Chương 73: Độc Cô Bác
26/04/2025
10
8.7
Chương 73: Độc Cô Bác
Khi nghe thấy Trần Phàm dứt khoát cúi người bái sư Liễu Nhị Long, mấy cô gái đi theo hắn đều đồng loạt ngẩn người.
“Khoan đã… Hắn lại dễ dàng bái sư như vậy?”
Trong mắt bọn họ, Trần Phàm là người kiêu ngạo và cẩn trọng, chưa bao giờ tùy tiện nhận ai làm thầy. Vậy mà hôm nay, chỉ sau một câu đề nghị của Liễu Nhị Long, hắn đã lập tức đồng ý?
Chu Trúc Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm suy nghĩ: “Lẽ nào Liễu Nhị Long có chỗ nào đặc biệt? Hay là… hắn có mục đích gì khác?”
Ninh Vinh Vinh nghiêng đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ Trần Phàm thật sự muốn ở lại Lam Bá học viện để tu luyện?" Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhanh chóng bác bỏ suy đoán này. Với năng lực của hắn, hoàn toàn không cần dựa vào bất kỳ thế lực nào.
Mạnh Y Nhiên liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó lại nhìn dáng người đầy đặn, quyến rũ như mật đào chín mọng của Liễu Nhị Long, Mạnh Y Nhiên dường như phát hiện gì đó khó lường, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hắn đây là muốn xông sư nghịch đồ?"
Dù sao, nàng ở chung với Trần Phàm thời gian không ngắn, hiểu rõ bản tính của hắn, cho nên mới ra kết luận như vậy, ngoài ra không còn khả năng nào khác.
Tiểu Vũ thì không có nhiều tâm tư như vậy, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể ở bên Phàm ca ca là được.
Từng ánh mắt mang theo sự nghi hoặc và tò mò đồng loạt đổ dồn về phía Trần Phàm. Nhưng trên mặt hắn vẫn chỉ là một nụ cười bình thản, không ý tứ giải thích.
Lúc này, không ai biết rằng trong lòng Trần Phàm đang cười thầm: “Hừm… Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ hiểu.”
...
Trong một tiểu viện yên tĩnh bên trong Thiên Đấu Thành, một thân ảnh nữ tử thướt tha vừa bước qua cổng lớn liền lớn tiếng gọi:
“Gia gia, ngươi có ở nhà không?”
Thanh âm trong trẻo, mang theo vài phần nôn nóng, khiến người hầu trong phủ không khỏi ngạc nhiên. Ai cũng biết Độc Cô Nhạn từ nhỏ đã trầm ổn, hiếm khi có hành động kích động như vậy.
Chỉ trong chốc lát, một lão giả dáng người gầy gò, râu tóc toàn bộ đều là màu xanh lục, đôi mắt như là đá quý lấp loé toả sáng, mặt không b·iểu t·ình, trên đầu lục phát rối bời, trên người mặc lấy đơn giản trường bào màu xám, từ trong thư phòng chậm rãi bước ra. Chính là đương kim gia chủ Độc Cô gia—Độc Cô Bác.
Hắn nhìn thấy cháu gái mình vội vàng trở về, trên mặt khó khăn lắm mới xuất hiện nụ cười, liền đưa tay khẽ xoa đầu nàng, ôn hòa hỏi: “Nhạn Nhạn, có chuyện gì sao? Ai khi dễ ngươi? Là tên tiểu tử Ngọc Thiên Hằng đó à? Nói cho gia gia, ta sẽ thay ngươi dạy hắn một bài học!”
Lời nói tuy mang ý đùa cợt, nhưng giọng điệu lại có vài phần nghiêm túc. Độc Cô Bác không phải ngu ngốc, hắn biết rõ tên nhóc kia có ý đồ với cháu gái mình.
Mặc dù xuất thân Lam Điện Bá Vương Tông không tệ, nhưng nếu dám làm Nhạn Nhạn chịu ủy khuất, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bất quá, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là phản ứng của cháu gái.
Độc Cô Nhạn nghe vậy, đột nhiên trong đầu xuất hiện một đạo thân ảnh khí chất xuất trần. Một nam tử áo đen, thần sắc lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại như có thể nhìn thấu lòng người. Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim nàng vô thức đập nhanh hơn một nhịp.
Nàng giật mình nhận ra bản thân đang suy nghĩ gì, lập tức thu lại tâm trạng, gương mặt ửng đỏ, vội vàng nói: “Không… không có chuyện gì đâu gia gia! Ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi người thôi.”
Độc Cô Bác thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cháu gái, liền nhướng mày. Lão phu đã sống bao nhiêu năm, còn không nhìn ra đây là bị nói trúng tim đen sao? Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Độc Cô Nhạn hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi:
“Gia gia… ta có phải hay không bị trúng độc?”
Lúc đầu, Độc Cô Bác không quá để ý, nhưng ngay khi nghe được câu hỏi này, đồng tử hắn hơi co rút, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chuyện bị trúng độc, ngoại trừ hắn, không ai biết! Vậy tại sao Nhạn Nhạn lại hỏi?
Trong lòng hắn chợt xuất hiện một dự cảm không ổn, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, định qua loa cho qua chuyện.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói nghiêm túc của Độc Cô Nhạn lần nữa vang lên:
“Gia gia, ngươi nói thật đi! Ta có phải hay không bị trúng độc?”
Lần này, Độc Cô Bác trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn cháu gái đầy phức tạp. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, cảm giác bản thân bỗng chốc già đi vài phần.
“… Là thật.”
Độc Cô Nhạn siết chặt nắm tay, cố nén cảm xúc chấn động trong lòng.
Độc Cô Bác chậm rãi nói:
“Thật ra, Độc Cô gia chúng ta từ lâu đã bị trúng độc bởi chính võ hồn của mình. Võ hồn Bích Lân Xà tuy có năng lực phi thường, nhưng cũng mang theo kịch độc. Đẳng cấp hồn lực càng cao, độc tố càng mạnh. Cha mẹ ngươi… cũng bởi vì độc phát mà q·ua đ·ời.”
Nghe vậy, hốc mắt Độc Cô Nhạn đỏ lên, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Nàng cố nén nước mắt, nhẹ giọng hỏi:
“Gia gia… vậy ngươi cũng trúng độc sao?”
Độc Cô Bác muốn nói không sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ sự thật của cháu gái, ông chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Ngay khi hắn định trấn an nàng, lại chợt nhớ ra một chuyện quan trọng—Nhạn Nhạn làm sao biết được điều này?
Sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, nhanh chóng hỏi: “Nhạn Nhạn, làm sao ngươi biết chuyện này?”
Độc Cô Nhạn do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật: “Gia gia, chuyện là thế này…”
Nàng bắt đầu kể lại việc mình cùng Thiên Đấu Hoàng Gia Chiến Đội được mời đến chi nhánh ở Tác Thác Thành để giao đấu với một đội khác.
Sau đó, bọn họ thua trận, và một thiếu niên trong đội đối thủ đã nói cho nàng biết rằng nàng bị trúng độc.
“Thiếu niên đó… hắn tên là Trần Phàm.”
Nghe đến đây, trong mắt Độc Cô Bác lóe lên tia sáng sắc bén.
Chỉ cần nhìn bề ngoài liền có thể nhận ra Nhạn Nhạn trúng độc? Vậy có khi nào… hắn có cách giải độc không?
Dù trong lòng không quá tin tưởng, nhưng lúc này, bất kỳ cơ hội nào cũng đáng để thử.
Hắn đã già, sống không bao lâu nữa cũng chẳng sao. Nhưng Nhạn Nhạn còn trẻ, hắn không muốn nàng phải chịu chung số phận.
Nghĩ đến đây, hắn trầm giọng nói: “Chuyện này, gia gia sẽ xử lý.”
Nhưng ngay khi hắn xoay người định rời đi, giọng nói có chút do dự của Độc Cô Nhạn bỗng vang lên: “Gia gia… có thể hay không… đừng tổn thương hắn?”
Lời nói vừa dứt, không gian bỗng trở nên im lặng.
Độc Cô Bác giật mình, nhìn cháu gái mình bằng ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Gương mặt Độc Cô Nhạn đỏ lên, nàng cúi thấp đầu, hai tay vô thức nắm chặt tà váy, dáng vẻ có chút xấu hổ.
Chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho hắn đến vậy…
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Độc Cô Bác thở dài một hơi.
Cháu gái này của ta… sợ là bị tiểu tử kia câu mất rồi!
Hắn lắc đầu, nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, gia gia sẽ không tổn thương hắn.”
Nghe vậy, Độc Cô Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Độc Cô Bác chắp tay sau lưng, đứng ở ngoài tiểu viện, ánh mắt sâu xa nhìn về phương xa.
Trần Phàm… tiểu tử này, rốt cuộc là ai?
...
Hoàng hôn buông xuống, thái dương lặng lẽ ẩn hình, bóng đêm dần dáng lâm.
Ánh trăng bạc chiếu qua những tán lá rậm rạp, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên thân cây. Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến những chiếc chuông gió bằng vỏ sò treo trước cửa khẽ reo vang, phát ra âm thanh thanh thoát giữa màn đêm tĩnh lặng.
Bên ngoài lan can, vài lồng đèn dầu được treo lơ lửng, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên lớp dây leo quấn quanh, tạo nên một khung cảnh yên bình. Xa xa, tiếng côn trùng hòa cùng tiếng lá cây xào xạc.
Khi nghe thấy Trần Phàm dứt khoát cúi người bái sư Liễu Nhị Long, mấy cô gái đi theo hắn đều đồng loạt ngẩn người.
“Khoan đã… Hắn lại dễ dàng bái sư như vậy?”
Trong mắt bọn họ, Trần Phàm là người kiêu ngạo và cẩn trọng, chưa bao giờ tùy tiện nhận ai làm thầy. Vậy mà hôm nay, chỉ sau một câu đề nghị của Liễu Nhị Long, hắn đã lập tức đồng ý?
Chu Trúc Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm suy nghĩ: “Lẽ nào Liễu Nhị Long có chỗ nào đặc biệt? Hay là… hắn có mục đích gì khác?”
Ninh Vinh Vinh nghiêng đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ Trần Phàm thật sự muốn ở lại Lam Bá học viện để tu luyện?" Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhanh chóng bác bỏ suy đoán này. Với năng lực của hắn, hoàn toàn không cần dựa vào bất kỳ thế lực nào.
Mạnh Y Nhiên liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó lại nhìn dáng người đầy đặn, quyến rũ như mật đào chín mọng của Liễu Nhị Long, Mạnh Y Nhiên dường như phát hiện gì đó khó lường, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hắn đây là muốn xông sư nghịch đồ?"
Dù sao, nàng ở chung với Trần Phàm thời gian không ngắn, hiểu rõ bản tính của hắn, cho nên mới ra kết luận như vậy, ngoài ra không còn khả năng nào khác.
Tiểu Vũ thì không có nhiều tâm tư như vậy, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể ở bên Phàm ca ca là được.
Từng ánh mắt mang theo sự nghi hoặc và tò mò đồng loạt đổ dồn về phía Trần Phàm. Nhưng trên mặt hắn vẫn chỉ là một nụ cười bình thản, không ý tứ giải thích.
Lúc này, không ai biết rằng trong lòng Trần Phàm đang cười thầm: “Hừm… Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ hiểu.”
...
Trong một tiểu viện yên tĩnh bên trong Thiên Đấu Thành, một thân ảnh nữ tử thướt tha vừa bước qua cổng lớn liền lớn tiếng gọi:
“Gia gia, ngươi có ở nhà không?”
Thanh âm trong trẻo, mang theo vài phần nôn nóng, khiến người hầu trong phủ không khỏi ngạc nhiên. Ai cũng biết Độc Cô Nhạn từ nhỏ đã trầm ổn, hiếm khi có hành động kích động như vậy.
Chỉ trong chốc lát, một lão giả dáng người gầy gò, râu tóc toàn bộ đều là màu xanh lục, đôi mắt như là đá quý lấp loé toả sáng, mặt không b·iểu t·ình, trên đầu lục phát rối bời, trên người mặc lấy đơn giản trường bào màu xám, từ trong thư phòng chậm rãi bước ra. Chính là đương kim gia chủ Độc Cô gia—Độc Cô Bác.
Hắn nhìn thấy cháu gái mình vội vàng trở về, trên mặt khó khăn lắm mới xuất hiện nụ cười, liền đưa tay khẽ xoa đầu nàng, ôn hòa hỏi: “Nhạn Nhạn, có chuyện gì sao? Ai khi dễ ngươi? Là tên tiểu tử Ngọc Thiên Hằng đó à? Nói cho gia gia, ta sẽ thay ngươi dạy hắn một bài học!”
Lời nói tuy mang ý đùa cợt, nhưng giọng điệu lại có vài phần nghiêm túc. Độc Cô Bác không phải ngu ngốc, hắn biết rõ tên nhóc kia có ý đồ với cháu gái mình.
Mặc dù xuất thân Lam Điện Bá Vương Tông không tệ, nhưng nếu dám làm Nhạn Nhạn chịu ủy khuất, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bất quá, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là phản ứng của cháu gái.
Độc Cô Nhạn nghe vậy, đột nhiên trong đầu xuất hiện một đạo thân ảnh khí chất xuất trần. Một nam tử áo đen, thần sắc lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại như có thể nhìn thấu lòng người. Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim nàng vô thức đập nhanh hơn một nhịp.
Nàng giật mình nhận ra bản thân đang suy nghĩ gì, lập tức thu lại tâm trạng, gương mặt ửng đỏ, vội vàng nói: “Không… không có chuyện gì đâu gia gia! Ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi người thôi.”
Độc Cô Bác thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cháu gái, liền nhướng mày. Lão phu đã sống bao nhiêu năm, còn không nhìn ra đây là bị nói trúng tim đen sao? Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Độc Cô Nhạn hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi:
“Gia gia… ta có phải hay không bị trúng độc?”
Lúc đầu, Độc Cô Bác không quá để ý, nhưng ngay khi nghe được câu hỏi này, đồng tử hắn hơi co rút, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chuyện bị trúng độc, ngoại trừ hắn, không ai biết! Vậy tại sao Nhạn Nhạn lại hỏi?
Trong lòng hắn chợt xuất hiện một dự cảm không ổn, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, định qua loa cho qua chuyện.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói nghiêm túc của Độc Cô Nhạn lần nữa vang lên:
“Gia gia, ngươi nói thật đi! Ta có phải hay không bị trúng độc?”
Lần này, Độc Cô Bác trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn cháu gái đầy phức tạp. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, cảm giác bản thân bỗng chốc già đi vài phần.
“… Là thật.”
Độc Cô Nhạn siết chặt nắm tay, cố nén cảm xúc chấn động trong lòng.
Độc Cô Bác chậm rãi nói:
“Thật ra, Độc Cô gia chúng ta từ lâu đã bị trúng độc bởi chính võ hồn của mình. Võ hồn Bích Lân Xà tuy có năng lực phi thường, nhưng cũng mang theo kịch độc. Đẳng cấp hồn lực càng cao, độc tố càng mạnh. Cha mẹ ngươi… cũng bởi vì độc phát mà q·ua đ·ời.”
Nghe vậy, hốc mắt Độc Cô Nhạn đỏ lên, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Nàng cố nén nước mắt, nhẹ giọng hỏi:
“Gia gia… vậy ngươi cũng trúng độc sao?”
Độc Cô Bác muốn nói không sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ sự thật của cháu gái, ông chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Ngay khi hắn định trấn an nàng, lại chợt nhớ ra một chuyện quan trọng—Nhạn Nhạn làm sao biết được điều này?
Sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, nhanh chóng hỏi: “Nhạn Nhạn, làm sao ngươi biết chuyện này?”
Độc Cô Nhạn do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật: “Gia gia, chuyện là thế này…”
Nàng bắt đầu kể lại việc mình cùng Thiên Đấu Hoàng Gia Chiến Đội được mời đến chi nhánh ở Tác Thác Thành để giao đấu với một đội khác.
Sau đó, bọn họ thua trận, và một thiếu niên trong đội đối thủ đã nói cho nàng biết rằng nàng bị trúng độc.
“Thiếu niên đó… hắn tên là Trần Phàm.”
Nghe đến đây, trong mắt Độc Cô Bác lóe lên tia sáng sắc bén.
Chỉ cần nhìn bề ngoài liền có thể nhận ra Nhạn Nhạn trúng độc? Vậy có khi nào… hắn có cách giải độc không?
Dù trong lòng không quá tin tưởng, nhưng lúc này, bất kỳ cơ hội nào cũng đáng để thử.
Hắn đã già, sống không bao lâu nữa cũng chẳng sao. Nhưng Nhạn Nhạn còn trẻ, hắn không muốn nàng phải chịu chung số phận.
Nghĩ đến đây, hắn trầm giọng nói: “Chuyện này, gia gia sẽ xử lý.”
Nhưng ngay khi hắn xoay người định rời đi, giọng nói có chút do dự của Độc Cô Nhạn bỗng vang lên: “Gia gia… có thể hay không… đừng tổn thương hắn?”
Lời nói vừa dứt, không gian bỗng trở nên im lặng.
Độc Cô Bác giật mình, nhìn cháu gái mình bằng ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Gương mặt Độc Cô Nhạn đỏ lên, nàng cúi thấp đầu, hai tay vô thức nắm chặt tà váy, dáng vẻ có chút xấu hổ.
Chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho hắn đến vậy…
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Độc Cô Bác thở dài một hơi.
Cháu gái này của ta… sợ là bị tiểu tử kia câu mất rồi!
Hắn lắc đầu, nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, gia gia sẽ không tổn thương hắn.”
Nghe vậy, Độc Cô Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Độc Cô Bác chắp tay sau lưng, đứng ở ngoài tiểu viện, ánh mắt sâu xa nhìn về phương xa.
Trần Phàm… tiểu tử này, rốt cuộc là ai?
...
Hoàng hôn buông xuống, thái dương lặng lẽ ẩn hình, bóng đêm dần dáng lâm.
Ánh trăng bạc chiếu qua những tán lá rậm rạp, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên thân cây. Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến những chiếc chuông gió bằng vỏ sò treo trước cửa khẽ reo vang, phát ra âm thanh thanh thoát giữa màn đêm tĩnh lặng.
Bên ngoài lan can, vài lồng đèn dầu được treo lơ lửng, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên lớp dây leo quấn quanh, tạo nên một khung cảnh yên bình. Xa xa, tiếng côn trùng hòa cùng tiếng lá cây xào xạc.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan