Chương 64: Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi

26/04/2025 10 8.7
Chương 64: Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi

Tên tà tu kia trợn trắng mắt, chưa kịp hét lên đã ngã gục xuống đất, không còn động tĩnh.

Chỉ trong nháy mắt, một tên Hồn Tông đã bị đ·ánh c·hết ngay tại chỗ!

Cả đám tà tu còn lại hít một hơi khí lạnh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Thủy Băng Nhi trong lòng không khỏi chấn động.

Tên thiếu niên này… rốt cuộc là ai?!

Hắn có thể một chiêu g·iết c·hết Hồn Tông, lại còn đánh bay Hồn Vương như đập ruồi!

Tà tu cầm đầu lúc này lảo đảo đứng dậy, sắc mặt trắng bệch. Hắn phun ra một ngụm máu, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Trần Phàm.

“Ngươi… ngươi là ai?!”

Trần Phàm không đáp, chỉ khẽ vung Gậy Như Ý lên, nở nụ cười lạnh lùng.

“Hỏi tên làm gì? Người sắp c·hết không cần biết.”

...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng.

"Aaaaargh!!!"

Máu tươi bắn tung tóe, thân thể bị nghiền nát thành thịt vụn ngay trước mắt bọn chúng. Cảnh tượng này khiến toàn bộ đám tà tu còn lại rơi vào trạng thái hoảng sợ tột đỉnh.

"Không... không thể nào! Đây là quái vật gì chứ?!"

Tên Hồn Vương cầm đầu chỉ kịp hét lên trước khi một cơn đau khủng kh·iếp truyền khắp cơ thể. Hắn cúi đầu, chỉ thấy một đầu gậy kim sắc xuyên qua ngực mình. Lực lượng khủng bố không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Răng rắc!

Gậy Như Ý khẽ rung lên, lực lượng khủng bố bùng phát. Thân thể hắn vỡ tan như đồ gốm rơi xuống đất. Máu thịt văng tung tóe, nhưng Trần Phàm vẫn đứng đó, áo trắng không nhiễm chút bụi trần.

Chứng kiến cảnh này, đám tà tu không còn giữ nổi sự bình tĩnh.

"C-chạy mau!"

Một tên hét lên, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chưa kịp đi được vài bước, thân thể hắn bỗng khựng lại. Một áp lực kinh khủng giáng xuống từ trên cao, như thể thái sơn áp đỉnh!

ẦM!!!

Thân thể hắn bị đập thẳng xuống đất. Xương cốt vỡ vụn, máu từ miệng phun ra như suối. Đôi mắt hắn trợn tròn, tràn ngập sợ hãi.

"Không... Chúng ta có sáu người! Đối phương chỉ có một! Chúng ta liều mạng mới có cơ hội sống!"

Một tên tà tu khác gầm lên, điên cuồng vận chuyển hồn lực. Hắn hét lớn, hồn hoàn lần lượt lóe sáng, một đoàn hắc vụ tràn ngập hắc ám chi lực bùng phát.
"C·hết đi!!"

Hắn lao đến với tốc độ cực nhanh, bàn tay phủ đầy tử khí vung về phía Trần Phàm.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Xoẹt!

Một đạo kim quang lóe lên.

Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân thể tên tà tu kia bỗng nhiên đứng khựng lại giữa không trung. Trong mắt hắn tràn ngập sự hoang mang, đầu khẽ run rẩy nhìn xuống.

Ngực hắn... xuất hiện một lỗ máu lớn.

Máu tươi phun trào, hắn run rẩy đưa tay chạm vào v·ết t·hương, dường như không tin được điều này là thật.

"Ta... "

Bịch!

Thân thể hắn đổ xuống đất, không còn hơi thở.

Tuyệt vọng.

Sợ hãi.

Cái c·hết cận kề bóp nghẹt ý chí chiến đấu của đám tà tu còn lại.

Có kẻ run rẩy quỳ xuống, mặt tái nhợt, liên tục dập đầu:

"Đừng g·iết ta! Xin tha mạng! Ta nguyện làm chó cho ngươi! Cầu xin ngươi tha mạng!"

Nhưng Trần Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ vung tay.

Ầm!

Một cột sáng kim sắc bùng lên, nhấn chìm kẻ đó trong nháy mắt.

Sau một giây, chỉ còn lại một vũng máu trên mặt đất.

Những kẻ còn lại thấy vậy thì hoàn toàn tuyệt vọng.

"Không thể trốn..."

"Không thể đánh..."

"Chúng ta... c·hết chắc rồi...?"

Trong sự kinh hoàng cùng cực, lần lượt từng kẻ bị đồ sát. Máu nhuộm đỏ mặt đất, mùi tanh tưởi tràn ngập không khí.

Sau khi tên cuối cùng ngã xuống, khu rừng lại trở về sự tĩnh lặng.
Tựa như nơi đây chưa từng xảy ra bất kỳ cuộc chiến nào.

Trần Phàm thu lại Gậy Như Ý, lạnh nhạt quét mắt nhìn xung quanh, xác nhận không còn kẻ nào sống sót. Sau đó, hắn mới quay lại nhìn nhóm thiếu nữ.

Lúc này, nhóm thiếu nữ vẫn chưa hoàn hồn.

Nhìn t·hi t·hể rải rác trên mặt đất, lại nhìn Trần Phàm vẻ mặt bình tĩnh như không, trong lòng các nàng dâng lên một cảm giác rung động.

Thủy Băng Nhi hít sâu một hơi, lấy lại bình tỉnh, tiến lên một bước nói: "Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp, ân tình này chúng ta sẽ ghi nhớ!"

Trần Phàm liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên đáp: "Không cần khách sáo. Các ngươi có b·ị t·hương không?"

Thủy Băng Nhi nhìn sang đồng đội của mình, thấy mọi người đều ổn, nàng mỉm cười nói: "Không ai b·ị t·hương nặng, nhưng hồn lực tiêu hao khá nhiều, cần thời gian hồi phục."

Trần Phàm gật đầu, tiện tay lấy ra mấy viên đan dược đưa qua: "Đây là đan dược hồi phục, ăn vào sẽ nhanh chóng khôi phục thương thế."

Các thiếu nữ nhìn viên đan dược trong tay hắn, khuôn mặt có chút do dự.

Dù sao, thuốc men là thứ dễ bị hạ độc nhất. Nhưng nghĩ lại thực lực của đối phương, nếu hắn thực sự có ý đồ gì, các nàng cũng chẳng thể phản kháng.

Cuối cùng, Thủy Băng Nhi cắn răng nhận lấy đan dược, những người khác cũng lần lượt làm theo.

Khi ăn vào, một luồng dược lực ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, giúp thương thế nhanh chóng khôi phục, ngay cả hồn lực cũng hồi phục không ít.

"Cái này… đan dược thật sự thần kỳ!"

Các thiếu nữ hai mắt nhìn nhau, không khỏi líu ra líu ríu thảo luận. Ánh mắt các nàng nhìn về phía Trần Phàm cũng thêm vài phần kính nể lẫn tò mò.

Trong lúc nói chuyện, Trần Phàm đã âm thầm kích hoạt Tình Chủng, gieo vào linh hồn Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi.

Chỉ trong nháy mắt, hai nàng đồng loạt khẽ run lên.

Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng, tựa như có thứ gì đó vừa len lỏi vào sâu thẳm trong linh hồn.

Cảm kích? Rung động? Hay là thứ gì đó còn đặc biệt hơn?

Hai nàng nhất thời không rõ.

Chỉ biết rằng khi ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, cảm giác xa lạ vốn có dường như tan biến, thay vào đó là một cảm giác thân thiết.

Như thể... đã quen biết từ lâu.

Thậm chí, khi nhìn thấy Trần Phàm đứng đó, khí chất trầm tĩnh mà lạnh nhạt, trong lòng hai nàng bỗng dưng sinh ra một tia khao khát khó hiểu.

Muốn đến gần hắn hơn.

Muốn hiểu rõ hắn hơn.

Muốn—

"A!"
Thủy Nguyệt Nhi giật mình, vội vàng lắc mạnh đầu, ép bản thân thoát khỏi dòng suy nghĩ kỳ lạ kia.

Nhưng dù có lắc đầu thế nào, cảm giác ấy vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Nàng quay sang nhìn Thủy Băng Nhi, phát hiện muội muội của mình cũng đang thất thần, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm.

Thấy vậy, trong lòng nàng càng thêm r·ối l·oạn.

Đây là chuyện gì?

Vì sao nàng lại có cảm giác như vậy?

Không thể nào! Nàng vừa mới gặp hắn thôi mà!

"Nguyệt Nhi tỷ tỷ làm sao vậy?"

Bên cạnh, Thủy Băng Nhi đột nhiên lên tiếng.

Thủy Nguyệt Nhi giật mình, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười gượng gạo:

"Không có gì... chỉ là hơi mệt một chút thôi."

Thủy Băng Nhi nhìn nàng một lát, sau đó mới nhẹ gật đầu.

Dù vậy, trong lòng nàng vẫn có chút nghi hoặc.

Bởi vì—

Bản thân nàng cũng đang cảm thấy một điều tương tự.

Nhìn Trần Phàm, không hiểu vì sao, nàng lại có cảm giác... không thể khống chế được suy nghĩ của mình.

Tựa như một hạt giống vừa được gieo vào trong lòng, rồi chậm rãi bén rễ nảy mầm.

Nàng làm sao có thể biết được hạt giống đó chính là— Tình Chủng.

Thấy bầu không khí có chút quái dị, Trần Phàm ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề:

"Các ngươi làm sao lại bị phục kích?"

Thủy Băng Nhi hoàn hồn, khuôn mặt hơi mất tự nhiên, nhanh chóng đáp lại:

"Chúng ta đang đi lịch luyện, trên đường trở về Thiên Đấu Thành thì bị tập kích. Đám tà tu này mai phục rất kỹ, nếu không có công tử ra tay, chỉ sợ chúng ta khó thoát khỏi kiếp nạn."

Trần Phàm gật đầu, ánh mắt thoáng lóe lên một tia suy tư.

Nhóm thiếu nữ này chẳng qua chỉ là một chiến đội học viện, vì sao lại bị đám tà tu t·ruy s·át?

Có chút kỳ lạ.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao, đám tà tu cũng đ·ã c·hết.

Lúc này, Trần Phàm quay lại phía sau, lên tiếng gọi:

"Tiểu Vũ, Trúc Thanh, Vinh Vinh, Y Nhiên, lại đây."
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025