Chương 68: Bí ẩn
26/04/2025
10
8.7
Chương 68: Bí ẩn
“Quy tắc…”
Ánh mắt Trần Phàm hơi nheo lại.
Thế giới này vốn có quy tắc vận hành riêng, cho dù là hồn thú, hồn sư hay đến cả thần linh, đều phải tuân theo.
Nhưng những kẻ như Giáo Đình—một thế lực hoàn toàn không tồn tại trong nguyên tác, lại có thể áp dụng một loại cấm chế triệt để đến mức khiến linh hồn hoàn toàn tan biến?
Điều này chỉ có hai lời giải thích:
Hoặc bọn chúng đã lĩnh ngộ một loại quy tắc đặc thù nào đó.
Hoặc… bọn chúng không thuộc về thế giới này.
Trần Phàm hơi trầm ngâm, ánh mắt quét qua t·hi t·hể đã bị rút cạn sinh cơ, lại nhìn vào những dấu hiệu quái dị còn sót lại. Hắn lẩm bẩm: "Không chỉ là khống chế linh hồn… Mà còn là một dạng thao túng... Giống như bọn hắn đã bị điều khiển vậy."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét qua những người bên cạnh: "Thủ đoạn quỷ dị như vậy, các ngươi có từng nghe chúng xuất hiện ở trên Đại Lục này chưa?"
Chúng nữ ai nấy đều lắc lắc đầu, tỏ ra không biết.
“Nếu ta đoán không lầm… thế lực đứng sau Giáo Đình này… có lẽ không thuộc về thế giới này.”
Chu Trúc Thanh nghe vậy, cau mày, giọng nói mang theo vẻ tò mò: “Ý ngươi là sao? Nếu không phải từ Đại Lục này, chẳng lẽ lại là từ bên ngoài? Đại lục khác ư?”
Ninh Vinh Vinh cũng không khỏi nghi hoặc, khẽ lắc đầu: “Nhưng nếu có thế lực từ thế giới khác, chẳng lẽ không ai từng phát hiện ra sao? Tại sao đến bây giờ chúng mới xuất hiện?”
Tiểu Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Chẳng lẽ chúng đã tồn tại từ lâu, chỉ là chưa từng lộ diện?”
Trần Phàm gật đầu, giọng nói lạnh lẽo: “Ta không thể khẳng định chắc chắn, nhưng nhìn những dấu hiệu này—phương thức chiến đấu, cách thức hiến tế linh hồn, thủ đoạn tẩy não—chúng hoàn toàn khác biệt với bất kỳ thế lực nào trên Đại Lục này.”
“Không phải tà hồn sư?” Ninh Vinh Vinh hỏi.
“Không giống. Tà hồn sư chỉ biến thái, nhưng vẫn nằm trong hệ thống tu luyện của Đấu La Đại Lục. Còn thứ này…” Hắn chỉ vào những dấu vết kỳ dị còn sót lại, giọng nói trầm thấp: “Nó không thuộc về thế giới này.”
Bản thân hắn là người xuyên việt, đã từng nghi ngờ có thể còn những người xuyên việt khác. Nhưng nếu Giáo Đình thực sự có nguồn gốc khác biệt, vậy rất có thể bọn chúng cũng không phải sinh linh bản địa của Đấu La Đại Lục.
Hơn nữa, loại cấm chế kia giống như một dạng ràng buộc linh hồn, điều này khiến hắn liên tưởng đến một dạng “khế ước” hoặc “tín ngưỡng” nào đó.
Tín ngưỡng…
Ánh mắt Trần Phàm lóe lên.
Nếu có một thế lực có thể thông qua tín ngưỡng để khống chế linh hồn, vậy rất có thể bọn chúng đang phục vụ một tồn tại cấp bậc cao hơn—một thần linh, hoặc thậm chí một thực thể tà ác nào đó.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên một tia nghiền ngẫm.
Nếu thực sự có một thứ như vậy đứng sau Giáo Đình, thì kẻ đó chắc chắn không ngờ được—hắn, Trần Phàm, chính là dị số.
Hắn cũng không tin bất kỳ thần linh nào.
Bởi vì, sớm muộn gì, hắn cũng sẽ vượt qua tất cả bọn chúng...
...
Ở một bên khác chiến trường. Trần Phàm ánh mắt lãnh đạm quét qua vài tên tà tu bị hắn cố ý giữ lại.
"Ta hỏi, các ngươi trả lời."
Hắn giọng nói bình thản nhưng lại mang theo áp lực không thể kháng cự.
Tên tà tu bị chế trụ cả người run rẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn há miệng, như muốn nói gì đó—
"Ta..."
Bùm!!!
Thân thể hắn đột nhiên nổ tung, thịt nát văng khắp nơi!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
"Chuyện gì vậy?!"
Ninh Vinh Vinh che miệng kinh hãi.
Thủy Nguyệt Nhi thì lập tức theo phản xạ lùi về phía sau, nàng không phải là kẻ nhát gan, nhưng khi tận mắt chứng kiến một người chỉ vừa mở miệng liền nổ tung thành huyết vụ, cảm giác sợ hãi vẫn dâng lên từ sâu trong linh hồn.
"Rốt cuộc… hắn là người như thế nào?"
Mà điều khiến nàng rùng mình hơn chính là Trần Phàm—nam nhân này vẫn bình tĩnh như thể những c·ái c·hết này chỉ là chuyện bình thường.
Trần Phàm sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía những tên tà tu còn lại.
Hắn bước đến trước một tên khác, giọng nói lạnh lùng:
"Nói, Giáo Đình là gì?"
Tên đó cúi đầu, cả người run rẩy, tiếp lấy hắn điên cuồng cười quái dị—
"Kiệt kiệt kiệt, ngươi... chúng ta tất cả sẽ c·hết..."
Đột nhiên—
Bùm!!!
Lại một lần nữa, máu thịt bắn tung tóe, giống như vừa bị ai đó kích hoạt một loại cấm chế kinh khủng!
Mấy người Thủy Băng Nhi cùng chúng nữ sắc mặt có chút tái nhợt, dù bọn họ không phải lần đầu thấy g·iết chóc, nhưng chứng kiến một người sống sờ sờ trước mặt vừa mở miệng liền c·hết thảm, cảm giác này thật sự quá mức kinh dị.
"Đáng c·hết!"
Trần Phàm hít sâu một hơi, tiếp tục thử với vài tên khác, nhưng kết quả vẫn không thay đổi—chỉ cần mở miệng muốn nói ra bí mật của Giáo Đình, lập tức thân thể tự bạo.
Hắn nheo mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Rõ ràng, tổ chức này có một loại thủ đoạn cấm chế quỷ dị, chỉ cần ai đó phản bội, sẽ c·hết ngay lập tức.
"Xem ra manh mối đã đứt rồi..."
Trần Phàm trầm ngâm một lát, cuối cùng chỉ có thể thu hồi sát ý, dứt khoát g·iết sạch những tên tà tu còn lại để tránh hậu họa.
Sau khi xử lý xong chiến trường, mọi người nhanh chóng tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nhóm người ngồi quanh đống lửa, không khí có chút trầm mặc.
Trần Phàm phá vỡ sự im lặng, nhìn về phía Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi:
"Các ngươi có từng nghe qua Giáo Đình chưa?"
Thủy Băng Nhi nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Chưa từng nghe qua, ít nhất là trong khu vực của Thiên Thủy Học Viện, không có tổ chức nào như vậy."
Thủy Nguyệt Nhi cũng gật đầu đồng tình:
"Ta cũng chưa từng nghe thấy. Nếu có một thế lực lớn như vậy, đáng lẽ phải có chút tin tức lưu truyền trong các thế lực lớn, nhưng Giáo Đình... chưa từng xuất hiện trong bất kỳ thông tin nào mà chúng ta biết."
Trần Phàm khẽ vuốt cằm, trong lòng suy tư.
Giáo Đình không có trong nguyên tác, cũng không có bất kỳ ghi chép nào... nhưng lại có thể điều khiển đám tà tu và thậm chí còn nắm giữ thủ đoạn cấm chế kinh khủng như vậy.
Chứng tỏ bọn chúng hoặc là một tổ chức mới quật khởi, hoặc là một thế lực bí ẩn vẫn luôn ẩn giấu dưới bóng tối.
Điều này không hề đơn giản.
"Hừ, xem ra có một đám chuột bọ đang ẩn nấp trong bóng tối rồi."
Trần Phàm cười lạnh, ánh mắt lóe lên sát ý.
Hắn không thích lâm vào thế bị động, lúc đầu hắn chỉ nghĩ đây đơn thuần là Đấu La Đại Lục thôi, nhưng trải qua những việc ngày hôm nay, cho thấy rằng thế giới này không hề đơn giản.
Với lại nếu Giáo Đình thực sự có âm mưu gì đó, vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn chạm mặt bọn chúng.
Bầu không khí trong nhóm lại có chút vi diệu.
Ninh Vinh Vinh nhìn Trần Phàm, đôi mắt tràn đầy si mê. Trong lòng nàng, nam nhân này chính là không gì không làm được, ngay cả một đám tà tu quỷ dị cũng không phải đối thủ của hắn.
Tiểu Vũ cười hì hì, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ tự hào.
Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên cũng là như vậy, mặt ngoài không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy sùng bái.
Còn nhóm nữ nhân của Thiên Thủy Học Viện, thì đang có những suy nghĩ phức tạp.
Thủy Băng Nhi lặng lẽ nhìn về phía Trần Phàm, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.
“Quy tắc…”
Ánh mắt Trần Phàm hơi nheo lại.
Thế giới này vốn có quy tắc vận hành riêng, cho dù là hồn thú, hồn sư hay đến cả thần linh, đều phải tuân theo.
Nhưng những kẻ như Giáo Đình—một thế lực hoàn toàn không tồn tại trong nguyên tác, lại có thể áp dụng một loại cấm chế triệt để đến mức khiến linh hồn hoàn toàn tan biến?
Điều này chỉ có hai lời giải thích:
Hoặc bọn chúng đã lĩnh ngộ một loại quy tắc đặc thù nào đó.
Hoặc… bọn chúng không thuộc về thế giới này.
Trần Phàm hơi trầm ngâm, ánh mắt quét qua t·hi t·hể đã bị rút cạn sinh cơ, lại nhìn vào những dấu hiệu quái dị còn sót lại. Hắn lẩm bẩm: "Không chỉ là khống chế linh hồn… Mà còn là một dạng thao túng... Giống như bọn hắn đã bị điều khiển vậy."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét qua những người bên cạnh: "Thủ đoạn quỷ dị như vậy, các ngươi có từng nghe chúng xuất hiện ở trên Đại Lục này chưa?"
Chúng nữ ai nấy đều lắc lắc đầu, tỏ ra không biết.
“Nếu ta đoán không lầm… thế lực đứng sau Giáo Đình này… có lẽ không thuộc về thế giới này.”
Chu Trúc Thanh nghe vậy, cau mày, giọng nói mang theo vẻ tò mò: “Ý ngươi là sao? Nếu không phải từ Đại Lục này, chẳng lẽ lại là từ bên ngoài? Đại lục khác ư?”
Ninh Vinh Vinh cũng không khỏi nghi hoặc, khẽ lắc đầu: “Nhưng nếu có thế lực từ thế giới khác, chẳng lẽ không ai từng phát hiện ra sao? Tại sao đến bây giờ chúng mới xuất hiện?”
Tiểu Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Chẳng lẽ chúng đã tồn tại từ lâu, chỉ là chưa từng lộ diện?”
Trần Phàm gật đầu, giọng nói lạnh lẽo: “Ta không thể khẳng định chắc chắn, nhưng nhìn những dấu hiệu này—phương thức chiến đấu, cách thức hiến tế linh hồn, thủ đoạn tẩy não—chúng hoàn toàn khác biệt với bất kỳ thế lực nào trên Đại Lục này.”
“Không phải tà hồn sư?” Ninh Vinh Vinh hỏi.
“Không giống. Tà hồn sư chỉ biến thái, nhưng vẫn nằm trong hệ thống tu luyện của Đấu La Đại Lục. Còn thứ này…” Hắn chỉ vào những dấu vết kỳ dị còn sót lại, giọng nói trầm thấp: “Nó không thuộc về thế giới này.”
Bản thân hắn là người xuyên việt, đã từng nghi ngờ có thể còn những người xuyên việt khác. Nhưng nếu Giáo Đình thực sự có nguồn gốc khác biệt, vậy rất có thể bọn chúng cũng không phải sinh linh bản địa của Đấu La Đại Lục.
Hơn nữa, loại cấm chế kia giống như một dạng ràng buộc linh hồn, điều này khiến hắn liên tưởng đến một dạng “khế ước” hoặc “tín ngưỡng” nào đó.
Tín ngưỡng…
Ánh mắt Trần Phàm lóe lên.
Nếu có một thế lực có thể thông qua tín ngưỡng để khống chế linh hồn, vậy rất có thể bọn chúng đang phục vụ một tồn tại cấp bậc cao hơn—một thần linh, hoặc thậm chí một thực thể tà ác nào đó.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên một tia nghiền ngẫm.
Nếu thực sự có một thứ như vậy đứng sau Giáo Đình, thì kẻ đó chắc chắn không ngờ được—hắn, Trần Phàm, chính là dị số.
Hắn cũng không tin bất kỳ thần linh nào.
Bởi vì, sớm muộn gì, hắn cũng sẽ vượt qua tất cả bọn chúng...
...
Ở một bên khác chiến trường. Trần Phàm ánh mắt lãnh đạm quét qua vài tên tà tu bị hắn cố ý giữ lại.
"Ta hỏi, các ngươi trả lời."
Hắn giọng nói bình thản nhưng lại mang theo áp lực không thể kháng cự.
Tên tà tu bị chế trụ cả người run rẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn há miệng, như muốn nói gì đó—
"Ta..."
Bùm!!!
Thân thể hắn đột nhiên nổ tung, thịt nát văng khắp nơi!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
"Chuyện gì vậy?!"
Ninh Vinh Vinh che miệng kinh hãi.
Thủy Nguyệt Nhi thì lập tức theo phản xạ lùi về phía sau, nàng không phải là kẻ nhát gan, nhưng khi tận mắt chứng kiến một người chỉ vừa mở miệng liền nổ tung thành huyết vụ, cảm giác sợ hãi vẫn dâng lên từ sâu trong linh hồn.
"Rốt cuộc… hắn là người như thế nào?"
Mà điều khiến nàng rùng mình hơn chính là Trần Phàm—nam nhân này vẫn bình tĩnh như thể những c·ái c·hết này chỉ là chuyện bình thường.
Trần Phàm sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía những tên tà tu còn lại.
Hắn bước đến trước một tên khác, giọng nói lạnh lùng:
"Nói, Giáo Đình là gì?"
Tên đó cúi đầu, cả người run rẩy, tiếp lấy hắn điên cuồng cười quái dị—
"Kiệt kiệt kiệt, ngươi... chúng ta tất cả sẽ c·hết..."
Đột nhiên—
Bùm!!!
Lại một lần nữa, máu thịt bắn tung tóe, giống như vừa bị ai đó kích hoạt một loại cấm chế kinh khủng!
Mấy người Thủy Băng Nhi cùng chúng nữ sắc mặt có chút tái nhợt, dù bọn họ không phải lần đầu thấy g·iết chóc, nhưng chứng kiến một người sống sờ sờ trước mặt vừa mở miệng liền c·hết thảm, cảm giác này thật sự quá mức kinh dị.
"Đáng c·hết!"
Trần Phàm hít sâu một hơi, tiếp tục thử với vài tên khác, nhưng kết quả vẫn không thay đổi—chỉ cần mở miệng muốn nói ra bí mật của Giáo Đình, lập tức thân thể tự bạo.
Hắn nheo mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Rõ ràng, tổ chức này có một loại thủ đoạn cấm chế quỷ dị, chỉ cần ai đó phản bội, sẽ c·hết ngay lập tức.
"Xem ra manh mối đã đứt rồi..."
Trần Phàm trầm ngâm một lát, cuối cùng chỉ có thể thu hồi sát ý, dứt khoát g·iết sạch những tên tà tu còn lại để tránh hậu họa.
Sau khi xử lý xong chiến trường, mọi người nhanh chóng tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nhóm người ngồi quanh đống lửa, không khí có chút trầm mặc.
Trần Phàm phá vỡ sự im lặng, nhìn về phía Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi:
"Các ngươi có từng nghe qua Giáo Đình chưa?"
Thủy Băng Nhi nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Chưa từng nghe qua, ít nhất là trong khu vực của Thiên Thủy Học Viện, không có tổ chức nào như vậy."
Thủy Nguyệt Nhi cũng gật đầu đồng tình:
"Ta cũng chưa từng nghe thấy. Nếu có một thế lực lớn như vậy, đáng lẽ phải có chút tin tức lưu truyền trong các thế lực lớn, nhưng Giáo Đình... chưa từng xuất hiện trong bất kỳ thông tin nào mà chúng ta biết."
Trần Phàm khẽ vuốt cằm, trong lòng suy tư.
Giáo Đình không có trong nguyên tác, cũng không có bất kỳ ghi chép nào... nhưng lại có thể điều khiển đám tà tu và thậm chí còn nắm giữ thủ đoạn cấm chế kinh khủng như vậy.
Chứng tỏ bọn chúng hoặc là một tổ chức mới quật khởi, hoặc là một thế lực bí ẩn vẫn luôn ẩn giấu dưới bóng tối.
Điều này không hề đơn giản.
"Hừ, xem ra có một đám chuột bọ đang ẩn nấp trong bóng tối rồi."
Trần Phàm cười lạnh, ánh mắt lóe lên sát ý.
Hắn không thích lâm vào thế bị động, lúc đầu hắn chỉ nghĩ đây đơn thuần là Đấu La Đại Lục thôi, nhưng trải qua những việc ngày hôm nay, cho thấy rằng thế giới này không hề đơn giản.
Với lại nếu Giáo Đình thực sự có âm mưu gì đó, vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn chạm mặt bọn chúng.
Bầu không khí trong nhóm lại có chút vi diệu.
Ninh Vinh Vinh nhìn Trần Phàm, đôi mắt tràn đầy si mê. Trong lòng nàng, nam nhân này chính là không gì không làm được, ngay cả một đám tà tu quỷ dị cũng không phải đối thủ của hắn.
Tiểu Vũ cười hì hì, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ tự hào.
Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên cũng là như vậy, mặt ngoài không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy sùng bái.
Còn nhóm nữ nhân của Thiên Thủy Học Viện, thì đang có những suy nghĩ phức tạp.
Thủy Băng Nhi lặng lẽ nhìn về phía Trần Phàm, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan