Chương 71: Lam Bá học viện

26/04/2025 10 8.7
Chương 71: Lam Bá học viện

Các thiếu nữ của Thiên Thủy Chiến Đội liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt vi diệu nhìn hắn cùng chúng nữ.

Thủy Băng Nhi che miệng cười khẽ, ánh mắt tràn đầy chăm chọc: "Ngươi thật đúng là biết hưởng thụ a, cùng lúc ngủ chung với nhiều mỹ nhân như vậy, không sợ bị vắt kiệt sao?"

Trần Phàm nhếch môi cười, ánh mắt có chút trêu tức nhìn nàng:

"Vắt kiệt? Bản thiếu gia sợ nhất là không có người vắt kiệt ta."

Câu nói bá đạo khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên quái dị. Các thiếu nữ nghe hắn nói 'Hổ lang chi từ' thì vô cùng ngượng ngùng, có người len lén quay đi, có người thì trừng mắt lườm hắn một cái.

Thủy Băng Nhi nhướng mày, trong lòng không hiểu có chút chua chua, bực bội nói:

"Hừ! Vậy để ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu..."

Trần Phàm cười khẽ, không để ở trong lòng, dù sao chỉ có hắn mới biết, thể chất của bản thân có bao nhiêu biến thái, đừng nói là nhất long tứ phượng, cho dù là nhất long thập tam phượng cũng không có vấn đề.

Sau đó cả đám giản tán trở về phòng.

Phòng ở cao cấp, bên trong có một nhà tắm rộng lớn, là nơi thích hợp để ngâm mình thư giãn sau một ngày dài mệt mỏi.

Nước ấm bốc hơi, che phủ không gian bằng một tầng sương mờ ảo. Tiếng nước khẽ xao động, xen lẫn là tiếng cười đùa khe khẽ vang lên từ bên trong.

Không lâu sau, ánh đèn trong phòng dần dịu xuống, bao phủ lấy những bóng hình tuyệt mỹ trên chiếc giường rộng lớn.

( Chỗ này tỉnh lược trăm vạn chữ...)

...

Sáng sớm ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, những tia sáng ấm áp chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn. Trên chiếc giường mềm mại, chăn gấm vương vãi khắp nơi, hơi thở ngọt ngào của những thiếu nữ xinh đẹp vẫn còn phảng phất trong không khí.

Nằm giữa giường, Trần Phàm lười biếng mở mắt, ánh nhìn lướt qua bốn đạo thân ảnh mềm mại không một mảnh vải che thân. Làn da trắng nõn ẩn hiện dưới ánh nắng, những mái tóc dài tung xõa, tạo thành một khung cảnh vô cùng kiều diễm.
Hắn khẽ nhếch môi, trong lòng dâng lên một tia thỏa mãn. Nhìn kiệt tác của mình, Trần Phàm không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Tiểu Vũ. Cảm nhận được động chạm, Tiểu Vũ khẽ rên một tiếng, đôi mi cong rung động, rồi chậm rãi mở mắt.

"Nnn... Phàm ca, trời sáng rồi sao..." Tiểu Vũ mân mê miệng nhỏ nói, giọng điệu lười biếng nhưng vô cùng đáng yêu.

Những âm thanh này nhanh chóng đánh thức những thiếu nữ còn lại. Chu Trúc Thanh khẽ cau mày, vươn tay che ánh sáng, Ninh Vinh Vinh thì dụi mắt, còn Mạnh Y Nhiên thì vặn người một cái, lười biếng vùi đầu vào lồng ngực Trần Phàm.

Trần Phàm cười cười, vỗ nhẹ từng người: "Dậy thôi, các ngươi không định ngủ cả ngày đấy chứ?"

Sau một hồi lười biếng trên giường, cuối cùng cả đám cũng rời khỏi chăn ấm. Dưới ánh mắt hài hước của Trần Phàm, chúng nữ xấu hổ vội vàng mặc y phục, chỉnh trang lại bản thân trước khi cùng hắn đi xuống lầu.

Dưới lầu, không khí quán trọ đã dần nhộn nhịp. Lúc này, nhóm Thiên Thủy Chiến Đội cũng đã có mặt, vừa dùng bữa sáng vừa trò chuyện.

Thủy Băng Nhi nhìn thấy Trần Phàm cùng các thiếu nữ đi xuống thì khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy trêu ghẹo nói: "Cuối cùng các ngươi cũng chịu dậy a."

Ninh Vinh Vinh bĩu môi, ngáp một cái, lầm bầm: "Dậy từ sớm đây, nhưng mà có người nào đó tối qua khiến bọn ta mệt c·hết đi được!"

Nghe vậy, Tiểu Vũ ánh mắt đảo một vòng, tinh nghịch nói: "Vinh Vinh, vậy mà cũng oán giận sao? Ta thấy rõ ràng đêm qua ngươi mới là người chủ động nhất a ~ "

Ninh Vinh Vinh lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Vũ: "Ngươi—!"

Trần Phàm cười lớn, khoát tay: "Thôi nào, ăn sáng đã. Hôm nay chúng ta còn có chuyện phải làm đây!"

Cả nhóm cùng nhau ăn sáng, không khí vô cùng thoải mái. Sau khi dùng bữa xong, Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi đứng dậy, hướng về phía Trần Phàm nói:

"Hôm nay bọn ta phải trở về học viện rồi, chúng ta còn phải thông báo cho viện trưởng về việc xảy ra hôm đó nữa."

Thủy Băng Nhi khẽ cười, nhìn Trần Phàm một cách đầy ẩn ý: "Nếu có cơ hội, ngươi có thể đến Thiên Thủy Học Viện của bọn ta chơi một chút. Mặc dù học viện không thu nhận nam sinh, nhưng ngươi đã cứu bọn ta, chắc hẳn Viện trưởng sẽ không làm khó dễ gì."

Trần Phàm nhướng mày, nở nụ cười: "Được thôi, ta nhất định sẽ đến!"
Sau đó, cả hai nhóm tạm biệt nhau, mỗi người đi một hướng.

Sau khi rời khỏi quán trọ, Trần Phàm dẫn đầu nhóm nữ nhân tiến về hướng Lam Bá Học Viện.

Trên đường đi, Ninh Vinh Vinh tò mò hỏi: "Phàm ca ca, tại sao chúng ta lại không đến Thiên Đấu Học Viện? Đó là học viện mạnh nhất trong đế quốc mà?"

Trần Phàm cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: "Thiên Đấu Học Viện đúng là mạnh, nhưng nó thuộc về giới quý tộc. Đám quý tộc kia từ trước đến nay luôn xem thường bình dân, ta không sợ bọn họ, nhưng lại lười dính vào phiền phức không cần thiết. Lam Bá Học Viện thì khác, nơi đó chỉ thu nhận học viên xuất thân bình dân, ít rắc rối hơn."

Chu Trúc Thanh gật đầu: "Nói vậy cũng đúng... Nếu vào Thiên Đấu Học Viện, chắc chắn sẽ gặp đủ loại kẻ hống hách, phiền phức không ít."

Mạnh Y Nhiên mỉm cười, đối với Trần Phàm nháy nháy mắt: "Được rồi, ta không có ý kiến, Phàm đệ đệ đi đâu, ta đi đó."

Nghe vậy, Tiểu Vũ cũng lập tức giơ tay: "Ta cũng thế!"

Chỉ là, trong lòng Trần Phàm lại cười thầm.

"Đây chỉ là một trong những lý do thôi... Chủ yếu vẫn là vì Liễu Nhị Long."

...

Lam Bá Học Viện nằm ở phía Tây Nam của Thiên Đấu Thành, diện tích rộng lớn, cơ sở vật chất khang trang nhưng không quá xa hoa như Thiên Đấu Học Viện.

Tại trước cổng chính, một vị lão giả phụ trách chiêu sinh đang ngồi sau bàn gỗ, nhìn thấy nhóm Trần Phàm tiến đến, liền mỉm cười tiếp đón: "Các ngươi muốn gia nhập học viện?"

Tiểu Vũ nhanh nhảu đáp: "Đúng vậy! Lão sư, bọn ta cần kiểm tra gì không?"

Lão giả cười ha hả: "Học viện chúng ta không có yêu cầu khắt khe như quý tộc bên kia, chỉ cần có đủ thực lực là được!"

Nói đoạn, lão ra hiệu cho từng người tiến lên kiểm tra.

Tiểu Vũ—Hồn Lực cấp 40
Ninh Vinh Vinh—Hồn Lực cấp 35

Chu Trúc Thanh—Hồn Lực cấp 37

Mạnh Y Nhiên—Hồn Lực cấp 37

Nhìn thấy các thiếu nữ ai cũng là thiên tài hiếm có, lão giả trong lòng vô cùng vui mừng.

Ánh mắt có chút mong đợi nhìn về phía thiếu niên còn lại.

Đến lượt Trần Phàm, hắn chỉ nhàn nhạt giơ tay, bốn hồn hoàn màu tím lặng lẽ từ dưới chân hiện ra.

"Hồn Tông cấp 45?!"

Thấy cảnh này, Lão giả há hốc miệng, ánh mắt tràn đầy kh·iếp sợ, sau đó là mừng như điên.

"Học viện chúng ta lần này thật sự nhặt được bảo bối a!"

Lão lập tức gọi một học viên đến, phân phó: "Dẫn bọn họ đi nhận ký túc xá, ta phải lập tức báo cáo cho Viện trưởng!"

Nhìn theo bóng dáng lão giả vội vã rời đi, Trần Phàm chỉ nhếch môi cười nhẹ.

Thật ra hồn hoàn của hắn không chỉ màu tím, bất quá, hắn cũng không muốn quá cao điệu, nên đã dùng hệ thống đem hồn hoàn chân thực màu sắc giấu đi.

Hắn biết, không bao lâu nữa, hắn sẽ gặp được Liễu Nhị Long.

Lão giả bước đi như bay, nhanh tróng chạy vào văn phòng viện trưởng.

Bên trong, một nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế, khí tức mạnh mẽ mà đầy quyến rũ.

Một bộ y phục màu xanh đơn giản, tuy mộc mạc nhưng vẫn không thể che giấu được dáng vẻ yêu kiều và phong thái cuốn hút.

Mái tóc dài xõa xuống vai, ánh mắt sắc bén như phượng hoàng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên đầy quyến rũ.

Không ai khác, nàng chính là Liễu Nhị Long!
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025