Chương 79: Cùng Liễu Nhị Long tâm sự

26/04/2025 10 8.7
Chương 79: Cùng Liễu Nhị Long tâm sự

Sau khi cùng chúng nữ chào nhau rồi tách ra, mỗi người đi về chỗ của mình.

Trần Phàm nhìn theo bóng lưng họ một lát, sau đó mới quay người, đi về phía nhà trên cây của mình.

Bước chân vào nhà trên cây, Trần Phàm khẽ đóng cửa lại. Trong phòng ánh sáng mờ ảo, chỉ có ánh nến leo lắt trên bàn cùng ánh trăng bàng bạc len qua khung cửa sổ, phủ xuống một tầng sáng lạnh nhàn nhạt.

Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió đêm khẽ lướt qua những tán cây bên ngoài, mang theo hương gỗ và hơi thở của thiên nhiên.

Bên cửa sổ, một thân ảnh yểu điệu đang đứng lặng lẽ.

"Về rồi à?"

Liễu Nhị Long vẫn giữ nguyên tư thế, không quay đầu lại, ánh mắt hướng ra bầu trời đêm yên tĩnh. Tà áo lụa mỏng khẽ lay động trong gió, ôm lấy những đường cong quyến rũ.

Trần Phàm nhìn nàng, khóe môi khẽ cong:

"Vâng, sư phụ."

Lúc này, Liễu Nhị Long mới xoay người lại, đôi mắt đẹp hơi híp lại, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu trong con ngươi nàng, sâu thẳm mà khó dò.

Dưới ánh trăng, nàng không còn mang vẻ sắc bén của một hồn sư mạnh mẽ, mà tựa như một nữ nhân bình thường, có chút u buồn, có chút xa cách.

Trần Phàm khẽ nhướng mày.

Ánh mắt nàng hôm nay… có gì đó khác lạ.

Không khí có phần trầm mặc.

Hắn ho nhẹ một tiếng, muốn tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí này.

Chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

"À, đúng rồi, suýt nữa thì quên!"

Hắn nghiêm túc nhìn Liễu Nhị Long:
"Sư phụ, ngươi có từng nghe nói đến một tổ chức tên là Giáo Đình không?"

Nghe vậy, lông mày Liễu Nhị Long hơi nhíu lại, nàng trầm ngâm một lát rồi lắc đầu:

"Chưa nghe bao giờ."

Trần Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng trầm xuống.

Một tổ chức nguy hiểm như vậy, ngay cả một cường giả cấp Hồn Thánh cũng không biết đến?

Điều này cho thấy bọn chúng ẩn giấu sâu đến mức nào.

Nhưng... như vậy lại càng đáng ngờ.

Nếu bọn chúng thực sự thần bí như vậy, vì sao lại công khai t·ruy s·át chiến đội Thiên Thủy Học Viện ngay trên đường lớn?

Chẳng lẽ lần đó chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn?

Nếu như không có hắn xuất hiện, chỉ sợ những nữ tử kia đã toàn bộ táng thân nơi hoang dã, không ai sống sót để kể lại sự tồn tại của Giáo Đình.

Nghĩ đến đây, Trần Phàm khẽ thở dài một hơi.

Liễu Nhị Long nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.

Khuôn mặt hắn dưới ánh trăng càng lộ rõ vẻ anh tuấn, nhưng lại mang theo một nét thâm trầm ít thấy.

Nàng bất giác thất thần.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lần trước khi nàng vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng, chỉ khoác một lớp áo lụa mỏng. Khi ấy, ánh mắt Trần Phàm nhìn nàng… khiến nàng không khỏi rung động.

Một cảm giác nóng rực dâng lên trong lòng.

Nàng vội lắc đầu, muốn xua đi những suy nghĩ hỗn loạn.
Lúc này, Trần Phàm cũng vừa hoàn hồn, trầm giọng nói: "Sư phụ, ngươi phải cẩn thận với tổ chức Giáo Đình, bọn chúng rất nguy hiểm."

Liễu Nhị Long im lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia rung động.

Hắn… là đang lo lắng cho ta sao?

Sau một hồi trầm mặc, nàng bỗng lấy từ trong trữ vật hồn đạo khí ra một vò rượu.

"Đến, uống với ta!"

Trần Phàm nhìn nàng, nhếch môi cười, cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Rượu cay nồng trượt qua cổ họng, đốt cháy trong dạ dày, mang theo chút kích thích.

Hắn nhìn nàng, mỉm cười: "Sư phụ cũng biết uống rượu sao?"

Liễu Nhị Long khẽ cười, tự rót cho mình một chén, nhẹ nhàng đưa lên môi nhấp một ngụm: "Ngươi nói gì vậy? Ta là ai chứ, uống chút rượu thì có là gì."

Thế là hai người cứ thế vừa uống vừa trò chuyện.

Men say dần thấm, không khí giữa họ cũng trở nên thoải mái hơn.

Ban đầu, khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, nhưng dần dần, không biết từ khi nào, khoảng cách ấy đã thu hẹp lại.

Trần Phàm cầm bầu rượu, lắc nhẹ trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn Liễu Nhị Long. Dưới ánh trăng, nàng ngồi đối diện hắn, đôi mắt phức tạp mang theo tia hoài niệm.

Một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không, ta là con gái của Ngọc La Miện.”

Trần Phàm nhướng mày, nhưng không cắt ngang, lặng lẽ chờ nàng kể tiếp.

Liễu Nhị Long hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Phụ thân ta là phó tông chủ của tông môn, nhưng mẫu thân ta lại chỉ là một nữ tử bình thường, không có bối cảnh gì cả. Ở Lam Điện Bá Vương Long tông, huyết thống và chính thống rất quan trọng, con riêng như ta… chưa từng được thừa nhận.”

Ánh mắt nàng dần trầm xuống, mang theo một tia lạnh lẽo.

“Từ nhỏ, ta đã không được phép đặt chân vào nơi gọi là ‘gia tộc’ không được hưởng bất kỳ tài nguyên nào. Mọi thứ ta có đều do ta tự giành lấy. Mẫu thân ta đưa ta rời khỏi tông môn từ rất sớm, bà sợ ta sẽ b·ị b·ắt nạt, hoặc bị người trong tộc dùng làm công cụ giao dịch chính trị. Sau khi rời đi, ta theo mẫu thân sống ở một thị trấn nhỏ, nhưng cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng…”
"Mặc dù phụ thân ta đối với mẹ con chúng ta rất tốt, nhưng tông môn lại không nghĩ như vậy!"

Nàng nhẹ nhàng nâng chén rượu lên, uống một ngụm, rồi cười nhạt: “Nhưng có lẽ nhờ vậy mà ta mới có cơ hội trải nghiệm thế giới này theo cách riêng của mình.”

Trần Phàm gật đầu. Hắn có thể tưởng tượng được một thiếu nữ trẻ tuổi, không được gia tộc bảo vệ, phải lang bạt khắp nơi, cố gắng sinh tồn giữa thế giới đầy hiểm ác.

“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.

Liễu Nhị Long cong khóe môi, ánh mắt như chìm vào hồi ức.

“Sau đó à? Ta bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình. Ta từng vào rừng săn hồn thú một mình, từng bị hồn sư lưu manh t·ruy s·át, từng lăn lộn trong các đấu trường ngầm… Cũng từng kết giao với không ít bằng hữu. Nhờ vậy mà thực lực của ta ngày càng tăng lên. Ta không có thiên phú mạnh mẽ như đám thiên tài trong gia tộc, nhưng ta có ý chí, có nghị lực, có quyết tâm.”

Nói đến đây, trong mắt nàng lóe lên một tia sắc bén.

“Ta dùng chính sức mạnh của mình để bước lên con đường của riêng ta. Cuối cùng, ta thành lập Lam Bá học viện, tạo ra nơi này để thu nhận những người giống như ta—những kẻ không có chỗ dựa, bị gọi là bình dân, không được ai công nhận, nhưng vẫn muốn theo đuổi con đường cường giả.”

Nói xong, nàng cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, đôi mắt như ánh lên một tia thỏa mãn.

Trần Phàm nghe xong, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi. Nàng đúng là một nữ cường giả chân chính, dựa vào chính mình để vươn lên.

Hắn trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên cười khẽ, thản nhiên hỏi: “Sư phụ, ngươi có từng nghe qua cái tên Ngọc Tiểu Cương không?”

Lời vừa thốt ra, Trần Phàm âm thầm quan sát phản ứng của nàng.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là, biểu cảm của Liễu Nhị Long không hề có chút gợn sóng nào.

Thậm chí, nàng còn khẽ cười lạnh, ánh mắt mang theo tia khinh thường: “Hừ! Ngươi nhắc đến tên đó làm gì?”

Trần Phàm nhíu mày: “Hắn... Không phải bằng hữu của ngươi sao? Ta nghe nói hắn cũng đến từ Lam Điện Bá Vương Tông."

Liễu Nhị Long cười nhạt, phất tay:

"Bằng hữu? Hắn là anh họ của ta, nhưng ta chưa bao giờ xem hắn là người thân. Hắn là một kẻ vô dụng, không có thiên phú, không có thực lực, chỉ biết dựa vào cái gọi là ‘võ hồn hạch tâm lý luận’ mà ra vẻ. Nhưng ngươi có biết không? Cái lý luận đó vốn không phải do hắn nghĩ ra, mà là do hắn sao chép từ Võ Hồn Điện!”

Trần Phàm sửng sốt.

Lời này… hoàn toàn khác với nguyên tác!
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025