Chương 65: Bị tập kích

26/04/2025 10 8.7
Chương 65: Bị tập kích

Từ xa, bốn bóng hình yêu kiều chậm rãi tiến đến.

Khi thấy Trần Phàm đứng giữa một đám mỹ nữ, ánh mắt các nàng lập tức có chút vi diệu.

Nhất là Tiểu Vũ, chu môi, có chút ăn dấm nói: "Ca ca, ngươi lại cứu thêm một nhóm mỹ nữ nữa sao?"

Trần Phàm làm như không thấy, mỉm cười đáp: "Chỉ là tiện tay thôi."

Nhóm thiếu nữ nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật.

Một đám tà tu cường đại như vậy mà hắn lại nói là tiện tay?

Cái này có hơi quá đáng đi, nếu đám tà tu sống lại, khi nghe Trần Phàm nói vậy chắc tức c·hết!

Sau một hồi giới thiệu, hai nhóm nhanh chóng hòa hợp với nhau.

Khi biết Trần Phàm và đồng đội đang trên đường đến Thiên Đấu Thành, Thủy Băng Nhi liền đề nghị: "Chúng ta cũng đang trở về Thiên Đấu Thành. Nếu công tử không phiền, chúng ta có thể đồng hành cùng nhau không?"

Trần Phàm liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười gật đầu: "Được, các ngươi tùy ý."

Thế là, hai nhóm chính thức nhập bọn, cùng nhau lên đường đến Thiên Đấu Thanh.

Sau khi Trần Phàm cùng chúng nữ rời đi, khu rừng dần tĩnh lặng trở lại.

Nhưng vài phút sau, một bóng người lặng lẽ xuất hiện.

Hắn khoác trên người một chiếc áo choàng đen, toàn thân tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo. Khi ánh mắt quét qua chiến trường, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.

Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua tán cây, bãi chiến trường nhuốm đầy huyết sắc, mùi tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Xác c·hết vương vãi khắp nơi, một số bị đập nát hoàn toàn, chỉ còn lại những khối thịt mơ hồ, máu tươi thấm đẫm đất đá, rỉ xuống thành từng dòng nhỏ như những mạch nước ngầm đỏ sẫm len lỏi trong lớp bùn đất.

Cây cối xung quanh gãy đổ, những vết nứt khổng lồ hằn sâu trên mặt đất. Gió thôi qua, mang theo hơi lạnh và sát khí chưa tan, khiến cả khu rừng như rơi vào tĩnh lặng.

Những tên thuộc hạ mà hắn phái ra đều đ·ã c·hết. Không một ai sống sót.

Nhưng điều kỳ lạ là... không thấy xác của bất cứ kẻ nào khác.

Đây không phải một trận chiến. Đây là một cuộc t·hảm s·át một chiều.

Tên tà tu siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sát ý lạnh lẽo.

"Là ai đã g·iết người của ta?"
Giọng nói trầm thấp mang theo sát khí khiến người ta không rét mà run.

Ánh mắt hắn lướt qua xung quanh, nhanh chóng phát hiện dấu vết để lại trên mặt đất. Một đường mờ nhạt dẫn sâu vào khu rừng.

Hắn híp mắt, sát ý trong lòng dâng trào.

"Không cần biết là ai, dám động vào người của ta... vậy thì chuẩn bị đi."

Dứt lời, thân ảnh hắn lập tức biến mất trong khu rừng.

...

Quay trở lại phía Trần Phàm bên này.

Sau khi rời khỏi chiến trường, nhóm người vừa đi vừa trò chuyện.

Các thiếu nữ Thiên Thủy học viện dần quen thuộc với Trần Phàm, không còn quá câu nệ như lúc đầu.

Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ tò mò lẫn chút khác lạ.

Trần Phàm không để ý, nhưng Ninh Vinh Vinh lại nhận ra.

Nhìn hai nàng liên tục nhìn lén Trần Phàm, trong lòng Ninh Vinh Vinh có chút khó chịu. Nàng bĩu môi, sau đó chạy đến bên cạnh Trần Phàm, nhẹ nhàng kéo tay hắn, làm nũng: "Phàm ca ca, chân ta đau quá, ngươi cõng ta nha~ "

Trần Phàm liếc xuống chân nàng, khóe miệng giật giật.

"Ngươi đi cả ngày không sao, bây giờ mới đau?"

"Thì tại người ta mệt mà ~ " Ninh Vinh Vinh chớp chớp trong veo đôi mắt, lắc lắc cánh tay hắn, giọng nói mang theo chút nũng nịu.

Nhìn thấy Vinh Vinh bám vào tay mình làm nũng, Trần Phàm cảm thấy có chút buồn cười. Cô nàng này rõ ràng đang "Tuyên bố chủ quyền" nhưng cách làm lại quá đáng yêu, khiến người ta không thể giận nổi.

Bất đắc dĩ, Trần Phàm chỉ có thể chiều theo ý nàng.

"Được rồi, lên đi."

Ninh Vinh Vinh lập tức nhảy lên lưng hắn, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Ánh mắt nàng lướt qua Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Hai thiếu nữ sắc mặt cứng lại, trong lòng có chút buồn bực nhưng không tiện nói gì.

Cứ như vậy, đoàn người tiếp tục lên đường.
...

Trời dần tối, nhóm người tìm được một con suối nhỏ, quyết định nghỉ lại cắm trại.

Trần Phàm từ trong Giới Châu lấy ra thịt, sau đó nhóm lửa nướng thịt.

Lửa trại bập bùng, mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí. Trần Phàm khéo léo lật xiên thịt trên lửa, từng giọt mỡ nhỏ xuống than hồng, phát ra tiếng xèo xèo hấp dẫn.

Tiểu Vũ ngồi bên cạnh, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay hắn, nuốt nước miếng một cái. Nàng nhích lại gần, kéo tay áo hắn, giọng nũng nịu:

"Phàm ca, chín chưa? Ta đói lắm rồi nè!"

Trần Phàm liếc nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chờ thêm chút nữa, chưa chín hẳn đâu."

Tiểu Vũ bĩu môi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi xiên thịt.

Chờ thêm? Không đời nào! Nàng nhanh như chớp vươn tay chộp lấy một miếng, nhưng Trần Phàm đã đoán trước được, nhẹ nhàng giơ xiên thịt lên cao.

"A! Phàm ca xấu xa!" :Tiểu Vũ nhảy lên tranh giành, nhưng Trần Phàm cao hơn nàng một cái đầu, dễ dàng né tránh.

Những người xung quanh thấy thế bật cười, không khí náo nhiệt hẳn lên. Tiểu Vũ bám dính lấy Trần Phàm, ánh mắt lấp lánh đầy u oán:

"Cho người ta ăn đi mà ~ "

Trần Phàm cuối cùng cũng không nhịn được cười, lấy một miếng thịt đưa cho nàng:

"Được rồi, ăn chậm thôi."

Tiểu Vũ vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng cắn một miếng thật to, hai mắt sáng rực:

"Ưm ~ Ngon quá đi!"

Mọi người nhìn nàng mà không khỏi bật cười, bầu không khí bên đống lửa bỗng trở nên ấm áp vô cùng.

Sau bữa ăn, không khí dần trở nên thoải mái hơn. Các thiếu nữ của Thiên Thủy chiến đội, đặc biệt là Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi, cũng bắt đầu trò chuyện với Trần Phàm.

Tiểu Vũ vẫn vui vẻ bám lấy hắn, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu khiến mọi người bật cười. Nhưng Ninh Vinh Vinh bắt đầu để ý ánh mắt của hai thiếu nữ Thiên Thủy.

Ninh Vinh Vinh hừ nhẹ, rồi bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Trần Phàm.

Trần Phàm khẽ cười, xoa đầu nàng. Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên một tia cổ quái.

Một lát sau, dường như không kìm được tò mò, Thủy Nguyệt Nhi nhẹ giọng hỏi:
"Trần công tử, ngươi rốt cuộc tu luyện thế nào mà có thể mạnh như vậy?"

Thủy Băng Nhi cũng hiếu kỳ nhìn sang.

Trần Phàm chỉ cười cười, nói qua loa vài câu.

Trong lúc đó, Tiểu Vũ lại bày trò nghịch ngợm, định bất ngờ kéo Trần Phàm ngã xuống. Nhưng không ngờ hắn vững như núi, còn nàng lại vô tình mất thăng bằng, suýt chút nữa lao vào lòng hắn.

Khiến cho mọi người bật cười vui vẻ.

...

Bóng đêm âm trầm, khu rừng dần trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Trần Phàm ngồi trên một tảng đá lớn tu luyện.

Đột nhiên, hắn mở mắt.

"Âm Dương Nhãn!"

Đôi mắt Âm Dương luân chuyển nhanh chóng quét qua xung quanh.

Có gì đó... không đúng!

Hắn thấy được một luồng khí tức âm lãnh lướt qua trong gió, mơ hồ mà khó nắm bắt.

Trong bóng tối, một cái bóng mờ vụt qua giữa những tán cây.

Cùng lúc đó, một luồng hắc khí chậm rãi lan ra từ sâu trong rừng, khiến bầy dã thú xung quanh bất an, đồng loạt bỏ chạy.

Trần Phàm khuôn mặt cảnh giác, lặng lẽ truyền âm cho mọi người:

"Có kẻ theo dõi, cẩn thận."

Ở một góc tối cách đó không xa, một đám hắc y nhân đang lặng lẽ ẩn nấp.

Dẫn đầu là một tên nam tử áo đen, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt âm u đầy lạnh lẽo, tà khí trùng thiên.

"Thằng nhóc này quả nhiên nhạy bén... nhưng có phát hiện thì đã sao?"

Hắn phất tay ra hiệu.

Ngay lập tức, từ trong rừng sâu, một con hồn thú cao hơn ba mét bước ra, trên thân tràn đầy khí tức tà ác, đôi mắt nó đen nhánh, âm u đầy tử khí.

Cùng lúc đó, mặt đất chấn động nhẹ.

Từ trong bóng tối, những cái xác từ dưới đất trỗi dậy, ánh mắt chúng trống rỗng như mất đi linh hồn.
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025