Chương 63: Trận Chiến Trong Rừng
26/04/2025
10
8.7
Chương 63: Trận Chiến Trong Rừng
Sau khi rời khỏi Sử Lai Khắc Học Viện, Trần Phàm cùng chúng nữ quay trở lại Tác Thác Thành, tìm một khách điếm sạch sẽ để nghỉ ngơi.
Buổi tối, trong khi những người khác đã ngủ, Trần Phàm đứng trên mái nhà, phóng tầm mắt nhìn về bầu trời đêm yên tĩnh. Ánh trăng sáng ngời, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mang theo mùi cỏ cây thoang thoảng.
Hắn cảm nhận được một bầu không khí khác lạ, mặc dù không biết là cái gì, nhưng hắn cảm giác hơi bất an về chuyện này.
Đấu La Đại Lục vẫn chưa thay đổi nhiều, vẫn theo quy luật vốn có, nhưng Trần Phàm biết, từ khi hắn bước chân vào thế giới này, tương lai đã không còn giống như trước...
...
Sáng hôm sau, cả nhóm tỉnh dậy, ăn sáng đơn giản rồi lên đường.
Lần này, hành trình đến Thiên Đấu Thành kéo dài vài ngày.
Dọc đường đi, nhóm của Trần Phàm đã có cơ hội trải nghiệm cuộc sống hoang dã. Ban ngày, bọn họ di chuyển theo con đường lớn, thỉnh thoảng lại ghé vào những trấn nhỏ để nghỉ chân.
Có một lần, khi đi ngang qua một khu rừng rậm rạp, nhóm của Trần Phàm vô tình gặp một thương đội đang bị một đàn Phong Lang t·ấn c·ông.
Những con Phong Lang này có bộ lông xám xanh, thân thể nhanh nhẹn, chuyên săn mồi theo bầy đàn. Chúng có thể sử dụng Phong hệ hồn kỹ, tốc độ cực nhanh, gây ra không ít khó khăn cho thương đội.
"Xin cứu mạng! Có ai không?!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong xe ngựa. Một gã thương nhân trung niên mồ hôi đầm đìa, hoảng sợ nhìn đám Phong Lang đang gào rú xung quanh.
Thấy vậy, Ninh Vinh Vinh khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Trần Phàm: "Chúng ta có giúp không?"
Trần Phàm liếc nhìn đàn sói, ánh mắt bình thản, khẽ vuốt cằm: "Ừm, giúp một cái đi."
Hắn mặt dù không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu có thể giúp, vẫn là giúp một cái a, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tiểu Vũ bật cười, thân ảnh lóe lên, trực tiếp lao vào giữa bầy sói.
Một con Phong Lang gầm lên, nhảy bổ về phía nàng, nhưng Tiểu Vũ chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, né tránh rồi tung một cước.
"Yêu Cung!"
Bịch!
Con sói bị đá bay lên không, chưa kịp rơi xuống thì Tiểu Vũ đã xoay người, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng nó, khiến nó b·ất t·ỉnh ngay lập tức.
Chu Trúc Thanh cũng xuất thủ, lưỡi đao màu bạc trong tay nàng lóe lên, vẽ ra một đường sáng sắc bén. Chỉ trong chớp mắt, mấy con sói đã gục xuống, máu tươi vương vãi trên mặt đất.
Thấy đồng bọn bị g·iết quá nhanh, đàn sói hoảng loạn, lập tức tản ra bỏ chạy.
"Đa tạ ân nhân!" Gã thương nhân xúc động, vội vàng chạy đến cảm tạ.
Trần Phàm không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Nhóm hắn tiếp tục lên đường, bỏ lại thương đội vẫn còn đang run rẩy sau cuộc t·ấn c·ông.
Buổi tối hôm đó, cả nhóm cắm trại bên bờ một con suối nhỏ.
Ánh lửa bập bùng, thịt nướng tỏa hương thơm nức.
Tiểu Vũ cầm một xâu thịt, vừa ăn vừa híp mắt: "Phàm ca ca, thịt nướng của ngươi vẫn ngon như vậy a ~ "
Mạnh Y Nhiên thì ngồi một bên, chống cằm nhìn ngọn lửa, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Chu Trúc Thanh im lặng, tay nhẹ lướt qua lưỡi đao của mình.
Trần Phàm ngồi tựa vào một gốc cây, ánh mắt bình thản nhìn lên bầu trời đầy sao.
Sáng hôm sau, cả nhóm tiếp tục lên đường, đi đến gần trưa.
Khi đang đi ngang qua một khu rừng rậm, Trần Phàm đột nhiên dừng bước.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Vinh Vinh nghiên đầu, nghi hoặc hỏi.
“Phía trước có người giao chiến.” Trần Phàm ánh mắt nhìn về một phương hướng.
Những âm thanh vang vọng trong không khí— tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng hét, cùng với khí tức dao động mãnh liệt.
“Các ngươi ở đây đợi ta.”
Dứt lời, hắn lập tức nhún chân, thân ảnh như một cái bóng lướt đi, nhẹ nhàng không một tiếng động.
Vượt qua những tán cây rậm rạp, hắn nhanh chóng nhảy lên một cành cây cao, ánh mắt sắc bén nhìn xuống chiến trường bên dưới.
Ở đó có hai nhóm người đang giao chiến.
Một nhóm toàn nữ tử, trang phục màu xanh nhạt thanh lịch, đường viền màu bạc tạo nên sự cao quý. Trên người các nàng tỏa ra khí tức băng hàn, là hồn sư hệ Thủy thuộc Thiên Thủy Học Viện.
Nổi bật nhất là một thiếu nữ đứng ở trung tâm.
Nàng thân cao khoảng 1 mét 65, có mái tóc dài màu xanh nhạt rối tung ở sau lưng, Dáng người uyển chuyển, phi thường cân xứng, đôi chân thon dài cộng thêm khuôn mặt trắng nõn và tinh xảo ngũ quan.
Tay nàng cầm một thanh băng kiếm trong suốt, từng cơn sóng năng lượng lan tỏa ra xung quanh.
Thủy Băng Nhi!
Bên cạnh nàng là một thiếu nữ khác có gương mặt giống nàng đến bảy phần, nhưng khí chất mềm mại hơn, có vẻ chưa hoàn toàn trưởng thành—chắc hẳn là Thủy Nguyệt Nhi.
Những nữ tử khác trong đội cũng đều dung mạo xuất chúng, nhưng lúc này trên người các nàng có không ít v·ết t·hương, hơi thở r·ối l·oạn, rõ ràng đang rơi vào thế yếu.
Kẻ đang vây công các nàng là một nhóm hắc y nhân, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, thấy không rõ khuôn mặt.
Tuy nhiên, Trần Phàm có thể cảm nhận được từ bọn chúng một loại khí tức âm u, tà ác, làm người ta theo bản năng chán ghét.
Trần Phàm nhíu mày thầm nghĩ: "Đây là... Tà tu? Có chút không giống a."
Nhìn thoáng qua thế cục, có thể thấy nhóm Thiên Thủy Học Viện đang liều mạng chống đỡ.
Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ: Băng Tuyết Phiêu Linh
Những đám mây đen hạ xuống bông tuyết, mỗi mảnh bông tuyết đều tựa như những lưỡi đao sắc bén, sở hữu bông tuyết ở xoay tròn phiêu đãng mà xuống, hoá thành băng tuyết lốc xoáy, hướng về phía đám y hắc nhân mà đi, tạo thành liên miên bất tuyệt công kích.
Nhưng như vậy cũng chỉ có thể miễng cưỡng chống đỡ, bởi vì bên phía đối thủ có Hồn Vương.
Hai người chỉ có thể cầm chân tên Hồn Vương đứng đầu phe tà tu, nhưng tình thế đã dần nghiêng về phía kẻ địch.
Trần Phàm không vội ra tay, hắn quan sát thêm một lát.
Trên chiến trường, Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi đau khổ chống đỡ, Băng Phương Hoàng phát ra ánh sáng lam rực rỡ, từng cơn sóng băng lan tràn ra xung quanh.
Nhưng đối thủ của các nàng là một tên Hồn Vương trung niên, kẻ này tu luyện công pháp tà ác, mỗi lần ra chiêu đều có một làn khói đen bốc lên, khiến băng tuyết bị ăn mòn nhanh chóng.
"Đến lúc rồi."
Thấy nhóm nữ tử đã sắp không chống đỡ được, khóe môi Trần Phàm khẽ nhếch lên.
Véo!
Thân ảnh hắn như một cơn gió nhẹ lướt qua tán cây, hạ xuống chiến trường một cách đầy bất ngờ.
Tên Hồn Vương tà tu đang lao tới giáng một chưởng về phía Thủy Băng Nhi bỗng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Bịch!
Một cơn gió mạnh bùng nổ ngay trước mặt hắn, kéo theo một thân ảnh áo trắng xuất hiện như quỷ mị.
“Cái gì—?!”
Tên tà tu còn chưa kịp phản ứng, thì một cây gậy kim sắc dài hơn một trượng đã giáng thẳng xuống đầu hắn!
ẦM!
Lực đạo khủng bố nện xuống như thiên thạch rơi, cả mặt đất rung chuyển, cát bụi bay tán loạn.
Tên Hồn Vương không kịp phòng bị, cả người b·ị đ·ánh văng ra xa hơn mười mét, đập mạnh vào một thân cây đại thụ, khiến nó gãy đôi ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thủy Băng Nhi kinh ngạc nhìn nam tử vừa xuất hiện. Hắn có thân hình cao lớn, khí chất bình thản nhưng lại mang theo một loại bá đạo.
Mái tóc đen nhánh khẽ bay theo gió, đôi mắt sắc bén, trên tay hắn là một cây Gậy Như Ý màu vàng kim lấp lánh, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
“Ngươi là ai?!” Một tên tà tu hoảng sợ hét lên.
Trần Phàm thản nhiên liếc nhìn hắn: “Người sắp g·iết các ngươi.”
ẦM!
Không cho đối phương có cơ hội phản ứng, Trần Phàm nhấc Gậy Như Ý lên, một đường quét ngang.
Không khí rung động, cây gậy kim sắc hóa thành một luồng sáng mạnh mẽ, đánh thẳng vào một tên tà tu gần đó.
Rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe.
Sau khi rời khỏi Sử Lai Khắc Học Viện, Trần Phàm cùng chúng nữ quay trở lại Tác Thác Thành, tìm một khách điếm sạch sẽ để nghỉ ngơi.
Buổi tối, trong khi những người khác đã ngủ, Trần Phàm đứng trên mái nhà, phóng tầm mắt nhìn về bầu trời đêm yên tĩnh. Ánh trăng sáng ngời, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mang theo mùi cỏ cây thoang thoảng.
Hắn cảm nhận được một bầu không khí khác lạ, mặc dù không biết là cái gì, nhưng hắn cảm giác hơi bất an về chuyện này.
Đấu La Đại Lục vẫn chưa thay đổi nhiều, vẫn theo quy luật vốn có, nhưng Trần Phàm biết, từ khi hắn bước chân vào thế giới này, tương lai đã không còn giống như trước...
...
Sáng hôm sau, cả nhóm tỉnh dậy, ăn sáng đơn giản rồi lên đường.
Lần này, hành trình đến Thiên Đấu Thành kéo dài vài ngày.
Dọc đường đi, nhóm của Trần Phàm đã có cơ hội trải nghiệm cuộc sống hoang dã. Ban ngày, bọn họ di chuyển theo con đường lớn, thỉnh thoảng lại ghé vào những trấn nhỏ để nghỉ chân.
Có một lần, khi đi ngang qua một khu rừng rậm rạp, nhóm của Trần Phàm vô tình gặp một thương đội đang bị một đàn Phong Lang t·ấn c·ông.
Những con Phong Lang này có bộ lông xám xanh, thân thể nhanh nhẹn, chuyên săn mồi theo bầy đàn. Chúng có thể sử dụng Phong hệ hồn kỹ, tốc độ cực nhanh, gây ra không ít khó khăn cho thương đội.
"Xin cứu mạng! Có ai không?!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong xe ngựa. Một gã thương nhân trung niên mồ hôi đầm đìa, hoảng sợ nhìn đám Phong Lang đang gào rú xung quanh.
Thấy vậy, Ninh Vinh Vinh khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Trần Phàm: "Chúng ta có giúp không?"
Trần Phàm liếc nhìn đàn sói, ánh mắt bình thản, khẽ vuốt cằm: "Ừm, giúp một cái đi."
Hắn mặt dù không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu có thể giúp, vẫn là giúp một cái a, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tiểu Vũ bật cười, thân ảnh lóe lên, trực tiếp lao vào giữa bầy sói.
Một con Phong Lang gầm lên, nhảy bổ về phía nàng, nhưng Tiểu Vũ chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, né tránh rồi tung một cước.
"Yêu Cung!"
Bịch!
Con sói bị đá bay lên không, chưa kịp rơi xuống thì Tiểu Vũ đã xoay người, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng nó, khiến nó b·ất t·ỉnh ngay lập tức.
Chu Trúc Thanh cũng xuất thủ, lưỡi đao màu bạc trong tay nàng lóe lên, vẽ ra một đường sáng sắc bén. Chỉ trong chớp mắt, mấy con sói đã gục xuống, máu tươi vương vãi trên mặt đất.
Thấy đồng bọn bị g·iết quá nhanh, đàn sói hoảng loạn, lập tức tản ra bỏ chạy.
"Đa tạ ân nhân!" Gã thương nhân xúc động, vội vàng chạy đến cảm tạ.
Trần Phàm không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Nhóm hắn tiếp tục lên đường, bỏ lại thương đội vẫn còn đang run rẩy sau cuộc t·ấn c·ông.
Buổi tối hôm đó, cả nhóm cắm trại bên bờ một con suối nhỏ.
Ánh lửa bập bùng, thịt nướng tỏa hương thơm nức.
Tiểu Vũ cầm một xâu thịt, vừa ăn vừa híp mắt: "Phàm ca ca, thịt nướng của ngươi vẫn ngon như vậy a ~ "
Mạnh Y Nhiên thì ngồi một bên, chống cằm nhìn ngọn lửa, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Chu Trúc Thanh im lặng, tay nhẹ lướt qua lưỡi đao của mình.
Trần Phàm ngồi tựa vào một gốc cây, ánh mắt bình thản nhìn lên bầu trời đầy sao.
Sáng hôm sau, cả nhóm tiếp tục lên đường, đi đến gần trưa.
Khi đang đi ngang qua một khu rừng rậm, Trần Phàm đột nhiên dừng bước.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Vinh Vinh nghiên đầu, nghi hoặc hỏi.
“Phía trước có người giao chiến.” Trần Phàm ánh mắt nhìn về một phương hướng.
Những âm thanh vang vọng trong không khí— tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng hét, cùng với khí tức dao động mãnh liệt.
“Các ngươi ở đây đợi ta.”
Dứt lời, hắn lập tức nhún chân, thân ảnh như một cái bóng lướt đi, nhẹ nhàng không một tiếng động.
Vượt qua những tán cây rậm rạp, hắn nhanh chóng nhảy lên một cành cây cao, ánh mắt sắc bén nhìn xuống chiến trường bên dưới.
Ở đó có hai nhóm người đang giao chiến.
Một nhóm toàn nữ tử, trang phục màu xanh nhạt thanh lịch, đường viền màu bạc tạo nên sự cao quý. Trên người các nàng tỏa ra khí tức băng hàn, là hồn sư hệ Thủy thuộc Thiên Thủy Học Viện.
Nổi bật nhất là một thiếu nữ đứng ở trung tâm.
Nàng thân cao khoảng 1 mét 65, có mái tóc dài màu xanh nhạt rối tung ở sau lưng, Dáng người uyển chuyển, phi thường cân xứng, đôi chân thon dài cộng thêm khuôn mặt trắng nõn và tinh xảo ngũ quan.
Tay nàng cầm một thanh băng kiếm trong suốt, từng cơn sóng năng lượng lan tỏa ra xung quanh.
Thủy Băng Nhi!
Bên cạnh nàng là một thiếu nữ khác có gương mặt giống nàng đến bảy phần, nhưng khí chất mềm mại hơn, có vẻ chưa hoàn toàn trưởng thành—chắc hẳn là Thủy Nguyệt Nhi.
Những nữ tử khác trong đội cũng đều dung mạo xuất chúng, nhưng lúc này trên người các nàng có không ít v·ết t·hương, hơi thở r·ối l·oạn, rõ ràng đang rơi vào thế yếu.
Kẻ đang vây công các nàng là một nhóm hắc y nhân, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, thấy không rõ khuôn mặt.
Tuy nhiên, Trần Phàm có thể cảm nhận được từ bọn chúng một loại khí tức âm u, tà ác, làm người ta theo bản năng chán ghét.
Trần Phàm nhíu mày thầm nghĩ: "Đây là... Tà tu? Có chút không giống a."
Nhìn thoáng qua thế cục, có thể thấy nhóm Thiên Thủy Học Viện đang liều mạng chống đỡ.
Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ: Băng Tuyết Phiêu Linh
Những đám mây đen hạ xuống bông tuyết, mỗi mảnh bông tuyết đều tựa như những lưỡi đao sắc bén, sở hữu bông tuyết ở xoay tròn phiêu đãng mà xuống, hoá thành băng tuyết lốc xoáy, hướng về phía đám y hắc nhân mà đi, tạo thành liên miên bất tuyệt công kích.
Nhưng như vậy cũng chỉ có thể miễng cưỡng chống đỡ, bởi vì bên phía đối thủ có Hồn Vương.
Hai người chỉ có thể cầm chân tên Hồn Vương đứng đầu phe tà tu, nhưng tình thế đã dần nghiêng về phía kẻ địch.
Trần Phàm không vội ra tay, hắn quan sát thêm một lát.
Trên chiến trường, Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi đau khổ chống đỡ, Băng Phương Hoàng phát ra ánh sáng lam rực rỡ, từng cơn sóng băng lan tràn ra xung quanh.
Nhưng đối thủ của các nàng là một tên Hồn Vương trung niên, kẻ này tu luyện công pháp tà ác, mỗi lần ra chiêu đều có một làn khói đen bốc lên, khiến băng tuyết bị ăn mòn nhanh chóng.
"Đến lúc rồi."
Thấy nhóm nữ tử đã sắp không chống đỡ được, khóe môi Trần Phàm khẽ nhếch lên.
Véo!
Thân ảnh hắn như một cơn gió nhẹ lướt qua tán cây, hạ xuống chiến trường một cách đầy bất ngờ.
Tên Hồn Vương tà tu đang lao tới giáng một chưởng về phía Thủy Băng Nhi bỗng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Bịch!
Một cơn gió mạnh bùng nổ ngay trước mặt hắn, kéo theo một thân ảnh áo trắng xuất hiện như quỷ mị.
“Cái gì—?!”
Tên tà tu còn chưa kịp phản ứng, thì một cây gậy kim sắc dài hơn một trượng đã giáng thẳng xuống đầu hắn!
ẦM!
Lực đạo khủng bố nện xuống như thiên thạch rơi, cả mặt đất rung chuyển, cát bụi bay tán loạn.
Tên Hồn Vương không kịp phòng bị, cả người b·ị đ·ánh văng ra xa hơn mười mét, đập mạnh vào một thân cây đại thụ, khiến nó gãy đôi ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thủy Băng Nhi kinh ngạc nhìn nam tử vừa xuất hiện. Hắn có thân hình cao lớn, khí chất bình thản nhưng lại mang theo một loại bá đạo.
Mái tóc đen nhánh khẽ bay theo gió, đôi mắt sắc bén, trên tay hắn là một cây Gậy Như Ý màu vàng kim lấp lánh, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
“Ngươi là ai?!” Một tên tà tu hoảng sợ hét lên.
Trần Phàm thản nhiên liếc nhìn hắn: “Người sắp g·iết các ngươi.”
ẦM!
Không cho đối phương có cơ hội phản ứng, Trần Phàm nhấc Gậy Như Ý lên, một đường quét ngang.
Không khí rung động, cây gậy kim sắc hóa thành một luồng sáng mạnh mẽ, đánh thẳng vào một tên tà tu gần đó.
Rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan