Chương 324: Rực lửa bến tàu. (2)

27/04/2025 10 7.0
Chương 324: Rực lửa bến tàu. (2)

Nếu hiểu rõ quá khứ những gì Trương Ái Lan từng trải qua, sẽ chẳng ai bất ngờ về việc cô tôn sùng Đại Việt như vậy.

Thời điểm đó, cô bị tây dương bắt giam, đ·ánh đ·ập, h·ành h·ạ trên chính quê hương của mình.

Vua quan nhà Thanh nhắm mắt làm ngơ, giả vờ bịt tai, bịt mũi không nghe không thấy, để mặc những người dân vô tội trở thành bia tập bắn cho người tây dương xâm lược.

Chính lúc ấy, Đại Việt tiến đến, giang rộng vòng tay cứu vớt những số phận đáng thương như Trương Ái Lan.

Không có Đại Việt và Trần Tí nể tình xưa nghĩa cũ thì Trương Ái Lan có lẽ đ·ã c·hết rục xương trong tù của đế quốc thực dân rồi.

Vậy nên trong lòng Trương Ái Lan, Đại Việt mới là quê hương chính thống.

Tất cả những điều đó, Trương Mỹ Lan chẳng thể hiểu được.

Ẩn sâu trong khuôn mặt ngơ ngác đầy khó hiểu của cô ta là những suy nghĩ ký sinh trùng, dòi bọ, chỉ muốn hút máu của đất nước nuôi dưỡng mình giống như cách cô ta làm với Đại Nam.

Cũng chính bởi lối sống ích kỷ, ký sinh trùng của mình nên mới bị Đại Việt trục xuất và khốn khổ thế này.

Giá như trong tim của Trương Mỹ Lan thật sự xem bản thân là người Việt dù chỉ một lần thôi thì có lẽ bây giờ cô ta cũng giống như Trương Ái Lan, ngẩng cao đầu trước mặt lũ tây dương trộm c·ướp nhờ vào Đại Việt siêu cường hỗ trợ sau lưng.

Đáng tiếc, cuộc sống chỉ có giá đỗ chứ không có giá như, chuyện đã qua không thể hối hận.

Tuy nhiên, ông trời có vẻ rất ưu ái cho Trương Mỹ Lan, ngay khi Trần Tí chốt hạ nhắm vào Singapore đầu tiên thì cái tên của cô ta ngay lập tức được đặt lên bàn và cơ hội lại một lần nữa đến với Trương Mỹ Lan.

Trên thực tế, Trương Ái Lan vốn dĩ không muốn dây dưa gì với Trương Mỹ Lan nhưng đây lại là kế hoạch do “Trần Đại Đế” và hội đồng tổng tham mưu q·uân đ·ội nhân dân Đại Việt đưa ra.

Đại Việt sẽ không thể đứng ra t·ấn c·ông Singapore vì không có tính chính nghĩa và gây xung đột trực tiếp với tập đoàn đế quốc tư bản, ảnh hưởng tới kế hoạch lâu dài.

Mặc dù Trương Mỹ Lan đã hết xí quách, nhưng thân phận gia chủ nhà họ Trương của cô ta lại vô tình phù hợp với mục đích muốn bí mật giải phóng Singapore.

Trước kia, lúc triều đình phương bắc vẫn còn lực uy h·iếp, nhà họ Trương là người mở mang, khai hoang ban đầu ở đảo quốc sư tử, ký hiệp ước với vương quốc Malacca.
Về lẽ công bằng mà nói, cảng Singapore đáng lẽ phải thuộc về nhà vương quốc Maclacca và nhà họ Trương.

Nhưng đứng trước họng súng xâm lược của đế quốc thực dân phương tây, Singapore nhanh chóng chìm vào biển lửa trong các cuộc c·ướp b·óc không hồi kết.

Đến sau khi Singapore trở thành đống tro tàn, đế quốc Anh bỗng xuất hiện và lấy danh nghĩa khai hóa, chiếm trọn mảnh đất này, một chiêu thức quen thuộc suốt hàng trăm năm của đế quốc tư bản.

Tất nhiên, đế quốc Anh cũng cấm tất cả các nhà sử học nhắc đến quá khứ dơ dáy của thực dân trước đó để hợp pháp hóa việc xâm lược bằng mỹ từ khai hóa, mọi hiệp định, luật lệ quốc tế ở trong mắt đế quốc tư bản chẳng khác nào tờ giấy chùi đít.

Cho dù Long Quốc nhiều lần yêu cầu đòi lại quyền kiểm soát cảng Singapore hoặc trao trả độc lập cho Mã Lai, đế quốc Anh vẫn trơ mặt ra vì rõ ràng đối với đế quốc tư bản, lợi ích cao hơn hết thảy.

Nhưng đó là khi nhà họ Trương sụp đổ, không có chỗ dựa và chỉ một mình Long Quốc thân cô thế cô.

Hiện tại, Long Quốc dưới sự hậu thuẫn từ Đại Việt sẽ trực tiếp chống lưng cho nhà họ Trương, công khai đòi lại cảng biển Singapore theo luật pháp quốc tế.

Thậm chí có sử dụng vũ lực cũng chiếm lý và được sự ủng hộ của cộng đồng Long Kiều đang sinh sống tại Singapore.

Vậy nên Trương Ái Lan mới đại diện cho Long Quốc tới gặp riêng cô ta nhằm lấy tính chính danh.

- Tôi cũng không rảnh để nói nhảm với cô.

- Hiện tại, Long Quốc đang muốn phục hưng châu á dưới sự giúp đỡ của Đại Việt, đánh đuổi tây dương xâm lược.

- Cô có hai lựa chọn, hoặc là trở thành đồng bạn của chúng tôi, hoặc là kẻ thù.

Theo lời của Trương Ái Lan, một đội lính bịt mặt, mặc trang phục đặc thù xuất hiện, tiến về phía trước.

Trên tay họ là những khẩu súng VL mới nhất do Long Quốc chế tạo theo mẫu v·ũ k·hí của Đại Việt chuyển giao công nghệ.

Khác với đế quốc thực dân luôn trăm phương ngàn kế giấu diếm công nghệ, Đại Việt sẵn sàng chuyển giao một số kỹ thuật v·ũ k·hí cần thiết để giúp đỡ các quốc gia lân cận, thân thiện.
Bởi vì Trương Ái Lan hiện tại là nhân vật quan trọng trong bộ máy chính phủ Long Quốc, lại có quan hệ mật thiết với Đại Việt nên có các binh sĩ s·ử d·ụng s·úng theo bảo vệ không phải chuyện lạ.

Nhưng nên nhớ, đây là lãnh thổ thuộc địa của Đế Quốc Anh.

Việc q·uân đ·ội Long Quốc xuất hiện ở đây đã là một dấu hiệu cực kỳ bất thường.

Trương Mỹ Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, kinh ngạc, xen lẫn với… hưng phấn.

Nếu nói hận ai nhất, chắc chắn Trương Mỹ Lan sẽ trả lời ngay là lũ đế quốc xâm lược, lừa gạt và hãm hại cô ra nông nổi này.

Ngay lập tức, không cần đắn đo, Trương Mỹ Lan run rẩy ngồi dậy:

- Tôi… cần phải làm gì?

Cử động của Trương Mỹ Lan làm mùi mồ hôi tích tụ lâu ngày chưa tắm xộc thẳng vào mũi Trương Ái Lan, không khác gì bồn cầu di động.

- Trước Tiên đi tắm đã!

Trương Ái Lan nhăn mày nói, bịt mũi lại.

- Sau đó mặc quần áo tươm tất, mang theo công văn, chuẩn bị đi gặp thống đốc Stamford Raffl·es.

- Stamford Raffl·es!

Trương Mỹ Lan kinh ngạc kêu lên.

- Chính là thống đốc quyền lực nhất Singapore, muốn ai sống phải sống, muốn ai c·hết phải c·hết đấy sao?

Đây là cái tên không mấy xa lạ với Trương Mỹ Lan, một thống đốc gốc Anh với quyền lực khổng lồ bao trùm toàn bộ quần đảo Mã Lai.

Đừng nói hiện tại, cho dù thời kỳ đỉnh cao, Trương Mỹ Lan cũng không có tư cách gặp được người có địa vị cao đến vậy.

Nhưng Trương Ái Lan thì khinh thường:
- Có gì đặc biệt, chỉ là một t·ên c·ướp dưới vỏ bọc hào hoa mà thôi.

- Cho dù có dát vàng lên người cũng không thể che giấu được mùi máu tanh nồng của gã đồ tể xứ Mã Lai.

Trương Mỹ Lan hiểu phần nào lý do Ái Lan nói như vậy.

Tiểu sử của Stamford Raffl·es được biết đến qua những cuộc t·hảm s·át đẫm máu tại Indo hay Mã Lai.

Số n·gười c·hết dưới tay của ông ta có thể xếp thành một ngọn núi khổng lồ, trong đó không thiếu Long Kiều, dân bản địa, thậm chí là người tây dương.

Nhưng dù biết vậy, đám Long Kiều cũng chỉ có thể quỳ liếm dưới chân người tây dương, bất chấp bọn chúng đang kề đao vào cổ mình.

Trương Mỹ Lan cũng không ngoại lệ, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Long Kiều dám chửi Stamford Raffl·es, tên đồ tể vùng Mã Lai khét tiếng một thời ngụy trang bằng vỏ bọc thương nhân.

“À không, hiện giờ Trương Ái Lan thường gọi mình bằng cái tên người Long Quốc hoặc người Việt gốc Thiên Long.”

Đột nhiên, lần đầu tiên trong đời, Trương Ái Lan khao khát mình có thể trở thành một người Việt thực sự, được tắm mình trong ánh sáng của đảng, ưỡn ngực đối mặt với đế quốc thực dân chứ không phải quỳ gối liếm chân như chó con.

Cô ngẩng đầu lên, nơi mà ánh lửa cháy rực thắp sáng cả bầu trời bến cảng, giống như hi vọng về ngày mai tươi sáng.

- Mà khoan!

- Sạo lại có lửa cháy?

Trương Mỹ Lan giật mình nhìn lại, cứ tưởng là bản thân nhìn nhầm.

Xa xa, cột lửa cao chót vót nơi bến cảng, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn.

Người ta có thể thấy cả nước sơn loang lổ trên những chiếc thuyền gỗ thực dân mục nát đang dần biến thành than cốc.

Khác với Trương Mỹ Lan há hốc mồm kinh ngạc, Trương Ái Lan chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:

- Bắt đầu rồi, rực cháy lên nào, bến cảng Singapore.
7.0
Tiến độ: 100% 332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025