Chương 69: Mục tiêu Thiên Đấu Thành

26/04/2025 10 8.7
Chương 69: Mục tiêu Thiên Đấu Thành

Nàng vốn là nữ nhân kiêu ngạo, không dễ dàng khuất phục trước ai. Nhưng khi tận mắt chứng kiến một nam nhân mạnh mẽ như vậy, sát phạt quyết đoán, bá đạo vô song, nàng lại cảm thấy có chút sùng bái.

Thủy Băng Nhi nhìn Trần Phàm, ánh mắt sáng lên, bất giác thì thầm: "Nam nhân... phải nên như thế."

"Muội muội, ngươi nói cái gì nha?" Một giọng nói vang lên bên cạnh, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

Thủy Băng Nhi quay sang, thấy Thủy Nguyệt Nhi đang dùng ánh mắt quái dị nhìn chính mình.

"Không có gì." Thủy Băng Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt.

Thủy Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Muội muội, ngươi... không thấy hắn đáng sợ sao?"

"Đáng sợ?" Thủy Băng Nhi nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự tán thưởng: "Ta chỉ thấy hắn rất mạnh, rất bá đạo. Một nam nhân như vậy... đáng để theo đuổi."

Thủy Nguyệt Nhi cúi đầu, trong lòng thì lại có cảm giác khác hẳn.

Nàng sợ hắn.

Tận mắt chứng kiến một nam nhân có thể g·iết người không chớp mắt, hơn nữa còn có thể dễ dàng nghiền nát đối thủ mạnh mẽ như vậy, trong lòng nàng theo bản năng cảm thấy kh·iếp đảm.

Nhưng đồng thời, khi ở gần hắn, nàng lại cảm thấy một loại an toàn kỳ lạ.

Giống như...

Chỉ cần có hắn ở đây, thì dù có đối mặt với nguy hiểm gì đi nữa, nàng cũng sẽ không bị tổn thương.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến nàng có chút hoang mang.

Sau một hồi bàn luận, mọi người quyết định tạm thời dừng lại chuyện của Giáo Đình, đợi sau này có thêm manh mối sẽ tiếp tục điều tra.

Nhóm người nghỉ ngơi, chuẩn bị thể lực cho hành trình tiếp theo.

Nhưng trong lòng Trần Phàm, vẫn còn một tia nghi hoặc chưa được giải đáp.

Giáo Đình... rốt cuộc là tổ chức như thế nào?

Tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây?
Và quan trọng nhất — bọn chúng có liên quan gì đến sự thay đổi của thế giới này không?

Bọn chúng không chỉ đơn thuần là một tổ chức tôn giáo bình thường.

Một tổ chức tôn giáo sẽ không có loại thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Bọn chúng hành động cẩn mật, bí ẩn, và dường như luôn đi trước một bước.

"Giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển tất cả..." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

...

Ở một nơi nào đó

Không gian tối tăm bao trùm, bóng đêm dày đặc như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng.

Một cung điện khổng lồ lặng yên tọa lạc trong bóng tối, tỏa ra khí tức âm trầm và u ám.

Bên trong, những cột đá khổng lồ khắc đầy hoa văn quái dị, ánh lửa xanh leo lét lập lòe, tựa hồ như những oan hồn đang gào thét trong hư không.

Đâu đó trong đại điện, vang lên những tiếng thì thầm mơ hồ, tựa như những linh hồn đang rên rỉ ai oán.

Bóng đêm dày đặc như có sinh mệnh, chầm chậm lan tràn, khiến nhiệt độ nơi đây lạnh lẽo đến thấu xương.

Ở nơi sâu nhất trong đại điện, một chiếc ghế lớn sừng sững trên bục cao.

Nó không chỉ là một ngai vàng đơn thuần, mà còn giống như một biểu tượng quyền lực tuyệt đối—tuyệt đối hắc ám, tuyệt đối tà dị.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa sự yên tĩnh đáng sợ.

Một bóng người khoác hắc bào từ từ tiến vào, toàn thân bị che phủ bởi lớp áo choàng dài, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực như máu.

Hắn đi đến trước bậc thang, quỳ một chân xuống, giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên trong đại điện: "Hắc Mục Hồn Đế đ·ã c·hết, thưa Giáo Chủ."

Bóng người trên ngai vàng mí mắt khẽ động, nhưng không lập tức trả lời.

Trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ diện mạo của kẻ đang ngồi trên ghế cao, chỉ thấy một khí tức uy nghiêm, lạnh lẽo như vực sâu địa ngục bao phủ lấy toàn bộ không gian.

Từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tên hắc bào đã bị mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, như là đợi một giây ở đây, đối với hắn là lớn lao sợ hãi.
Cuối cùng, một giọng nói trầm thấp không mảy may tình cảm vang lên:

"Nguyên nhân?"

Hắc bào nhân cúi đầu thấp hơn, sợ hãi đáp:

"Thuộc hạ... thuộc hạ vẫn đang điều tra."

Một sự im lặng kéo dài bao trùm cả đại điện.

Tên được gọi là Giáo Chủ không lập tức đáp lời, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn của ngai vàng, âm thanh đều đặn nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình, khiến cả không gian như trầm xuống.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng phất tay.

Hắc bào nhân hiểu ý, lập tức như được đại xá, quỳ lạy, sau đó nhanh chóng lui ra, thân ảnh dần dần chìm vào trong bóng tối.

Trong đại điện, chỉ còn lại Giáo Chủ ngồi trên ngai vàng.

Hắn khẽ ngả lưng, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy, bên trong phản chiếu những đốm sáng tà dị chớp động.

Bàn tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn, giọng nói mang theo một tia nghiền ngẫm thì thầm trong không gian:

"Kế hoạch... sắp bắt đầu..."

Ngoài đại điện, một cơn gió lạnh lướt qua, khiến màn đêm càng trở nên âm trầm và đáng sợ hơn bao giờ hết.

...

Dưới ánh bình minh nhàn nhạt, mặt trời dần nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng vàng óng ánh rọi xuống khu rừng, xua tan đi chút hơi lạnh còn vương lại trong không khí.

Trần Phàm là người tỉnh dậy đầu tiên. Hắn ngồi dậy, vươn vai một cái, sau đó đảo mắt nhìn quanh.

Đám nữ nhân vẫn còn đang lim dim vì thiếu ngủ, khuôn mặt ai nấy đều có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt. Rõ ràng là tối qua, bọn họ vì lo lắng mà không ngủ ngon giấc.

Hắn nhếch môi cười nhạt, lắc đầu: "Chẳng phải có ta ở đây sao? Các ngươi lo cái gì không biết."

Ngay lúc này, một âm thanh than vãn vang lên.
"Uaaa... mệt c·hết ta rồi!"

Mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy Tiểu Vũ đang ôm đầu, đôi mắt híp lại, gương mặt uể oải như thể chưa tỉnh ngủ.

Ninh Vinh Vinh ở bên cạnh cũng xoa xoa hai mắt, lười biếng nói: "Ngươi than cái gì, ta còn mệt hơn đây này! Tối qua ta gần như thức trắng, cứ nhắm mắt là lại tưởng tượng cảnh Giáo Đình đánh tới..."

Tiểu Vũ lập tức bĩu môi, liếc nàng một cái: "Ngươi cũng có lúc nhát gan như vậy sao?"

"Phi! Ai bảo ta nhát gan chứ!" Ninh Vinh Vinh lập tức phản bác, nhưng có vẻ hơi chột dạ.

Tiểu Vũ cười hì hì, bỗng nhiên tiến sát lại, thần thần bí bí: "Thật ra ta thấy ngươi lo lắng là vì một lý do khác!"

"???"

Ninh Vinh Vinh khuôn mặt cảnh giác nhìn nàng: "Lý do gì?"

"Đừng tưởng ta không biết nhé! Tối qua khi đang nằm, ta nghe thấy ngươi lầm bầm cái gì mà 'Trần Phàm, nhẹ thôi... Ưm ~' "

"Bậy bạ! Ta đâu có nói!"

"Ngươi có!"

"Ta không có!"

"Ai nha, ai tin được chứ! Nếu không phải mơ thấy hắn, vậy sao ngươi lại đỏ mặt nha?"

"Ta—ta là tại tức giận thôi!"

"Thật không?"

"Đương nhiên! Hừ!"

Nhìn hai nàng một người châm chọc, một người tức tối, bầu không khí căng thẳng của buổi sáng cũng vơi bớt đi không ít. Đám nữ nhân xung quanh cũng bật cười. Trần Phàm cũng không nhịn được mà nhếch môi, cảm thấy cảnh này có chút thú vị.

Sau một hồi trò chuyện, mọi người cũng dần bình ổn lại tâm trạng. Nhận thấy không có nguy hiểm nào xảy ra, bọn họ mới yên tâm chuẩn bị bữa sáng.

Sau một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, cả nhóm nhanh chóng thu dọn hành trang, chuẩn bị lên đường.

Lộ trình tiếp theo của bọn họ chính là Thiên Đấu Thành—trung tâm của Thiên Đấu đế quốc, nơi hội tụ của vô số thế lực lớn mạnh.

Trần Phàm khoác áo choàng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phương xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.

"Thiên Đấu Thành... không biết lần này sẽ có chuyện gì xảy ra nha ~ "
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025