Chương 52: Chu Trúc Thanh tìm đến

26/04/2025 10 8.7
Chương 52: Chu Trúc Thanh tìm đến

Đang chuẩn bị rời đi, Trần Phàm bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu.

【 Nhiệm vụ công lược Chu Trúc Thanh hoàn thành 】

【 Ban thưởng: Hộp quà Chu Trúc Thanh x1, 1000 điểm khí vận, Pháp Tắc Tháp ( mảnh vỡ 1 ) 3 viên Khí Hồn Đan 】

Trần Phàm hơi nhíu mày, nhưng không mở hộp quà ngay lập tức mà để đó, sau này tìm cơ hội thích hợp rồi mở sau, hiện tại hắn chỉ muốn đi ăn thôi.

Trần Phàm liếc nhìn Đái Mộc Bạch lần cuối, thấy ánh mắt phẫn nộ, sợ hãi của Đái Mộc Bạch.

Trần Phàm khinh thường cười một tiếng, rồi quay người cùng các thiếu nữ rời đi.

Trần Phàm không vội quay về học viện mà tìm một quán ăn ở Tác Thác Thành, tận hưởng một bữa ăn thịnh soạn cùng các em gái.

Ngọc Tiểu Cương đã sớm cùng mấy tên nam học viên khác rời đi trước, chỉ còn lại một nhóm của hắn.

Tiểu Vũ hứng khởi gọi một bàn tràn đầy thức ăn, Mạnh Y Nhiên và Ninh Vinh Vinh cũng trò chuyện rôm rả.

Chu Trúc Thanh im lặng hơn bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Phàm, như là định đưa ra một quyết định quan trọng gì đó, Trần Phàm đương nhiên cũng nhận ra, nhưng hắn chỉ cho là nàng còn sợ hãi thôi, cũng không để ý.

Sau khi cả đám ăn uống no nê, mọi người mới chậm rãi quay về học viện.

...

Trở lại phòng, Trần Phàm bước vào nhà tắm, để dòng nước ấm cuốn trôi bụi bẩn và sự mệt mỏi trên người.

Trong lúc đang tắm, hắn không khỏi suy nghĩ về Đái Mộc Bạch.

Trần Phàm không phải thánh mẫu, tha cho Đái Mộc Bạch không phải vì lòng nhân từ, mà là vì giá trị của hắn, nếu không Đái Mộc Bạch đ·ã c·hết từ lâu rồi.

Tinh La Đế Quốc… một trong hai thế lực mạnh nhất trên đại lục. Nếu chiếu theo con đường và mục tiêu của Trần Phàm, đối đầu với Tinh La là điều sớm hay muộn. Đái Mộc Bạch là hoàng tử bị lưu đày của Tinh La, nhưng đồng thời cũng là người có khả năng tranh đoạt ngai vàng.

Nếu tận dụng tốt, hắn có thể trở thành một quân cờ.

Hơn nữa, chiếu theo nguyên tác, Đái Mộc Bạch cũng không phải mối uy h·iếp, Trần Phàm còn có cả hệ thống, càng không sợ Đái Mộc Bạch có thể làm nên trò trống gì.

Trần Phàm lau khô người, mặc vào bộ y phục thoải mái rồi ngồi lên giường, định ngồi xuống tu luyện.

Thế nhưng…
Két…

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Ánh mắt Trần Phàm lóe lên hàn mang. Hắn nhạy bén nhận ra có người đang tiến lại gần cửa phòng mình.

Nhưng ngay khi bước chân dừng lại trước cửa, hắn mới nhận ra ai là người đến.

Tiếng bước chân này… là của Chu Trúc Thanh.

...

Chu Trúc Thanh đứng trước cửa phòng Trần Phàm, đôi bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy vạt áo, đôi mắt tím đẹp như ngọc lưu ly lộ ra vẻ phức tạp.

Nàng khẩn trương!

Hôm nay, quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Từ cuộc chiến trong Đại Đấu Hồn Tràng, đến khoảnh khắc khi Trần Phàm thẳng tay tát bay Đái Mộc Bạch để bảo vệ nàng... tất cả vẫn còn văng vẳng trong tâm trí.

Nàng biết rõ tính cách của mình, từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, kiêu ngạo, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt khinh miệt của Đái Mộc Bạch, khi đối mặt với nỗi uất ức dồn nén bấy lâu, nàng mới nhận ra—thực ra nàng cũng khao khát được ai đó che chở.

Và Trần Phàm chính là người đã làm điều đó.

Không chỉ vậy... hắn còn khiến nàng cảm thấy an toàn cùng vui vẻ.

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy trái tim mình r·ối l·oạn đến vậy.

Lần đầu tiên, nàng chủ động đến tìm một nam nhân vào lúc đêm khuya thế này.

Nàng đứng đó, do dự trong giây lát. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn hít sâu một hơi lấy dũng khí, khẽ cắn môi, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi còn thức không?”

Bên trong phòng, Trần Phàm vốn đang định tu luyện, nhưng ngay khi nghe tiếng bước chân quen thuộc, hắn đã biết ai đến.

Hắn không mở cửa ngay, mà chỉ im lặng chờ đợi, muốn xem nàng định làm gì.
Và rồi, giọng nói mềm mại kia vang lên, mang theo chút chần chờ.

Trần Phàm khoé môi hơi nhếch lên, nhưng vẫn ôn nhu trả lời:

“Ừm, ta vẫn chưa ngủ.”

Két—

Cánh cửa mở ra.

Trước mắt hắn, một bóng hình mềm mại đứng đó, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Chu Trúc Thanh hiển nhiên vừa mới tắm xong.

Làn da nàng trắng mịn như tuyết, còn vương chút hơi nước mờ ảo. Trên người nàng là một bộ váy ngủ lụa màu tím nhạt, thiết kế đơn giản nhưng ôm sát lấy từng đường cong uyển chuyển. Phần cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra bờ vai trần mịn màng, xương quai xanh tinh xảo khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Mái tóc đen dài của nàng vẫn còn hơi ẩm, vài lọn tóc dính trên gò má ửng đỏ. Trước ngực nàng khẽ phập phồng, có thể thấy nàng đang khẩn trương.

Hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, vừa thanh khiết, vừa mê hoặc.

Trần Phàm nhìn đến ngây người.

Hắn đã từng thấy Chu Trúc Thanh mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng dáng vẻ quyến rũ động lòng người như thế này, lại là lần đầu tiên.

Ánh mắt tràn tán thưởng, trong lòng càng là dâng lên một ngọn lửa.

Chu Trúc Thanh thấy hắn nhìn mình đến thất thần thì trong lòng vui mừng như nở hoa, giống như vừa ăn một viên mật ngọt.

Nhưng đồng thời, nàng cũng có chút thẹn thùng.

Hai tay nàng vô thức siết lấy vạt áo, khẽ cắn môi, giọng nói có chút thấp xuống:

“Ta… có thể vào không?”

Trần Phàm lấy lại tinh thần, lúng túng ho khan một tiếng rồi tránh người sang bên:

“Đương nhiên.”

Chu Trúc Thanh bước vào phòng, ánh mắt khẽ dao động, có chút mất tự nhiên.
Trần Phàm đóng cửa lại, quay sang nhìn nàng, mỉm cười tràn đầy ý vị thâm trường.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Chu Trúc Thanh mím môi, dường như đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội.

Cuối cùng, nàng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn, từng chữ từng chữ nói ra: “Ta… muốn làm nữ nhân của ngươi!”

Câu nói vừa thốt ra, cả phòng rơi vào im lặng.

Trần Phàm hơi ngẩn ra trong chốc lát, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, Trần Phàm cũng không giả nữa, ánh mắt tràn đầy chiếm hữu.

Nữ nhân tự mình đưa tới cửa, hắn sao có thể nhịn được?

Trần Phàm không chút do dự kéo Chu Trúc Thanh vào trong ngực, một tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng lùi bước.

"A ~ "

Chu Trúc Thanh khẽ rên một tiếng, nhưng ngay sau đó, đôi môi nàng đã bị hắn chiếm lấy.

Nụ hôn này không hề nhẹ nhàng.

Nó nóng bỏng, bá đạo, tràn đầy chiếm đoạt.

Môi Chu Trúc Thanh mềm mại như cánh hoa, mang theo hương thơm ngọt ngào, khi chạm vào môi Trần Phàm tựa như một dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến cơ thể Chu Trúc Thanh giật một cái.

Trần Phàm càng hôn càng sâu, cánh tay siết chặt, đầu lưỡi linh hoạt tách mở hàm răng của Chu Trúc Thanh, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại bên trong.

“Ưm ~ "

Chu Trúc Thanh bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn vô lực, đôi tay chống lên ngực hắn nhưng không có sức để đẩy ra, chỉ có thể tùy ý để Trần Phàm đòi lấy.

Không biết qua bao lâu, đến khi nàng cảm thấy sắp không thở nổi nữa, Trần Phàm mới buông nàng ra.

Giữa hai người, một sợi tơ bạc óng ánh kéo dài rồi đứt đoạn.

Môi Chu Trúc Thanh ướt át, đỏ hồng mê người, còn hơi sưng lên.

Hơi thở nàng hỗn loạn, ánh mắt mê ly, trước ngực không ngừng dập dờn.

“Ngươi ~ ” Chu Trúc Thanh khẽ trách một tiếng, giọng nói mềm mại đến mức ngay cả nàng cũng không nhận ra.

Trần Phàm nhìn nàng, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng...
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025