Chương 70: Đến Thiên Đấu Thành
26/04/2025
10
8.7
Chương 70: Đến Thiên Đấu Thành
Ánh chiều tà đổ dài trên những bức tường thành cao v·út, nhuốm lên từng phiến đá xanh xám một sắc vàng cam ấm áp.
Thiên Đấu Thành—trung tâm phồn hoa của Thiên Đấu đế quốc, nơi hội tụ những kẻ mạnh, quyền quý và vô số thương nhân từ khắp nơi đổ về.
Dưới ánh hoàng hôn, những cờ hiệu trên tháp canh phần phật tung bay, phản chiếu ánh sáng như những đốm lửa nhỏ cháy rực trên nền trời.
Trần Phàm đứng trước cổng thành, ánh mắt đầy tò mò quan sát xung quanh.
Dù kiếp trước từng sống trong đô thị phồn hoa hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống bận rộn khiến hắn chẳng mấy khi có thời gian tận hưởng.
Ngày ngày vùi đầu vào công việc từ sáng đến tối, mệt mỏi rã rời, dần dà hắn cũng trở nên lười ra ngoài, thích ở nhà hơn.
Bên cạnh hắn, các thiếu nữ phong trần mệt mỏi, nhưng dù vậy, dung nhan xuất chúng vẫn thu hút không ít ánh nhìn từ dòng người xung quanh.
Sau khi giao tiền vào thành, cảnh tượng bên trong lập tức mở ra một bức tranh rực rỡ của sự nhộn nhịp.
Đường phố lát đá sạch sẽ, hai bên là những cửa hàng với mái ngói cong cong, bảng hiệu được chạm khắc tinh xảo.
Không khí tràn ngập hương thơm của thức ăn từ các quán ven đường, xen lẫn với tiếng rao hàng của các thương nhân, tiếng cười nói của khách qua đường.
Những chiếc xe ngựa xa hoa chầm chậm lăn bánh trên đường lớn, bên trong có thể thấp thoáng bóng dáng của những quý tộc đế quốc.
Ở những ngã tư, những nhóm hồn sư với đồng phục của các học viện danh tiếng tụ tập, bàn luận sôi nổi về các cuộc chiến sắp tới.
Trần Phàm không để tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, chỉ dẫn đầu nhóm người của mình tiến thẳng về phía một tửu lâu xa hoa nhất trong thành.
Bước vào Thiên Hương Lâu, không khí ấm áp cùng mùi rượu thơm lừng lập tức tràn vào khứu giác.
Đây là tửu lâu lớn nhất Thiên Đấu Thành, nơi mà chỉ những kẻ có tiền hoặc có địa vị mới dám đặt chân vào.
Tiểu nhị nhanh chóng bước đến, cung kính chắp tay chào nhóm Trần Phàm, nụ cười tươi rói:
“Chư vị khách quan, không biết muốn gọi món gì? Tửu lâu chúng ta có đủ đặc sản, từ thịt nướng, hải sản, đến các món canh hầm bổ dưỡng. Rượu thì có Hỏa Lộ Tửu cay nồng, Mai Hoa Tửu thanh dịu, đảm bảo không làm quý khách thất vọng!”
Trần Phàm cầm thực đơn, liếc nhìn một lượt rồi gật đầu: “Trước tiên, mang một đĩa thịt quay da giòn, một tô canh hầm xương, cá hấp xì dầu, rau xào tỏi, mì kéo tay và ít điểm tâm.”
Tiểu nhị gật đầu lia lịa, nhưng còn chưa kịp đáp lời, Tiểu Vũ đã chống nạnh, khuôn mặt mong đợi hỏi: “Có món gì làm từ cà rốt không?”
Tiểu nhị hơi ngẩn người một chút, nhưng lập tức phản ứng: “Có có! Chúng ta có bánh bao nhân cà rốt, cháo cà rốt hầm xương, còn có món rau xào cà rốt nữa.”
Tiểu Vũ nghe vậy hai mắt sáng lên, ngaylập tức cười hớn hở: “Mang hết lên cho ta!”
Ninh Vinh Vinh lắc đầu bật cười, rồi quay sang tiểu nhị: “Thêm một phần canh hải sản và gà hấp muối.”
Chu Trúc Thanh khoanh tay, lạnh nhạt hỏi:
“Có rượu nào mạnh không?”
Tiểu nhị nhanh nhẹn đáp: “Hỏa Lộ Tửu là rượu mạnh nhất, nhưng cay nồng cực kỳ.”
Mạnh Y Nhiên mỉm cười: “Vậy mang ba vò Hỏa Lộ Tửu, hai vò Mai Hoa Tửu đi.”
Thủy Băng Nhi cũng lên tiếng: “Thêm một bình Bách Hoa Tửu ủ lâu năm.”
Tiểu nhị nghe xong, hớn hở đáp lời, nhanh chóng lui xuống.
Khi bàn tiệc vừa được dọn lên, một nhóm nam tử từ bàn bên cạnh liếc mắt sang, ánh mắt đầy vẻ dâm tà nhìn chằm chằm vào đám nữ tử bên cạnh Trần Phàm. Trong đó, một tên công tử ăn mặc xa hoa nhướng mày, tay phe phẩy quạt ngọc, cười lạnh bước đến.
"Haha, các vị mỹ nữ, bỏ tên tiểu bạch kiểm này đi, qua đây uống với bổn công tử một chén!"
Giọng điệu khinh thường của hắn lập tức khiến không khí trở nên căng thẳng.
Tiểu Vũ hơi nhíu mày, Ninh Vinh Vinh trực tiếp bĩu môi đầy chán ghét. Chu Trúc Thanh thì ánh mắt lạnh lẽo, dường như chỉ chờ một cái cớ để động thủ.
Trần Phàm ung dung không vội, khẽ nhấp một ngụm rượu, không thèm để ý tới tên hề đó, thản nhiên nói: "Ngươi là?"
Tên công tử nhất thời nghẹn lời. Hắn là con trai của một quan viên ở Thiên Đấu Thành, ai gặp hắn cũng phải cho mấy phần mặt mũi, nhưng rõ ràng Trần Phàm chẳng hề để hắn vào mắt. Khuôn mặt hắn cứng đờ, giọng nói có chút tức giận:
"Hừ! Tiểu tử, đừng tưởng rằng có nữ nhân bên cạnh là có thể ngông cuồng. Ở Thiên Đấu Thành này, kẻ không biết điều... đều không có kết cục tốt!"
Trần Phàm ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, khóe môi cong lên đầy trào phúng:
"Ồ? Thật sao?"
Chỉ một ánh mắt, khí thế của Trần Phàm lập tức bùng phát, như một ngọn núi lớn đè ép khiến tên công tử sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy lùi về sau. Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng chẳng thốt nổi một lời.
Thấy cảnh này, đồng bạn của tên công tử làm sao không biết hắn đá phải thiết bản, cha hắn làm quan không sai, nhưng cũng chỉ là quan nhỏ thôi, bất quá tên công tử ngang ngược đã quen, ỷ vào cha hắn có chút địa vị thế là muốn làm gì thì làm.
"Ha ha ha... Hiểu lầm, hiểu lầm, tên này uống say, mọi người thông cảm..."
Một tên khác nhanh chóng chạy đến cười làm lành, vội vàng kéo tên công tử kia rời đi.
Trần Phàm thấy vậy cũng mặc kệ tên đó, bất quá là thằng hề thôi, cũng không cần bận tâm quá nhiều.
"Mọi người ăn đi."
Chúng nữ cũng không tiếp tục để ý tới tên công tử kia nữa, mà đem sự chú ý xuống bàn thức ăn.
Thịt quay nóng hổi, da vàng giòn rụm, nước sốt sóng sánh hấp dẫn. Canh hải sản bốc hơi nghi ngút, gà hấp muối thơm nức mũi. Một đĩa rau xào cà rốt tươi ngon được đặt trước mặt Tiểu Vũ, khiến nàng hai mắt híp thành nguyệt nha.
Rượu ngon vừa mở, hương men nhàn nhạt tỏa ra, Chu Trúc Thanh nâng chén, nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên:
"Hảo tửu a ~ "
Tiểu Vũ cầm đũa, gắp một miếng cà rốt cho vào miệng, hai mắt toả sáng, gật đầu khen ngon:
“Hừm, không tệ!”
Mọi người đều bật cười, không khí bữa ăn trở nên vui vẻ, thoải mái. Sau chặng đường dài, cuối cùng họ cũng có một bữa ăn thịnh soạn để tận hưởng.
Khi bữa ăn kết thúc, cả nhóm cùng nhau đi dạo quanh thành.
"Nhìn kìa! Đó chẳng phải là đội của Thiên Thủy Học Viện sao?!"
"Mỹ nhân! Toàn là mỹ nhân a! Nhìn Thuỷ Băng Nhi kìa, không ngờ có thể gặp nàng ở đây!"
"Khoan đã... các nàng đi cùng ai vậy? Người kia là ai?"
"Trông hắn không giống người của Thiên Thủy Học Viện... nhưng tại sao lại có thể đi cùng một đám nữ thần như vậy?!"
"Thiên Thủy Học Viện có chiêu nam sinh không? Ta muốn báo danh!"
"Trời ạ! Đều là mỹ nhân cấp bậc này, tên kia là thần thánh phương nào mà có thể ôm hết vào lòng?"
"Nhìn bộ dáng thân mật kia... chẳng lẽ..."
"Không thể nào! Hắn không thể nào là người yêu của các nàng, đúng không?"
Bầu không khí dần trở nên kỳ lạ, ánh mắt của đám nam nhân xung quanh tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen ghét, hận không thể lập tức thay vào chỗ của Trần Phàm, nhưng không ai dám tiến lên q·uấy r·ối.
Bởi vì dù không rõ thân phận của Trần Phàm, nhưng việc có thể tự nhiên đi giữa một đám mỹ nữ như vậy đã chứng minh hắn không phải nhân vật đơn giản.
Sau một vòng đi dạo, cả nhóm đến một khách sạn cao cấp để thuê phòng.
Trần Phàm mặt không đổi sắc, thản nhiên chỉ thuê một phòng duy nhất, khiến bầu không khí lập tức trở nên có chút vi diệu.
...
Nếu mọi người thấy truyện hay, mong được nhận một phiếu đề cử để mình có thêm động lực tiếp tục cố gắng. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều!
Ánh chiều tà đổ dài trên những bức tường thành cao v·út, nhuốm lên từng phiến đá xanh xám một sắc vàng cam ấm áp.
Thiên Đấu Thành—trung tâm phồn hoa của Thiên Đấu đế quốc, nơi hội tụ những kẻ mạnh, quyền quý và vô số thương nhân từ khắp nơi đổ về.
Dưới ánh hoàng hôn, những cờ hiệu trên tháp canh phần phật tung bay, phản chiếu ánh sáng như những đốm lửa nhỏ cháy rực trên nền trời.
Trần Phàm đứng trước cổng thành, ánh mắt đầy tò mò quan sát xung quanh.
Dù kiếp trước từng sống trong đô thị phồn hoa hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống bận rộn khiến hắn chẳng mấy khi có thời gian tận hưởng.
Ngày ngày vùi đầu vào công việc từ sáng đến tối, mệt mỏi rã rời, dần dà hắn cũng trở nên lười ra ngoài, thích ở nhà hơn.
Bên cạnh hắn, các thiếu nữ phong trần mệt mỏi, nhưng dù vậy, dung nhan xuất chúng vẫn thu hút không ít ánh nhìn từ dòng người xung quanh.
Sau khi giao tiền vào thành, cảnh tượng bên trong lập tức mở ra một bức tranh rực rỡ của sự nhộn nhịp.
Đường phố lát đá sạch sẽ, hai bên là những cửa hàng với mái ngói cong cong, bảng hiệu được chạm khắc tinh xảo.
Không khí tràn ngập hương thơm của thức ăn từ các quán ven đường, xen lẫn với tiếng rao hàng của các thương nhân, tiếng cười nói của khách qua đường.
Những chiếc xe ngựa xa hoa chầm chậm lăn bánh trên đường lớn, bên trong có thể thấp thoáng bóng dáng của những quý tộc đế quốc.
Ở những ngã tư, những nhóm hồn sư với đồng phục của các học viện danh tiếng tụ tập, bàn luận sôi nổi về các cuộc chiến sắp tới.
Trần Phàm không để tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, chỉ dẫn đầu nhóm người của mình tiến thẳng về phía một tửu lâu xa hoa nhất trong thành.
Bước vào Thiên Hương Lâu, không khí ấm áp cùng mùi rượu thơm lừng lập tức tràn vào khứu giác.
Đây là tửu lâu lớn nhất Thiên Đấu Thành, nơi mà chỉ những kẻ có tiền hoặc có địa vị mới dám đặt chân vào.
Tiểu nhị nhanh chóng bước đến, cung kính chắp tay chào nhóm Trần Phàm, nụ cười tươi rói:
“Chư vị khách quan, không biết muốn gọi món gì? Tửu lâu chúng ta có đủ đặc sản, từ thịt nướng, hải sản, đến các món canh hầm bổ dưỡng. Rượu thì có Hỏa Lộ Tửu cay nồng, Mai Hoa Tửu thanh dịu, đảm bảo không làm quý khách thất vọng!”
Trần Phàm cầm thực đơn, liếc nhìn một lượt rồi gật đầu: “Trước tiên, mang một đĩa thịt quay da giòn, một tô canh hầm xương, cá hấp xì dầu, rau xào tỏi, mì kéo tay và ít điểm tâm.”
Tiểu nhị gật đầu lia lịa, nhưng còn chưa kịp đáp lời, Tiểu Vũ đã chống nạnh, khuôn mặt mong đợi hỏi: “Có món gì làm từ cà rốt không?”
Tiểu nhị hơi ngẩn người một chút, nhưng lập tức phản ứng: “Có có! Chúng ta có bánh bao nhân cà rốt, cháo cà rốt hầm xương, còn có món rau xào cà rốt nữa.”
Tiểu Vũ nghe vậy hai mắt sáng lên, ngaylập tức cười hớn hở: “Mang hết lên cho ta!”
Ninh Vinh Vinh lắc đầu bật cười, rồi quay sang tiểu nhị: “Thêm một phần canh hải sản và gà hấp muối.”
Chu Trúc Thanh khoanh tay, lạnh nhạt hỏi:
“Có rượu nào mạnh không?”
Tiểu nhị nhanh nhẹn đáp: “Hỏa Lộ Tửu là rượu mạnh nhất, nhưng cay nồng cực kỳ.”
Mạnh Y Nhiên mỉm cười: “Vậy mang ba vò Hỏa Lộ Tửu, hai vò Mai Hoa Tửu đi.”
Thủy Băng Nhi cũng lên tiếng: “Thêm một bình Bách Hoa Tửu ủ lâu năm.”
Tiểu nhị nghe xong, hớn hở đáp lời, nhanh chóng lui xuống.
Khi bàn tiệc vừa được dọn lên, một nhóm nam tử từ bàn bên cạnh liếc mắt sang, ánh mắt đầy vẻ dâm tà nhìn chằm chằm vào đám nữ tử bên cạnh Trần Phàm. Trong đó, một tên công tử ăn mặc xa hoa nhướng mày, tay phe phẩy quạt ngọc, cười lạnh bước đến.
"Haha, các vị mỹ nữ, bỏ tên tiểu bạch kiểm này đi, qua đây uống với bổn công tử một chén!"
Giọng điệu khinh thường của hắn lập tức khiến không khí trở nên căng thẳng.
Tiểu Vũ hơi nhíu mày, Ninh Vinh Vinh trực tiếp bĩu môi đầy chán ghét. Chu Trúc Thanh thì ánh mắt lạnh lẽo, dường như chỉ chờ một cái cớ để động thủ.
Trần Phàm ung dung không vội, khẽ nhấp một ngụm rượu, không thèm để ý tới tên hề đó, thản nhiên nói: "Ngươi là?"
Tên công tử nhất thời nghẹn lời. Hắn là con trai của một quan viên ở Thiên Đấu Thành, ai gặp hắn cũng phải cho mấy phần mặt mũi, nhưng rõ ràng Trần Phàm chẳng hề để hắn vào mắt. Khuôn mặt hắn cứng đờ, giọng nói có chút tức giận:
"Hừ! Tiểu tử, đừng tưởng rằng có nữ nhân bên cạnh là có thể ngông cuồng. Ở Thiên Đấu Thành này, kẻ không biết điều... đều không có kết cục tốt!"
Trần Phàm ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, khóe môi cong lên đầy trào phúng:
"Ồ? Thật sao?"
Chỉ một ánh mắt, khí thế của Trần Phàm lập tức bùng phát, như một ngọn núi lớn đè ép khiến tên công tử sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy lùi về sau. Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng chẳng thốt nổi một lời.
Thấy cảnh này, đồng bạn của tên công tử làm sao không biết hắn đá phải thiết bản, cha hắn làm quan không sai, nhưng cũng chỉ là quan nhỏ thôi, bất quá tên công tử ngang ngược đã quen, ỷ vào cha hắn có chút địa vị thế là muốn làm gì thì làm.
"Ha ha ha... Hiểu lầm, hiểu lầm, tên này uống say, mọi người thông cảm..."
Một tên khác nhanh chóng chạy đến cười làm lành, vội vàng kéo tên công tử kia rời đi.
Trần Phàm thấy vậy cũng mặc kệ tên đó, bất quá là thằng hề thôi, cũng không cần bận tâm quá nhiều.
"Mọi người ăn đi."
Chúng nữ cũng không tiếp tục để ý tới tên công tử kia nữa, mà đem sự chú ý xuống bàn thức ăn.
Thịt quay nóng hổi, da vàng giòn rụm, nước sốt sóng sánh hấp dẫn. Canh hải sản bốc hơi nghi ngút, gà hấp muối thơm nức mũi. Một đĩa rau xào cà rốt tươi ngon được đặt trước mặt Tiểu Vũ, khiến nàng hai mắt híp thành nguyệt nha.
Rượu ngon vừa mở, hương men nhàn nhạt tỏa ra, Chu Trúc Thanh nâng chén, nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên:
"Hảo tửu a ~ "
Tiểu Vũ cầm đũa, gắp một miếng cà rốt cho vào miệng, hai mắt toả sáng, gật đầu khen ngon:
“Hừm, không tệ!”
Mọi người đều bật cười, không khí bữa ăn trở nên vui vẻ, thoải mái. Sau chặng đường dài, cuối cùng họ cũng có một bữa ăn thịnh soạn để tận hưởng.
Khi bữa ăn kết thúc, cả nhóm cùng nhau đi dạo quanh thành.
"Nhìn kìa! Đó chẳng phải là đội của Thiên Thủy Học Viện sao?!"
"Mỹ nhân! Toàn là mỹ nhân a! Nhìn Thuỷ Băng Nhi kìa, không ngờ có thể gặp nàng ở đây!"
"Khoan đã... các nàng đi cùng ai vậy? Người kia là ai?"
"Trông hắn không giống người của Thiên Thủy Học Viện... nhưng tại sao lại có thể đi cùng một đám nữ thần như vậy?!"
"Thiên Thủy Học Viện có chiêu nam sinh không? Ta muốn báo danh!"
"Trời ạ! Đều là mỹ nhân cấp bậc này, tên kia là thần thánh phương nào mà có thể ôm hết vào lòng?"
"Nhìn bộ dáng thân mật kia... chẳng lẽ..."
"Không thể nào! Hắn không thể nào là người yêu của các nàng, đúng không?"
Bầu không khí dần trở nên kỳ lạ, ánh mắt của đám nam nhân xung quanh tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen ghét, hận không thể lập tức thay vào chỗ của Trần Phàm, nhưng không ai dám tiến lên q·uấy r·ối.
Bởi vì dù không rõ thân phận của Trần Phàm, nhưng việc có thể tự nhiên đi giữa một đám mỹ nữ như vậy đã chứng minh hắn không phải nhân vật đơn giản.
Sau một vòng đi dạo, cả nhóm đến một khách sạn cao cấp để thuê phòng.
Trần Phàm mặt không đổi sắc, thản nhiên chỉ thuê một phòng duy nhất, khiến bầu không khí lập tức trở nên có chút vi diệu.
...
Nếu mọi người thấy truyện hay, mong được nhận một phiếu đề cử để mình có thêm động lực tiếp tục cố gắng. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều!
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan