Chương 51: Đái Mộc Bạch chất vấn

26/04/2025 10 8.7
Chương 51: Đái Mộc Bạch chất vấn

Các trận chiến trong Đại Đấu Hồn Tràng kéo dài suốt cả buổi chiều, từng đợt giao đấu không ngừng nghỉ. Các đội ngũ lần lượt thay đổi đối thủ, vừa là để rèn luyện bản thân, vừa để kiểm tra thành quả tu luyện trong thời gian qua.

Trần Phàm liên tục xuất chiến cùng với các nữ nhân bên cạnh mình. Hắn phối hợp với Chu Trúc Thanh, dựa vào tốc độ linh hoạt và Hám Sơn Chưởng để áp chế đối thủ, tạo cơ hội cho Chu Trúc Thanh thể hiện. Khi bắt cặp cùng Tiểu Vũ, hai người như hổ mọc thêm cánh, lợi dụng kỹ năng cận chiến và thân pháp để đè bẹp kẻ địch. Còn khi chiến đấu với Ninh Vinh Vinh, hắn nhận được sự hỗ trợ hoàn hảo từ hồn kỹ của nàng, sức chiến đấu càng trở nên khủng bố.

Khi đi cùng Mạnh Y Nhiên, nàng sử dụng Bát Chu Mâu t·ấn c·ông từ khoảng cách xa, gây sức ép liên tục, còn Trần Phàm thì áp sát, tận dụng Gậy Như Ý để tạo ra những đòn đánh chí mạng. Những đối thủ chạm trán họ đều không thể trụ quá lâu.

So với nhóm của Trần Phàm, những đội hình khác cũng có màn trình diễn không tệ, nhưng rõ ràng là kém hơn một bậc.

Đường Tam cùng Áo Tư Tạp vẫn phối hợp tốt, nhưng thiếu đi lợi thế áp đảo. Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn cũng có màn thể hiện sắc bén, nhưng sự phối hợp giữa hai người không còn hoàn hảo.

Vẻ mặt Đái Mộc Bạch lúc nào cũng u ám, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua Trần Phàm cùng Chu Trúc Thanh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu giống như Trần Phàm thiếu hắn 3.5 triệu vậy...

Sau khi kết thúc loạt huấn luyện căng thẳng, mọi người bắt đầu rời khỏi đấu trường, chuẩn bị nghỉ ngơi. Ninh Vinh Vinh và Mạnh Y Nhiên đã ra ngoài trước, còn Trần Phàm và Tiểu Vũ đi sau một chút.

Lúc này, Chu Trúc Thanh cũng vừa bước ra khỏi Đại Đấu Hồn Tràng, trên người vẫn còn chút mồ hôi sau trận chiến. Nàng vươn vai, dự định đứng đợi Trần Phàm thì đột nhiên một bóng người lao đến, chắn ngay trước mặt nàng.

Là Đái Mộc Bạch.

Ánh mắt hắn đỏ bừng, trên gương mặt tràn đầy lửa giận và sự khó chịu. Trong suốt quá trình huấn luyện, hắn đã nhận ra khoảng cách giữa mình và Trần Phàm ngày càng xa.

Nhưng điều khiến hắn không thể chấp nhận hơn cả chính là Chu Trúc Thanh – vị hôn thê mà hắn luôn xem là vật sở hữu – lại ngày càng gần gũi với tên Trần Phàm đó.

“Chu Trúc Thanh!” Đái Mộc Bạch nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói mang theo chất vấn.

Chu Trúc Thanh lông mày nhíu lại, không có hứng thú đôi co với hắn, hờ hững hỏi một câu: “Chuyện gì?”

“Ta hỏi ngươi… rốt cuộc ngươi cùng Trần Phàm có quan hệ gì?”

Chu Trúc Thanh hơi kinh ngạc trước câu hỏi của hắn, nhưng rồi nàng lại cười nhạt một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi?”
Thái độ lạnh nhạt của nàng càng khiến Đái Mộc Bạch bùng nổ. Hắn siết chặt nắm đấm, bước lên một bước, trực tiếp chặn đường: “Ngươi đừng có trốn tránh! Ta muốn một câu trả lời rõ ràng!”

Chu Trúc Thanh khó chịu, khẽ nhíu mày. Ban đầu nàng không định quan tâm đến Đái Mộc Bạch, nhưng thấy hắn cứ cố chấp như vậy, nàng cũng cảm thấy rất phiền. Nàng thầm nhủ: "Được thôi, đã hắn muốn biết thì nói thẳng ra luôn."

“Ta và Trần Phàm là một đôi.”

Lời này như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu Đái Mộc Bạch.

Hắn đứng ngây ra, cả người cứng đờ. Trong đầu hắn vang lên những âm thanh ù ù. Hắn không tin, nhưng chính Chu Trúc Thanh đã thừa nhận.

“Ngươi nói cái gì?” Giọng Đái Mộc Bạch run rẩy.

“Ta nói, ta thích Trần Phàm. Bây giờ ta là nữ nhân của hắn.” Chu Trúc Thanh thản nhiên nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ ngượng ngùng.

“KHỐN KHIẾP!!”

Đái Mộc Bạch lập tức liền nổ. Hai mắt hắn đỏ bừng như muốn phun ra lửa. Hắn chỉ cảm trên đầu xanh mơn mởn, máu trong người đang sôi lên vì phẫn nộ.

Đái Mộc Bạch vẫn luôn cho rằng Chu Trúc Thanh là của mình. Mặc dù trước đây nàng lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn tin tưởng một ngày nào đó sẽ có thể chiếm được lòng nàng.

Nhưng bây giờ thì sao? Nàng lại trực tiếp tuyên bố thuộc về kẻ khác, mà kẻ đó lại chính là Trần Phàm!

Cảm giác nhục nhã, cay cú tràn ngập trong đầu Đái Mộc Bạch.

"Tiện nhân!"

“Ngươi đã có hôn ước với ta, vậy mà lại chạy theo nam nhân khác?” Đái Mộc Bạch gào lên, ánh mắt tràn đầy hận ý.
Chu Trúc Thanh vốn không định chấp nhặt với hắn, nhưng nghe hắn nói vậy thì trong lòng cũng nổi giận: “Ngươi đừng có mà nói linh tinh. Hôn ước? Đó chỉ là thứ do gia tộc hai bên sắp đặt, ta chưa từng thừa nhận. Còn nữa, ta có đi theo ai hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

Lời nói sắc bén của Chu Trúc Thanh như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Đái Mộc Bạch.

Đường đường là hoàng tử của Tinh La Đế Quốc, thế mà hắn lại bị vị hôn thê của mình phản bội, còn ngang nhiên đứng trước mặt hắn tuyên bố thuộc về kẻ khác. Sự nhục nhã và phận nộ trong lòng Đái Mộc Bạch đạt đến cực hạn.

“TIỆN NHÂN!”

Đái Mộc Bạch gầm lên giận dữ, tay phải giơ lên, định tát thẳng vào mặt Chu Trúc Thanh để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.

Chu Trúc Thanh không ngờ hắn lại trực tiếp động thủ. Khoảnh khắc đó, nàng khẽ cau mày, nhưng vì khoảng cách khá gần, thêm nữa mới chiến đấu xong nên thể lực còn chưa khôi phục, nàng cũng không kịp tránh né.

"Trúc Thanh!"

"Đái Mộc Bạch, ngươi dám?"

Ninh Vinh Vinh cùng Mạnh Y Nhiên thấy cảnh này thì hốt hoảng chạy đến, nhưng không kịp rồi.

Ngay lúc bàn tay Đái Mộc Bạch sắp chạm vào mặt nàng…

BỐP!

Tiếng vang thanh thúy vang lên, một đạo thân ảnh đã xuất hiện như tia chớp, một bàn tay mạnh mẽ quất thẳng vào mặt Đái Mộc Bạch!

Đái Mộc Bạch bị tát bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Người ra tay không ai khác chính là Trần Phàm!

Trần Phàm vừa từ trong Đại Đấu Hồn Tràng đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh Đái Mộc Bạch định đánh Chu Trúc Thanh. Trong lòng lập tức bùng lên lửa giận, không chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tát bay Đái Mộc Bạch.

Mã Hồng Tuấn đều nhìn ngây người, không ngờ rằng Trần Phàm lại trực tiếp ra tay ác như vậy, hắn sờ sờ lên mặt mình, khuyên nhủ chính mình đừng đắc tội Trần Phàm.
Tiểu Vũ cũng chạy đến nhìn cảnh này có chút hả hê, trong lòng thầm nói: "Đáng đời tên khốn kh·iếp."

Ninh Vinh Vinh cùng Mạnh Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, may mắn Trần Phàm đến kịp lúc.

“Hay lắm!”

Tiểu Vũ vỗ tay khen hay, sau đó cùng Ninh Vinh Vinh, Mạnh Y Nhiên bước lên, đứng trước Chu Trúc Thanh như muốn bảo vệ nàng, mặc dù bình thường mọi người hay ăn dấm lẫn nhau, nhưng tình tỉ muội lại không kém chút nào.

Chu Trúc Thanh liếc nhìn Trần Phàm, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm cùng hạnh phúc: "Đây là cảm giác... Được người bảo vệ sao?"

Đái Mộc Bạch chật vật từ dưới đất bò dậy, trên mặt in rõ dấu tay đỏ rực, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Trần Phàm.

“Ngươi…”

Đái Mộc Bạch nghiến răng, lửa giận trong lòng sôi trào. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Phàm, hắn lại cảm thấy một cỗ áp lực khủng bố đè nặng lên người, không dám thở mạnh.

Trần Phàm liếc nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Nếu không phải ngươi vẫn còn chút giá trị, ngươi đ·ã c·hết từ lâu rồi.”

Lời này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Đái Mộc Bạch.

Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng không thể làm gì.

Tràn đầy không cam lòng.

Còn Trần Phàm, sau khi nói xong, hắn không thèm để ý đến Đái Mộc Bạch nữa, đi đến đem Chu Trúc Thanh ôm vào trong ngực ánh mắt ôn nhu, quan tâm hỏi:

“Không sao chứ?”

Chu Trúc Thanh hơi ngượng ngùng nhìn Trần Phàm, khẽ mỉm cười, rồi lắc đầu: “Ta không sao.”

“Đi thôi.”
8.7
Tiến độ: 100% 101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025