kinh hãi!
Đến lúc đó, ai có thể cản được bước chân của hắn nữa?
Ý nghĩ này khiến nàng không nhịn được mà nở một nụ cười. Ánh mắt nàng trầm xuống, trong lòng thầm quyết định—nàng nhất định sẽ tôi luyện hắn thành một cường giả chân chính!
Nghĩ đến đây, nàng lập tức hạ quyết tâm.
"Tiểu tử, từ hôm nay trở đi, vi sư sẽ huấn luyện cho ngươi kỹ xảo chiến đấu!"
Trần Phàm nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
"Thật sao, sư phụ?"
"Hừ, đương nhiên! Ta không thể để đồ đệ của mình trở thành một kẻ chỉ biết dùng sức mà không có kỹ thuật được!"
Nói rồi, nàng vươn tay vỗ mạnh vào vai Trần Phàm, khóe môi nhếch lên đầy tự tin:
"Chuẩn bị tinh thần đi, từ ngày mai, ngươi sẽ biết thế nào là địa ngục huấn luyện!"
Nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm trên mặt sư phụ, Trần Phàm đột nhiên có cảm giác... hình như mình vừa đào hố tự chôn chính mình thì phải?
...
Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, Mạnh Y Nhiên các nàng mặc dù không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng đứng ngoài quan sát vẫn mang lại cho các nàng nhiều lợi ích. Qua mỗi lần chứng kiến Trần Phàm đối mặt với cường giả như Liễu Nhị Long, các nàng càng hiểu rõ khoảng cách giữa bản thân và hắn.
Thời gian trôi qua, ánh mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, buổi huấn luyện cuối cùng trong ngày cũng kết thúc.
Trần Phàm ngồi bệt xuống đất, hơi thở r·ối l·oạn, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn có thể cảm nhận được từng cơ bắp trong cơ thể đang râm ran đau nhức, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự hưng phấn.
"Quả nhiên, huấn luyện với cao thủ đúng là khác biệt..."
Vừa ngồi xuống nghĩ ngơi, một nhóm nữ nhân xinh đẹp đã nhanh chóng vây quanh hắn.
Tiểu Vũ là người đầu tiên chạy tới, trên tay cầm sẵn một chiếc khăn. Nàng nhìn xem bầm dập khắp người Trần Phàm, đau lòng nói: "Phàm ca, ngươi có cần liều mạng như vậy không? Nhìn xem, cả người bầm dập hết rồi!"
Miệng nói vậy, nhưng động tác của nàng lại vô cùng dịu dàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn.
Trúc Thanh đứng bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng trong mắt lại lóe lên chút đau lòng. Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng đặt vào tay Trần Phàm:
"Dùng cái này, có thể giảm đau và hồi phục nhanh hơn."
Mạnh Y Nhiên nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh, lấy ra một bình nước, ôn nhu đưa lên miệng hắn: "Uống đi, chắc ngươi khát nước rồi nhỉ?"
Ninh Vinh Vinh thì thầm một câu:
"Ngươi mạnh lên cũng tốt, nhưng đừng để bản thân quá mệt mỏi..."
Nhìn từng cử chỉ quan tâm của các nàng, Trần Phàm khẽ cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
"Ta không sao, chỉ là rèn luyện một chút thôi."
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu từng người, cảm nhận mái tóc mềm mại của các nàng lướt qua đầu ngón tay, khóe môi cong lên thành một nụ cười sủng nịch: "Yên tâm đi, ta không sao, chỉ cần uống thuốc chữa thương, lát sau là khỏi ngay!"
Liễu Nhị Long khoanh tay đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không hiểu sao, trong lòng nàng có chút bực bội, giống như món đồ chơi yêu thích của bản thân bị người khác giành mất.
"Tên tiểu tử này... rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân đây?"
Nghĩ tới đây, nàng bỗng dưng cảm thấy có chút không vui, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Trần Phàm nhanh chóng bắt lấy phản ứng này, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Thì ra sư phụ cũng có lúc như thế này à..."
Hắn bước tới gần, lấy một chiếc khăn sạch từ trong Giới Châu, nhẹ nhàng vươn tay giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Liễu Nhị Long hơi giật mình, thân thể khẽ cứng lại.
"Hắn đang... Quan tâm ta sao?"
Lần đầu tiên có người đối xử với nàng dịu dàng như vậy, nàng không biết phải phản ứng thế nào. Nhìn gương mặt kiên nghị nhưng lại mang theo vẻ ôn nhu trước mắt, nhịp tim nàng vô thức gia tốc.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền lấy lại bình tĩnh, đẩy tay hắn ra, lúng túng khoát tay: "Ta... Ta không sao, không cần phải lo cho ta!"
Nói xong, nàng vội vàng quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Liễu Nhị Long, chúng nữ đồng loạt quay sang nhìn Trần Phàm.
Ánh mắt của các nàng đầy quái dị, như thể muốn nói: "Tên bại hoại nhà ngươi... lại có ý đồ với sư phụ sao?"
Trần Phàm ho khan một tiếng, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta chỉ là quan tâm sư phụ một chút thôi mà!"
Chúng nữ không nói gì, chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đồng loạt... lườm hắn một cái.
"Hừ!"
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trần Phàm vươn vai, cười nói: "Chiều nay chúng ta vào thành chơi một chút đi, xem có gì thú vị không?"
Chúng nữ lập tức trở nên hào hứng, ánh mắt sáng rực.
Tiểu Vũ nhảy lên vui vẻ: "Được đó! Ta phải ăn uống thật đã mới được!"
Chu Trúc Thanh cười nhạt: "Ta không có ý kiến."
Mạnh Y Nhiên khẽ gật đầu, Ninh Vinh Vinh cũng mỉm cười đồng ý.
Thế là cả nhóm quyết định chiều nay sẽ vào thành dạo chơi.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan