Chương 67: Giáo Đình

26/04/2025 10 8.7
Chương 67: Giáo Đình

Bầu trời âm u, những tầng mây dày đặc như một tấm màn xám xịt che khuất ánh trăng. Không khí nặng nề, đặc quánh mùi máu tanh và tro bụi.

Mặt đất loang lổ vết nứt, từng vệt máu khô thấm sâu vào từng kẽ đá. Xác người, xác thú, chồng chất lên nhau, nhiều t·hi t·hể đã bị xé toạc, nội tạng văng tung tóe.

Những mảnh binh khí gãy lìa cắm sâu xuống đất, phản chiếu ánh sáng nhạt giữa không gian u ám. Một số t·hi t·hể đã khô quắt, da thịt teo rút lại như bị thứ gì đó hút sạch sinh khí, chỉ còn lại những bộ xương bọc da với đôi mắt trống rỗng, trợn trừng vô hồn.

Ninh Vinh Vinh nhíu mày, khẽ che miệng, ánh mắt đầy chán ghét nhìn đống t·hi t·hể la liệt dưới chân:

“Thật kinh tởm...”

Từng cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo tro bụi từ chiến trường, mang theo những âm thanh vù vù mơ hồ, như tiếng vọng của những linh hồn.

Một vũng máu lớn vẫn chưa khô, phản chiếu hình bóng mờ ảo của bầu trời vẩn đục. Trên mặt đất, những dấu chân hỗn loạn in hằn, một số đã bị nhấn chìm trong vũng bùn đỏ thẫm, chứng tỏ nơi đây từng diễn ra một trận chiến.

Phía xa, một cột khói đen vẫn âm ỉ bốc lên từ những cái xác bị t·hiêu r·ụi, mùi cháy khét len lỏi trong từng ngọn gió.

Tiểu Vũ đứng bên cạnh nàng, sắc mặt trắng bệch, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn:

“Đúng vậy…”

Thủy Băng Nhi khoanh tay trước ngực, giọng nói lạnh lùng: “Cách chúng c·hết… không hề bình thường.”

Trúc Thanh nhẹ cau mày, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh: “Ngươi cũng nhận ra à? Bọn chúng không chỉ c·hết đơn thuần, mà linh hồn cũng bị rút đi.”

Ninh Vinh Vinh đưa tay che miệng, hai chân run rẩy nhìn những t·hi t·hể bị xé nát, giọng nói có chút sợ hãi: “Linh hồn... bị rút đi? Thật đáng sợ... ai lại có thể làm chuyện này?”

Tiểu Vũ cũng tái mặt, nhưng vẫn cố gắng kìm chế: "Đúng vậy... Nhưng ít ra bọn chúng cũng đáng c·hết."
Tiểu Vũ nhìn sang Trần Phàm, thấy hắn đang cúi xuống kiểm tra t·hi t·hể, trong lòng thoáng có chút an tâm hơn, nhưng vẫn không kìm được thắc mắc: “Ngươi nói xem, đây có phải là do Giáo Đình làm không?”

Thủy Băng Nhi trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Nếu đúng là bọn chúng, thì thủ đoạn này đáng sợ hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”

Ninh Vinh Vinh cau mày, bực bội nói:

“Không lẽ Giáo Đình thực sự có cách khống chế linh hồn? Nếu vậy, chẳng phải bất cứ ai rơi vào tay bọn chúng đều không có đường sống?”

Trúc Thanh gật đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự cảnh giác: “Nếu là như vậy, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn… không thể để mình rơi vào tay bọn chúng.”

Bầu không khí trầm mặc trong chốc lát.

Cuối cùng, Tiểu Vũ lên tiếng, có chút bướng bỉnh, quơ quơ nắm tay: “Hừ! Dù bọn chúng có mạnh đến đâu cũng không quan trọng! Nếu dám động vào chúng ta, Phàm ca ca nhất định sẽ g·iết sạch bọn chúng!”

Ninh Vinh Vinh bật cười, vẻ lo lắng trong mắt cũng vơi đi một chút: “Ngươi đúng là… Lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào hắn.”

Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, vẻ mặt đắc ý:

“Tất nhiên rồi, ta còn hiểu hắn hơn các ngươi mà!”

Mạnh Y Nhiên liếc nhìn Tiểu Vũ, khóe môi hơi nhếch lên: “Ồ? Ngươi chắc chứ?”

Tiểu Vũ hơi giật mình trước ánh mắt đầy ẩn ý của Mạnh Y Nhiên, lập tức đỏ mặt, lúng túng quay đi.

Ninh Vinh Vinh bật cười khẽ, bầu không khí căng thẳng giữa họ cuối cùng cũng giảm bớt một chút. Nhưng trong lòng mỗi người, vẫn còn những nghi hoặc chưa có lời giải đáp.

Trần Phàm nhìn chúng nữ bật cười, cũng không trách các nàng, dù sao, trước giờ bọn họ chưa từng thấy chiến trường chân chính.
Đừng nói là các nàng, cho dù là hắn cũng có cảm giác khó chịu, dịch dạ dày cuồn cuộn, cũng may hắn khắc chế rất tốt, nếu không, bây giờ mà nôn trước mặt các nàng thì thật mất mặt a.

Trần Phàm tiếp tục bước chậm rãi giữa đống xác c·hết, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng thân thể bị xé toạc. Hắn cúi xuống một tên tà tu vừa c·hết gần đây, bàn tay lật nhẹ t·hi t·hể, ánh mắt sắc bén dò xét từng v·ết t·hương.

Máu đen vẫn chưa đông lại, chứng tỏ cơ thể vừa bị phá hủy cách đây không lâu.

Nhưng tất cả bọn chúng đều không còn hồn phách.

“Bị rút đi rồi sao…”

Trần Phàm chạm nhẹ vào vết nứt trên trán một t·hi t·hể. Khu vực này vốn phải còn sót lại chút linh hồn lực, nhưng hắn không cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào—giống như toàn bộ đã bị cưỡng ép hút sạch.

Hắn nheo mắt, lòng thầm suy tính.

Hồn phách của Hồn sư sau khi c·hết thường sẽ lưu lại chút tàn niệm, nhưng ở đây, tất cả đều biến mất. Hơn nữa, không chỉ là linh hồn, mà ngay cả một số bộ phận cơ thể cũng có dấu hiệu bị ăn mòn, giống như bị một thứ gì đó hấp thụ toàn bộ tinh hoa.

Hắn tiếp tục kiểm tra một t·hi t·hể khác.

Lần này, trên cổ tay tên tà tu, hắn phát hiện một ký hiệu kỳ lạ—một vòng tròn đen bao quanh bởi những đường vân ngoằn ngoèo, thoạt nhìn như một con mắt đang khép hờ.

Ánh mắt Trần Phàm lóe lên tia sắc lạnh.

Hắn không nhận ra ký hiệu này, nhưng có thể cảm nhận được một tia dao động tà dị phát ra từ nó.

Trần Phàm vận dụng hồn lực, thử truyền một tia vào ký hiệu—nhưng ngay lập tức, cả cánh tay của t·hi t·hể bỗng nhiên hóa thành tro bụi!

Mọi người xung quanh kinh hãi.
“Cái quái gì vậy?” Ninh Vinh Vinh che miệng, lùi lại một bước.

Thủy Băng Nhi đứng ở phía xa, ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân trước mặt.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề tỏ ra hoảng loạn dù đối mặt với một loại cấm chế kinh khủng như vậy. So với những cường giả mà nàng từng gặp, Trần Phàm lại mang đến một loại cảm giác… khó đoán.

Không phải cao ngạo, cũng không phải lạnh lùng vô cảm, mà là một loại tự tin tuyệt đối—giống như mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của hắn.

Trần Phàm không nói gì, ánh mắt càng thêm âm trầm.

"Một loại cấm chế tự hủy à..."

Hắn nhìn t·hi t·hể dần hóa thành bụi, lòng dâng lên một tia nguy hiểm. Ký hiệu này không chỉ đơn thuần là một dấu ấn, mà còn mang theo cơ chế tự hủy, tránh bị người khác nghiên cứu.

Giáo đình... Rốt cuộc có bí mật gì?

Trần Phàm chậm rãi xoa ngón tay, nơi vừa chạm vào ký hiệu trên t·hi t·hể. Dù hắn đã rút tay lại rất nhanh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một tia chấn động kỳ lạ.

Ký hiệu kia… rõ ràng không chỉ là một dấu ấn đơn thuần.

Tại sao một tổ chức bí ẩn như Giáo Đình lại có loại thủ đoạn này?

Tà tu vốn là một đám ô hợp, tàn nhẫn và tham lam, thường chỉ tụ tập theo lợi ích. Nhưng những tên vừa c·hết lại có một điểm chung—bọn chúng đều mang cùng một loại cấm chế quỷ dị, và khi có ý định phản bội, liền lập tức tự bạo mà không có bất kỳ ngoại lệ nào.

Điều này chứng minh hai khả năng.

Một—Giáo Đình không phải là một tổ chức bình thường, mà là một thế lực có khả năng khống chế tuyệt đối đối với thành viên của nó.

Những tà tu này có thể là tín đồ cuồng tín, hoặc đơn giản là bị cưỡng ép trung thành, vì nếu phản bội, cái giá phải trả chính là linh hồn bị xóa sổ.

Hai—Giáo Đình sở hữu một loại sức mạnh nào đó vượt ra khỏi hiểu biết thông thường.

Cấm chế không lạ, nhưng loại cấm chế có thể trực tiếp thiêu hủy cả linh hồn lẫn dấu vết như thế này thì lại khác. Hơn nữa, hồn phách của những tà tu bị hút sạch, thậm chí không để lại chút tàn niệm nào, chứng tỏ có một loại quy tắc hoặc sức mạnh thần bí đang chi phối phía sau.
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025