Chương 66: Chiến đấu
26/04/2025
10
8.7
Chương 66: Chiến đấu
Tà khí như sóng biển tràn tới, khiến không khí như đông cứng lại. Cảm giác áp bách tựa như ngạn vạn oan hồn gào khóc, khiến người ta tâm thần run rẩy.
Tên thủ lĩnh tà tu nhếch miệng cười lạnh:
"Giết sạch chúng!"
Ầm!
Trần Phàm thấy vậy vung tay lên, một đạo kim sắc quang mang hiện ra—
Gậy Như Ý!
Kim sắc cây gậy dài hơn một trượng, tỏa ra kim quang rực rỡ dưới ánh trăng.
"Chỉ thế thôi mà đòi g·iết ta?"
Trần Phàm lời nói tràn đầy khinh miệt, nhưng hành động lại không hề có chút khinh thường.
Hắn nhanh chóng dùng Âm Dương Nhãn đánh giá tình hình, biết được tên thủ lĩnh mới là mấu chốt, chỉ cần g·iết được hắn, những tên còn lại không đáng để lo.
"Hừ, cuồng vọng!"
Tên thủ lĩnh tà tu sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói.
"Gừ... Gừ..."
Hắn vừa dứt lời, Hắc Mục Hồn Thú mang theo tà khí gầm lên, lao thẳng về phía Trần Phàm!
Cùng lúc đó, vong linh cũng đồng loạt xông lên, bao vây mọi người!
Bốp!
Chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ!
Chúng nữ cùng nhau hợp lực chống lại tà tu cùng vong linh.
Còn Trần Phàm thân hình bỗng nhiên biến mất khỏi chỗ cũ!
Tên thủ lĩnh tà tu kinh ngạc, nhưng chưa kịp phản ứng—
Vèo!
Một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước mặt hắn, Gậy Như Ý phá không giáng xuống!
"Toái Không Côn Pháp: Thức Thứ Nhất: Toái Sơn!"
Tên thủ lĩnh tà tu quá sợ hãi, vội vàng vung tay tạo ra một đạo kết giới!
Ầm!!!
Gậy Như Ý đập xuống!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, kết giới của tên thủ lĩnh tà tu chỉ cầm cự được một nhịp đã bắt đầu nứt vỡ!
Tên thủ lĩnh tà tu cắn răng, thiêu đốt tự thân tinh huyết, miễng cưỡng ổn định lại kết giới.
"Hừ!"
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, gia tăng lực đạo, Gậy Như Ý đè tới như thái sơn áp đỉnh!
Vù vù!
Rắc... Rắc!
Kết giới nhanh chóng vỡ nát, Gậy Như Ý quét ngang mà đến đập thẳng vào người tên thủ lĩnh tà tu.
Ầm!
Tên thủ lĩnh tà tu bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như tấm vải rách văng ngược ra xa, đập mạnh vào một thân cây!
Nhưng Trần Phàm không hề dừng lại, thừa dịp hắn bệnh đòi hắn mệnh.
Trần Phàm xoay người, Gậy Như Ý hóa thành một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống!
Bụp!
Một tên tà tu gần đó đang muốn cứu viện thủ lĩnh, đã lập tức b·ị đ·ánh bay, thân thể gãy nát!
Hắc Mục Hồn Thú rống lên giận dữ, vung móng vuốt sắc bén đập tới!
Vụt!
Lưỡi vuốt đen sì xé rách không khí, mang theo lực lượng khủng bố!
Trần Phàm không kịp né tránh, chỉ có thể nhanh chóng giơ Gậy Như Ý lên đón đỡ—
Keng!!!
Móng vuốt của hồn thú chạm vào thân gậy, nhưng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc!
Ngược lại—
Rắc!
Móng vuốt của nó vỡ vụn thành từng mảnh!
Hắc Mục Hồn Thú phát ra tiếng gào thảm thiết!
Trần Phàm ánh mắt hờ hững, nắm chặt Gậy Như Ý, đột nhiên—
"Toái Sơn!"
Gậy Như Ý như một tia chớp quét ngang, đánh mạnh vào đầu con hồn thú!
Bốp!!!
Đầu lâu khổng lồ nổ tung, máu đen văng tung tóe!
Xèo!
Những giọt máu đen rơi xuống đất, bốc lên làng khói trắng h·ôi t·hối, ăn mòn mặt đất thành từng hố nhỏ.
Cả thân thể to lớn của nó đổ rầm xuống đất, co giật vài cái rồi hoàn toàn bất động.
Một đòn—chỉ một đòn đã g·iết c·hết Hắc Mục Hồn Thú?!
Mấy tên tà tu trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ.
"Không... Không thể nào... Hắc Mục Hồn Thú có thể sánh ngang với Hồn Thánh, tại sao lại bị g·iết dễ dàng như vậy?!"
Một tên tà tu lắp bắp nói, giọng hắn run lên vì sợ hãi. Cơ thể hắn khẽ lùi về sau một bước, nhưng lập tức khựng lại, bởi vì hắn biết—bỏ chạy vào lúc này chẳng khác nào tự tìm đường c·hết!
"Ngươi...!"
Tên thủ lĩnh tà tu còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Phàm đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn lạnh như băng.
Bụp!
Một cú Hám Sơn Chưởng đập thẳng vào bụng tên thủ lĩnh tà tu, làm hắn cong người lại như một con tôm, cả người bay ngược ra xa, đập mạnh xuống đất!
"Khụ khụ..."
Tên thủ lĩnh tà tu ho ra máu, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn.
"Ngươi... ngươi biết ta là ai không? Nếu g·iết ta, Giáo Đình sẽ không tha cho ngươi!"
Hắn hung ác hét lên, hy vọng lời đe dọa có thể khiến Trần Phàm chùn bước.
"Giáo Đình?"
Trần Phàm ánh mắt loé lên một tia nghi hoặc. Trong nguyên tác, hắn chưa từng nghe nói đến tổ chức này. Nếu đây là một thế lực mới, chẳng lẽ có gì đó đã thay đổi so với cốt truyện ban đầu?
Hay là... Sự xuất hiện của hắn đã khiến lịch sử bị xáo trộn? Hiệu ứng cánh bướm?
Nhưng hắn không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, nhấc lên Gậy Như Ý, không cho đối phương cơ hội phản kích, trực tiếp giáng xuống!
Đùng!
Tên thủ lĩnh tà tu hoảng hốt giơ tay chặn lại, nhưng—
Rắc!
Cả hai cánh tay của hắn lập tức gãy nát!
"Aaaa!!!"
Hắn hét lên thảm thiết vì đau đớn, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Rắc!
Gậy Như Ý lần nữa giáng xuống!
Nhưng—
Ầm!
Tên tà tu thủ lĩnh cắn răng, tà khí quanh người bùng phát, tạo ra vô số làn khói đen theo bốn phương tám hướng bay đi, muốn che mắt Trần Phàm. Ngay sau đó, một t·iếng n·ổ vang lên, thân thể tên thủ lĩnh tà tu đột nhiên biến thành một làn khói đen, cũng phi tốc bay ra xa, muốn chạy trốn!
"Đạp Vân Bộ!"
Nhưng Trần Phàm làm sao có thể để tên đó trốn thoát, vận chuyển Âm Dương Nhãn, dễ dàng liền có thể phân biệt được thật giả. Sau đó nhanh chóng sử dụng bộ pháp đuổi theo.
Tên thủ lĩnh tà tu chỉ bay được một đoạn, thân thể đã biến trở lại binh thường, ngã nhào xuống đất.
Hắn mặt xám như tro, biết mình tai kiếp khó thoát, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, hung ác nói:
"Hừ, muốn g·iết ta? Vậy chúng ta cùng nhau c·hết đi!"
Vừa dứt lời, thân thể hắn trong nháy mắt bành trướng như bong bóng...
"Âm Dương Nhãn!"
Trần Phàm làm sao cho hắn được như ý, nhanh chóng sử dụng thôi miên.
Chỉ trong nháy mắt, tên thủ lĩnh tà tu sắp tự bạo thành công, đột nhiên khựng lại!
Trần Phàm ngay lập tức vung xuống một gậy—
Ầm!
Tên tà tu chỉ kịp mở to mắt trong tuyệt vọng, trước khi cả thân thể bị đập thành thịt nát!
Những tên tà tu còn lại quá sợ hãi, muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng nữ hợp lực tiêu diệt.
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi hôi của t·hi t·hể, làm cho người ta khó mà chịu được.
"Oẹ ~ "
"Khụ..."
Chúng nữ nhìn chiến trường thảm trạng, sắc mặt tái nhợt, yết hầu cuồn cuộn, dường như bữa tối muốn trào ra ngoài.
Mặc dù cảnh này không phải nhìn thấy lần đâu tiên, nhưng cảnh tượng như vậy, vẫn quá buồn nôn...
...
Sau trận chiến, mọi người thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù trận chiến diễn ra không lâu, nhưng cũng là trận chiến lớn đầu tiên mà chúng nữ tham dự.
Thủy Băng Nhi, Thủy Nguyệt Nhi cùng với các thiếu nữ của Thiên Thủy chiến đội đứng chung một chỗ, lặng lẽ nhìn Trần Phàm.
Dù biết hắn mạnh, nhưng đến giờ, các nàng mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của hắn.
Hắn không chỉ có thực lực khủng bố, mà còn ra tay tàn nhẫn, quyết đoán, không chút do dự.
Trong lòng các nàng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Thủy Nguyệt Nhi siết chặt nắm tay, trái tim đập mạnh. Nàng biết thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, nhưng tận mắt chứng kiến một người có thể lạnh lùng tước đoạt sinh mạng như vậy, nàng vẫn cảm thấy một chút lạnh sống lưng.
"Hắn... Hắn thật đáng sợ."
Nhưng đồng thời, một cảm xúc kỳ lạ khác dâng lên trong lòng nàng—đó là sự kính sự, thậm chí... Có một chút rung động!
Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Mạnh Y Nhiên cùng Tiểu Vũ thì đã quá quen thuộc với sự bá đạo của Trần Phàm, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ si mê.
Trần Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ: "Giáo Đình? Quái lạ, ở trong nguyên tác làm gì có cái tổ chức nào như thế này nhỉ?"
Tà khí như sóng biển tràn tới, khiến không khí như đông cứng lại. Cảm giác áp bách tựa như ngạn vạn oan hồn gào khóc, khiến người ta tâm thần run rẩy.
Tên thủ lĩnh tà tu nhếch miệng cười lạnh:
"Giết sạch chúng!"
Ầm!
Trần Phàm thấy vậy vung tay lên, một đạo kim sắc quang mang hiện ra—
Gậy Như Ý!
Kim sắc cây gậy dài hơn một trượng, tỏa ra kim quang rực rỡ dưới ánh trăng.
"Chỉ thế thôi mà đòi g·iết ta?"
Trần Phàm lời nói tràn đầy khinh miệt, nhưng hành động lại không hề có chút khinh thường.
Hắn nhanh chóng dùng Âm Dương Nhãn đánh giá tình hình, biết được tên thủ lĩnh mới là mấu chốt, chỉ cần g·iết được hắn, những tên còn lại không đáng để lo.
"Hừ, cuồng vọng!"
Tên thủ lĩnh tà tu sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói.
"Gừ... Gừ..."
Hắn vừa dứt lời, Hắc Mục Hồn Thú mang theo tà khí gầm lên, lao thẳng về phía Trần Phàm!
Cùng lúc đó, vong linh cũng đồng loạt xông lên, bao vây mọi người!
Bốp!
Chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ!
Chúng nữ cùng nhau hợp lực chống lại tà tu cùng vong linh.
Còn Trần Phàm thân hình bỗng nhiên biến mất khỏi chỗ cũ!
Tên thủ lĩnh tà tu kinh ngạc, nhưng chưa kịp phản ứng—
Vèo!
Một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước mặt hắn, Gậy Như Ý phá không giáng xuống!
"Toái Không Côn Pháp: Thức Thứ Nhất: Toái Sơn!"
Tên thủ lĩnh tà tu quá sợ hãi, vội vàng vung tay tạo ra một đạo kết giới!
Ầm!!!
Gậy Như Ý đập xuống!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, kết giới của tên thủ lĩnh tà tu chỉ cầm cự được một nhịp đã bắt đầu nứt vỡ!
Tên thủ lĩnh tà tu cắn răng, thiêu đốt tự thân tinh huyết, miễng cưỡng ổn định lại kết giới.
"Hừ!"
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, gia tăng lực đạo, Gậy Như Ý đè tới như thái sơn áp đỉnh!
Vù vù!
Rắc... Rắc!
Kết giới nhanh chóng vỡ nát, Gậy Như Ý quét ngang mà đến đập thẳng vào người tên thủ lĩnh tà tu.
Ầm!
Tên thủ lĩnh tà tu bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như tấm vải rách văng ngược ra xa, đập mạnh vào một thân cây!
Nhưng Trần Phàm không hề dừng lại, thừa dịp hắn bệnh đòi hắn mệnh.
Trần Phàm xoay người, Gậy Như Ý hóa thành một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống!
Bụp!
Một tên tà tu gần đó đang muốn cứu viện thủ lĩnh, đã lập tức b·ị đ·ánh bay, thân thể gãy nát!
Hắc Mục Hồn Thú rống lên giận dữ, vung móng vuốt sắc bén đập tới!
Vụt!
Lưỡi vuốt đen sì xé rách không khí, mang theo lực lượng khủng bố!
Trần Phàm không kịp né tránh, chỉ có thể nhanh chóng giơ Gậy Như Ý lên đón đỡ—
Keng!!!
Móng vuốt của hồn thú chạm vào thân gậy, nhưng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc!
Ngược lại—
Rắc!
Móng vuốt của nó vỡ vụn thành từng mảnh!
Hắc Mục Hồn Thú phát ra tiếng gào thảm thiết!
Trần Phàm ánh mắt hờ hững, nắm chặt Gậy Như Ý, đột nhiên—
"Toái Sơn!"
Gậy Như Ý như một tia chớp quét ngang, đánh mạnh vào đầu con hồn thú!
Bốp!!!
Đầu lâu khổng lồ nổ tung, máu đen văng tung tóe!
Xèo!
Những giọt máu đen rơi xuống đất, bốc lên làng khói trắng h·ôi t·hối, ăn mòn mặt đất thành từng hố nhỏ.
Cả thân thể to lớn của nó đổ rầm xuống đất, co giật vài cái rồi hoàn toàn bất động.
Một đòn—chỉ một đòn đã g·iết c·hết Hắc Mục Hồn Thú?!
Mấy tên tà tu trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ.
"Không... Không thể nào... Hắc Mục Hồn Thú có thể sánh ngang với Hồn Thánh, tại sao lại bị g·iết dễ dàng như vậy?!"
Một tên tà tu lắp bắp nói, giọng hắn run lên vì sợ hãi. Cơ thể hắn khẽ lùi về sau một bước, nhưng lập tức khựng lại, bởi vì hắn biết—bỏ chạy vào lúc này chẳng khác nào tự tìm đường c·hết!
"Ngươi...!"
Tên thủ lĩnh tà tu còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Phàm đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn lạnh như băng.
Bụp!
Một cú Hám Sơn Chưởng đập thẳng vào bụng tên thủ lĩnh tà tu, làm hắn cong người lại như một con tôm, cả người bay ngược ra xa, đập mạnh xuống đất!
"Khụ khụ..."
Tên thủ lĩnh tà tu ho ra máu, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn.
"Ngươi... ngươi biết ta là ai không? Nếu g·iết ta, Giáo Đình sẽ không tha cho ngươi!"
Hắn hung ác hét lên, hy vọng lời đe dọa có thể khiến Trần Phàm chùn bước.
"Giáo Đình?"
Trần Phàm ánh mắt loé lên một tia nghi hoặc. Trong nguyên tác, hắn chưa từng nghe nói đến tổ chức này. Nếu đây là một thế lực mới, chẳng lẽ có gì đó đã thay đổi so với cốt truyện ban đầu?
Hay là... Sự xuất hiện của hắn đã khiến lịch sử bị xáo trộn? Hiệu ứng cánh bướm?
Nhưng hắn không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, nhấc lên Gậy Như Ý, không cho đối phương cơ hội phản kích, trực tiếp giáng xuống!
Đùng!
Tên thủ lĩnh tà tu hoảng hốt giơ tay chặn lại, nhưng—
Rắc!
Cả hai cánh tay của hắn lập tức gãy nát!
"Aaaa!!!"
Hắn hét lên thảm thiết vì đau đớn, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Rắc!
Gậy Như Ý lần nữa giáng xuống!
Nhưng—
Ầm!
Tên tà tu thủ lĩnh cắn răng, tà khí quanh người bùng phát, tạo ra vô số làn khói đen theo bốn phương tám hướng bay đi, muốn che mắt Trần Phàm. Ngay sau đó, một t·iếng n·ổ vang lên, thân thể tên thủ lĩnh tà tu đột nhiên biến thành một làn khói đen, cũng phi tốc bay ra xa, muốn chạy trốn!
"Đạp Vân Bộ!"
Nhưng Trần Phàm làm sao có thể để tên đó trốn thoát, vận chuyển Âm Dương Nhãn, dễ dàng liền có thể phân biệt được thật giả. Sau đó nhanh chóng sử dụng bộ pháp đuổi theo.
Tên thủ lĩnh tà tu chỉ bay được một đoạn, thân thể đã biến trở lại binh thường, ngã nhào xuống đất.
Hắn mặt xám như tro, biết mình tai kiếp khó thoát, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, hung ác nói:
"Hừ, muốn g·iết ta? Vậy chúng ta cùng nhau c·hết đi!"
Vừa dứt lời, thân thể hắn trong nháy mắt bành trướng như bong bóng...
"Âm Dương Nhãn!"
Trần Phàm làm sao cho hắn được như ý, nhanh chóng sử dụng thôi miên.
Chỉ trong nháy mắt, tên thủ lĩnh tà tu sắp tự bạo thành công, đột nhiên khựng lại!
Trần Phàm ngay lập tức vung xuống một gậy—
Ầm!
Tên tà tu chỉ kịp mở to mắt trong tuyệt vọng, trước khi cả thân thể bị đập thành thịt nát!
Những tên tà tu còn lại quá sợ hãi, muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng nữ hợp lực tiêu diệt.
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi hôi của t·hi t·hể, làm cho người ta khó mà chịu được.
"Oẹ ~ "
"Khụ..."
Chúng nữ nhìn chiến trường thảm trạng, sắc mặt tái nhợt, yết hầu cuồn cuộn, dường như bữa tối muốn trào ra ngoài.
Mặc dù cảnh này không phải nhìn thấy lần đâu tiên, nhưng cảnh tượng như vậy, vẫn quá buồn nôn...
...
Sau trận chiến, mọi người thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù trận chiến diễn ra không lâu, nhưng cũng là trận chiến lớn đầu tiên mà chúng nữ tham dự.
Thủy Băng Nhi, Thủy Nguyệt Nhi cùng với các thiếu nữ của Thiên Thủy chiến đội đứng chung một chỗ, lặng lẽ nhìn Trần Phàm.
Dù biết hắn mạnh, nhưng đến giờ, các nàng mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của hắn.
Hắn không chỉ có thực lực khủng bố, mà còn ra tay tàn nhẫn, quyết đoán, không chút do dự.
Trong lòng các nàng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Thủy Nguyệt Nhi siết chặt nắm tay, trái tim đập mạnh. Nàng biết thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, nhưng tận mắt chứng kiến một người có thể lạnh lùng tước đoạt sinh mạng như vậy, nàng vẫn cảm thấy một chút lạnh sống lưng.
"Hắn... Hắn thật đáng sợ."
Nhưng đồng thời, một cảm xúc kỳ lạ khác dâng lên trong lòng nàng—đó là sự kính sự, thậm chí... Có một chút rung động!
Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Mạnh Y Nhiên cùng Tiểu Vũ thì đã quá quen thuộc với sự bá đạo của Trần Phàm, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ si mê.
Trần Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ: "Giáo Đình? Quái lạ, ở trong nguyên tác làm gì có cái tổ chức nào như thế này nhỉ?"
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan