Chương 72: Liễu Nhị Long

26/04/2025 10 8.7
Chương 72: Liễu Nhị Long

Liễu Nhị Long đang ngồi trên ghế, đôi chân dài bắt chéo, ánh mắt lười biếng nhìn vào tập văn kiện trước mặt. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

Nàng nhướn mày, giọng nói mang theo vài phần không vui.

“Lão Lưu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đi vào mà không biết gõ cửa sao?”

Bị gọi là Lão lưu hơi khựng lại, có chút lúng túng ho khan một tiếng. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn tràn đầy hưng phấn, không chút để ý đến sự trách cứ của Liễu Nhị Long, vội vàng nói:

“Viện trưởng, lần này ta thu được mấy hạt giống tốt, đều là thiên tài! Cấp độ của bọn họ, hồn hoàn của bọn họ, đều là cực kỳ xuất sắc!”

Liễu Nhị Long khẽ nhíu mày, đặt văn kiện xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế. Nàng tuy rằng có hứng thú với thiên tài, nhưng không đến mức để lão Lưu xông vào phòng mà không gõ cửa.

“Ồ? Nói thử xem.”

Lão Lưu lập tức thao thao bất tuyệt kể lại tình hình.

“Đầu tiên là bốn cô gái, độ tuổi chưa đến 15 nhưng đã đạt tới cấp độ Hồn Tôn!"

Liễu Nhị Long khẽ nhướng mày, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Hồn Tôn thiên tài tuy hiếm, nhưng không phải chưa từng xuất hiện.

Thấy viện trưởng không có phản ứng lớn, lão Lưu cười hắc hắc, tròng mắt đảo một vòng, thần thần bí bí nói: “Nhưng mạnh nhất vẫn là người này. Viện trưởng đoán xem hắn bao nhiêu cấp?”

Liễu Nhị Long híp mắt, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn: “Nói thẳng đi, đừng có úp úp mở mở!”

Lão Lưu rụt cổ một cái, cười gượng. Hắn cũng không dám đùa quá trớn với “Hình người bạo long” này, vội vàng nghiêm túc nói: “Hắn mới mười hai, nhưng đã là Hồn Tông! Không chỉ vậy, bốn hồn hoàn của hắn đều là màu tím!”

Lời vừa dứt, trong mắt Liễu Nhị Long lóe lên một tia sáng. Nếu nói Hồn Tông mười hai tuổi đã là yêu nghiệt, thì bốn hồn hoàn toàn bộ là màu tím… đó chính là nghịch thiên!

Nàng hơi ngả người về phía trước, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua lão Lưu:

“Ngươi chắc chứ?”

Lão Lưu vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
“Chắc chắn! Ta tận mắt nhìn thấy!”

Liễu Nhị Long trầm mặc vài giây, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú nồng đậm.

“Thú vị… Một tiểu tử thú vị.”

Lão Lưu nhìn biểu cảm của viện trưởng, trong lòng thầm cười thỏa mãn. Xem ra, lần này hắn đã kiếm được một mầm non khiến ngay cả Liễu viện trưởng cũng không thể phớt lờ.

...

Liễu Nhị Long sau khi nghe lão Lưu báo cáo xong, trong lòng đã không kìm được hứng thú mãnh liệt đối với thiếu niên thiên tài kia. Nàng không thèm để ý đến lão Lưu nữa, trực tiếp đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng làm việc, hướng thẳng đến khu ký túc xá.

Lúc này, Trần Phàm cùng chúng nữ đang vừa đi vừa trò chuyện, đến gần ký túc xá, còn chưa kịp vào bên trong thì từ xa một bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người tới là một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy nhưng đầy đặn, những đường cong lả lướt ẩn hiện dưới lớp áo thanh sắc giản dị.

Đôi mắt phượng sắc bén, ánh lên sự mạnh mẽ của một nữ nhân không dễ khuất phục. Một mái tóc đen dài buộc cao, càng làm tăng thêm vẻ dứt khoát và khí chất mạnh mẽ của nàng, trên người tràn đầy vận vị.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Trần Phàm đã nhận ra nàng là ai. Không cần nghĩ cũng biết, người này chính là Liễu Nhị Long.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Liễu Nhị Long đã tiến lên một bước, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói dứt khoát:

“Ngươi chính là Trần Phàm?”

Trần Phàm thấy nàng phản ứng như vậy, trong lòng thầm cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nghi hoặc, gật đầu đáp:

“Đúng vậy, còn ngươi là…?”

Liễu Nhị Long cong khóe môi, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn thiếu niên trước mặt.

“Ta là Liễu Nhị Long, viện trưởng Lam Bá học viện.”

Dứt lời, nàng lại tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu hắn: “Ta nghe lão Lưu nói, ngươi mới mười lăm tuổi đã đạt đến Hồn Tông? Đem hồn hoàn cho ta xem.”
Mặc dù lão Lưu đã cam đoan, nhưng nàng vẫn muốn tận mắt chứng thực.

Trần Phàm nhướng mày, sau đó khẽ cười, không nói nhiều, trực tiếp gọi ra hồn hoàn.

Trong nháy mắt, một luồng khí tức mạnh mẽ tràn ra, bốn cái hồn hoàn lơ lửng quanh thân thể hắn—tất cả đều là màu tím!

Khi tận mắt chứng kiến bốn hồn hoàn màu tím của Trần Phàm, trái tim Liễu Nhị Long không khỏi khẽ rung động. Hồn Tông mười hai tuổi đã là yêu nghiệt, nhưng mỗi hồn hoàn đều là ngàn năm... Đây không phải là thiên tài đơn thuần, mà là một tồn tại nghịch thiên!

Nàng đã từng thấy qua nhiều thiên tài, nhưng so với thiếu niên trước mặt này, bọn họ chẳng khác gì ánh nến so với trăng sáng. Một thiên tài như vậy, nếu được bồi dưỡng tốt, tương lai có thể sẽ trở thành nhân vật đỉnh phong.

Nhưng điều khiến nàng thật sự hứng thú không chỉ là thiên phú của hắn. Khí chất của Trần Phàm… không giống một thiếu niên mười hai tuổi. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà thâm sâu, không có sự non nớt, bồng bột của tuổi trẻ. Khi đối diện với nàng, hắn không hề có chút sợ hãi hay bối rối nào.

"Hắn có một loại tự tin đến lạ kỳ, giống như đã sớm nhìn thấu tất cả."

Cảm giác này khiến nàng có chút không thoải mái, nhưng đồng thời cũng có chút tán thưởng. Một thiên tài mạnh mẽ, nếu không có tâm trí đủ cứng cỏi, rất dễ dàng xa đoạ.

Nàng không biết tại sao, nhưng trong lòng nàng cảm thấy… thiếu niên này có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều thứ.

Một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu nàng: "Ta muốn dạy dỗ hắn. Một thiên tài như thế, nếu có thể do ta bồi dưỡng, sau này hắn trưởng thành, ta cũng sẽ có cảm giác thành tựu."

Và có lẽ, không chỉ là tự hào… mà còn một loại cảm giác khác, mơ hồ mà nàng chưa nhận ra.

Trong lúc nàng vẫn suy tư, Trần Phàm cũng nghe được âm thanh của hệ thống vang lên.

【 Ting ~ nhiệm vụ: chinh phục Liễu Nhị Long. 】

【 Phần thưởng: 1.000 điểm khí vận, hộp quà Liễu Nhị Long, ngẫu nhiên bảo vật x1... 】

...

“Tốt! Rất tốt!” Liễu Nhị Long suy nghĩ một lúc, sau đó không chút do dự mở miệng: “Trần Phàm, làm đệ tử của ta đi!”

Lời nói đầy thẳng thắn và dứt khoát, không hề có chút do dự.
Trần Phàm hơi sững lại một chút, nhưng ngay lập tức trong lòng đã có tính toán.

Hắn không lên tiếng, mà trong âm thầm kích hoạt Tình Chủng.

Một vệt sáng vô hình như ảo ảnh, từ giữa mi tâm hắn bắn ra, chớp mắt đã dung nhập vào mi tâm của Liễu Nhị Long mà nàng không hề hay biết.

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động, có chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nhìn Trần Phàm lại càng thêm thuận mắt.

Không chỉ thuận mắt, mà trong lòng còn dâng lên một cảm giác kỳ lạ—một sự yêu thích vô hình, một loại cảm giác thân thiết.

"Tiểu tử này… càng nhìn càng thấy hợp ý!”

Trần Phàm nhìn thấy phản ứng của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn nhẹ nhàng chấp tay, cúi người nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ!”

Liễu Nhị Long thoáng sững sờ khi nhìn thấy Trần Phàm cúi người bái sư.

Nàng vốn chỉ thuận miệng đề nghị, không nghĩ rằng hắn lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả—có chút bất ngờ, có chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng có một tia nghi hoặc.

Trần Phàm không giống những kẻ dễ dàng cúi đầu trước uy quyền. Hắn… vì sao lại chấp nhận nàng làm sư phụ mà không hề do dự?

Ánh mắt nàng khẽ dao động, trong lòng dâng lên một tia ấm áp lẫn cảm giác trách nhiệm.

“Nếu hắn đã gọi ta một tiếng sư phụ… thì từ nay về sau, ai dám động đến hắn, trước tiên phải bước qua xác Liễu Nhị Long ta!”

Sau đó Liễu Nhị Long cười lớn, vỗ mạnh lên bờ vai hắn: “Tốt! Yên tâm, vi sư bảo kê ngươi!”

Trần Phàm nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật.

Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên nghi hoặc.

“Chẳng phải trong nguyên tác, nàng ngày ngày ôm nỗi bi thương, dùng nước mắt rửa mặt vì Ngọc Tiểu Cương sao? Bộ dáng hiện tại… có chút nào giống vậy không?”

Hắn âm thầm suy nghĩ, nhưng cũng không quá để tâm.

Liễu Nhị Long lúc này cũng không nói nhiều, lập tức quyết định: “Từ hôm nay, ngươi dọn đến chỗ của ta, ta sẽ tiện dạy dỗ ngươi!”

Dù sao, trong mắt nàng, Trần Phàm cũng chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, có thể có suy nghĩ gì khác được chứ?
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025