Chương 53: Cùng Trúc Thanh đấu kiếm
26/04/2025
10
8.7
Chương 53: Cùng Trúc Thanh đấu kiếm
Không khí trong phòng trở nên nóng rực.
Ánh mắt Trần Phàm âm trầm, tràn đầy dục vọng nguyên thủy.
Chu Trúc Thanh chưa từng thấy hắn như vậy. Nàng có hơi sợ hãi, nhưng lại không hề có ý định lùi bước.
Nàng đã chủ động đến đây, cũng đã nói ra quyết định của mình. Bây giờ, dù có sợ hãi… nàng cũng không muốn dừng lại. Nghĩ như vậy, nàng không tiếp tục do dự nữa.
Nàng muốn bước tiếp, mở ra trang mới cho cuộc sống của bản thân.
Trần Phàm không nói thêm lời nào, trực tiếp cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy bờ môi anh đào kia.
Nụ hôn lần này không còn đơn thuần chỉ là chiếm đoạt, mà mang theo sự cuồng nhiệt, như muốn hòa tan nàng vào trong cơ thể hắn.
Chu Trúc Thanh cả người run lên, cảm giác như bị nhấn chìm vào một c·ơn l·ốc x·oáy.
Nàng cảm nhận được đôi tay nóng rực của Trần Phàm đang trượt xuống, ôm lấy eo của mình, một cách nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng đầy bá đạo, sau đó nhấc nàng lên.
“A!”
Chu Trúc Thanh kinh hô một tiếng, theo bản năng bám chặt lấy cổ hắn.
Bước chân Trần Phàm vững vàng, chậm rãi tiến về phía chiến trường—à không, chiếc giường.
Ngọn nến trên bàn lay động, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, tựa như đang thẹn thùng núp ở một bên.
Gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa dịu nhẹ, nhưng lại không thể át đi bầu không khí ám muội trong phòng.
Trên chiến trường ( giường ) một trận đấu kiếm đang âm thầm diễn ra.
Trần Phàm tựa như là một kiếm khách dày dạn kinh nghiệm, còn Chu Trúc Thanh như con cừu non… vẫn chưa quen với cách thức vung kiếm của hắn.
Khi nhát kiếm đầu tiên vung ra, đã khiến Chu Trúc Thanh đổ máu, huyết rơi xuống cả dưới đất ( nệm ).
Mỗi lần hắn tiến một đường kiếm, nàng đều vô thức lùi lại, nhưng lại chẳng thể nào tránh né hoàn toàn.
Mà dường như, càng lùi… kiếm pháp của Trần Phàm càng trở nên sắc bén.
Thanh kiếm của Trần Phàm nóng bỏng, tràn đầy lực lượng, mỗi lần đâm tới đều mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến Chu Trúc Thanh không kịp thở dốc.
Nàng chống cự yếu ớt, nhưng rất nhanh đã rơi vào thế bị động.
Nhịp kiếm công kích ngày càng dồn dập, từng nhát kiếm lưu loát, chuẩn xác, đâm thẳng vào vỏ kiếm mềm mại...
"Ưm ~ "
Chu Trúc Thanh không nhịn được phát ra tiếng rên khe khẽ, nhưng lập tức cắn môi ngăn lại.
Mặt nàng đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý để hắn dẫn dắt theo nhịp điệu của mình.
Ngoài cửa sổ, gió đêm vẫn thổi.
Nhưng bên trong phòng, đã không còn sự yên tĩnh như trước.
Từng làn sóng nhỏ lan rộng, hòa vào trong bóng đêm dài đằng đẵng.
Một lúc lâu sau, trận đấu kiếm mới dần đi đến hồi kết.
Trần Phàm rút kiếm ra, hơi thở vẫn còn chút dồn dập, nhẹ nhàng đem thanh kiếm đưa cho Chu Trúc Thanh, yêu cầu nàng lau sạch sẽ thân kiếm.
Chu Trúc Thanh đã hoàn toàn mềm nhũn trong lòng Trần Phàm, hơi thở đều đều, trên gương mặt vẫn còn phảng phất chút ửng đỏ.
Nàng đã kiệt sức.
Thậm chí, đến cả việc mở mắt cũng lười biếng.
Trần Phàm ôn nhu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
“Ngủ ngon.”
Chu Trúc Thanh mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì. Chỉ có khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
...
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, trải dài trên giường, mang theo hơi thở ấm áp của buổi sớm.
Trần Phàm mở ra hai mắt, nhận thấy được thân thể mềm mại trong ngực, hắn cảm thấy một cảm giác thoả mãn dâng lên trong lòng.
Chu Trúc Thanh vẫn còn đang ngủ say. Nàng cuộn tròn trong lòng hắn như một con mèo nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên ngực hắn, làm cho hắn có chút ngứa.
Dưới ánh sáng buổi sớm, làn da nàng trắng mịn không tì vết, mái tóc dài xõa tung, vài lọn tóc rơi trên gương mặt xinh đẹp, càng khiến nàng trông quyến rũ đến động lòng người.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Trần Phàm khẽ cười.
Tối qua, hắn đã khai phá một khía cạnh hoàn toàn mới của nàng. Vị Miêu nữ lạnh lùng, kiêu ngạo ngày thường, hóa ra cũng có lúc e thẹn, cũng có lúc yếu đuối, thậm chí còn chủ động níu lấy hắn, không chịu buông, lại còn vô cùng nhiệt tình, lúc đầu còn có chút không thả ra, nhưng sau một lát. Nàng thậm chí còn điên cuồng hơn cả hắn.
Bàn tay hắn khẽ lướt qua gò má nàng, nhưng đúng lúc này, hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt màu tím chậm rãi mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt sững lại một chút, sau đó như nhận ra điều gì, gương mặt lập tức ửng đỏ như mật đào chín mọng, khiến người thèm ăn nhỏ dãi.
"Ngươi... còn nhìn gì vậy?" Giọng nàng mang theo một tia ngượng ngùng, đồng thời có chút oán trách.
Trần Phàm ôn nhu mỉm cười: "Nhìn thê tử của ta không được sao?"
"Ngươi..." Chu Trúc Thanh khẽ cắn môi, định phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người rời khỏi giường.
Trần Phàm nhìn theo bóng lưng nàng, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ý vị.
Sau khi cả hai thay y phục chỉnh tề, bọn họ mới rời khỏi phòng.
Vừa đi ra bên ngoài đã thấy Tiểu Vũ, Mạnh Y Nhiên cùng Ninh Vinh Vinh đang đi đến.
Chúng nữ ánh mắt tràn đầy trêu ghẹo nhìn Chu Trúc Thanh, khiến cho nàng thanh lãnh khuôn mặt nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng. Hiển nhiên mọi người đã biết chuyện gì xảy ra.
"Khụ, chúng ta đi ăn sáng đi!"
Trần Phàm nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
"Hừ!"
Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh đương nhiên biết hắn đây là đang cố chuyển chủ đề, nhưng cũng không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng biểu thị mình đang ghen.
...
Một lát sau, cả đám đã đi đến nhà ăn trong học viện. Tiểu Vũ vẫn là người hoạt bát nhất, vừa ăn vừa trò chuyện ríu rít, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Trần Phàm.
Ninh Vinh Vinh thì nhẹ nhàng hơn, chỉ lặng lẽ cười, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một chút.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được nàng không có như lúc trước lạnh, bây giờ nàng còn chủ động bắt chuyện với mọi người.
Mạnh Y Nhiên ngồi bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ đảo qua giữa Trần Phàm và Chu Trúc Thanh, đôi môi mím nhẹ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi ăn xong, Trần Phàm mới nhớ đến hộp quà mà hệ thống ban thưởng, liền tranh thủ mở ra.
Một chiếc nhẫn cổ kính xuất hiện trong tay hắn.
Định Tâm Nhẫn!
Ngoài ra, trong hộp còn có một viên đan dược tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Tẩy Tủy Đan!
Đan dược này giống hệt viên mà hắn từng sử dụng, có thể giúp người dùng cải thiện căn cốt, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, tăng cường tiềm lực tu luyện.
Nhìn hai món đồ này, Trần Phàm suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Chu Trúc Thanh.
"Đưa tay ra!"
Chu Trúc Thanh có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đưa tay.
Trần Phàm đưa tay nắm lấy tiểu thủ mềm mại của nàng, lấy ra Định Tâm Nhẫn, đeo vào ngón áp út của nàng.
Chu Trúc Thanh hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền nở một nụ cười hạnh phúc, dù sao cả hai đã là loại quan hệ đó, còn có cái gì do dự, với lại đó cũng không phải tính cách của nàng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt chúng nữ.
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh chỉ liếc nhìn một chút rồi tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì. Dù sao, bọn họ cũng từng được Trần Phàm tặng bảo vật, cho nên không có cảm giác hâm mộ hay ghen tị gì.
Nhưng Mạnh Y Nhiên thì khác.
Ánh mắt nàng không giấu được sự ngưỡng mộ. Từ lúc gia nhập nhóm, nàng đã nhận được không ít sự quan tâm từ Trần Phàm, nhưng một món quà riêng như thế này thì chưa từng có.
Trong lòng nàng có chút hâm mộ, cùng có một tia chua xót...
Không khí trong phòng trở nên nóng rực.
Ánh mắt Trần Phàm âm trầm, tràn đầy dục vọng nguyên thủy.
Chu Trúc Thanh chưa từng thấy hắn như vậy. Nàng có hơi sợ hãi, nhưng lại không hề có ý định lùi bước.
Nàng đã chủ động đến đây, cũng đã nói ra quyết định của mình. Bây giờ, dù có sợ hãi… nàng cũng không muốn dừng lại. Nghĩ như vậy, nàng không tiếp tục do dự nữa.
Nàng muốn bước tiếp, mở ra trang mới cho cuộc sống của bản thân.
Trần Phàm không nói thêm lời nào, trực tiếp cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy bờ môi anh đào kia.
Nụ hôn lần này không còn đơn thuần chỉ là chiếm đoạt, mà mang theo sự cuồng nhiệt, như muốn hòa tan nàng vào trong cơ thể hắn.
Chu Trúc Thanh cả người run lên, cảm giác như bị nhấn chìm vào một c·ơn l·ốc x·oáy.
Nàng cảm nhận được đôi tay nóng rực của Trần Phàm đang trượt xuống, ôm lấy eo của mình, một cách nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng đầy bá đạo, sau đó nhấc nàng lên.
“A!”
Chu Trúc Thanh kinh hô một tiếng, theo bản năng bám chặt lấy cổ hắn.
Bước chân Trần Phàm vững vàng, chậm rãi tiến về phía chiến trường—à không, chiếc giường.
Ngọn nến trên bàn lay động, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, tựa như đang thẹn thùng núp ở một bên.
Gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa dịu nhẹ, nhưng lại không thể át đi bầu không khí ám muội trong phòng.
Trên chiến trường ( giường ) một trận đấu kiếm đang âm thầm diễn ra.
Trần Phàm tựa như là một kiếm khách dày dạn kinh nghiệm, còn Chu Trúc Thanh như con cừu non… vẫn chưa quen với cách thức vung kiếm của hắn.
Khi nhát kiếm đầu tiên vung ra, đã khiến Chu Trúc Thanh đổ máu, huyết rơi xuống cả dưới đất ( nệm ).
Mỗi lần hắn tiến một đường kiếm, nàng đều vô thức lùi lại, nhưng lại chẳng thể nào tránh né hoàn toàn.
Mà dường như, càng lùi… kiếm pháp của Trần Phàm càng trở nên sắc bén.
Thanh kiếm của Trần Phàm nóng bỏng, tràn đầy lực lượng, mỗi lần đâm tới đều mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến Chu Trúc Thanh không kịp thở dốc.
Nàng chống cự yếu ớt, nhưng rất nhanh đã rơi vào thế bị động.
Nhịp kiếm công kích ngày càng dồn dập, từng nhát kiếm lưu loát, chuẩn xác, đâm thẳng vào vỏ kiếm mềm mại...
"Ưm ~ "
Chu Trúc Thanh không nhịn được phát ra tiếng rên khe khẽ, nhưng lập tức cắn môi ngăn lại.
Mặt nàng đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý để hắn dẫn dắt theo nhịp điệu của mình.
Ngoài cửa sổ, gió đêm vẫn thổi.
Nhưng bên trong phòng, đã không còn sự yên tĩnh như trước.
Từng làn sóng nhỏ lan rộng, hòa vào trong bóng đêm dài đằng đẵng.
Một lúc lâu sau, trận đấu kiếm mới dần đi đến hồi kết.
Trần Phàm rút kiếm ra, hơi thở vẫn còn chút dồn dập, nhẹ nhàng đem thanh kiếm đưa cho Chu Trúc Thanh, yêu cầu nàng lau sạch sẽ thân kiếm.
Chu Trúc Thanh đã hoàn toàn mềm nhũn trong lòng Trần Phàm, hơi thở đều đều, trên gương mặt vẫn còn phảng phất chút ửng đỏ.
Nàng đã kiệt sức.
Thậm chí, đến cả việc mở mắt cũng lười biếng.
Trần Phàm ôn nhu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
“Ngủ ngon.”
Chu Trúc Thanh mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì. Chỉ có khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
...
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, trải dài trên giường, mang theo hơi thở ấm áp của buổi sớm.
Trần Phàm mở ra hai mắt, nhận thấy được thân thể mềm mại trong ngực, hắn cảm thấy một cảm giác thoả mãn dâng lên trong lòng.
Chu Trúc Thanh vẫn còn đang ngủ say. Nàng cuộn tròn trong lòng hắn như một con mèo nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên ngực hắn, làm cho hắn có chút ngứa.
Dưới ánh sáng buổi sớm, làn da nàng trắng mịn không tì vết, mái tóc dài xõa tung, vài lọn tóc rơi trên gương mặt xinh đẹp, càng khiến nàng trông quyến rũ đến động lòng người.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Trần Phàm khẽ cười.
Tối qua, hắn đã khai phá một khía cạnh hoàn toàn mới của nàng. Vị Miêu nữ lạnh lùng, kiêu ngạo ngày thường, hóa ra cũng có lúc e thẹn, cũng có lúc yếu đuối, thậm chí còn chủ động níu lấy hắn, không chịu buông, lại còn vô cùng nhiệt tình, lúc đầu còn có chút không thả ra, nhưng sau một lát. Nàng thậm chí còn điên cuồng hơn cả hắn.
Bàn tay hắn khẽ lướt qua gò má nàng, nhưng đúng lúc này, hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt màu tím chậm rãi mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt sững lại một chút, sau đó như nhận ra điều gì, gương mặt lập tức ửng đỏ như mật đào chín mọng, khiến người thèm ăn nhỏ dãi.
"Ngươi... còn nhìn gì vậy?" Giọng nàng mang theo một tia ngượng ngùng, đồng thời có chút oán trách.
Trần Phàm ôn nhu mỉm cười: "Nhìn thê tử của ta không được sao?"
"Ngươi..." Chu Trúc Thanh khẽ cắn môi, định phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người rời khỏi giường.
Trần Phàm nhìn theo bóng lưng nàng, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ý vị.
Sau khi cả hai thay y phục chỉnh tề, bọn họ mới rời khỏi phòng.
Vừa đi ra bên ngoài đã thấy Tiểu Vũ, Mạnh Y Nhiên cùng Ninh Vinh Vinh đang đi đến.
Chúng nữ ánh mắt tràn đầy trêu ghẹo nhìn Chu Trúc Thanh, khiến cho nàng thanh lãnh khuôn mặt nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng. Hiển nhiên mọi người đã biết chuyện gì xảy ra.
"Khụ, chúng ta đi ăn sáng đi!"
Trần Phàm nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
"Hừ!"
Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh đương nhiên biết hắn đây là đang cố chuyển chủ đề, nhưng cũng không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng biểu thị mình đang ghen.
...
Một lát sau, cả đám đã đi đến nhà ăn trong học viện. Tiểu Vũ vẫn là người hoạt bát nhất, vừa ăn vừa trò chuyện ríu rít, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Trần Phàm.
Ninh Vinh Vinh thì nhẹ nhàng hơn, chỉ lặng lẽ cười, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một chút.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được nàng không có như lúc trước lạnh, bây giờ nàng còn chủ động bắt chuyện với mọi người.
Mạnh Y Nhiên ngồi bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ đảo qua giữa Trần Phàm và Chu Trúc Thanh, đôi môi mím nhẹ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi ăn xong, Trần Phàm mới nhớ đến hộp quà mà hệ thống ban thưởng, liền tranh thủ mở ra.
Một chiếc nhẫn cổ kính xuất hiện trong tay hắn.
Định Tâm Nhẫn!
Ngoài ra, trong hộp còn có một viên đan dược tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Tẩy Tủy Đan!
Đan dược này giống hệt viên mà hắn từng sử dụng, có thể giúp người dùng cải thiện căn cốt, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, tăng cường tiềm lực tu luyện.
Nhìn hai món đồ này, Trần Phàm suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Chu Trúc Thanh.
"Đưa tay ra!"
Chu Trúc Thanh có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đưa tay.
Trần Phàm đưa tay nắm lấy tiểu thủ mềm mại của nàng, lấy ra Định Tâm Nhẫn, đeo vào ngón áp út của nàng.
Chu Trúc Thanh hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền nở một nụ cười hạnh phúc, dù sao cả hai đã là loại quan hệ đó, còn có cái gì do dự, với lại đó cũng không phải tính cách của nàng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt chúng nữ.
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh chỉ liếc nhìn một chút rồi tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì. Dù sao, bọn họ cũng từng được Trần Phàm tặng bảo vật, cho nên không có cảm giác hâm mộ hay ghen tị gì.
Nhưng Mạnh Y Nhiên thì khác.
Ánh mắt nàng không giấu được sự ngưỡng mộ. Từ lúc gia nhập nhóm, nàng đã nhận được không ít sự quan tâm từ Trần Phàm, nhưng một món quà riêng như thế này thì chưa từng có.
Trong lòng nàng có chút hâm mộ, cùng có một tia chua xót...
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan